My home, little dog - Chương 9
Khiêm và Jen giật mình quay lại . Bảo đang khóc sướt mướt , gào ầm ĩ . Trông thật thảm thương . Jen chạy tới ôm lấy cậu , hôn trán cậu , vỗ về cậu .
– Đừng …hic … cãi nhau …hic …mà ! – Bảo vừa mếu máo vừa nói – Mama , papa đừng cãi nhau !
– Không em không cãi nữa ! Không đâu ! – Jen hiểu ra Bảo đang nhớ tới chuyện của ba mẹ trước kia . Cô là kiểu người rất kém quan tâm việc của người khác trừ Bảo . Còn anh cô lại khác dù cậu vô tâm nhưng đối với những chuyện hồi nhỏ thì lúc nào cũng còn y nguyên trong đầu cậu .
Jen ngoái lại lườm Khiêm và ra hiệu cho hắn lại gần . Cô nói tiếp
– Em không có cãi nhau nữa mà ! Cún coi này ! – nói rồi Jen đẩy Bảo vào tay Khiêm . Giao trứng cho ác ! Ai mà muốn vậy nhưng không thì …
– Cún ! – Khiêm tiếp tục sự nghiệp dỗ Bảo do Jen truyền lại – Đừng khóc nữa ! Bọn anh đâu có cãi nhau ! Thôi nào ! Mắt sưng lên hết rồi !
– Không thật chứ ? Không bao giờ nữa chứ ?
– Thật ! Không bao giờ !
Bảo cười dù mặt vẫn đầm đìa nước mắt . Cậu ôm chặt lấy Khiêm . Vậy là không sao . Vậy là cậu vẫn có cả hai , cả hai con người cậu yêu quý nhất vẫn là của cậu .
Bảo không biết cậu bi ám cái gì nhưng cậu không kìm được . Cậu ngước lên nhìn Khiêm và sau 2 tháng yêu nhau lần đầu tiên cậu và Khiêm hôn nhau , hôn thật sự . Đó là một nụ hôn sâu , nụ hôn mà có lẽ nhiều năm sau cả hai vẫn còn nhớ tới .
Cáu thì cáu nhưng Jen cũng chẳng làm gì được . Cún tự hôn tên đó vả lại bây giờ mà ra ngăn hay đả động gì nữa thì có nguy cơ lắm . Ôi ! Bây giờ cô mới hiểu cái cảm giác của Đức lúc nó thấy hai đứa này thân mật . Thật là lực bất tòng tâm âm thầm chịu đựng !
Thở dài ,chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt tất tật mọi hoạt động và suy nghĩ của 3 con người đang hiện hữu trong nhà .
– Alô !
– Alô ! Xin hỏi đây là nhà riêng của cô Lâm Hoàng Hồng Nghi phải không ạ ?
– Vâng tôi đây ! Xin hỏi ai ở đầu dây đấy ạ ?
– Tôi là chủ nhiệm của phòng thiết kế trực thuộc tổng công ty 0rj0n ! Tôi cần cô tới công ty ngay lập tức !
– Sao vậy ạ ? Bản thiết kế có vấn đề gì ư ? Hôm nọ ông đâu có nói gì đâu !
– Không ! Bản thiết kế của cô rất hoàn hảo ! Nhưng chúng tôi cần cô để thảo luận thêm về một số vấn đề !
– Sao lại thế các ông đồng ý để tôi làm việc ở nhà mà ? Giờ lại kêu tới công ty là sao ?
– Cô thông cảm cho ! Bản thiết kế của cô sử dụng một số kí hiệu quốc tế mà nhân viên chúng tôi lại …
– Trời đất ơi ! – Jen than vãn
Jen không muốn đi . Dĩ nhiên rồi ! Bảo vừa xuất viện còn yếu rồi còn tên kia đang ở đây nữa . Nếu cô đi thì thật không biết sẽ có chuyện động trời gì xảy ra đây ?! Nhưng mà … đi làm thì phải làm cho tử tế . Cô không phải là loại làm rồi bỏ xó . Đã làm là phải làm cho thật hoàn hảo để không ai có thể kêu ca gì . Và cô làm tốt đến độ mà bây giờ người ta phải điệu cô tới công ty vì không hiểu gì mà kêu ca .
Ôi ! Điên thật rồi !
Bảo biết Jen đang nghĩ gì dù sao hai đứa cũng là anh em sinh đôi chúng hiểu nhau như hiểu chính bản thân mình .
