My home, little dog - Chương 6
– Tôi đói lắm rồi đấy nhá ! Để tôi hỏi thêm lần nữa là chết với tôi đó ! – nói câu này mắt Bảo long lên sòng sọc y chang lúc Jen doạ dẫm Đức
Khỏi phải nói thêm chi các bạn cũng biết kết quả , cả con gà cũng sợ một phép mà ngoan ngoãn để cho Đức bắt lại còn Jen với Đức thì thôi rồi . 15 phút sau chúng đã làm xong cơm thật là kỉ lục
Mà các ấy có biết hôm nay nhà Bảo xơi món gì không ? Cari gà ạ !
Đã gọi là cari nghĩa là phải ăn lúc còn nóng mà cari thì đồng nghĩa với cay xé lưỡi cho nên nó được liệt vào danh sách những món ăn không dành cho các bé từ 3 đến 7 tuổi còn các bé nhỏ hơn thì lấy đâu ra răng mà nhai cơm nên khỏi cấm .
Bảo không còn thuộc hàng cấm này từ gần 10 năm nay rồi nhưng mà kêu nó ăn cái món này thì để nó nuốt đá có khi còn dễ chịu hơn .
Vừa nghe cái mùi là Bảo biết ngay cái món nó sắp có diễm phúc xực là món gì rồi ! Thiệt là Jen bị cái gì ếm mà lại nổi hứng làm món khỉ này thế nhỉ ? Mà Jen đã mất công làm rồi dọn lên mà Bảo không nuốt miếng nào trong khi trước đó chỉ 5 giây nó còn kêu đói inh ỏi thì thể nào cũng bị hỏi thăm ngay . Thôi thì trong 36 kế không có kế nào hay hơn là chuồn trước đi cho rảnh nợ , chốc về bảo là ăn no rồi là được .
Nghĩ thì phải làm ngay , nhất là trong lúc căng thẳng thế này không làm ngay thì có mà vô nghĩa địa ở cho rồi . Bảo lẳng lặng bước ra cửa với lấy cái áo gió rồi đi mất không để lại câu nào (để lại thì hoá ra là thằng ngu à )
Lại nói về Jen và Đức , tại sao Jen lại làm món này vậy nhỉ ?
Vì Bảo kêu muốn ăn gà còn xử lý con gà đó ra thành món gì thì là tuỳ Jen miễn không phải gà luộc là được .
Tại thằng quỷ Đức nó làm phí phạm thời gian quá mà Bảo thì đói cho nên cô chỉ định làm món nào nấu được một cách nhanh nhất rồi quên luôn cái kiểu vừa khó vừa dễ với thức ăn của Bảo . Và kết quả là khi cô đi ra phòng khách gọi Bảo vô ăn thì Bảo đã mất tăm mất tích từ lúc nào mà cô không hay ( nó mà hay mới lạ ).
Rồi ở nhà Jen ra sao thì để nói sau còn bây giờ tớ phải theo Bảo đã .
Ra ngoài đi mỏi cẳng rồi thì phải kiếm chỗ nào nghỉ chân một lúc đã nên cũng suy nghĩ xem chỗ nào ngồi nghỉ là tốt nhất đây . Trong lúc chờ bạn Bảo nghĩ xong thì tớ xin phép nói lung tung một chút tại hôm nay tớ hơi phởn .
Trời hôm nay trong xanh lắm á , cứ từng đợt từng đợt mây đen rủ nhau chạy khắp nơi . Gió thì thổi nhè nhẹ kiểu gì mà mấy tấm bảng quảng cáo cứ va vào nhau côm cốp hà . Thật là một ngày đẹp trời cho nên thiên hạ quyết định rủ nhau ở nhà ngồi ngắm chứ không ai chịu ra đường cả . Chỉ có mỗi bạn Bảo cao hứng bỏ đi bụi đứng trơ vơ một mình trên con đường rộng thênh thang to đến độ mà một bước ra ngõ , hai bước ra đầu làng , còn bước thứ ba thì ra tỉnh không chừng à ( nhà nó ở thành phố mà sao lại ra tỉnh vậy , tiến lùi à )
Rồi nghĩ xong rồi , kiếm cái hàng nào vô mà ăn để đến lúc về nhà có nói ăn rồi thì cũng không bị kêu là nói láo .
