My home, little dog - Chương 7
LOTTERIA
Bảo vẫn mân mê bàn tay của Khiêm mà không dứt ra được . Cậu thích bàn tay này tuy nó không hẳn là giống như tay của ba . Tay của ba không ram ráp như vậy nhưng cậu thích cái sự ram ráp đó hơn . Khiêm mở miệng nhắc :
– Cậu ăn đi ! Để nguội khó ăn lắm !
– Á ! Phải rồi ! Xin lỗi !
Bảo quay qua phần ăn của mình . Sao cậu lại không có hứng thú với đồ ăn nữa vậy ? Một tay cậu vẫn giữ chặt tay Khiêm .
Kể từ ngày tự sát không thành đó cậu đã thay đổi . Vì Jen đã trở lại với cậu . Cậu muốn cho Jen thấy cậu rất khoẻ mạnh , rất yêu cuộc sống và một trong những cách để thể hiện nó là ăn . Cậu cũng không hiểu sao từ lúc đó cậu đã ăn rất nhiều vậy mà chưa bao giờ cậu thấy no hay dễ chịu . Không bằng một góc khi cậu cầm tay Khiêm .
– CÚN !!!
Bảo giật mình quay lại từ … đâu đó . Jen đang đứng trước mặt cậu . Bảo nhíu mày :
– Tới đây làm gì ?
– Anh cúp học ! Bỏ đi chơi ! Anh còn hỏi tôi tới làm gì nữa hả ? Rước anh về đó !
– Tôi đã nói là đừng dính vô chuyện của tôi mà ! Sao cô nhiều chuyện thế ?! Bộ cô rảnh quá hả ?
– Không phải là rảnh hay không mà là vì em lo cho Cún ! – Jen dịu giọng lúc này mà quát tháo thì thể nào Bảo cũng bỏ đi tiếp
– Khỏi lo ! Tôi tự biết phải làm gì !
– Vì anh là anh em mới lo chứ ! Anh mau về đi ! Không thể cứ chạy khắp nơi suốt ngày thế này được !
– Được ! Về thì về !
– Vậy hả ? Em đưa anh …
– Khiêm ! Chúng ta về thôi ! – Bảo quay bước đi bỏ lại Jen và Dương
Cuộc nói chuyện của Bảo và Jen cũng làm Khiêm hiểu vài phần về vụ việc này :
– Hai người cãi nhau à ?
– Kiểu như vậy !
Jen đứng im lặng nhìn theo bóng Bảo . Cô đã bị bỏ rơi . Chính anh trai của cô cũng không cần cô nữa . Người mà cô yêu quý hơn bất kì thú gì trên đời đã không cần cô nữa . Có một dòng nước nong nóng và mặn chát chảy xuống môi cô …….
Dương hơi bất ngờ vì cuộc cãi vã của hai anh em và cả với việc Jen khóc . Sao lại thế nhỉ ? Con gái khóc thì hắn nhìn thấy nhiều lắm nhưng hắn không thể tưởng tượng ra rằng Jen cũng có lúc như vậy .
Chỉ nhìn qua ai cũng thấy Jen là một người rất mạnh mẽ , khó có thứ gì làm cô sợ hãi hay đau khổ . Vậy mà ngay lúc này đây , cô đang khóc dù không một tiếng nấc , không một tiếng thút thít . Đơn giản chỉ có nước mắt tuôn ra như mưa nhưng trông rất đau đớn , đau đến tê cả người .
Nỗi đau ấy thậm chí còn lây sang cả Dương . Mỗi giọt nước mắt của Jen rơi xuống đều như một mũi tên đâm vào tim Dương . Hắn không muốn cô khóc , không muốn cô đau khổ và hắn muốn bảo vệ cô khỏi tất cả những gì có thể làm tổn thương đến cô .
Hắn đã yêu cô rồi .
Dương đưa tay kéo Jen vào lòng mình , hắn ôm cô rất chặt . Cho đến khi Jen lên tiếng :
– Anh thả tôi ra đi ! Đau quá !
– Xin lỗi tôi …
– Không sao ! Cám ơn anh ! Anh là người đầu tiên ôm tôi như vậy khi tôi khóc ! Tôi dễ chịu hơn rồi !
– Vậy từ trước đến giờ không ai dỗ khi cô khóc sao ?