– Jen đi đi ! Cún ở nhà tự lo được mà !
– Sao làm thế được ! Cún vẫn còn ốm mà !
– Không sao đâu ! Cún sẽ ở nhà thật ngoan chơi với Khiêm chờ Jen về !
– Chơi …chơi với Khiêm á ? Vậy mới …
– Mới sao ? Jen cũng tin Khiêm mà ! Hay là lúc nãy Jen …chỉ nói vậy thôi ! – Bảo phụng phịu nói
– Đâu có ! Trời ơi ! Rồi em biết rồi ! Em tới công ty chỉ một chốc là về thôi ! Cún đói thì qua nhà thằng Đức mà ăn ! Đừng nấu nướng chi cả ! Được không ?
– Rồi mà ! Jen đi mau kẻo trễ !
– Để em nói chuyện với Khiêm một chút ! – Jen kéo Khiêm ra một góc nói nhỏ – Anh cẩn thận đó ! Cún mà có chuyện gì thì tôi băm xác anh ra !
– Ê ai vừa rồi nói với Bảo là không cãi nhau với tôi nữa ấy nhỉ ? – Khiêm nói ranh mãnh – Tôi biết rồi cô không phải lo !
– Được coi như tôi đánh bạc một lần ! Ôi ! Tôi đem anh tôi ra cược ! Trời ơi ! – Jen ôm đầu đi lên phòng thay đồ .
15 phút sau thì Jen bước ra khỏi cửa . Cô đi ra khỏi công và ngoái nhìn ngôi nhà một cách ái ngại . Ôi Khiêm và Bảo “Ở nhà một mình ” .
Bảo nhìn ra cửa sổ mãi cho đến khi Jen khuất bóng mới thôi . Giờ chỉ còn có cậu và Khiêm , Bảo nói mắt nhìn xa xăm :
– Anh và em rồi sẽ ra sao nhỉ ?
– Luôn như thế này ! Mãi mãi ở bên nhau ! – Khiêm đáp
– Không phải lúc nào cũng như vậy đâu ! Mà ba mẹ anh nếu biết thì sẽ làm gì ? Nói gì ? Họ không giống như Jen hay Đức đâu !
– Anh chưa từng nghĩ kĩ về chuyện này ! Nhưng dù có chuyện gì anh cũng sẽ ở bên em ! – Khiêm bước tới phía Bảo ôm lấy cậu từ sau lưng . Hắn hôn lên gáy của cậu để trấn an .
– Rồi sẽ đến lúc không giấu nổi nữa ! Thà cứ nói trước cho xong !
– Vậy kiếm đại hôm nào anh đưa em về nhà anh ha ! Rồi nói với ba mẹ anh là “ E hèm , ba mẹ đây là người yêu con . Người xinh nhất thế giới .”
– Cha biết nịnh từ khi nào vậy ông ? – Bảo cười – Làm vậy thảo nào lắm cô mê thế !
– Đâu có ! Lần đầu tiên anh nói vậy đó ! Chỉ nói với mỗi Cún thôi !
– Vì sao ?
– Vì anh yêu em !
– Bây giờ ?
– Bây giờ , ngày mai , ngày kia và cả cuộc đời !
– Không cần phải xa như vậy ! Chỉ cần hiện tại là được rồi ! Không ai biết trước được tương lai của mình kể cả những nhà tiên tri !
– Anh không biết tương lai nhưng đây là quyết định của anh ! Anh sẽ chỉ có mỗi em mãi mãi ! Em cũng vậy chứ ?
– Có lẽ vậy ! Em thì không thể hứa gì được !
– Không sao ! Chỉ cần biết hiện tại chúng ta vẫn yêu nhau là được !
Và Bảo quay lại , cậu ôm lấy Khiêm . Rồi chuyện này sẽ đi đến đâu ? Số phận của cả hai sẽ ra sao ? Hàng trăm , hàng ngàn câu hỏi đang dồn dập ập vào đầu của cậu . Cậu là một đứa trẻ thông minh, một nhân tài nhỏ nhưng trong chuyện này thì có là thánh cũng khó lòng làm cho thoả đáng .
Cậu đứng im trong tay Khiêm , cậu không muốn nghĩ thêm nữa . Cứ mặc cho sau này ra sao thì ra , tốt nhất là cứ hưởng thụ càng nhiều càng tốt cho đến lúc còn có thể .
