My love - Chương 11
CHƯƠNG III : BELIEVE ME JUST ONCE MORE
Part 1
Mấy ngày qua sống chung với anh, cậu cảm thấy rất vui. Cậu không biết cảm giác này gọi là gì, nhưng thật sự nó khiến cậu phải mỉm cười một mình thường xuyên, phải nghĩ tới anh mọi lúc mọi nơi. Cậu bây giờ giống như một người vợ hiền, ngoan ngoãn ờ nhà nấu cơm chờ anh về.
“CẠCH!” – Cậu xoay người lại, thì ra cậu vừa để tuột cây dao khỏi túi trong lúc cất cái nồi lên kệ. Cậu cúi xuống nhặt nó lên, cậu chưa vội cho nó vào túi ngay. Cây dao thật là đẹp. Nó là quà tặng từ anh.
“Cho cậu nè.”
” Huh?!? Làm gì? ”
“Để cậu có thể tự bảo vệ mình lúc không có tôi bên cạnh. Nó sẽ thay tôi, trờ thành Thần Hộ Mệnh cho cậu.”
Cậu lại nhớ tới anh nữa rồi. Lúc nào nghĩ tới anh, cậu cũng cảm thấy rất sung sướng. Cậu cho cây dao vào túi, cạnh mấy cây dao mổ mà lúc nào cậu cũng mang theo bên người, để có thể cứu anh lúc cần thiết.
“Kinh…Kong….”
Cậu chạy vội ra mở cửa :
– Hoàng Long! Anh về rồi à! Ơ….anh……
Gia thành xoa đầu cậu :
– Sao vậy? Thất vọng vì người bấm chuông là anh à? Ai ya, em tính không mời anh vào trong thật sao?
Cậu tỏ ra lúng túng :
– Ah, anh vào đi.
Anh phì cười :
– Chỉ định trêu em một chút thôi. Ngọc Lâm à, chúng ta có thể ra ngoài ăn cái gì đó và nói chuyện với nhau không?
– Dạ?
– Sẽ nhanh thôi, anh hứa là em được thả về sớm với cậu ấy.
Cậu đỏ mặt. Gia Thành hối thúc :
– Đi thôi! Anh biết có một nhà hàng Nhật mới mở ngon lắm. Sao em còn đứng đó?
– Ơ….em vào trong nhà lấy áo khoát đã.
– Ừ, nhanh nhé!
Thật ra công việc chính không phải là áo khoát, mà là ghi lại một mảnh giấy nhắn với anh là cậu ra ngoài cùng Gia Thành. Cậu lo anh sẽ hốt hoảng đi tìm cậu.
Cậu đi chưa được 10 phút thì anh quay trở về. Anh khép cánh cửa sau lưng lại và cất tiếng gọi :
– Ngọc Lâm! Tôi về rồi đây. Ngọc Lâm?
Không có tiếng trả lời. Anh nhìn thấy một mảnh giấy trên bàn, nét chữ của cậu. Anh quăng mạnh chiếc áo khoát lông lên ghế Salong, có hơi thất vọng một chút. Anh đã cố tranh thủ về nhà thật nhanh để được ôm cậu, vậy mà bây giờ chỉ có mỗi mình anh ờ nhà. Anh vớ tay lấy romote bật tivi, lại mấy cái tin nhảm nhí như : một người đàn ông vừa chinh phục đỉnh núi Tuyết cao nhât thế giới, một thằng bé có thể chơi với Bò Cạp mà không hề sợ hãi, nhãn hiệu thời trang vừa tung ra mẫu sản phẩm mới nhất cho mùa đông năm nay…..nhửng thứ đó không làm cho anh bớt chán nản chút nào.
“Kinh….Kong….”
Anh chạy nhanh ra cửa.
– Ngọc Lâm!
Một người đàn ông mỉm cười :
– Tôi canh cậu ấy đi rồi mới tới tìm cậu đó.
Anh lặng người :
– Tứ Giáo Đầu……
– Ra ngoài nói chuyện sẽ đỡ phiền phức hơn, phòng trường hợp Tô Ngọc Lâm quay về nữa chứ.
Trong khi đó thì tại nhà hàng Hanayuki, Gia Thành đang cố gắng thuyết phục cậu ăn thử món Sushi :
– Ngon lắm! Em không thử à?
Cậu lắc đầu. Cậu muốn về nhà hơn là ăn thử món này.
– À….anh có chuyện gì muốn nói với em?
Gia Thành đặt đũa xuống :
– Em nhớ cậu ấy tới mức không thể ngồi ăn cùng anh à?
Cậu cúi mặt. Cậu không biết phải trả lời thế nào. Gia Thành đi thẳng vào vấn đề.
– Tất cả mọi chuyện về em và cậu ấy ở Hồng Kông, anh đều được nghe báo cáo lại hết.
Cậu cũng không lấy làm lạ gì chuyện này. Gia Thành là anh trai cậu, cho nên nếu anh ấy có cho người theo sát cậu như hình với bóng, cậu cũng không thấy phiền hà gì. Nhưng Gia Thành là một người anh trai tế nhị khio để cho cậu được tự do.
– Em yêu cậu ấy thật sao?
Cậu không trả lời, mà có lẽ Gia Thành cũng không cần cậu phải trả lời.
