My love - Chương 2
Part 2
– Trà cuả anh đây, bác sĩ Tô.
Cậu quay lại và mỉm cười với cô y tá mang trà.
– Cám ơn cô. Oái…..
Cậu phải chụp vội ly trà để nó không rơi xuống đất khi cô y tá đột ngộ bỏ chay5 ra ngoài. Cậu ngẩn ngơ nhìn theo.
– Cô ta bị làm sao vậy?
Mấy nguời đồng nghiệp không hẹn mà củng thờ dài, đa số là nam bác sĩ.
– Ngọc Lâm à, cậu thiệt là làm chúng tôi đau lòng quá.
– Huh?
– Sao cậu lại cắt tóc đi? Cậu có biết là chúng tôi đã mất ngủ bao nhiêu đêm rồi không?
Nhưng cậu lại nở làm như thế, và càng khiến chúng tôi muốn chết đi khi cuớp mất trái tim cùa bao nhiêu cô ý tá xinh đẹp khác.
– Tôi không hiểu.
– Ừ, còn đôi mắt ngây thơ này nữa. Cậu đúng là…..
– Ah, tới giờ tôi phải đi học võ rồi, chào mọi người!
Cậu chạy nhanh ra cửa, để lại đằng sau lưng là tiếng rên rỉ của các bạn đồng nghiệp :
– Trời ơi….tại sao cậu lại thay đổi như thế?
Hôm nay đã là ngày cuối cùng của thời hạn 2 tuần. từ sau cái đêm đó, cậu đã tự nhủ là phải mạnh mẽ lên, cậu không tểh thua anh ta một lần nữa.
Cậu mở cửa bước vào căn hộ quen thuộc. Chắc hôm nay anh ta sẽ không đến đâu. Biết đâu anh ta đã bi cảnh sát tóm rồi cũng nên. Cầu Chúa là như thế!
Cậu cuời một mình và lấy làm vui lắm. Cậu đi vào bếp và lôi một mớ trong tủ lạnh ra. Ngọc Lâm sống một mình, đó là lý do cậu phải tự lo lấy tất cả.
“Kinh kong!”
Cậu khẽ nhíu mày. Ai lại tới thăm vào giờ này nhỉ?
– Tôi tới liền!
Cậu mờ cửa, và lùi về sau ngay lập tức. Anh ta thong thả buớc vào.
– Chào! Tôi tới cắt chỉ theo lời hẹn đây.
– Anh….anh…..tôi hẹn với anh lúc nào?
– Thế ah? Vậy thì là tôi hẹn. Thật ra thì ai hẹn cũng như nhau cả thôi. Sao vậy? Cậu hình như không hoan nghênh tôi thì phải.
– Chờ một chút! Để coi….chương thứ hai, đòn phòng vệ số 6..Hây!
Cậu bắt đầu thi triển những thứ mà mình học được trong suốt hai tuần qua. Cậu tấn công bên phải, anh nhẹ nhàng né sang trái. Cậu đá bên trái, anh ta né sang phải. Cậu tấn côn trậuc diện, anh cúi nguời xuống và thừa cơ hội cậu sơ hở, anh liền vật cậu xuống. Đối với anh, chế ngự cậu là một chuyện quá dễ dàng.
– Cậu đón tiếp tôi nồng hậu quá đấy! Chậc, càng nhìn càng thấy cậu dễ thương. Nếu cậu không muốn tôi hôn cậu thì ngưnf múa may truớc mặt tôi đi nhé!
Anh buông tha cho cậu và đi vào trong nhà, ném lại sau lưng một tiếng cười khoái trá :
– Mấy chiêu đó đẹp lắm! Nhưng hông có thế thì làm sao có tác dụng được.
Cậu tức tối đứng dậy. Anh đã ngồi chờ sẵn trong phòng làm việc của cậu. Cậu tiến tới, lôi mấy cái khay đựng dụng cụ ra. Cậu bắt đầu cắt bỏ lớp vài băng trong tâm trạng hết sức không hài lòng.
– Cậu cắt tóc ngắn rồi à?
– Anh bảo dưỡng vết thương rất tốt!
– Nhưng có làm sao thì cậu vẫn rất dễ thương.
– Anh có uống thuốc theo chỉ định của tôi không?
Anh phì cười :
– Cậu đang cố ý đánh trống lãng với tôi à? Cậu không sợ tôi hôn cậu sao? Cự ly này thì dễ lắm đó.
Cậu bực dọc hét lớn :
– VÂNG! TÔI VỪA MỚI CẮT TÓC, VỪA MỚI HỌC VÕ, VỪA MỚI CẮT BĂNG CHO ANH. NGÀI CÒN GÌ ĐỂ HỎI NỮA KHÔNG, THƯA QUÝ NGÀI?
Anh lại cuời. Không lúc nào anh có thể tỏ ra nghiêm nghị với cậu được hết.
– Được…hết rồi! Nhưng có cái này tôi không biết có nên nói hay không.
– Cái gì nữa? – Vừa hỏi, cậu vừa quăng mạnh cây kéo vào trong cái khay bên cạnh.
– Cậu đang nấu cái gì phài không? Khét rồi!
Cậu giật mình :
– Thôi chết!
Cậu bỏ anh lại để cahỵ vào bếp. Anh lấy nốt mấy thứ trên tay mình ra.
“XOẢNG!” – Có tiếng vỡ vụn trong bếp. Anh đứng dậy đi vào trong.
Cậu đang hối hả thu dọn lại mấy mảnh vỡ của sứ, và cả thức ăn đã cháy đen nữa. Anh bóp trán :
– Cậu là một nội trợ tệ.
– Kệ tôi! Không liên quan gì anh.
– Có liên quan chứ! Cậu làm vậy thì tôi ăn cái gì?
– Tôi-không-nấu-cho-anh-ăn!
– Ah, tôi quên mất là mình không đuợc đón tiếp ờ đây. Nhưng để cám ơn cậu đã chữa bệnh cho tôi, tôi có mang thức ăn tới nè.
– KHÔNG CẦN!
Anh phì cuời :
– Cậu đâu cần cố chấp như vậy. Ăn thôi.
Đúng là cậu không thích thế này, nhưng đành phài ngoan ngoãn ngồi ăn với anh ta.
– Anh không cần ăn à?
Cậu nhìn lên và thấy anh ta chỉ nhìn mình chứ không ăn miếng nào. Anh mỉm cười :
– Nhìn cậu ăn dễ thương hơn.
– Hừ, anh là đồ khùng.
Anh mặc kệ cậu. Anh hỏi :
– Cậu không sợ à?
– Sợ cái gì?
– Tôi sẽ bỏ thuốc ngủ vào thức ăn.
Cậu ngừng ăn để nhỉn lên :
– Không! Làm sao mà anh có thể…..Ơ…
Cậu gục xuống bàn. Anh đừng lên và đi về phía cậu.
– Tôi có đó, cậu nhóc ạ. Cậu thiệt là ngây thơ.
Anh ta cúi sát để có thể nhien rõ mặt cậu hơn. Gương mặt cậu lúc nủ cunbg4 hết sức trong sáng. Anh đừng lên :
– Người ta nói bác sĩ là những Thiên Sứ Cánh Trắng, tôi rất muốn xem Thiên Sứ sẽ như thế nào khi sa xuống Địa Ngục….