Mệt mỏi Bảo ngủ thiếp đi lúc nào không hay . Trong giấc mơ cậu lại thấy lại quãng thời gian hạnh phúc của cậu . Khi đó ba mẹ cậu vẫn sống chung , cậu , anh Việt , Jen luôn cười cùng chơi đùa trong khu vườn trước nhà . Chúng đã sống hạnh phúc như vậy cho đến một ngày , ba mẹ bắt đầu cãi nhau . Rồi họ chia tay , Jen đi theo ba , Bảo phải sống một mình trong chính căn nhà này . Cậu tự tử máu chảy , đỏ rực , máu ở khắp nơi trong mọi ngóc ngách của ngôi nhà . Máu đỏ như màu của hoa tướng quân , những bông hoa mỏng manh đỏ rực như đang bốc cháy .
Người ướt đẫm mồ hôi , Bảo tỉnh dậy . Cậu đang nằm trong phòng của mình . Như thông lệ cậu quay sang bên cạnh hy vọng Jen đang nằm bên cạnh . Nhưng không có , không có Jen , không ai cả .
Hoảng lên , Bảo chạy xuống nhà . Không có tiếng dao đập vào thớt cành cạch đều đều như mọi khi , không có mùi thơm của thức ăn bốc lên , không có gì cả .
– Jen ơiiiiiiiiiiii ! Jen !
– Em sao vậy ?
– Khiêm ! Anh ở đây à ?
– Không ở đây thì ở đâu ? Jen kêu anh trông em mà !
– Jen đâu ?
– Em sao thế ? Jen tới công ty mà ! Hồi sáng em còn đứng tiễn cô ấy nữa ! Sao áo em ướt hết như vậy ?
– Em …em quên ! Em gặp ác mộng ! Hơi hoảng một chút ! – Bảo dần nhớ lại
– Mau đi thay áo đi ! Anh mới mua đồ ăn về rồi ! Mau thay áo rồi ăn cho nóng !
Bảo quay về phòng thay đồ . Cậu vẫn chưa hết bàng hoàng , người cậu liên tục run rẩy . Thay xong đồ cậu trỏ lại phòng khách và từ phút đó cậu không rời Khiêm nửa bước , bám sát gót Khiêm không cho hắn thoát khỏi tầm mắt .
Đến cuối thì Khiêm cũng chịu thua đành ngồi yên trên salon trong phòng khách để Bảo ngồi lên đùi mình.
Hai đứa chỉ ngồi im lặng mãi như vậy không chuyện trò , không bàn luận , chỉ có im lặng ngự trị cả căn phòng .
Hiện giờ là 10 giờ tối , Jen vẫn chưa về .
Sáng hôm sau , Bảo thức giấc . Cậu vẫn nằm trong tay Khiêm trên salon . Hắn đã giữ như vậy cả đêm cho cậu ngủ .
Jen vẫn chưa về .
Hôm nay thì Bảo cũng đã thấy khá hơn , cậu quyết định sẽ đi học .
Xuất hiện sau gần 1 tuần mất tăm tích , đi đến đâu Bảo cũng bị ngó . Bực nha ! Giờ Hoá , cô kêu kiểm tra 15 phút . Chà ! Jen đã bỏ lỡ một bài kiểm tra sao ? Thật là kì lạ .
Bảo ngồi trong lớp mà không yên được . Cậu biết Jen không giống như cậu , cô chưa để ai lo lắng cho mình cả nhưng đi mất dạng từ sáng qua rồi qua đêm mà không về . Đi đâu cũng phải gọi điện về cho người ở nhà đỡ lo chứ ?!
Tới trưa về cũng chẳng thấy Jen . Bảo lo đến phát sợ lên .
– Chắc không có chuyện gì đâu ! Làm sao thì đã có người gọi về báo rồi ! – Khiêm nói
– Nhưng Jen chưa bao giờ …
– Không sao đâu ! Em cứ lo cho mình trước đi ! Jen về mà thấy em ốm nhác thì cổ giết anh mất !
– Ừm ! Em biết rồi ! Không lo , không lo !
Mãi đến chiều muộn , khi Bảo và Khiêm đang ngồi coi TV thì có một cú điện thoại gọi tới :
– Alô ! – Bảo hấp tấp nhấc máy
– Cún hả ? Em đây !
– Jen ! Jen đi đâu thế ? Sao hôm qua không về ? Sao không gọi điện cho Cún ? Có chuyện gì sao ?
