My home, little dog - Chương 8
9:45 Mecca Park
Bảo , Jen , Khiêm và Đức đang đứng trước cổng khu giải trí Mecca – một trong công viên lớn nhất cả nước . Mặc dù Khiêm đã mua vé sẵn rồi nhưng cả 4 đứa vẫn phải đứng xếp hàng để chờ tới lượt vào cửa . Và …
– Nghi !
– Á ! Ai ?
– Hôm nay cô cũng tới chơi sao ?
– Chào anh Dương ! Vâng hôm nay anh Cún muốn đi nên …
– À ! Chào cậu ! – Dương quay qua chào Bảo và nhận được một cái nhìn giễu cợt
– Chào chuyên gia hố ! Hôm nào lại qua nhà tôi chơi nhá !
– Cám ơn lời mời của cậu ! – Dương đáp lễ – Một hôm nào đó …có lẽ ! Còn đây chắc là các bạn của cậu !
– Vâng ! – Jen đáp – Đây là Đức bạn thân từ nhỏ của chúng tôi ! Người bên cạnh là … ờ …là…
– Người yêu tôi ! Ý kiến gì không ? – Bảo nói tiếp
– Đâu dám ! Vậy là người yêu cậu … ! Hả ???
– Mình tiến lên đi ! Sắp tới lượt rồi ! Cún để anh cầm vé cho kẻo rơi ! – Khiêm ngắt
– Không em cầm ! Em cầm !
– Chào anh chúng tôi vô trước nhé ! – Jen nói với Dương
Dương vẫn đứng ngơ ngác nhìn theo bọn Jen . Hắn hơi bất ngờ anh em nhà này hay thật ! Nhưng theo như những gì hắn thấy thì Jen và Bảo đã hết cãi nhau rồi và cái thằng quỷ nhỏ đó còn có người yêu nữa chứ dù là … Không chừng nó vậy rồi thì nó sẽ để cho Jen được thảnh thơi tự do có lẽ đây chính là cơ hội cho hắn .
Dương mải theo đuổi cái ý nghĩ nửa đen nửa trắng ấy mà không để ý có kẻ đang đứng sau lưng hắn mỉm cười gian xảo .
Bọn Jen đã đi vào trong khu giải trí rồi .
Tình hình hiện tại là Bảo cực kì phấn khích và đòi chơi thử tất tần tật các trò . Bảo kéo mọi người chạy theo mình khắp nơi và sau một hồi chạy loăng quăng thì nó phát hiện ra là nó lạc cả nhóm rồi …
Bảo ngơ ngác ngó khắp nơi , gọi tên của Jen , Khiêm và Đức nhưng giữa cái khu vui chơi đông người như thế này thì tiếng của nó bị át bởi hàng trăm thứ tiếng ồn khác . Không ai có ý giúp Bảo cả họ chỉ đi qua và nhìn nó ái ngại , thằng bé đang sợ tái cả mặt và chuẩn bị khóc rồi .
Cuối cùng thì …
– Oaoaoaoaoaoaoaoaoaaaaaaaaaaaaa !!!!! Jen ơi !!!!!!!!!!!! – Bảo gào lên
Thế là Bảo đứng khóc ngon lành giữa đám đông . Mãi rồi mấy cô gái cũng nổi máu nhân từ đi tới chỗ nó và hỏi :
– Em bé ! Sao em khóc vậy ? Mẹ bé đâu ?
– Oaaaaaaaaaaaaaaa !!!!!!! – Bảo càng kêu to hơn vì tức giận trông nó vậy mà còn nói nó còn bé sao
– Bé ơi ! Đừng khóc nữa ! Chị dẫn em tới phòng thông báo nhé ! Rồi mấy cô ở đó sẽ kêu mẹ bé tới đón bé nha !
– Á !!!!!!!!!! Oaoaaaaaaaaaaaaaa !!!!!!!
– Xin lỗi cho tôi qua ! – một tên ở đâu đó xuất hiện – Trời ! Cún em ở đây hả ? Anh tìm em khắp nơi ! Cám ơn các cô nhé ! Em tôi làm phiền các cô quá !
Cái tên này mỉm cười rạng rỡ với mấy cô kia rồi bế Bảo lên tay và đi thẳng .
Bảo không hề biết người này và theo như nó nhớ thì chính xác là nó chỉ có một ông anh là anh Việt mà cái kẻ đang bế nó đây thì chắc chắn không phải là anh Việt . Bảo giấy giụa đòi xuống :
– A!!!! Anh là ai hả ? Thả tôi ra ! Bắt cóc ! Bắt cóc !
– Xin lỗi em tôi nó quậy quá ! Thôi nào ngoan nào anh thương !
– Thả ra ! Thả ra ngay !
– Nè ! Cậu mà không yên đi là tôi quăng cậu xuống hồ kia đấy nhé ! – tên kia nói nhỏ giọng cho những người xung quanh không nghe thấy – Mà tôi biết là cậu không biết bơi đúng không nhỉ ?
– Anh là ai ? Sao lại … – Bảo hơi chờm ngoài Jen ra thì cả Đức và Khiêm đều không biết chuyện này .
– Cha mới mấy năm không gặp mà đã quên tôi rồi sao ?