– Không ! Thường thì chỉ có anh ba hay nhè để mọi người dỗ chứ tôi thì …
– Nếu …nếu lần sau cô muốn khóc cứ đến tìm tôi !
– Hahahahah ! – Jen bật cười – Được rồi ! Tôi sẽ nhớ câu này !
Vẫn nụ cười ấy nụ cười làm Dương say mê .
– Để tôi đưa cô về !
– Thôi ! Tôi còn nợ anh một bữa ăn mà ! Chúng ta đi chứ ?
– Còn anh cô ?
– Không sao anh ấy ăn rồi vả lại bạn tôi sẽ lo cho anh ấy thôi !
– Vậy mời cô lên xe ! Chúng ta đi thôi !
Jen quả thật cũng không hiểu sao mình lại muốn ở lại với người này lâu hơn nhưng cô biết lý do cô chưa muốn về nhà . Cô vẫn chưa có đủ dũng khí để nói chuyện với Bảo .
Khiêm đưa Bảo về lúc hắn định quay xe đi thì Bảo hỏi :
– Anh vào nhà chơi không ?
– Thôi vậy phiền cậu lắm !
– Lần trước anh mời tôi đến nhà chơi rồi mà ! Bây giờ vô nhà tôi thì có sao đâu ! – Bảo kì kèo
– Vậy để tôi báo với người nhà là trưa không về đã !
– Anh vô nhà dùng điện thoại là được mà ! Vô đi ! Mau lên !
Thế là Bảo kéo tuột Khiêm vô nhà . Nhưng mà cậu không ngờ trong nhà còn có một kẻ cậu không hề mời cũng đang ở đây – Đức .
– Mày đi đâu mà giờ mới vác xác về thế ? – Đức cau có hỏi
– Đi đâu có liên quan gì đến mày chứ ? Qua nhà tao làm gì ?
– Đem cặp về cho hai anh em mày , ngồi canh nhà cho mày và hỏi cung mày !
– Hỏi gì ?
– Ai kia ?
– Mày bị thiểu năng hả Đức ? Đây là Khiêm mà ! Người ta học chung lớp với mày cả nửa tháng mà mày không biết hả ? Mà hôm thứ Bảy tao nhớ mày cũng hởi câu này rồi !
– Anh ta vô đây làm gì ? – Đức vẫn giữ cái giọng bình tĩnh lạnh lùng hỏi tiếp
– Tao mời vô nhà chơi ! Ý kiến gì không ?
– Sao mày lại mời vô làm gì vậy ?
– Nhà tao tao mời ai chả được ! Mà tao nhớ là tao không mời mày ! Thôi mày về giùm cái đi ! Cứ ở đó mà hỏi này hỏi nọ phiền quá !
Nói xong là Bảo đẩy Đức ra khỏi nhà và đóng cửa cái sầm trước mặt nó .
– Xin lỗi ! Bạn tôi nó hơi nhiều chuyện nhưng mà nó không có ý gì đâu !
– Không , không sao ! Thấy người la vô thì hỏi là chuyện thường mà !
– Ừm ! Anh uống chi không ?
– Tuỳ cậu !
– Vậy anh với giùm cái bình trà đi ! Cao quá tôi với không tới ! – Bảo chỉ tay lên cái tủ cao
– Hay cậu để đó tôi làm cho ! Cậu làm rồi đổ vỡ hay bị phỏng thì khổ lắm !
– Anh là khách mà !
– Thôi để đấy tôi ! – Khiêm kiên quyết
– Vậy nhờ anh !
Và không chỉ là pha một ấm trà , trong lúc chờ nước sôi Khiêm còn dọn giúp cả bãi chiến trường mà hồi sáng Bảo gây ra trong nhà bếp nữa .
Còn Bảo thì đành ra phòng khách ngồi coi TV cho đỡ buồn . Khiêm cầm bộ ấm chém bằng một tay còn tay kia là một hộp bánh lớn .
– Tôi thấy cái này trên tủ ! Lúc nãy cậu chẳng ăn mấy nên chắc bây giờ đói rồi nhỉ ?
– Cũng hơi hơi ! – Bảo đỏ mặt trả lời , người này sao lại biết trước cả cậu
Bảo tiến lại chỗ Khiêm vừa gặm bánh vừa coi TV được một lúc thì cậu chán bèn hỏi Khiêm :
– Anh có anh chị em chi không ?