– Bình tĩnh ! Em không sao mà ! Em đang gọi cho Cún đây thôi !
– Jen đang ở đâu ?
– Em ở công ty ! Mấy cái người này làm ăn kì quá ! Em đành phải tự may lấy nên hơi mất thời gian ! Em muốn nhờ Cún một chuyện !
– Ừ ! Jen cứ nói đi !
– Cún vô phòng lấy trong ngăn tủ ấy ! Trong đó có một tập bản thảo của em ! Cún đem tới đây cho em ! Kêu ai đưa đi nha đừng đi một mình đó !
– Được ! Cún biết rồi ! Để nói Khiêm đưa tới !
– Á ! Khiêm vẫn ở đấy à ?
– Jen kêu Khiêm ở lại trông Cún mà !
– Ừ ! Thôi Cún đem đến mau cho em nha ! Địa chỉ công ty là …. ! Vậy nhé em cúp đây !
Không chờ Bảo đáp lại Jen đã dập máy xuống . Bảo đứng im lặng một hồi rồi chạy vội lên phòng vơ lấy tập giấy của Jen và đi xuống nhà .
– Khiêm ơi ! Mau lên !
– Sao thế ? Ai vừa gọi vậy ?
– Jen ! Jen kêu em đem đồ tới cho nó ! Jen không sao chỉ là bận thôi ! Mau lên Jen cần ngay đấy !
– Rồi ! Từ từ ! Em kéo vậy sao anh đi được !
Hai đứa vội vã đi ra khỏi nhà . Khiêm phóng bạt mạng tới công ty Jen . Cả hai không để ý từ một chiếc xe sang trọng đỗ gần đó có người đang quan sát chúng .
0rj0n company 5:43 P.M
Bảo và Khiêm bước vào đại sảnh và tiến tới bàn tiếp tân :
– Làm ơn cho tôi hỏi phòng thiết kế ở đâu ? – Khiêm nói
– Xin mời đi về phía hành lang bên trái , lầu 5 phòng 508 !
– Cám ơn cô !
Theo chỉ dẫn của cô tiếp tân Bảo và Khiêm cũng đã tới được phòng thiết kế . Khiêm gõ cửa và bước vào không chờ được mời .
– Jen ơi ! – Bảo chạy lại phía Jen ôm chầm lấy cô
– Cún tới rồi à ? Mau ghê ta ! – Jen cười lại
– Cún mang đồ tới rồi nè !
– Em cám ơn ! Hôm qua Cún ăn ngủ ra sao ?
– Khiêm mua đồ ăn và ngủ lại với Cún !
– Vậy hả ? – Jen nói lườm Khiêm một cái – Em cũng sắp xong rồi ! Chỉ cần một , hai tiếng nữa thôi !
– Cún ở lại chờ Jen nha ! Đi mà !
– Cũng được ! Nhưng Cún phải ra phòng ngoài chờ chứ ở đây thì chật lắm !
– Ừ ! Cún với Khiêm chờ ở phòng khách ! Cún ra đây !
Vậy là Bảo và Khiêm cùng ra ngồi lại ở phòng chờ . Trong lúc chờ Jen cả hai quyết định chơi vài ván điện tử cho mau hết thời gian .
Lúc này ván thứ 5 vừa kết thúc . Tỉ số là 3-2 nghiêng về Bảo .
– Cái gì ? – một người kì lạ bước ra từ phòng 503 hét vào cái di động ở trong tay – Anh đùa tôi hả ? Tôi nói là kiếm một cô bé cỡ 14 , 15 chứ không phải là mấy bà cô già kia ! Anh hiểu không hả ?
Mặc kệ cái ông kì quái đó quát thét với cái di động Bảo và Khiêm vẫn thản nhiên chơi điện tử . Tiếng kêu từ hai cái máy X- Box cuối cùng cũng làm ông kia chú ý . Ông ta quay lại nói
– Hai cậu kia ! Không thấy tôi đang nói chuyện hay sao? Cái tiếng tít tít đó làm phiền tôi quá đó !
– Thế ông có biết là ông cũng đang làm phiền chúng tôi không ? Cái giọng vịt đực mà cứ hét váng lên ! – Bảo độp lại
– Cậu … – người kia tức giận rồi chợt tiến đến gần đột ngột áp sát vào mặt Bảo – Chính là cậu ! Gương mặt này ! Cậu bé có muốn làm người mẫu không ?