– Tôi không quên vì tôi chưa bao giờ gặp anh cả !
– Vẫn ăn nói kiểu kì quái đó ! Mà cậu năm nay cũng 16 rồi sao vẫn bé tẹo như hồi đó vậy ?
– Hồi đó là hồi nào chứ ? Tôi lớn hay bé sao tôi lo được anh đi kiếm mama tôi mà hỏi !
– Chắc phải đi hỏi cô Phương thật thôi ! Nuôi con thế nào mà để nó bé như cái kẹo vậy chứ !
– Anh … gọi thẳng tên mama như vậy nghĩa là anh quen với mama hả ? Mà tôi nói là anh thả tôi xuống cơ mà ! Lòi hả ?
– Tôi quen cậu thì tôi cũng phải biết cô Phương chứ ! Thả cậu rồi để cậu lạc nữa hả ? Tôi có ngu đâu !
– Tốt thôi ! Vậy để coi anh giữ tôi thế này được bao lâu ?!
– Ngoan lắm ! – kẻ không quen càng ôm chặt lấy Bảo và kéo nó sát vào người hắn – Đói không ? Mua gì cho cậu ăn nhé ?!
Mải tìm mọi người , mải khóc , mải cãi nhau với tên này bây giờ Bảo mới nhận ra là nó đang đói . Cũng phải thôi sáng nay ăn ít hơn mọi ngày tới đây thì bị lạc tốn công tìm mà chẳng thấy mống nào nên giờ mà không đói thì đúng là có vấn đề
– Ừm ! Cũng đói rồi đó ! Tôi muốn ăn xúc xích !
– Rồi ! Ở đằng kia có đó ! Tôi đưa cậu tới đó nha !
Vẫn ẵm Bảo trên tay tên này bước về phía quầy bán đồ ăn .
– Cho tôi 10 cái xúc xích loại lớn ! Làm ơn rán kĩ ! Không cho ớt !
Kẻ chưa biết tên nói với cô bán hàng trên tay vẫn là Bảo . Bảo đang ngạc nhiên vì cái người này thậm chí còn biết là nó thích ăn xúc xích rán kĩ và không thích ăn cay nữa . Tới lúc mua xong đồ ăn hắn mới bế Bảo đặt xuống ghế và ngồi cạnh nó .
Bảo đưa cái xúc xích lên miệng rồi khựng lại và nhìn sang tên kia :
– Nhìn gì mà nhìn ? Bộ chưa thấy người khác ăn bao giờ hả ?
– Không phải ! Tại trông cậu lúc ăn là dễ thương nhất ! Không ai ăn mà trông dễ thương như cậu đâu đấy !
– Vậy chứ trước giờ anh chỉ nhìn thấy quái vật ăn hả ? – Bảo vặn lại
– Chắc vậy ! Bọn con gái ăn uống thấy mà ớn luôn !
– Thôi anh đừng nói nữa không tôi ăn không vô đâu ! Kể lể dài dòng quá !
Và cuộc nói chuyện kết thúc để cho Bảo được tự do thưởng thức đống đồ ăn . Sự thanh bình đó kéo dài cho đến lúc Bảo ăn sang cái thứ 3 hay thứ 4 gì đấy
– Anh ơi ! Xin hỏi anh là Lê Thanh Phong phải không ?
– Vâng ! Có chuyện gì không ?
– Em có coi ảnh chụp quảng cáo cho hãng thời trang mới của anh ! Anh cho em xin chữ kí được không ?
– Rất sẵn lòng !
– Bọn mày ơi ! Đúng rồi ! Qua đây đi ảnh cho chữ kí !
Thế là không hiểu ở đâu lòi ra một đống con gái vây lấy hai đứa . Thế là kẻ không ai biết tên ấy lại bế Bảo lên và chạy bán sống bán chết .
Quả là tồi tệ !
Cả 3 con người với 6 con mắt mà không trông nổi một thằng nhóc . Jen , Khiêm và Đức đi tìm Bảo suốt 1 tiếng mà không thấy tăm hơi thằng nhỏ đâu . Giải pháp cuối cùng là tới phòng thông báo nhờ gọi loa thì may ra mới tìm được Bảo .
– Xin thông báo ! Xin thông báo ! Hiện tại chúng tôi đang tìm một cậu bé cao 1m 50 , mặc áo xanh cao cổ , áo khoác trắng . Nếu ai nhìn thấy xin báo lại hoặc đưa cậu ấy tới ngay phòng thông báo . Xin chân thành cám ơn !
– Dám kêu tui là cậu bé hả ? – Bảo cáu
– Trông cậu thì ai bảo là người lớn ?!
– Thiệt tình ! Về phải cho Jen một trận mới được ! Thôi ! Tui đi đây !
– Cậu định đi đâu ? – Phong hoảng hốt
– Đi tới phòng thông báo ! Chứ chả nhẽ đi ra gọi mấy cô kia cho anh ?!
– Ấy ! Đừng ! Mà cậu có biết phòng thông báo ở đâu không mà đi ?
– Ờ ! Quên ! Không biết !