– Có ! Tôi có một chị gái !
– Anh có bao giờ cãi nhau với chị ấy chưa ? Cãi to ấy !
– Có chứ ! Nhiều là đằng khác !
– Rồi chị ấy có giận anh nhiều không ?
– Chị ấy giận dữ lắm ! Kinh khủng luôn ấy !
– Còn bây giờ ?
– Hết rồi ! Cãi nhau một chập rồi làm lành là lại quên ngay mà ! Chị em với nhau cãi cọ như vậy mới thân mật hơn chứ ! Sao cậu lại hỏi những chuyện này ?
– Tại tôi với Jen cũng đang …
– Cãi nhau !
– Ừ ! Nhưng mà … từ bé tới giờ bọn tôi chưa bao giờ cãi nhau cả nên tôi cũng chẳng biết phải làm lành bằng cách nào nữa ! Mà hễ cứ nói chuyện là tôi lại …
– Vậy sao mà hai người cãi nhau ?
– Tại hôm qua tôi bỏ đi đó rồi lúc về nhà Jen có quát mấy câu thế là cãi nhau !
– Cô ấy lo mới nói mà ! Cậu giận làm gì !Mà lúc nãy tôi cũng thấy cô ấy đâu có giận cậu nữa ! Tý nữa cô ấy về xin lỗi một câu là được !
– Xin lỗi là được hả ?
– Ừ ! Mà dù cậu chỉ cười một cái với cổ là cổ cũng hết giận ngay thôi !
– Cứ quyết vậy đi ! Chờ Jen về rồi tôi nói chuyện với nó ! Cám ơn anh !
– Không có chi ! Tôi cũng có kinh nghiệm trong mấy vụ này lắm mà ! Giúp được cậu thì tôi rất vui !
Bảo cảm thấy nhẹ nhõm cuối cùng thì cậu cũng tìm ra cách làm lành với Jen . Cậu dựa lưng vào Khiêm và ngủ khò lúc nào không biết .
Khiêm ngồi im lặng hắn nhận thấy hơi thở nhè nhẹ , đều đều của Bảo . Cậu bé này buồn cười thật ngồi cạnh một người lạ mà vẫn ngủ ngon lành . Khiêm xoay người lại , đỡ Bảo nằm thẳng ra và để cậu gối đầu lên đùi mình . Làn môi non nớt và hồng hồng của cậu đang hé mở .
Nó làm Khiêm nhớ tới nụ hôn trộm ngày hôm qua . Hắn muốn một lần nữa được thưởng thức cái vị ngòn ngọt đó . Và Khiêm cúi xuống tiến sát tới mặt Bảo …
Bảo có cảm giác là có thứ gì đó đang tiến sát vào mình nhưng cậu không phản kháng lại hay chính xác hơn là cậu không muốn . Rồi có một thứ âm ấm đặt lên môi cậu . Cậu biết đó là một nụ hôn . Nhưng cái cảm giác ấm cúng này làm cậu không muốn dứt ra , Bảo đưa tay giữ lấy một ai đó …
Đúng lúc đó thì có tiêng mở cửa , Jen đã về .
Jen mở cửa bước vô nhà . Thật sự thì cô không muốn về vội nhưng không về thì lại lo thế là đi được nửa đường cô lại phải khất với Dương để lần sau cô sẽ đi ăn với hắn vậy .
Vừa bước vô Jen đã thấy có gì đó hơi lạ . Từ phòng khách bốc lên mùi thơm của trà sen nhưng mà Bảo đâu có biết pha mà cái ấm trà ở trên tận cái tủ cao Bảo cũng không thể với lên được .
Đang phân vân , thắc mắc thì Bảo ở đâu chạy tới ôm chặt lấy cô :
– Jen ! Về rồi hả ?
– Oái ! Anh Bảo sao lại …
– Gọi là Cún chứ ! Jen ơi đóiiiiiiiiiiiiiiii ! – Bảo làm nũng với Jen như thể từ trước tới giờ chúng chưa từng cãi nhau câu nào
– Á ! Đợi em tý ! Em thay áo rồi … ! Mà ai pha trà vậy ? – Jen vui mừng vì Bảo đã hết giận cô nhưng thắc mắc thì vẫn phải thắc mắc
– Là Khiêm ! Cún mời vào chơi rồi người ta pha hộ !