– Không hề ! – Bảo đáp lại lạnh lùng
– Ôi ! Đừng trả lời nhanh như vậy chứ ! Cậu mà làm người mẫu thì sẽ nổi tiếng lắm ! Cậu sẽ có rất nhiều , rất nhiều tiền !
– Bộ ông thấy tôi là loại người thích tiền hay nổi tiếng lắm hả ? Tôi nói không là không !
– Xin cậu đấy ! Chỉ một lần thôi ! Cậu đúng là hình mẫu mà chúng tôi cần cho đợt ảnh quảng cáo này !
– Không thích ! Khiêm , mình đi chỗ khác đi !
– Minh ! Ông làm gì thế ? Tôi còn mấy cái hợp dồng nữa … – một cậu con trai đi ra từ phòng 503 – Bảo !
– Phong ! Cậu làm gì ở đây vậy ?
– Tớ làm người mẫu mà đang chụp ảnh quảng cáo ! Còn cậu ?
– Đưa đồ cho Jen ! Đang chờ Jen để về cùng !
– Cậu quen cậu này hả ? – người tên Minh hỏi
– Bạn tôi ! Sao thế ?
– Thì chúng ta đang thiếu một người mẫu nữ ! Tôi định nhờ cậu ấy !
– Ê ! Tôi là con trai mà ! – Bảo phản ứng ngay lập tức
– Nhưng nếu cậu trang điểm rồi mặc đồ con gái vào thì chẳng ai nhận ra đâu !
– Vớ vẩn ! Tôi không bao giờ giả làm con gái nữa đâu !
– Vậy là cậu từng giả rồi hả ? – Phong hỏi
– Cái này … thôi hỏi làm gì ?! Thắc mắc nhiều chóng già đó ! – Bảo gạt đi
– Cậu giúp bọn tôi đi mà ! Làm ơn !
– Ừ ! Cậu giúp tớ đi ! – Phong năn nỉ theo – Nể tớ tí đi mà !
– Không tớ …
– Tôi đảm bảo là không ai biết cậu là ai đâu ! Không lộ ra một câu nào cả !
– Tớ cũng sẽ giữ kín mà ! Làm ơn đi !
Bảo lúng túng quay lại nhìn Khiêm cầu cứu .
Nhưng Khiêm thì nghĩ khác , hắn nhớ tới hình ảnh của cô bé mặc chiếc váy dạ hội màu hồng nụ cười rạng rỡ , thân hình nhỏ bé đã nhảy trong dạ hội với hắn .
Hắn cũng muốn thấy lại Bảo mặc đồ con gái .
– Ừm ! Thôi người ta đã van xin thế thì em giúp một chút đi !
– Hả ???
Không có ai theo phe mình Bảo cũng không muốn làm phiền Jen trong lúc cô đang bận rộn thế này . Kết cục là đành phải đồng ý vậy .
Đối với những người bình thường thì chuyện được làm người mẫu thật là khó tin . Với Bảo cũng vậy chỉ khác ở chỗ là mọi người thích còn cậu thì không nhất là lại một lần nữa cậu phải giả làm con gái .
Chuyện buồn cười ở chỗ là dù mọi người đều biết Bảo là con trai vậy mà khi cậu bước ra từ phòng thay đồ thì ai nấy đều cho cậu là con gái mới đúng .
Nhân viên trang điểm cũng không tin là trên đời lại có một cậu bé giống con gái như vậy . Bảo bước vào studio với bộ áo cách điệu có cổ áo kiểu Trung Quốc nhưng thân váy lại là kiểu Tây Âu , trên vai phải đính một viên ngọc lớn với hàng chùm ngọc nhỏ kết thành dây quấn quanh vai và cổ . Bảo đội một bộ tóc giả dài màu nâu nhạt thẳng chỉ ở đuôi là xoăn vài lọn . Và thêm một điều quái đản nữa là đôi tai của Bảo được dán thêm một phần tai giả bằng nhựa dẻo làm cho nó trông như đôi tai của yêu tinh .
Và tất cả những điều trên chỉ làm cậu thêm đẹp và giống con gái hơn . Bảo cáu kỉnh chỉ vào bộ đồ và hỏi Minh :
– Jen may nó phải không ?
– Jen nào ?
– Không là Nghi , Hồng Nghi !
– Phải rồi cậu quen cổ hả ? Cái cô bé đến tài mới 16 mà còn giỏi hơn cả người chuyên nghiệp !