– Thôi để tôi đưa cậu đi ! – thở dài
Phong nắm lấy tay Bảo và dẫn cậu đi thẳng tới phòng thông báo . Jen đang ở đó chờ cậu . Bảo vừa ngó vào một cái là Jen chạy tới ôm chầm lấy cậu
– Cún ! Cún đi đâu vậy ? Em sợ quá ! Cún mà làm sao thì …
– Đâu có sao ? Cún lạc mà ! Tại mí người không nắm tay Cún ! – Bảo phụng phịu
– Em xin lỗi ! Để em gọi cho mấy tên kia ! Chờ em chút !
– Em cậu đây hả ? – Phong hỏi
– Ừ ! Anh kêu là biết tui sao lại không biết em tui vậy ?
– Hồi đó em cậu còn ở Anh tui đã gặp lần nào đâu !
– Vậy mà cũng nói là quen với biết !
Phong cười xoà cuối cùng thì ôm chầm lấy Bảo
– Nè ! Làm gì vậy ? Thả ra !
– Ôm chia tay cái mà ! Lúc trước cậu ưa vậy mà !
– Bây giờ hết ưa rồi ! Thả ra ! Jen !!!!!!!!!!!
– Làm ơn bỏ cậu ấy ra ! – Khiêm ở đâu xuất hiện
– Khiêm !!! – Bảo kêu lên sung sướng , cậu giãy ra khỏi vòng tay của Phong và chạy lại ôm lấy Khiêm
– Em đi đâu vậy ? Mọi người tìm em khắp nơi ! Ai vậy ?
– Em bị lạc mà ! Em không biết nhưng mà anh ta dẫn em tới đây !
– Ê ! PHONG ! – Đức hét lên
– Chào ! – Phong đáp lại Đức
– Mày về hồi nào vậy mà không báo với tao một câu ?!
– Mới về tới thôi ! Tao định mai qua nhà mày mà không ngờ lại gặp lại sớm vậy !
– Đức ! Mày quen tên này hả ? – Bảo hỏi
– Trời ! Mày quên hả ? Đây là bạn Phong yêu dấu của mày đấy !
– Tao chưa quen ai vậy cả mà !
– Hồi học cấp 2 ấy ! Ai hay cho mày kẹo hả ? Mà ba nó là cái ông Lê Thành ấy ! Cái ông đang cưa mama mày đấy !
– Hả ? Ê vậy anh ta là em của …
– Anh Dương ! – Phong tiếp thêm – Anh hai tui rất ấn tượng với cách tiếp khách của anh em cậu !
– Nhưng mà cái bạn Phong hồi đó bị cận lại chỉ cao bằng tao thôi mà ! Đâu có giống tên này !
– Bao năm rồi tôi cũng phải thay đổi chứ !
– Sao Đức nó lại nhận ra !
– Bọn tao vẫn giữ liên lạc mà ! Ai như mày người ta vừa đi mấy năm là quên tiệt ! Mà tao nhớ cái hồi nó đi mày khóc ầm ĩ y như kiểu mày làm mấy lần tiễn Jen ! Cả cái sân bay nghe thấy mày khóc đấy ! – Đức châm chọc
– Đâu có chỉ … khóc tý tẹo thôi mà ! Nhưng mà đây là bạn Phong thật hả ?
– Thật ! – Đức xác nhận
Bảo nhớ lại quãng thời gian lúc học cấp 2 , đúng nó từng chơi với một người tên là Phong . Mỗi lần nó nhớ Jen và khóc cậu ấy thường cho nó kẹo : “ Hãy để những giọt nước mắt biến thành kẹo ngọt ! Jen sẽ mau trở lại thôi ! ” . Cậu ấy thường an ủi nó , xoa đầu nó , lắng nghe tất cả những gì nó nói . Bảo không thể nói những chuỵên này với Đức được dù 2 đứa rất thân vậy mà trước mặt Phong Bảo có thể kể ngon lành tất cả . Nhưng thời gian ấy không kéo dài , Phong bị đem qua nước ngoài ở với bà nội . Ngày Phong đi Bảo ra tiễn và khóc như mưa :
– Cậu cũng như Jen ! Cũng bỏ tớ đi ! Rồi cậu cũng sẽ quên tớ !
– Không đâu ! Tớ hứa là tớ sẽ về mau thôi ! Tớ sẽ không quên cậu đâu , cậu cũng đừng quên tớ nhé !
– Tớ không quên ! Nhất định là không quên ! Chúng ta ngoắc tay thề đi !
– Ừ !
Vậy đấy đúng là có quen nhau thật . Nhưng mà Bảo và Phong mất liên lạc ngay sau đó rồi Jen trở về thế là Bảo cũng quên luôn thằng bạn .
– Cậu với tôi còn ngoắc tay thề nha ! Tự cậu quên tôi trước còn nói ai ! – Phong trách lại Bảo
– Tại … cậu khác trước quá ! Làm tôi không nhận ra !
– Vậy ôm tôi một cái để chuộc lỗi coi !
– Ha ! Không thành vấn đề ! Mừng cậu đã về , Phong ! – nói rồi hai đứa ôm nhau một cái thắm thiết mà không để ý tới những người xung quanh chúng .