– Chà ! Mời khách rồi để người ta pha hộ ! Đúng là Cún nhà mình ! – Jen bật cười
– Đâu có sao ! À ! Jen ơi ! Cúi xuống đây !
– Sao vậy ? – Jen cúi đầu xuống theo lời Bảo
– Cún vẫn thương Jen nhất nhà ! Cún xin lỗi Jen nha ! – nói xong là Bảo thơm vào cả hai bên má của Jen
Jen cười hiền , cô cũng yêu cậu Cún nhà cô nhất mà :
– Ừm ! Em cũng thương Cún lắm ! Em hết giận Cún lâu rồi !
– Vậy chứ sao sáng nay lại bỏ Cún đi một mình ?!
– Tại em thấy Cún đi cả ngày mệt rồi nên em định xin cho Cún nghỉ thêm hôm nữa ! Không ngờ là …
– Ra vậy ! Rồi Cún biết rồi Cún lại chơi với bạn đây ! Jen đi thay đồ đi nha !
Bảo chạy trở lại phòng khách nơi có kẻ đang mặt đỏ tía tai vì bị phát hiện làm chuyện bất chính . Bảo ngồi xuống cạnh Khiêm cậu hồ hởi nói với Khiêm :
– Tôi làm y như anh bảo ! Jen hết giận tôi rồi !
– Vậy … vậy hả ? – Khiêm lúng túng đáp
– Cho nên tha cho anh đó !
– Tha ????
– Chà ! Hôn trộm người ta còn hỏi như không biết ấy !
– Cậu … cậu biết à !
– Tôi có phải là đá đâu mà không biết ! Nhưng sao anh lại hôn tôi ?
– Cái này hơi khó nói ! Tại tôi …
– Thích tôi hả ?
Khiêm hơi giật mình khi thấy Bảo nói ra câu đó một cách thản nhiên như vậy
– Vậy cậu nghĩ sao ? Đúng là thế đấy !
– Chả sao cả anh thích ai là quyền tự do của anh mà ! – Bảo nhún vai – Vấn đề là tôi có thích lại hay không thôi !
– Thế cậu có …
– Nếu tôi nói tôi không thích thì sao ?
– Đó là quyền tự do của cậu mà nhưng tôi sẽ vẫn tiếp tục thích cậu dù cho cậu có từ chối !
– Khí phách ghê ta ! Vậy như tôi đã nói tôi không thích anh !
– Cám ơn cậu đã trả lời dứt khoát nhưng mong là chúng ta vẫn là bạn chứ ?!
– Không tôi cũng không muốn làm bạn với anh đâu ! Bạn thì tôi dư rồi !
– Vậy ư ? – niềm hy vọng cuối cùng vụt tắt – Đã làm phiền cậu rồi tôi về đây !
– Chà ! Sao lại cứ ngắt lời người ta như vậy nhỉ ? Tôi đã nói xong đâu nào ! – Bảo bực mình
– Vậy chứ cậu còn muốn nói chi nữa ?
– Tôi không thích anh tại vì tôi yêu anh ! Tôi chỉ thích mỗi Jen thôi cũng như tôi chỉ yêu mỗi anh thôi ! Tôi không muốn làm bạn với anh vì tôi muốn là người yêu của anh ! Vỡ ra chưa chàng ngố ! – Bảo làm luôn một tràng
– Nghĩa là … là cậu … cậu …- Khiêm không tin vào những gì hắn vừa mới nghe được nữa
– Trời ! Vừa nghe tỏ tình xong là bị ba láp hả ? Người gì kì cục vậy ?
– Vậy cậu yêu tôi từ bao giờ ?!
– Hai phút trước không hơn không kém ! – Bảo vẫn giữ cái giọng shock ngược đó để nói với Khiêm
– Sao nhanh vậy ? Bộ trước giờ không có gì sao ?
– Tôi là loại người như vậy có gì nói nấy không thay đổi ! Mà tôi đã muốn thì tôi sẽ có ngay lập tức ! Thiệt tình đâu có giống ai đó thích không dám nói chỉ biết trồng cây si cả ngày !