– Em gái tôi ! Và dám thề là nó may bộ này theo số đo của tôi trừ chỗ ngực !
– Hai người là anh em hả ? Tuyệt thật !
– Chẳng tuyệt ở chỗ nào cả ! Tôi chỉ giúp mấy người lần này thôi đấy ! Và cấm hở ra với bất cứ ai về việc này đấy nha ! – Bảo nói và liếc qua Phong
– Tớ biết rồi ! Yên tâm ! Miệng tớ bị kéo khoá rồi nè ! – Phong đáp và làm một cử chỉ như kéo một cái khoá vô hình trên miệng mình .
Bảo bật cười sau cái hành động đó của Phong . Và một lần nữa cả studio lại ngây ngất vì cậu , nụ cười rạng rỡ như ánh nắng của thu vàng . Thật là đáng yêu !
Khiêm cũng yêu nụ cười đó , nụ cười đã từng làm cho tim hắn xao động không biết bao nhiêu ngày và đêm .
– Khiêm !
– À ! Chuyện gì vậy ? – Khiêm dứt khỏi suy nghĩ quay lại nhìn Bảo
– Anh cũng không nói với ai đấy chứ ?
– Nói gì ? À ! Không dĩ nhiên là không !
– Ăn mặc như vậy chắc cũng không ai nhận ra nhưng mà kì quá …
– Không đâu ! Rất đẹp ! Thật đấy !
– Bảo qua đây mau ! – Phong gọi
– Tới đây ! Em đi nha !
Chụp hình quảng cáo . Để xem nào Bảo chưa bao giờ có ý định làm việc này nhưng nhận lời làm rồi thì phải làm cho tử tế . Và nhờ sự hợp tác tích cực và nghiêm túc đó mà chỉ 3 tiếng sau mọi việc đã hoàn thành .
– Cám ơn cậu rất nhiều ! Hôm nay mà không có cậu thì …- Minh , người quản lý nói
– Được rồi ! Chỉ cần mấy người giữ kín chuyện là được ! Tôi cũng không cần thù lao đâu ! – Bảo đáp và trả lại cái phong bì cho Minh
– Tôi hứa chắc mà ! Xin cậu yên tâm !
– Tôi về đây ! Phong chào nhá !
Bảo và Khiêm bước vội ra khỏi studio . Jen đang ngồi ở phòng chờ . Cô nhìn Khiêm một cách giận dữ :
– Tôi chờ hai người tới cả tiếng đồng hồ rồi đấy ! Anh đưa Cún đi đâu vậy ?
– Cún ngồi buồn quá nên đi lung tung không ngờ lại tốn cả tiếng thế ! Xin lỗi Jen nha ! – Bảo đáp
– Trời ai lại đi đứng lung tung ở đây ! Nhỡ lạc thì sao ?
– Nên Cún mới kéo Khiêm đi cùng mà ! Thôi mình về đi Cún chán ở đây rồi !
– Ừ ! Thôi về ! Em cũng mệt nữa ! Anh về nhà anh đi theo bọn này làm gì nữa ! – Jen nói với Khiêm
– Tôi định đưa Cún về mà !
– Cún có tôi lo ! Anh về nhà anh đi ! Từ hôm qua chưa về thì mọi người sẽ lo đấy !
– Phải đấy ! Anh về nhà đi ! Jen đưa em về được rồi mà !
– Vậy … anh về trước nhé ! – Khiêm ngập ngừng hắn vẫn chưa muốn chia tay Bảo dù chỉ là tạm thời
– Chào anh ! – Jen nói
– Mai gặp lại nha ! – Bảo đáp vui vẻ và ôm lấy cổ Khiêm
– Chào em !
Bảo và Jen trở về nhà . Cả hai đứa đều mệt mỏi vì chúng đã hoạt động quá nhiều có lẽ đến tháng sau chúng cũng không cần phải làm gì nữa cũng được . Nhưng cuộc đời thì chẳng bao giờ diễn ra theo ý chúng cả . Vừa về đến cổng nhà cả hai nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng đang nằm trong vườn nhà . Và …
– Jen , Cún ba chờ hai đứa mãi !
– Ba ! – đồng thanh kêu lên
– Cả hai đi đâu thế ? Vào nhà đi ! Ba có cái này cho Cún coi nè !
Hai đứa hết nhìn nhau rồi laị nhìn ba chúng . Cuối cùng cả hai lặng lẽ bước theo ba vào nhà