Đức và Khiêm thì tất nhiên là phải tức nổ mắt rồi còn Jen thì buồn cười khi thấy 2 kẻ kia ghen mà không làm được gì . Anh cô là vậy làm mà không bao giờ coi người khác nghĩ sao chỉ thích làm theo ý mình thôi .
Nhưng mà thôi hai đứa này cứ vậy rồi khéo lại gây chiến tranh thì phiền lắm . Jen lên tiếng :
– Được rồi ! Dù sao cũng cám ơn cậu đã đưa anh tôi tới đây an toàn ! Hôm nào rảnh rỗi mời anh tới nhà tôi chơi ! Giờ cũng muộn rồi bọn tôi về đây !
– Chưa chơi gì mà ! – Bảo phản đối
– Trời ! Vậy còn chưa chơi gì hay sao ? Hôm nay Cún làm cả bọn đi thăm công viên tới mấy vòng rồi còn gì nữa ! Mà trông Cún mệt rồi về thôi ! Em cũng mệt nữa !
– Không ! Chơi thêm tẹo nữa đi ! Jen !!! Khiêm ! Đức ! Chơi đi ! – Bảo kì kèo
– Thôi Jen nói phải đó mình về thôi ! – Khiêm nói – Trông em xanh lắm !
– Về đi ! Tao buồn ngủ !
– Không ! Không về !!!!!!!!!!!
– Hay để tôi đưa cậu ấy đi chơi cho ! Các bạn kiếm chỗ nào nghỉ đi ! Chốc nữa chúng tôi quay lại !
– Được đó ! – Bảo vui vẻ – Cún đi chơi với Phong rồi về sau ! Mọi người mệt thì về trước cũng được ! Lát nữa Cún về !
– Vậy bọn này ở lại chờ ! – Jen , Khiêm , Đức đồng thanh nói
– Bọn em kiếm cái hàng nào vô ngồi chờ Cún khi nào Cún đói thì ra đó nhé ! Hôm nay em không nấu ăn ở nhà nữa !
– Ừ ! Cún đi nha ! – Bảo kéo Jen xuống thơm một cái vào má rồi chạy qua chỗ Khiêm , Đức – Em đi nha ! Tao đi mày nhé !
Xong màn tiễn biệt Bảo kéo tay Phong biến mất để lại hai kẻ ngẩn ngơ và một cô gái sắp chết vì nhịn cười .
Bảo đi chơi vui thế nào thì tự nó biết thôi còn tớ chỉ biết là Đức với Khiêm không vui chút nào cả . Tiêu biểu cho vụ này là việc hai đứa nó ngồi cúi gầm mặt xuống cái bàn ăn trong tiệm làm mọi người tưởng hai đứa này bị gãy cổ . Tội nghiệp !
Mãi 2 tiếng sau Bảo mới quay trở lại , vẻ mặt hớn ha hớn hở như thằng ở hết năm làm Khiêm và Đức đã bức xúc nay càng bức xúc hơn . Jen cười với Bảo :
– Cún đi chơi vui không ? Coi kìa nhễ nhại mồ hôi ra cả rồi !
– Vui cực luôn ! Cún đi hẳn hai lượt mỗi trò đấy ! Mấy người ngồi đây phí quá !
– Thôi Cún đói chưa ? Kêu cái gì đi ! – Khiêm ngắt
– Um ! Để coi ! Phong cậu bảo có món gì ngon ngon không ?
– Cái này đi ! – Phong chỉ vô một món trong menu – Ăn cũng được lắm !
– Sao mày biết ?! – Đức vặn vẹo
– Tao vào đây hoài ! Công ty ba tao cung cấp thiết bị cho cái khu vui chơi này mà !
– Thảo nào lúc nãy anh cậu lại lớ vớ ở đây ! – Bảo nói
– Ê sao mà cậu định kiến với anh hai tớ vậy ?
– Tự nhiên không thích thôi ! Chả có lí do chi cả !
– Đúng là Bảo ! – Phong xoa đầu Bảo một cái – Cô Phương dạo này thế nào ? Ba tớ vẫn nhắc tới cổ luôn đấy nhưng mà coi bộ là cô ấy vẫn không thích ba tớ !
– Không để ý lắm ! Tự đi hỏi mama đi ! Jen ơi có đồ ăn chưa ? Cún đói rồi !
– Sắp có rồi Cún ráng chờ tý đi ! – Jen đáp
Bảo định cười đáp lại nhưng thay vào đó một cơn chóng mặt ập tới và cậu đổ xuống
– CÚN ! – có 4 kẻ đồng thanh thét lên làm tất cả các thực khách trong tiệm sặc nước và nghẹn thức ăn
Bảo không biết gì cả . Lúc cậu mở mắt ra thì cậu đã nằm trong bệnh viện rồi . Jen đang ngủ gục bên cạnh cậu cùng lúc đó Khiêm mở cửa bước vào .
– Cún !
– Chào anh ! Không biết buổi nào mà nói đây !
– Lúc này mà còn giỡn được sao ! Em nằm hết 3 ngày rồi đấy !
– Cún ! Tỉnh rồi à ? – Jen giật mình tỉnh dậy
– Chào Jen ! Ngủ ngon không ?
