My love - Chương 10
Part 5
Cảnh báo đỏ đây ^^ chưa đủ 16 tuổi thì đừng tô lên coi.
Cậu mở cửa phòng bước vào sau khi rời khỏi phòng tắm.Một bàn tay đã kéo cậu vào giường. Anh vùi mặt vào ngực cậu :
– Thơm quá! Người cậu thật là thơm.
Cậu đẩy anh ra :
– Mùi xà bông đấy! Nếu anh muốn có thể đi tắm mà.
Anh bật cười :
– Cậu vẫn còn lạnh lùng với tôi như thế à?
Cậu quay mặt đi :
– Con người tôi vốn là như vậy mà. À, cấm lấy!
Anh tròn mắt nhìn cậu :
– Gì vậy?
Cậu tỉnh bơ :
– Anh không biết đây là cái gối sao?
Anh gật đầu :
– Biết chứ. Nhưng để làm gì?
Cậu trả lời :
– Để anh ra phòng khách ngủ chứ làm gì. Như vậy không quá rõ ràng sao?
Anh ném cái gối qua một bên và vật cậu xuống giường :
– Tối nay trời sẽ lạnh lắm, tôi phải sưởi ấm cho cậu chứ.
– Không…..ưm…..
Anh đã khôn khéo cắt ngang câu nói của cậu bằng một nụ hôn. Anh luồng sâu lưỡi mình vào miệng cậu, cố ngăn cậu nói thêm bất cứ câu gì xua đuổi anh, và anh đã thành công. Anh tranh thủ sự lơ đãng của cậu để kéo tuột cái dây buột của bộ áo ngủ được làm từ chất liệu của một thứ dùng may khăn tắm. Thật nhanh chóng, thân hình trần trụi của cậu đã hiện ra trước mặt anh. Anh cũng nhanh tay gỡ hết mấy cái nút áo của mình ra. Người anh chạm vào cậu, cảm nhận độ nóng của da người cọ sát vào nhau. Bên ngoài trời ngày một mỗi lạnh, chỉ duy ngôi nhà màu trắng và căn phòng nhỏ này là nóng bỏng và nồng ấm hơn bao giờ hết.Vì ờ đó có hai con người đang tràn ngập trong cảm giác đam mê. Họ dùng dòng máu nóng bỏng để sưởi cho nhau, dùng trái tim và thân xác của mình để làm cho nhau cảm thấy khoái lạc.
Cậu đã không còn chống cự lại anh như lần đầu nữa. Không phải cậu không muốn, mà là không có sức để làm chuyện đó.Người cậu tê dại, cảm giác lạ đang chiếm lấy cậu, cậu không biết phải diễn tả nó như thế nào, nhưng rõ ràng là nó làm cho cậu cảm thấy khát khao hơn bao giờ hết, cậu không muốn anh dừng lại mặc dù cậu bắt đầu cảm thấy đau.Cậu nghĩ chắc mình phải mất nhiều thời gain và công sức để quen với nó, và rồi cậu sẽ không còn cảm thấy đau nữa.
Anh ghì chặt vai cậu để để phòng cậu có bất cứ hành động gì phản kháng trong lúc anh đang làm “chuyện đó”. Suy nghĩ dở dang lúc chiều chợt thoáng qua trong đầu anh. Anh cất giọng hỏi khi vừa đẩy mạnh người cậu lên :
– Cậu có yêu tôi không?
– Không…..
Giống như một sự giận dỗi của cậu khi anh làm cậu đau thêm.
– Không yêu tôi thật à?
– Không…Ahhhh….
Anh cũng đưa ra hành động trả đũa cậu khi bất ngờ ép sát vào cậu hơn, anh đang cố gắng làm cho cậu phải khuất phục anh.
– Đủ….đủ rồi. Dừng lại đi…Ah…..
Có thể cậu là người ra lệnh cho anh trong mọi trường hợp, nhưng trừ lúc này ra. Anh hoàn toàn làm chủ cậu.