Nghĩ thì là nghĩ thế . Nhưng tìm hàng ăn hay hàng gì đối với người bình thường thì cũng bình thường thôi còn với Bảo thì chẳng bình thường chút nào cả . Người ta biết đường thì cứ đi thẳng một mạch là tới nơi cần phải tới . Còn Bảo nhà ta thì đi khắp ngang cùng ngõ hẻm , lối nào cũng phải ngó một cái cho đỡ ngứa con mắt và để đánh lạc hướng con đói đang trào lên gần tới tận cổ ,vì nó có biết chỗ nào với chỗ nào đâu mà đi cho đúng cách của người thường
Đi tới mấy tiếng đồng hồ rồi cuối cùng theo cái kiểu quái nhân đó Bảo cũng tìm ra một chỗ gọi là KFC .
Lại gà nhưng mà thôi có còn hơn không vả lại gà rán thì Bảo cũng thích ăn ( trừ những món không thích thì cái gì mày chả thích ) . Chẳng suy nghĩ cũng biết ngay hành động tiếp theo của Bảo là bước vô hàng KFC đó .
Vô rồi thì lo mà kêu đồ ăn chứ chả lẽ lại đứng không ngó mọi người ăn . Thế là Bảo đi tới quầy xếp hàng .
Cái hàng này cũng không đông lắm , trước Bảo chỉ có chừng 10 người đang xếp hàng rồng rắn lên mây thôi cho nên tương lai là có khi tới nửa đêm Bảo mới có đồ mà ăn quá . Mà sao mấy người ở sau cứ chen lấn xô đẩy hoài vậy ? Có chen thế chứ chen nữa cũng đâu có nhanh thêm được miếng nào đâu .
Lại xô với đẩy rồi Bảo bị xô ngã vào một tên cao kều đứng phía trước . Tên đó quay lại và nhìn Bảo .
Tên này có quả đầu chôm chôm cố hữu cùng cái gương mặt từng gây nên bao sóng gió giưã các cô gái . Không ai khác chính là Khiêm .
Tại sao Khiêm lại đang ở đây ? Chứ các ấy nghĩ người ta vô hàng ăn để làm gì để ăn chứ chả nhẽ để đứng xếp hàng cho vui hả ?
Chả là mẹ hắn gọi di động cho con trai iu quái nói là không về ăn chiều nên hắn cũng không cần về làm gì cho tốn xăng cứ đi chơi đi cho đỡ buồn . Mà muốn đi chơi thì phải có cái gì bỏ bụng mới có sức mà đi chứ . Thế là hắn kiếm hàng ăn nào gần tầm mắt nhất mà bước vô .
Khiêm nhận ra Bảo vừa vui vừa sợ , nhưng mà gặp người ta chả nhẽ lại trừng mắt ngó xuông vậy rồi mất công người ta tưởng là mắt có vấn đề . Hắn lên tiếng hỏi :
– Bảo ! Sao cậu lại ở đây ?
– Để ăn , tất nhiên ! – Bảo còn đang đau sau cú va đập nên chỉ nói mỗi vậy chứ còn chuyện hôm qua thì nó đã quên béng từ lúc nào rồi .
– Nghi đâu ? Sao để cậu phải xếp hàng thế này ?
– Tôi đi một mình ! Nghi …ờ có chút việc !
– Vậy hả ? – Khiêm nói mà không ngăn được niềm vui , vậy là chỉ có mỗi hắn và Bảo ở đây .
– Tiến lên đi kìa ! – Bảo nhắc
– À ! Ờ ! Hay cậu ra kiếm chỗ ngồi đi tôi mua giùm cậu luôn một thể !
– Cũng được ! – Trời có tên ngố tự nguyện mua giúp thì tội gì …
Vậy là bỏ lại Khiêm với cái hàng dài dằng dặc đó , Bảo đi về phía mấy cái bàn kiếm một chỗ khả dĩ cho 2 người ngồi .
Bảo kiếm được chỗ ngồi rồi nhé ,ghế thì đủ cho hai người còn cái bàn để được bao nhiêu đồ tớ cũng không rõ nữa .
Khiêm thì không hiểu chen ngang , chen dọc với cả đá lông nheo với mấy cô bán hàng thế nào mà từ gần cuối hàng hắn leo lên tận vị trí thứ 2 và chỉ 10 phút sau trên tay hắn đã có 2 cái khay đầy ắp thức ăn.
Đặt một khay trước mặt Bảo , Khiêm ngồi xuống đối diện cậu và nói:
– Cậu ăn đi cho nóng ! Chắc là cậu đói lắm rồi hả ?