– Trời phải để em nói câu này mới phải chứ ! Anh ngủ hết 3 ngày rồi ! Làm em sợ quá !
– Cún bị sao vậy ? – Bảo hỏi
– Hoạt động quá sức ! Nhiễm lạnh ! Giữa mùa đông mà để mồ hôi thấm ướt cả áo ! Em đã nói đừng đi mà cứ đi !
– Xin lỗi ! – Bảo vòng tay ôm lấy cổ Jen – Cún xin lỗi mà !
Bảo sinh thiếu tháng nên vốn rất yếu ớt dễ ngã bệnh . Jen luôn cho rằng chuyện này là lỗi của mình nên cứ hễ Bảo ốm hay mệt là cô lại lo lắng tột độ không ăn không ngủ nổi .
Bảo hiểu rất Jen có lẽ đã 3 ngày nay cô chưa có gì bỏ bụng ấy chứ . Cuối cùng Bảo nói :
– Thôi ! Jen về đi Cún không sao rồi mà ! Bây giờ mấy giờ rồi ?
– Để em lấy gì cho Cún ăn đã ! 10 giờ hơn rồi !
– Muộn thế cơ à ! Vậy Jen về đi ! Ngủ một giấc rồi mai vào đây cũng được ! Cún chưa đói đâu !
– Nhưng Cún ở lại một mình em …
– Khiêm kìa ! Jen về nghỉ đi ! Mai nấu cho Cún ăn gì cũng được !
– Vậy em … ! Thôi được rồi ! Em về ! – Jen nhượng bộ cô cúi xuống hôn trán Bảo và bước ra cửa
Chỉ còn Khiêm và Bảo trong phòng . Hai đứa chẳng tìm ra chuyện gì để nói với nhau cả . Bảo thì nhìn Khiêm và Khiêm nhìn lại cậu . Mãi rồi cũng chán Bảo chỉ vào chỗ cạnh giường mình gọi Khiêm :
– Anh qua đây đi ! Đứng mãi mà không mỏi sao ?
Khiêm bước qua chỗ Bảo . Hắn ngồi xuống gần cậu và kéo trán cậu lại phía hắn :
– Hết sốt rồi ! Em làm mọi người sợ chết khiếp !
– Xin lỗi rồi mà ! – Bảo cầm lấy bàn tay của Khiêm , cậu có cảm giác như đã nhiều năm cậu không chạm vào nó vậy
Khiêm ôm lấy Bảo , đôi vai nhỏ của cậu nằm gọn trong vòng tay lớn của Khiêm . Rất ấm áp , Bảo thích cái cảm giác này nhất ấm áp và an toàn . Cậu bíêt nếu cậu ở cạnh người này thì cậu sẽ luôn được bình yên . Bảo không nghĩ thêm nữa cậu nhắm mắt và một lần nữa lại chìm sâu vào giấc ngủ
Sáng hôm sau , khi trời còn tối đen như mực Bảo giật mình thức dậy và nhận thấy có thứ gì đó nằng nặng đang đè ngang ngực mình . Đó là một thứ âm ấm , rắn chắc -một cánh tay .
Khiêm đang nằm cạnh Bảo ôm cậu rất chặt . Hơi thở đều đều của Khiêm phả vào tai Bảo làm cậu nhột . Bảo quay người thật nhẹ nhàng để Khiêm không tỉnh giấc . Cậu ngước nhìn gương mặt của Khiêm .
Đây mới đúng là gương mặt của một cậu con trai . Nó hoàn toàn trái ngược với những nét mềm mại tròn trịa của Bảo . Gương mặt của Khiêm có sự cương nghị , đôi lông mày rậm , mắt sâu và đen , mũi cao . Có thể nói là rất con trai .
Bảo đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Khiêm , cậu yêu Khiêm và mọi đường nét trên gương mặt này càng làm cậu yêu hắn hơn . Cậu không rõ vì sao cậu lại yêu hắn như vậy nhưng việc cậu yêu hắn là chắc chắn không cần bàn cãi .
Bảo mải nghĩ lung tung mà không để ý rằng Khiêm đã thức dậy .
Khiêm cũng ngắm nhìn Bảo , cậu bé vẫn xanh xao nhưng trông đã khá hơn . Hàng lông mi dài cong che đi đôi mắt to tròn đang nhìn lại hắn . Khiêm xiết chặt tay hơn kéo Bảo lại gần hắn
– Oái !
– Sao vậy ?
– Anh làm em giật mình ! Anh tỉnh rồi à ! Lâu chưa ?
– Ừm ! Cũng mới dậy thôi ! Lúc em chạm vào má anh ấy !
– Không biết mấy giờ rồi nhỉ ?
– Mới 4 giờ sáng thôi ! Em ngủ thêm đi !
– Ừm! Bao giờ Jen vô thì gọi em nha !
– Được rồi em ngủ đi !
Một lần nữa cơn buồn ngủ lại kéo tới và Bảo dần mất ý thức cho đến khi
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!
Không cần Khiêm gọi lần này Bảo cũng tỉnh dậy và nhận ra ngay tiếng thét ấy là của Jen .