– Tôi sợ nếu nói ra thì … không chừng cậu lại …
– Người thì to vậy mà gan nhỏ hơn cả thỏ ! Ai mà cũng như anh thì … ! Mà thôi để kỉ niệm hôm nay phải kêu Jen làm cái gì ngon ngon ăn chơi !
– Chứ em cậu thì cậu tính sao ?
– Chả sao ! Tôi đã nói rồi tôi muốn là Jen cũng bằng lòng ! Thế nhá ! Tối nay anh ở lại đây ăn tối nha ! Gọi cả thằng Đức qua cho vui ! Tôi đi kiếm Jen đây ! Jen ơiiiiiiiii !
Khiêm đứng lại một mình trong phòng khách , hắn đã có cậu thiên thần của hắn . Và chính cậu tự nói rằng cậu yêu hắn , cậu đã khẳng định .
Tim của Bảo đập thình thịch ngay khi cậu vừa bước ra hành lang . Ngay lúc cậu mở mắt và nhìn thấy hắn thì cậu đã rõ tình cảm mà cậu dành cho hắn . Cậu không thể kìm được , cậu đã nói rồi và giờ thì Jen hay ông trời cũng không ngăn được cậu yêu hắn .
Cái cảm giác hồi hộp này thật là kì lạ ! Bảo biết nó khác cái lần mà Đức nói yêu cậu lúc đó cậu không hề có chút rung động nào cả . Còn bây giờ đây Bảo đang hạnh phúc vô cùng , cậu yêu thật sự như chưa từng được yêu . Nó khác với những câu thương nhất mà Bảo hay nói với Jen dù cậu thương cô thật nhưng nó vẫn không phải như vậy .
Bảo phải nói với ai đó về điều này cậu không thể giữ nó mãi được vì nó sắp oà ra rồi . Jen bước xuống từ phòng ngủ , Bảo chạy tới chỗ cô và nói :
– Cún yêu người ta rồi ! Cún yêu !
– Hả ?? Cái gì ? Cún yêu ai ?
– Khiêm ấy ! Cún yêu Khiêm !
– Nhưng … Cún có biết gì về người đó đâu ? Sao tự dưng lại …?
– Có chứ ! Cún biết tên , biết nhà và biết là người ta cũng yêu Cún !
– Chỉ vậy thì chưa nói được gì đâu ! Mà chắc gì hắn đã yêu Cún thật ?!
– Thật mà ! Còn giúp Cún bao lần nữa chứ ! Lo cho Cún y như Jen ấy ! Jen hôm nay nấu món gì ngon ngon để mời người ta ở lại ăn nhé !
– Thôi được rồi ! Để em còn xem thế nào đã !
Và cuối cùng sau một hồi dò xét ,Jen cũng chịu chấp nhận cho Khiêm trở thành một người gọi là “ anh rể tập sự ” . Câu mà Jen nhắn nhủ thì khỏi nói mọi người cũng biết :
– Take care of him or I’ll kill U !
Và đã 2 tháng kể từ ngày Jen đồng ý để cho Khiêm được qua lại với Bảo .
Hôm nay không phải là ngày lễ hay chủ nhật nhưng trường học vẫn cho nghỉ vì cần phải sửa chữa một số trang thiết bị vậy là Bảo nảy ra ý định tới khu vui chơi một hôm .
Bảo đã muốn thì đúng là trời muốn Jen , Khiêm và Đức không còn cách nào hơn là đi theo cậu . Nhưng hiện tại thì Bảo vẫn còn đang ngồi nhà ăn sáng và chờ Khiêm tới
– ẮT XÌ !!!!!!!!!!
– Sao vậy Jen ?
– Chắc có tên nào vừa nói xấu em ! Mà Cún ăn mau lên tên kia sắp tới rồi đó !
– Lại gọi là tên kia rồi ! Người ta tên là Khiêm mà !
– Cha có người yêu rồi quên cả em nha ! Coi kìa bênh nhau chằm chặp !
– Có gì mà bênh ! Cún chỉ nói vậy thôi mà ! – Bảo chữa ngượng
Jen phì cười vì vẻ mặt của Bảo thật tình mà nói rất ít khi cậu rơi vào cảnh lúng túng như vậy , thường thì trong mọi chuyện Jen và Đức luôn nhường cậu một bậc . Vậy mà bây giờ vì một tên con trai mới quen chưa được 3 tháng cậu lại tự đưa mình vào thế bí .