– Ừm ! Đi từ lúc 2 giờ mà chưa có ăn cơm trưa ! – Bảo đáp nhanh để tiến hành công cuộc tàn sát của mình
– Vậy là Jen bận đến độ bỏ đói cậu cơ à ?
– Cũng không hẳn ! Mà cũng có thể là vậy ! – Bảo nói nốt
Người ta nói “ Trời đánh còn tránh miếng ăn ” Khiêm cũng biết điều lắm nên hắn không hỏi thêm gì nữa mà để cho Bảo được ăn trong yên bình .
30 phút sau , Bảo đã ăn xong phần của mình và còn xén thêm phần của Khiêm nữa . Ngó đồng hồ thì cũng đã gần 7 giờ chà chưa bao giờ cậu ở ngoài lâu như vậy . Bảo đứng dậy :
– Cám ơn anh ! Tiền ăn hôm nay mai tôi sẽ trả lại ! Giờ tôi phải về đây !
– Thôi ! Coi như hôm nay tôi mời ! Mà cậu ở đâu ? Để tôi lấy xe đưa cậu về !
– À ! Khỏi tôi tự về ! Tạm biệt !
Nói rồi Bảo bước nhanh ra ngoài .
Đoạn trên tớ hơi phởn nên có nói năng dài dòng về thời tiết nhưng mà bây giờ là lúc nó phát huy tác dụng đây . Trời đang mưa nhá , mưa rất to kiểu như để ngăn không cho ai đó về nhà vậy .
Bảo nhìn mà muốn méo mặt luôn . Trễ thế này mà không lo kiếm đường về nhà thì thể nào Jen cũng giận điên lên cho coi .
Khiêm lại đi tới sau lưng Bảo :
– Mưa to vậy mà đi bộ về thì sẽ bị cảm đó ! Cậu để tôi chở về cho !
Bảo cũng thấy đây không phải là lúc để Yết Kiêu nên đành thú thật :
– Tôi cũng không biết nhà tôi ở đâu nữa ! Có muốn cũng không về được !
– Hả ??? – Khiêm kinh ngạc – Sao lại thế ?
– Tại bình thường tôi đi đâu cũng có Jen với Đức nên tôi không để ý lắm ! Hôm nay là lần đầu tiên tôi đi một mình !
– Còn địa chỉ nhà chẳng nhẽ cậu …..
– Đâu có ! Tôi biết chứ !
– Vậy cậu nói cho tôi biết địa chỉ nhà cậu rồi tôi đưa cậu về !
– Sao anh tốt với tôi dữ vậy ? – Bảo hỏi giọng nghi ngờ cái tên này chẳng nhẽ muốn đem nó qua Trung Quốc bán hay sao mà xởi lởi làm vậy
– Tại … tại chúng ta là bạn cũng lớp mà ! Với lại tôi cũng định xin lỗi cậu ! – Khiêm lấp liếm chứ giờ mà nói ngay là vì hắn yêu cậu thì … hắn vẫn chưa đủ cam đảm ( người to vậy mà gan nhỏ hơn gan con thỏ )
– Xin lỗi cái gì ?
– Hôm qua tôi lỡ nói cậu … dễ thương !
– À ! Tôi quên rồi ! Không sao đâu ! – Bảo vỡ lẽ , thôi thì tha cho tên này vậy dù gì hắn cũng đang giúp cậu mà .
– Vậy hả ? Vậy cậu nói dịa chỉ đi !
– Là số 857 phố XXX !
– À ! Chỗ đó cũng gần đây thôi để tôi đi lấy xe cậu chờ chút nhé !
– Ừa ! Anh nhanh lên giùm ! Về muộn thêm teọ nữa là có thông báo tìm trẻ lạc đó !
– Tôi đi đây ! – nói rồi Khiêm chạy vụt đi
Hắn quay lại ngay sau đó và đưa cho Bảo cái áo khoác để bé ấy không bị ướt không về lăn ra ốm thì mai khỏi gặp .
Đi lấy xe nhanh bao nhiêu thì lúc về nhà Bảo , Khiêm đi chậm bấy nhiêu ai mà muốn chia tay người đẹp sớm làm gì chứ . Nhưng mà cũng câu được bao lâu đâu sau khoảng 15 phút đi lòng vòng lèo vèo thì hai đứa cũng tới trước cổng nhà Bảo rồi .
Bảo đưa tay nhấn chuông sau khi dặn Khiêm
– Bịt tai lại đi !