Jen vào viện từ lúc 7giờ nhưng tới tận 8 giờ mới được vào bực mình vì phải chờ đợi cả tiếng đồng hồ và vừa bước vào phòng thì một cảnh tượng không vui mắt lắm hiện ra trước mắt cô . Khiêm và Cún nhà cô đang ôm nhau và ôm rất chặt ngủ ngon lành .
Cả bệnh viện bị tiếng thét của Jen đánh thức và họ hiểu là bây giờ không phải lúc để có ý kiến này nọ về cái giọng oanh vàng của Jen .
Jen sửng sốt hết nhìn Bảo lại nhìn Khiêm với ánh mắt như thể hai đứa vừa làm một chuyện gì đó không thể tha thứ . Đặc biệt với Khiêm thì quả thật là nếu không có Bảo ở đây thì Jen đã bóp cổ hắn cho ngỏm luôn rồi .
– Hai_người_kia ! Mấy người làm gì thế hả ????
– Có làm gì đâu Jen ! Cún ngủ mà ! – Bảo đáp lại ngây thơ
– Sao anh ta lại …??? Sao Cún lại …lại nằm cạnh anh ta ?
– Cả phòng có mỗi cái giường không nằm chung thì chả nhẽ để Khiêm nằm đất hả ? – Bảo trả lời trong sự ngái ngủ
– Kệ anh ta ! Cún có sao không ?
– Sao là sao ?
– Qua em coi chút ! – Jen kéo Bảo về phía mình mở cổ áo xăm soi ( vì sao thì các ấy tự biết nhá )
– Làm gì kì vậy ? Mở áo Cún ra làm gì thế Jen ?
– Không có gì ! Coi như không sao đi ! – Jen quay qua chỗ Khiêm – Ê ! Tôi đã nói là không được đụng vô Cún cơ mà ! Tôi chưa có cho phép đâu đấy !
– Tôi đã làm gì đâu mà loạn lên thế ! Chỉ nằm ngủ chung thôi mà !
– Coi chừng tôi đó ! Cún mà sao thì …! – Jen đe doạ rồi – Cún muốn ăn gì chưa ? Em mang đồ ăn vô đây !
– Chưa đói lắm nhưng mà cũng được ! Chờ Cún đi đánh răng , rửa mặt đã !
Bảo đi vô phòng vệ sinh để lại hai kẻ đang đấu mắt đấu mũi toé lửa .
Chán ngán cái bệnh viện ! Đi đâu cũng chỉ có một màu trắng toát , mùi thuốc sát trùng nồng nặc và khắp nơi chỉ toàn những con người suốt ngày rên rỉ hay băng bó như những xác ướp Ai Cập .
Bảo mới tỉnh được hai ngày và cậu không thể chịu thêm được cái cảnh bị giam lỏng trong bốn bức tường trắng toát này . Mà đã vậy lại chẳng có ai chơi cùng Jen , Khiêm , Đức còn phải đi học tới quá trưa mới vô đây được và sau vụ hôm trước thì Jen đuổi tiệt Khiêm không cho ở lại sau 8 giờ tối . Muốn đi chơi quanh bệnh viện cũng không dám đi một mình vì sợ đi lạc thì mệt lắm .
Nghĩ qua nghĩ lại thì mới nhớ ra là còn bạn Phong nhưng Bảo lại không có số điện thoại mà gọi . Chán tập 2 !
Đang ngồi ngán ngẩm bấm con X- Box lung tung thì cái cửa phòng bật mở . Phong bước vào .
– A ! Vô đây ! Vô đây ! – Bảo vẫy tay gọi Phong một cách nhiệt tình
– Cậu thế nào rồi ? Khoẻ rồi chứ hả ? Sắp được ra viện chưa ?
– Khoẻ như voi ! Nhưng mà chưa được về !
– Sao vậy ?
– Ông bác sĩ nói tớ phải nghỉ thêm vài hôm nữa ! Và Jen cũng muốn vậy ! Đành ở lại chơi với mấy cô y tá thôi !
– Em gái cậu kì thật ! Trông vậy mà lúc cậu ngất cổ cuống cả lên !
– Uh ! Jen hơi quá về vụ này ! Coi tớ chẳng hơn đứa con nít là mấy ! Sao hôm nay mới vô thăm tui vậy ?
– Bận nhận lớp ! Tớ cũng vô trường cậu đấy ! Mỗi tội là khác lớp thôi !
– Vậy hả ? Cũng được !
Hết chuyện để buôn kết cục hai thằng lôi bàn cờ vua ra ngồi giải trí kiểu trí tuệ một lúc tức là đứa nào thua bị đứa kia vẽ vô mặt . Phải nói là khả năng tưởng tượng của hai đứa đúng là vô biên cho nên những hình vẽ của chúng có giá trị nghệ thuật vô cùng tận . Đến 12 giờ hơn thì Jen tới và một lần nữa :
– Cún em … – ngừng lại và … – AAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!
– Chào Jen ! Gặp ma hả ? – Bảo cười
– Hơn cả ma ! Hai người làm cái quái gì vậy ? Sao lại vẽ lung tung lên mặt thế kia ? Cún đi rửa mặt ngay đi !