Jen vẫn không thể ưa nổi cái tên Khiêm đó . Trông hắn chẳng có chút gì là một người nghiêm túc cả chính cái việc hắn cứ liên tục ngủ gật trên lớp đã làm cho cô càng nghi ngờ về con người của hắn hơn . Jen chẳng yên tâm chút nào khi để cho Bảo qua lại với Khiêm nhưng Bảo thì lại cứ nói đỡ cho hắn mãi và còn nhắc tới vụ cãi cọ của hai đứa nếu không phải Khiêm chỉ cho thì chắc giờ này Bảo vẫn chưa làm lành lại với cô .
Jen công nhận rằng Khiêm luôn quan tâm chăm sóc cho Bảo ,nhờ có hắn mà cô có thêm thời gian rảnh rỗi để làm việc , nhờ có hắn mà Bảo hết giận cô nhưng không ưa thì vẫn cứ là không ưa . Đối với Jen có lẽ mãi mãi Khiêm chỉ là một ông anh rể tập sự mà thôi .
Có tiếng mở cửa và Khiêm bước vào trên tay là một bộ vé .
– Sao anh tới sớm vậy ? 9 giờ mới đi cơ mà ! – Bảo hỏi
– Thì anh nhớ Cún nên anh tới sớm ! – Khiêm nói giọng bông đùa
– E hèm !
– Chào Jen !
– Chào anh rể tập sự !
– Chà ! Thôi mà Jen cứ kêu vậy kì lắm ! – Bảo ngắt
– Em kêu đúng mà ! Phải không ?
– Thôi gọi vậy cũng không sao mà ! Anh mua sẵn vé vào cửa rồi đây ! Chốc nữa khỏi phải xếp hàng !
– Hya ! – Bảo cười – Jen ơi ăn hết nổi rồi ! Không ăn nữa đâu !
– Hả ?? Mọi ngày Cún ăn gấp 2 lần đấy ! Món này là món Cún thích mà ! Có ốm không ? Qua em xem trán nào ! – Jen hốt hoảng
– Không sao mà ! Cún chỉ thấy hơi no no thôi !
– Cún không sao thật chứ ? – Khiêm hỏi và cũng lấy tay xem trán Bảo – Hay hôm nay ở nhà nghỉ đi lần khác đi chơi cũng được !
– Thật mà ! Em không sao ! Khiêm mua vé rồi không đi thì uổng lắm !
– Không sốt thật nhưng mà em mặc ấm vào nhé !
– Rồi rồi ! Em biết mà !
Đến khoảng 8 :30 thì Đức qua nhà Bảo và có một cảnh không vui mắt lắm đang diễn ra trước mặt nó . Khiêm và Bảo đang ngồi chơi điện tử trong phòng khách .
Từ trước đến giờ hễ nhắc tới Đức là bọn bạn lại nhắc ngay tới Bảo , chúng đã trở thành một cặp bài trùng , một bộ đôi không thể tách rời . Nhưng bây giờ thì khác rồi Bảo và Khiêm mới là hai từ thường xuyên được bọn trong trường nhắc đến , chúng được coi là đôi dễ thương nhất trong trường .
Bảo ngoái lại và thấy Đức đang đứng sau cậu . Bảo lên tiếng :
– Đức ! Mày vô lúc nào vậy ? Sao không lên tiếng thế làm tao giật cả mình ?! Qua đây đi tao sắp thua rồi cứu tao với !
– Thôi còn chơi chi nữa ! Sắp tới giờ đi rồi đó ! – Đức nhắc thật ra thì nó không muốn tới gần tình địch của nó chứ không phải là do nó không muốn giúp Bảo
– Còn lâu mà ! Mau lên ! Qua đây nào ! – Bảo giục
– Nhờ viện binh hả ? Chơi gian nha Cún ! – Khiêm cười
– Tại anh chơi ác quá ! Quân em sắp chết hết rồi ! Phải để Đức nó chơi mới có cơ mà gỡ lại chứ ! Đức qua đây mau mày !
Đức miễn cưỡng đi lại chỗ salon và ngồi xuống cạnh Bảo . Thôi được rồi tên kia dám cướp Bảo khỏi tay nó thì bây giờ cũng phải cho hắn biết là không phải cái gì hắn cũng giỏi đâu .