Thôi thì khỏi nói lằng nhằng về cái chuông làm gì chỉ có điều là sau lượt chuông ấy mà vẫn không có ai ra mở cửa cả . Thế là Bảo chơi liều ấn thêm lượt nữa nhưng vẫn không thấy động tĩnh chi cả .
– Sao vậy ? – Khiêm hỏi
– Chắc không có ai ở nhà ! Không biết đi đâu nữa ! – Bảo thở dài biết vậy đừng trốn đi còn hơn giờ thì thành trẻ lang thang thật rồi
– Bây giờ cậu định làm sao ?
– Ngồi đây chờ thôi ! Chứ anh bảo tôi đi đâu ?
– Vậy về nhà tôi chờ đi ! Ngồi thế này thể nào cũng cảm !
– Thôi phiền anh lắm ! Nhà anh cũng có người nữa chứ !
– Chỉ có mỗi tôi với bà chị thôi ba mẹ tôi đi công chuyện về muộn lắm ! Không phiền chi đâu mà ! Lên xe đi ! Cứ đứng mãi thế cảm thật cho coi !
– Đành vậy ! – Bảo thở dài , cũng phải đạo thôi đứng đây rồi cảm sốt ra sao không biết chứ thế nào cũng bị Jen cho một trận . Cứ trốn tiếp được bao lâu thì trốn .
Bảo lại lên xe theo Khiêm về nhà hắn . Lần này thì cần gì phải từ từ Khiêm phóng về vơí tốc độ của phản lực .
Rồi giờ tớ quay ngược thời gian một chút để nói về Jen và Đức
Ban đầu Jen nghĩ Bảo lên phòng ngủ nên cô không để ý lắm mà trở vô bếp lo dọn dẹp cho gọn gàng rồi mới lên tầng gọi Bảo . Mở cửa phòng cũng không thấy thằng nhỏ đâu cả Jen tá hoả chạy khắp nhà mở tất cả các phòng và kết quả dĩ nhiên là một vết chân của Bảo cũng không thấy chứ đừng nói là bóng với dáng .
Đức kinh ngạc nhìn Jen chạy loăng quăng khắp nhà rồi chưa kịp tỉnh lại thì Jen đã chạy tới chỗ nó hỏi
– Mày có thấy Cún đâu không ?
– Thấy là thấy gì ? Tao cũng ở trong bếp như mày mà ! Nó không có trong phòng à ?
– Không … không thấy Cún đâu cả ! Tao tìm khắp nhà rồi !
– Cái gì ? Lẽ nào nó trốn ra ngoài ! – Đức rõ tính của Bảo cũng ngang Jen , thằng đó mà bất mãn cái gì là nó bỏ đi đâu chơi ngay nhưng mà mọi lần nó chỉ dám ra vườn hay cùng lắm là chạy qua nhà Đức thôi chứ còn đi xa thì …
– Ôi ! Không biết đi đâu mất rồi ! – Jen rên rỉ
– Để tao chạy qua nhà coi có khi nó sang đó chơi không ! – Đức nói
– Ừ !
Đức hộc tốc chạy về nhà nhưng mà cái cổng thì “ Nguyễn Y Vân ” như lúc nó sang nhà Jen vậy là tên kia không sang nhà nó rồi ……
Sau một hồi chạy khắp những nơi gần nhà mà không thấy Bảo , Jen và Đức bàn nhau như thế này
– Thôi ! Giờ thế này ! – Đức lên tiếng – Tao với mày lấy xe máy chạy qua mấy cái quán ăn xem Cún có ghé vào đó không ! Nó đi từ 2 giờ mà chưa ăn gì thế này thì chỗ đầu tiên nó muốn đến chỉ có những chỗ đó thôi !
– Cũng phải ! Vậy tao chạy bên kia ! Có gì thì liên lạc qua di động nha !
– Ừ ! Thôi đi nhanh đi !
Và thay vì chống cằm ở nhà chờ Bảo về thì hai đứa lại chạy lung tung kiếm nó rồi để lại hậu quả là Bảo phải sang ở đậu nhà Khiêm. Mà cái này thì cả Jen và Đức đều không mong xảy ra chút nào .
Giờ quay trở lại hiện tại .
Nhà Khiêm
Đi cả ngày ( chính xác là nửa ngày ) Bảo mệt lả cả người cho nên vừa vào nhà Khiêm và ngồi vui với TV được 15 phút thì Bảo ngủ gật và gục vào vai tên ngồi cạnh . Còn ai trong nhà nữa tên đó chính là Khiêm .