– Bọn tớ chơi cho đỡ buồn ấy mà ! Sozzy nhé ! Làm bạn giật mình ! –Phong bào chữa
Ngay sau lưng Jen , Khiêm và Đức bước vào . Cả hai tên này cũng được một phen đứng tim . Khuôn mặt xinh xắn , dễ thương của Bảo ôi còn đâu nữa !
– Em làm gì thế ? Sao mặt lại … – Khiêm hỏi
– Nghịch tý ấy mà ! Để em đi rửa là sạch thôi !
Bảo đi về phía phòng vệ sinh ,không để ý có kẻ sắp gặp nạn ngoài kia
– Cậu làm cái trò gì thế ? – Jen mở đầu
– Sao mày vẽ lung tung lên mặt Cún thế hả thằng kia ? Ôi còn gì là Cún … – Đức rên rỉ
– … – Khiêm không nói câu nào chỉ nhìn Phong trừng trừng kiểu như muốn ăn tươi nuốt sống nó
– Tớ có làm gì đâu ! Bọn tớ chơi cờ cá là đứa nào thua thì bị vẽ lên mặt thôi mà !
– Sao mặt cậu không có gì ?!
– Thì Cún nó thua nhiều hơn tớ ! Với lại nó vẽ vô mặt tớ rồi tớ lau đi ngay còn nó lười cứ để nguyên vậy chơi tiếp ! Làm sao tớ cấm nó để vậy được !
– Tha cho cậu lần này ! Lần sau mà dám làm thế là tôi …! – nói đến đây bẻ tay kêu rắc một cái
Khiêm nghe câu này và cả cái kiểu bẻ tay đó làm hắn nhớ đến lần hắn nói chuyện với Bảo ở bữa tiệc . Hai anh em nhà này thật là …
– Anh cười cái gì vậy ? – Bảo ngước nhìn Khiêm và hỏi bất ngờ làm hắn giật mình
– Hả ? Không có gì đâu ! Anh thấy cái mặt em tức cười quá thôi !
– Hay nhỉ ?
– Chỗ này lau chưa kĩ kìa ! Để anh lau lại cho ! – Khiêm rút từ túi quần ra một cái khăn tay lau cái chóp mũi của Bảo
– Đau !
– Chà phải lau cho sạch chứ ! Rửa thế nào mà còn nguyên cái vệt rõ lớn !
Màn này diễn ra làm cho 2 kẻ khác ngứa mắt và 1 người đau mắt . Jen tiến về phía Bảo gỡ cậu ra khỏi Khiêm .
– Được rồi ! Để đấy tôi lo ! Cún qua ăn đi ! Chiều nay lo dọn được đồ gì thì dọn không mai em vào sớm rồi em đưa Cún về !
– Mai về à ? – Bảo hỏi mừng rỡ – Thật hả ? Ui , Cún thương Jen quá đi mất !
Bảo ôm chầm cổ Jen , thơm má Jen cười sung sướng .
Và lại có 3 kẻ mơ được thế chỗ của Jen .
Hôm sau , Jen y lời đến từ sớm thu dọn đồ đạc đưa Bảo về . Bảo vui vẻ ra mặt nhưng mà lớ vớ quanh chỗ Jen chỉ tổ làm vướng chân thôi và cả Jen cũng thấy rõ là như vậy . Cuối cùng cô đành để cho Khiêm đưa Bảo về trước còn cô ở lại lo nốt thủ tục .
Đưa Bảo về nhà không có nghĩa là đưa về nhà ngay . Cần phải cho cậu đi vài vòng cho đỡ chán nữa chứ , vì vậy mà từ bệnh viện về nhà chỉ mất có 30 phút nhưng Bảo và Khiêm đi đã 2 tiếng đồng hồ mà chưa thấy về .
Jen về chỉ sau khi Bảo và Khiêm đi có 20 phút nên lúc cô về tới nhà thì vẫn chưa thấy tăm hơi của Bảo đâu cả .
Cùng lúc đó , hai đứa kia đang còn ngồi ăn trong hàng KFC .
Đã thành thói quen Bảo và Khiêm luôn ngồi cạnh nhau để cho Bảo dễ bề mà lấn phần ăn của Khiêm . Cả hai đang ngồi ăn ngon lành thì có một đoàn con trai kéo qua và …
– Ê ! Khiêm ! Khiêm lớp B phải không mày ?
– Vâng ! Cậu là … – Khiêm đáp lại – Nam , Minh Nam lớp E hả ?
– Phải rồi ! Mày đột nhiên chuyển trường làm mấy em tiếc nuối mãi ! – nói rồi kẻ này ngồi luôn xuống đối diện Khiêm kéo theo lũ bạn ngồi xung quanh và gây ra đủ tiếng ồn .
– Vậy hả ? Mấy cô đó rồi sẽ lại kiếm ngay được mục tiêu mới thôi ! Tiếc gì chứ !
– Ừ ! Nhưng sao tự dưng mày lại chuyển đi vậy ?
– Có chút chuyện ấy mà !
– Chuyện gì ? Em khác hả ? Ai đây ? – cuối cùng thì Nam cũng nhận thấy cạnh Khiêm còn một người nữa đang ngồi quậy cốc Pepsi rất chăm chú
– À ! Đây là Bảo ! Là người yêu tao !