– Mày đi vậy thì thua là phải rồi ! Chuyển quân qua đây đi ! – Đức vừa nói vừa chỉ cho Bảo rồi cầm lấy tay cậu để điều khiển .
– Bên này thiếu quân nè ! – Bảo vẫn say sưa chơi không chứ ý đến việc Đức đang nắm chặt tay cậu
– Không bên đó không cần ! Đánh vô đây nè !
Hai đứa cứ liên tục cãi nhau xem nên đi thế nào cho hợp nhẽ mà không biết Khiêm ngồi bên cạnh đang giận run người . Bảo đang cãi cọ một cách vô cùng thân mật với thằng bạn nối khố , tay cậu còn đang ở trong tay nó nữa chứ . Ôi giờ thì hai đứa đang khoác vai nhau thì thào Khiêm mất tập trung và …
– Oa ! Em thắng rồi ! Em thắng rồi !
– Hả ? – Khiêm giật mình – Thắng hả ? Cún thắng rồi à
– Hahahahaha ! Anh thua rồi ! Đức mày chơi nghề thiệt đó ! Bữa nào chỉ tao nha !
– Thường thôi có gì mà chỉ ! Tại bạn kia gà quá thôi ! – Đức cười khẩy
Câu chuyện có thể đi xa hơn nếu không có tiếng của Jen cắt ngang :
– Ê ! Mý người làm gì đó lo chuẩn bị mà đi thôi chứ ! Cún qua đây thay đồ đi !
– Cún tới đây !
– Hai ông kia ! Dọn đống đó gọn vào đi ! Thiệt là lớn tướng rồi mà còn chơi mấy trò con nít đó ! – Jen càu nhàu
Vậy là Khiêm và Đức lẳng lặng thu dọn hết mà không dám lên tiếng phản đối dù đấy là do Bảo bầy ra quá nửa .
Một lúc sau thì Bảo quay lại . Hôm nay cậu mặc một cái áo màu xanh rêu cao cổ bên trong , quần bò lửng vớ đen và một cái áo khoác ngoài dài tay nhưng thân ngắn để lộ ra phần áo xanh bên trong ôm sát eo . Trông Bảo cực kì dễ thương trong bộ đồ đó . Cậu chạy thẳng tới chỗ Khiêm và Đức khoe :
– Thấy áo em đẹp không ? Jen may cho em đấy ! Cả bộ luôn ! Jen nhà em siêu không ?
– Đẹp lắm ! – Khiêm nói và xoa đầu Bảo
– Jen à ? Phải rồi ở bên kia nó học thiết kế mà ! – Đức nói
– Hôm nọ có công ty nhận Jen vô làm rồi ! Mà Jen chỉ phải làm ở nhà thôi xong thì đem nộp không phải đến công ty nha !
– Họ không hỏi tuổi sao ? – Khiêm hỏi
– Có nhưng mà Jen lên tới thạc sĩ rồi nên họ chịu nhận !
– Hai đứa mày có phải lo gì về tiền bạc đâu mà Jen lại đi làm ?
– Ừ ! Tao cũng nói vậy với Jen nhưng mà nó bảo không kiếm việc thì nó lụi nghề mất !
– Thiệt là sướng mà không biết đường sướng ! Nó đi làm rồi coi mày sao được !
– Đã bảo là Jen làm ở nhà mà chỉ gửi thiết kế tới công ty chứ không ở đó cả ngày đâu ! Với lại tao chơi với Khiêm cả ngày mà ! Lo gì , anh nhỉ ?
– Ừ !
Thế đấy chơi với Khiêm cả ngày quên luôn thằng bạn từ thưở còn để chỏm . Đức hơi giận khi nghe thấy câu này của Bảo . Thậm chí nó còn không hỏi một câu xem thằng bạn nó nghĩ gì về tên Khiêm đó . Chỉ đơn giản là tối đó Bảo gọi Đức sang và tỉnh bơ nói với nó rằng :
– Đây là Khiêm ! Honey của tao !
Ngay cả chuyện trước kia Đức nói với Bảo nó cũng không thèm nhắc tới , không một câu xin lỗi , không một câu giải thích , không một lời nào cả .
Jen lại một lần nữa cắt đứt suy nghĩ của nó :
– Nè đi thôi còn đứng đó làm gì nữa !
– Tao tới đây !