Khiêm hơi giật mình khi thấy có cái gì chạm vào hắn nhưng hắn nhận ra ngay cái mùi ngòn ngọt toả ra từ Bảo , cậu nhỏ đang ngủ rất say trên vai hắn . Hàng mi dài cong cong đang khép hờ , hơi thở nhẹ nhàng phập phồng trong lồng ngực trông cậu lúc này y như một thiên sứ nhỏ trong những bức tranh của Leona de Vinci .
Khiêm nhìn Bảo không chớp mắt rồi không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà hắn đưa tay nâng cằm của Bảo lên , đặt lên môi Bảo một nụ hôn thật nhẹ nhàng , thật ngọt ngào . Và …
REEEEEEEEEEEEEEEEEENG !!!!!!!!!!
Tiếng điện thoại vang lên làm cho cả Khiêm và Bảo đều giật tờ lờ mình . Khiêm hoảng hốt nhấc điện thoại :
– Alô !
– Alô ! Xin hỏi có phải đó là nhà của bạn Hồ Mạnh Khiêm không ạ ? – một giọng nói quen quen vang lên phía bên kia đầu dây
– Vâng ! Ai hỏi tôi vậy ?
– Tôi là Hồng Nghi ! Xin hỏi cậu hôm nay có tình cờ gặp anh Bảo tôi ở đâu không ?
– À ……Có ! Thực ra thì cậu ấy đang ở nhà tôi đây ! – Khiêm định nói không có nhưng mà làm vậy rồi Bảo biết thì …
– Ai vậy ? Jen hả ? – Bảo hỏi dù chưa tỉnh ngủ
– Ờ ! Có muốn nói chuyện với cô ấy không ?
– Ừm ! Anh đưa tôi máy ! – Bảo nói hơi ngần ngừ – Jen hả ?
– ANH ĐI ĐÂU HẢ? CÓ BIẾT LÀM EM LO THẾ NÀO KHÔNG ? MUỐN ĐI ĐÂU THÌ CŨNG PHẢI NÓI LẠI MỘT CÂU CHỨ !
– Ấy ! Làm gì mà phải hét lên thế có gì tí nữa nói ! Jen chờ ở nhà nghen !
Nói xong là Bảo cúp máy không chờ Jen đáp lại không thì có cơ là cậu phải ngồi đó mà nghe chửi cả tiếng không chừng .
Bảo quay lại nói với Khiêm :
– Nhờ anh trở tôi về nhà nha ! Jen nó nổi cáu rồi ! Không về mau nó xé xác !
– Cậu chờ tôi chút !
Vậy là vừa ngồi chưa ấm chỗ , thậm chí chưa hoàn hồn sau cú hôn trộm Khiêm lại phải hộc tốc chở Bảo về nhà .
Lần này thì khỏi bấm chuông chi cho cực , Jen đã đứng đợi sẵn ở trước cửa nhà rồi . Bảo chỉ kịp gật đầu chào Khiêm một cái rồi nó bị Jen lôi tuột vô nhà .
Làm sao Jen lại biết đường mà gọi tới nhà Khiêm ?
Thật ra cũng chẳng có gì to tát . Cô và Đức chia đôi cái danh sách lớp rồi gọi cho từng đứa trong lớp và mãi đến Khiêm đứa đứng thứ 45 trong số 46 học sinh ở lớp thì Jen mới tìm ra Bảo .
Vào đến nhà thì không chỉ có Jen mà cả Đức và anh Việt cũng đang ở đây . Ôi họp hội nghị Diên Hồng hay sao mà đông đủ vậy ? Rồi liệu có đồng tâm mà hô “ Sát thát ! Sát thát ” không đây ? Làm vậy là chết đời thằng nhỏ à !
Anh Việt bông đùa hỏi Bảo :
– Mày đi đóng phim “ Mất tích ” hay sao mà để Jen ở nhà họp Fan club hộ mày vậy em trai ? Anh nhớ anh chưa tham gia cái hội này lần nào cả !
– Anh Việt , anh đừng đùa nữa ! – Jen nói giọng căng thẳng – Cún sao lại bỏ đi như vậy ? Có gì phải nói với em một câu chứ !
– Thì …tại …cari …- Bảo ấp úng nói
– Cari thì nó làm sao ? – Jen hỏi dồn
– Thì … Cún đâu có thích ăn cari đâu ! Nên Cún ra ngoài kiếm cái khác ăn !
– Không thích thì phải nói chứ ! Anh bỏ đi rồi anh có biết em tìm anh vất vả như thế nào không ?
– Cún quên ! Thôi lần sau Cún …rút kinh nghiệm !