– Đừng la lên như thế.Cậu có thể làm cho mình bớt đau hơn một chút nếu thay đồi câu trả lời đó.
Cậu vẫn tỏ ra cùng đầu. Cậu nhắm chặt mắt lại và không thèm mở miệng, mặc cho anh tiếp tục thể hiện quá khích.Trong phòng chỉ còn lại tiếng thờ dốc của cả hai, còn bên ngoài vẫn là tiếng gió rít, ngày một càng mạnh hơn…..
Cái lạnh phà vào mặt làm anh thức giấc vào buổi sáng hôm sau, cậu còn nằm ngủ bên cạnh anh. Anh nhìn ra ngoài trời qua cửa kính, Tuyết đang ngự trị tất cả mọi nơi trên mặt đất. Vậy là đài khí tượng đã không nói sai, đêm qua đúng là có Tuyết rơi. Thật là đáng ngạc nhiên vì chỉ có vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ mà chỗ này đã trắng toát, thế giới đang chìm trong màu trắng cảu Tuyết theo như cảm nhận của anh. Anh kéo tấm chăn sát lên để đắp cho cậu và anh, nhưng dừng như bi nhiêu đó không đủ làm cho cậu cảm thấy đủ ấm, cậu lại rúc sâu vào người anh. Cậu là thứ duy nhất trên thế gian này mà anh không thể từ chối được. Anh xoay người ôm cậu vào lòng, cố ý đẩy đầu cậu áp váo ngực anh.
– Ưm….
Tiếng rên nhỏ của cậu. Anh mỉm cười :
– Ấm hơn không?
– Ừ.
– Hôm nay cậu không đi làm à?
– Không! Tuyết dày quá, không thể ra ngoài được.
Anh kéo cậu vào sát người anh hơn một chút.
– Vậy sáng nay cậu muốn ăn gì?
Cậu im lặng, được một hồi, cậu tiếp tục co người trong lòng anh :
– Lạnh quá! Lười bước xuống giường.
Anh phì cười, rồi cúi xuồng hôn nhẹ lên môi cậu, nhưng cậu đã chủ động níu kéo môi anh bằng cách thọc lưỡi mình vào miệng anh và tấn công lưỡi anh. Anh phải mất một hồi lâu mới dứt ra khỏi cậu được, anh nằm đè lên người cậu :
– Cậu có biết là mình đang khiêu khích tôi không? Để tôi cho cậu biết hậu quả nhé.
Anh lại cúi xuống, mân mê bờ môi mềm mại của cậu. Anh để lưỡi mình nằm trong miệng cậu, anh muốn trả thù cũng như đáp lại cậu.Cậu cũng dùng nhiệt huyế của mình để đáp lại nụ hông nồng nàn của anh. Hơi ấm lại quay trở về với cả hai. Anh thì thầm vào tai cậu :
– Cái này coi như câu trả lời cho tối qua nhé! Hai lần trước không tính.
Cậu vòng tay qua vai anh, kéo người anh sát vào người cậu. Trời hôm nay hứa hẹn sẽ rất lạnh, nhưng không biết với hai người đó thì như thế nào.
– Đại ca, có điện thoại gọi từ Hồng Kông sang.
Gia Thành đặt ly cà phê xuống :
– Nối máy cho tôi. Cậu cũng ra ngoài đi.
– Dạ.
Đợi cánh của phòng đóng lại, Gia Thành nhấc máy lên :
– Thế nào rồi?Huh?!? Vậy à? Tiến triển hơn ngoài mong đợi đó.Cứ tiến hành kế hoạch thứ hai đi, đã tới lúc tôi bay vể Hồng Kông rồi.
Anh đặt máy điện thoại xuống, tiện tay vớ khung ảnh đặt trên bàn làm việc, hình chụp anh và cậu lúc cậu mới sang Hồng Kông. Anh để ngón tay mình vuốt ve ảnh của cậu.
– Em sắp trở vể bên cạnh anh rồi, Ngọc Lâm ạ.