– Thật hả ? Mày mà cũng có cái khái niệm thế nào là người yêu hả ? Tao tưởng mày chỉ thích bồ thôi ?!
– Thì cũng đến lúc phải khác chứ ! – Khiêm lúng túng
– Cha hay nha ! Để coi ai mà có cách làm mày khác nào ? – Nam đưa tay về phía Bảo – Chào ! Tôi là Nam , Nguyễn Minh Nam ! Hân hạnh được làm quen với cô !
– Chào anh ! Bảo , Lâm Hoàng Duy Bảo ! Và xin vui lòng gọi tôi là cậu chứ không phải là cô ! – Bảo bắt tay Nam thản nhiên nói
– Cậu á ? Vậy nghĩa là …
– Khi tôi nói anh gọi tôi là cậu thì cũng có nghĩa tôi là con trai không phải con gái !
– Nghĩa là …
– Anh có vấn đề về ngôn ngữ hay anh không hiểu Tiếng Việt vậy ? – Bảo vẫn vừa cười vừa nói – Tôi nói tôi là con trai !
– Nhưng cậu và Khiêm là 1 cặp ! Như thế là …
– Là sao ? – đến đây Bảo trừng mắt nhìn lại Nam – Là một cặp quá rõ còn gì nữa ? Chúng tôi là người yêu của nhau ! Hết !
– Khiêm , mày chuyển hệ từ khi nào vậy ? Sao khi không lại đi thích con trai ?! Tao không hiểu nổi mày nữa rồi !
– Chẳng có gì là khó hiểu cả ! Chúng tôi yêu nhau thì đã sao ? Ảnh hưởng gì tới mấy người hả ? Ai ngăn được tôi chứ !
– Được rồi Cún ! – Khiêm lên tiếng ngăn lại – Tao yêu cậu ấy ! Chỉ vậy thôi không có lí do gì cả ! Nếu mày thấy không chơi được với tao nữa thì tao cũng không trách ! Dù sao thì đối với mọi người chuyện này cũng hơi …
– Không , không phải thế ! Tại tao hơi bất ngờ ! Nhưng mà … đúng là người yêu mày nha ! Rất có phong cách ! Lại còn xinh như con gái nữa ! Hợp với mày ghê !
– Cám ơn về lời khen ! – Bảo nói rồi lấy khăn lau miệng và kết luận – Em muốn về ! Đi lâu thế này Jen lại lo ! Chào anh !
– Vậy để anh đưa em về ! Thôi tao đi đây ! Hôm nào có dịp qua nhà tao chơi !
– Ừ ! Chào mày !
Trên đường về , Bảo chợt ôm eo Khiêm tựa vào lưng hắn . Khiêm biết cậu đang lo lắng rồi chúng sẽ đi đến đâu ? Liệu cả hai còn có thể bên nhau mãi mãi như bây giờ không ? Cha mẹ của hai đứa sẽ phản ứng ra sao đây ?
Nhưng vừa về nhà là nỗi lo xa vời đó của hai đứa bị xếp xó để chuẩn bị đối mặt với một cơn tam bành ngay trước mặt
– HAI ÔNG ĐI ĐÂU THẾ HẢ ? – Jen thét đến lạc cả giọng
– Cún đi ăn thôi !
– Đã bảo là phải về chờ tôi rồi có muốn đi đâu hẵng đi cơ mà ! Khiêm đây là lần thứ 2 rồi đấy ! Thật quá thể !
– Bọn tôi chỉ đi ăn thôi chứ có làm gì đâu ! Sao lúc nào cô cũng … ?
– Tôi thế nào ? Anh biết vì sao mà tôi cứ xét nét anh không ? Vì anh chẳng có chỗ nào để tôi tin tưởng cả ! Nếu không phải vì Cún nhà tôi cứ đòi hoài thì không đời nào tôi để cho anh tới gần Cún đâu !
– Đòi hoài ? Tôi là đồ chơi hay sao mà anh cô đòi là được hả ? Nếu cô lo cho anh cô như vậy sao không xây một cái lồng mà nhốt vào cho cậu ấy khỏi đi đâu nữa đi ?
– Làm được thì đã làm rồi anh không phải thách ! Anh mà yêu anh tôi thì anh cũng chẳng bao giờ để anh ấy lọt khỏi tầm mắt một giây !
– Sao lại không ? Chính cô ngăn tôi không được tới gần cậu ấy quá còn gì ? Chính cô cứ hết lần này đến lần khác phá tôi !
Cuộc cãi vã càng lúc càng căng thẳng , Bảo không biết làm gì . Cả hai người cậu đều coi như nhau . Cậu không thể theo phe nào cả , không thể … Cậu lại sợ họ sẽ tiếp tục , cậu nhớ tới ba mẹ họ cũng cãi nhau như vậy và kết quả là gần 10 năm cô đơn của cậu . Khiêm và Jen thì chắc là không có chuyện chia tay hay gì đó nhưng nếu cậu không được ở bên cả hai thì ….
– Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !! – Bảo khóc ầm lên
– Cún !
– Cún !
– Sao lại khóc vậy ?
– Sao lại khóc vậy ?