– Lần sau ? Làm gì có lần sau mà còn nói vậy nữa ! – Jen cao giọng
– Jen hơi quá rồi đó ! Tui có còn là trẻ con nữa đâu mà lúc nào cũng phải có người trông chừng ! – Bảo nổi cáu bao năm không có Jen ở nhà nó vẫn tự lo tốt vậy mà mới về đã kèm nó như kèm kem
– Hơi quá á ! Ai quá ở đây trước hả ?! Anh kêu đói tôi nấu cho anh ăn ! Nấu xong thì không thấy anh đâu ! Đi tìm cả nửa ngày mới ra rồi giờ lại bị nói này nói nọ ! – Jen quát lại
– Nấu cái gì không nấu lại nấu cari ! Còn để cho người ta chờ cả mấy tiếng nữa ! Cô làm vậy mà cô muốn tôi ngồi im chịu trận hay sao ? – Bảo biết nó đang đuối lý nhưng vẫn cố cãi cho bằng được
– Chịu trận hả ? Anh suốt ngày chỉ chơi có làm gì đâu ? Anh chẳng phải lo gì thì cũng đừng gây chuyện để người khác phải lo cho anh chứ !
– Tôi có mượn mấy người lo cho tôi đâu ! Không thích thì đừng làm !
– Anh hay lắm ! Vậy từ giờ tôi khỏi phải lo cho cái bụng của anh ! Anh muốn làm gì thì làm !
– Tốt thôi ! Từ giờ đường ai nấy đi ! Miễn chen vào việc của nhau !
Thế là kết thúc cuộc cãi vã nảy lửa và kết thúc luôn cả tình anh em 16 năm trời của hai đứa . Bảo lên phòng ngủ luôn không thèm ngoái lại nữa .
– Chúng mày ! Lớn rồi mà còn cãi nhau như con nít vậy sao ? – anh Việt nói
– Anh có thấy thái độ của ảnh không ? Như vậy mà còn cãi bướng nữa ! – Jen nói trong bực bội
– Mày cũng một vừa hai phải thôi ! Sao mà lo cho nó mãi thế được ?
– Thế nên em mới … – Jen đáp và xực nhớ ra – Đức ông quay lại đây ! Ông , chính ông là một trong những nguyên nhân gây ra vụ này !
– Sao lại có tôi vào đây ! Bà gây với Cún mà ! – Đức ngây thơ cụ trả lời
– Tại ai mà tôi không nấu xong cơm sớm ! Tại ai làm tôi rối lên nấu lộn món ! Tại ai mà tôi không để ý trông chừng Cún được ! TẠI AI !!
– ấy ! Sao lại phải hét lên thế ! Rồi tại tôi ! – Đức xuống nước
– Tôi chán lắm rồi ! Từ giờ ông tự lo đi ! Tôi không làm gì giúp ông nữa đâu ! – Jen kết thúc rồi bỏ lên gác
– Ơ sao lại thế ! Này Jen ! – Đức thảng thốt kêu lên theo Jen
Jen đóng sầm cái cửa phòng để chấm dứt và dĩ nhiên đó không phải cửa phòng Bảo mà là cái phòng đối diện .
Màn đêm đang kéo tới đưa cả thành phố vào giấc ngủ nhưng ở một vài nơi cũng có những kẻ không thể nào nhắm nồi mắt và chúng ta đều biết đó là những kẻ xấu số nào .
Ngày Chủ nhật đầy rẫy những sự kiện quái đản đã kết thúc .
Mùa đông đã tới nơi nó cần tới rồi .
Hôm nay trời trở rét , gió bấc thổi len lỏi vào từng khe cửa báo cho mọi cư dân trong thành phố biết rằng mùa đông đã tới hỏi thăm họ rồi đây . Nhưng trong một căn phòng lớn của một ngôi nhà lớn có kẻ vẫn chưa biết mô tê chi cả .
Bảo tỉnh dậy ngó cái đồng hồ 6 :30 rồi .
Cậu cuống cuồng bật dậy từ đống chăn màn và tự hỏi sao Jen không gọi rồi cậu chợt nhớ ra “ Từ giờ đường ai nấy đi ! Miễn chen vào việc của nhau !” . Vậy đấy chính miệng cậu nói thế thì còn trách được ai . Nhưng mà sao lại nhỏ mọn đến độ bỏ cậu đi học trước như vậy chứ ? Không thèm tự thân vận động cũng đâu có chết ai chứ .( cái tính trẻ con nó nổi lên rùi )
Thế là Bảo lôi bộ đồng phục ra mặc . Rồi coi nó làm gì nữa nè .