– Chà……nếu chuyện này Mẹ mà biết chắc phát khóc lên quá! Nhưng anh tin là Mẹ sẽ hiểu và thông cảm cho em, không có cháu bồng nhưng sẽ có thêm một đứa con trai nữa, cũng đâu có gì thiệt hại. Với lại, Mẹ yêu em nhất mà. Ngọc Lâm à, em cũng biết là xưa nay anh chưa bao giờ phản đối em làm bất cứ chuyện gì cả. Trong chuyện này cũng vậy, anh không ngăn cấm em và cậu ấy có tình cảm với nhau. Anh là anh trai của em, nhiệm vụ của anh là phải luôn ủng hộ em và chúc phúc cho em. Em cứ làm tất cả những gì mà em muốn, nên nhớ là anh luôn bên cạnh em.
– Anh hai…..
– Sao có cảm giác giống như sắp gả cô em gái yêu quý đi thế nhỉ? Ừm, nếu như cậu ta có ăn hiếp em, em phải nói cho anh biết nhé! Anh nhất định sẽ thay em nên cho cậu ta một trận. Em chỉ cần sống cho hạnh phúc là được, em không cần lo lắng gì hết, mọi chuyện hãy để người anh này làm thay em.
Cậu cảm thấy mình có lỗi vô cùng. Cậu không biết phải nói gì nữa. Gia Thành chăm sóc cậu suốt 24 năm kể từ lúc cậu chào đời. Nhưng cậu vẫn chưa làm gì được cho anh hết.
– Uống với nha một ly nhé.
– Hơ…..
– Em uống rượu rất kém, anh biết mà. Chỉ một ly nhỏ thôi. Để anh rót!
Anh với người tới chỗ cậu để lấy bình rượu đang được ngâm trong nước nóng, vô ý làm để rượu vào người cậu :
– Chết! Anh xin lỗi! Để anh kêu tụi nó mua cho em bộ khác.
Cậu xua tay :
– Không cần đâu, em vào nhà vệ sinh một lát là xong thôi.
Cậu rời khỏi phòng. Anh đợi một lúc rồi nói :
– Vào đi!
Một người bước vào. Anh hỏi :
– Thế nào rồi?
Cậu quay trở lại, định mở cửa bước vào nhưng chợt khựng lại khi nghe mẩu đối thoại giữa anh với một người khác.
– Thì ra là vậy. Đúng như tôi dự đoán, Hoàng Long tiếp cận Ngọc Lâm nhằm mục đích lôi kéo tôi vào Thanh Long Đảng.
– Dạ. Cậu Ngọc Lâm đã hoàn toàn bị lợi dụng trong chuyện này. Có cần nói cho cậu ấy biết không?
– Tuyệt đối không được! Chuyện này chỉ có tôi với cậu biết thôi, rõ chưa?
– Vâng! Vậy…..em có nên cho người khử Hoàng Long không?
– Không được! Hoàng Long là người mà Ngọc Lâm yêu nhất, nếu cậu ấy chết, nó sẽ rất đau khỏ. Hãy để tự tôi giải quyết chuyện này.
– Đại ca định……
– Ừ, tôi sẽ tìm cậu ấy và van xin cậu ấy rời bỏ Thanh Long Đảng, chỉ nên đặt hết tình cảm cho Ngọc Lâm thôi.
– Nhưng hắn sẽ không dễ dàng chấp nhận. Nuế hắn bắt anh phải chết thì sao?
Im lăng kéo dài, sau đó là tiếng thờ dài của Gia Thành :
– Vậy thì tôi sẽ chết! Chỉ cần Ngọc Lâm được sống vui vẻ, tôi tình nguyện làm tất cả.
Cánh cửa đột ngột được kéo ra, cậu xộc vào :
– Anh…….chuyện đó….chuyện Hoàng Long chỉ lợi dụng em có thật không?
Gia Thành lúng túng :
– Ơ….cái đó…..
– Đúng là thật, thưa cậu Ngọc Lâm.
– Im ngay! Ai cho phép cậu lên tiếng.
Người con trai nọ khép người lui ra sau. Cậu cảm thấy người mình đang run lên. Cậu trời cho những gì cậu vừa nghe được là giả.
– Em phải đi tìm anh ấy hỏi cho ra lẽ chuyện này.
– Khoan đã! Ngọc Lâm……
Nhưng cậu đã chạy khỏi đó. Gia Thành quay lại hỏi tay thuộc hạ :
– Cậu đã lo xong chưa?
– Em đã sắp xếp rất tỉ mỉ, tỉ lệ thất bại hầu như không có. Người của chúng ta theo sát Tứ Giáo Đầu ngay từ lúc hắn đặt chân lên Hồng Kông, và cũng vừa có tin báo hắn đang nói chuyện với Hoàng Long. Dự tính cậu Ngọc Lâm sẽ được thấy tận mắt, nghe tận tai.
Anh cười nhẹ :
– Làm tốt lắm! Đoạn kịch vừa rồi cậu cũng diễn rất đạt. À, truyền lệnh tôi, báo cho đám đàn em của Lục Hùng biết hành tung của hắn, đồng thời cho rút hết mấy đứa đang theo bảo vệ Ngọc Lâm luôn.
– Đại ca…..
– Ngọc Lâm sẽ không sao đâu. Tôi từng nói với cậu, Ngọc Lâm là một nhân tài. Nếu cậu muốn tận mắt chứng kiến tài năng của nó thì cứ theo sau, cũng sắp sửa có một cảnh phim hay rồi đấy.
– Dạ.
– Cứ theo Ngọc Lâm đi! Cậu nhớ chỉ nhìn thôi, đừng nhúng tay vào nhé.