Bảo đi xuống nhà lấy hộp cốm bắp và đổ sữa vô làm bữa sáng . Nhưng mà nếu mọi việc chỉ đơn giản như tớ kể thì tốt rồi đằng này … Để lấy được hộp cốm bắp trong cái ngăn ở trên tủ Bảo đã “ tình cờ ” làm vỡ bộ đĩa 12 cái cực đẹp của papa gửi về cho nhân ngày sinh nhật . Còn trong lúc đổ sữa vô chén thì nó nhắm không được chuẩn lắm nên là cái bịch sữa vơi đi một phần lớn ra bàn và sàn nhà . Ăn xong theo thói quen Bảo để nguyên mọi thứ ở trạng thái như vậy và ra khỏi nhà .
Đi đến trường không thành vấn đề kêu Đức nó đưa đi là được thôi . Bảo gọi qua nhà Đức và nhận được câu trả lời như thế này đây :
– Đức nó qua nhà cháu từ sớm mà ! Cháu không đi chung với nó sao ?
Vậy là tên phản thùng kia đi với Jen rồi . Không có ai đưa đi thì nghỉ một bữa nữa vậy ! Rồi Bảo nhớ tới một người .
– Cái danh sách lớp ở đâu nhỉ ? – Bảo lục tung phòng lên – A ! Đây rồi ! Khiêm … Khiêm ! Đây 511XXXX !
– Alô !
– Alô ! Xin hỏi bạn Khiêm có nhà không ạ ?
– Em đợi chút nha ! Thằng kia có điện hỏi mày nè em !
– Alô ! Ai vậy ??
– Khiêm hả ? Tôi là Bảo đây ! Anh … chốc nữa anh qua đón tôi đi học chung có được không ? Nhà tôi không có ai hết !
– Được thôi ! Cậu đợi đó nhé ! – Khiêm đáp ngay
– Vâng cám ơn anh !
Bảo dập máy , cậu cũng không hiểu sao mình lại nghĩ ngay tới Khiêm .
Sao lại thế nhỉ ? Đáng ra phải kêu anh Việt chứ ! Sao những lần cậu gặp chuyện người này luôn giúp cậu ? Để đến độ bây giờ cậu chỉ nghĩ đến hắn là người có thể giúp cậu dù nếu muốn thì có hàng tá người sẵn sàng . Thôi ! Không nghĩ nữa lo mà ra cổng chờ người ta cho rồi .
Mới vừa bước ra cửa một cái thì chiếc xe của Khiêm phóng tới trước mặt Bảo
– Cha ơi ! Đi vậy mà không bị ai hỏi thăm sao ? – Bảo nói vẫn cái giọng bỡn cợt hàng ngày
– Yên tâm tôi đi nghề lắm ! – Khiêm cười xoà đáp lại – Mà sao cậu lại mặc đồng phục !
– Đi học không mặc đồng phục chẳng nhẽ ở trần mà đi ?
– Không phải ! Sang đông rồi nên trường cho mặc quần áo tự do mà ! Mà cậu mặc vậy thì sẽ ốm đó ! Đi thay đồ đi !
– Ôi ! Tôi quên ! Thôi muộn rồi khỏi thay !
Khiêm chẳng biết làm gì hơn là cởi cái áo khoác ngoài ra đưa cho Bảo , hắn thì chịu được chứ còn chú nhóc này thì không lường trước được đâu .
Nói đến lý do Jen không gọi Bảo cho mọi người được tỏ tường nhá
Thực ra thì Jen rất rõ tính trẻ con của Bảo cho nên là cô cũng chẳng chấp nhặt làm chi cho mệt . Lúc cô ngó vô phòng thì Bảo vẫn còn ngủ say đôi mắt sưng húp trông rất mệt mỏi . Vậy là Jen quyết định để Bảo nghỉ thêm một hôm nữa và không gọi cậu dậy . Cô cùng Đức đi sớm để trực tuần và bỏ lại nhóc Bảo ở nhà mà không một lời nhắn gửi
Bảo và Khiêm tới trường vừa kịp lúc , chúng chạy xộc vô lớp và không để ý tới ánh mắt của mọi người . Thiệt tình khổng lồ với tí hon đi với nhau ai mà không ngạc nhiên cho được .
Jen và Đức cũng nhìn hai thằng kinh ngạc . Chắc do kinh ngạc quá nên Jen hỏi Bảo mà quên mất hai đứa còn đang trong thời kì chiến tranh lạnh :
– Sao Cún lại đi với tên đó ?
– Tôi đi với ai là chuyện của tôi ! Không dính tới mấy người ! – Bảo nói giọng lạnh tanh
– Hỏi tử tế mà anh …- Jen bắt đầu nóng mặt
– Thì tôi cũng trả lời tử tế đó chứ ! Không liên quan đến mấy người ! Và đừng gọi tôi là Cún nữa !
– Tốt ! Tốt thôi ! Vậy thì tôi không hỏi nữa đỡ tốn nước miếng !
Nói đến đây là hai đứa lại trừng mắt nhìn nhau nảy lửa .
Cả làng lại được một phen kinh ngạc đợt 2 . Hai đứa sinh đôi này trước giờ vốn rất tình thương mến thương thế mà bây giờ chúng nhìn nhau không khác chi kẻ thù cả . Mọi người đang tự hỏi không biết hôm nay có gió Đông Bắc thổi về như vậy có phải là do hai sự kiện quái dị vừa diễn ra hay không ?
Giờ học hôm nay cũng rơi vào trạng thái vô cùng căng thẳng và nguồn gốc thì khỏi nói cũng rõ là nó bắt đầu từ chỗ của Bảo và Jen . Hai đứa chỉ ngồi thôi mà bao nhiêu tà khí tuôn ra ào ào làm cả lớp lạnh xương sống mà trời nóng còn đỡ đằng này … thiên hạ đang tiếc nuối vì đã vô nhầm lớp .
Giờ ra chơi
Bảo vẫn còn bực mình lắm mà bực thì tốn calo tốn calo thì đói . Không thể kêu thằng Đức được vì nó theo phe Jen rùi ( suy luận vui thế ) mà cũng không muốn nhờ tên bàn cuối làm gì ngại lắm ( giờ mới biết ngại sao bé ) . Bảo đứng dậy đi ra cửa bước về phía canteen .
Ai chà chà thảo nào mà thằng Đức nó sợ vô đây thế . Cái canteen bé tý tẹo mà hàng đống con người chen chúc như kiểu bọn chết đói năm 45 thế này thì … Mấy tên to cao còn có cơ mà chen với lấn chứ cái thân còi cọc này mà chen vô thì có mà bẹp ruột .
Chán thật ! Thôi đành nhịn vậy trưa về ăn bù !
Bảo quay đầu về lớp thì đụng nhằm cái ngực của một tên khổng lồ . Không phải Khiêm nha đừng tưởng lầm đó mấy bạn .
Tên này đúng nghĩa khổng lồ vừa cao vừa to cái mặt thì hằm hằm . Hắn gằn :
– Thằng nhóc ! Mắt mũi để đi đâu mà đâm vào đại ca hả ?
– Anh đứng sau lưng tui thì anh phải tránh chứ ! Sao lại kêu tui ! – tức mình vì vụ Jen và cả chuyện không có gì để nhét vô bụng Bảo nói lại mà chẳng suy nghĩ chi cả
– A ! Mồm mép gớm ! Đụng người ta còn nói vậy hả ?
– Không nói vậy chứ còn nói chi nữa ? Bộ muốn tui cám ơn hả ? Miễn đi !
– Ê ! Thằng nhóc ! Mày dám giỡn mặt với tao hả ? Có biết tao là ai không mà dám ăn nói kiểu đó ?!
– Ăn nói kiểu đó thì sao ? Anh là cái quái gì mà tôi phải nói tử tế ! Tự anh đâm vô tôi chứ tôi kêu anh làm vậy hả ?!
Cuộc nói chuyện tạm ngừng để nhường chỗ cho một cuộc đọ mắt , đến khi xung quanh bắt đầu có mùi khói nổi lên thì tên to con cười lớn :
– Hahahahahahahahahahahahah ! Thằng này khá ! Nhỏ con mà gan to ghê !
– Xời ! Chứ không phải vì gan anh nhỏ hả ? – Bảo vẫn tiếp tục cái giọng khinh khỉnh đó
– Chà ăn nói kinh thật ! Cậu học lớp nào, tên gì chúng ta làm quen ?
– 10A3 ! Lâm Hoàng Duy Bảo ! Tôi không thích chơi với người lại !
– Trước lạ sau quen thôi ! Cậu là người tiễn thằng Tùng vô bệnh viện sửa hàm đó hả ?
– Có gì không ? Mà tôi nói rồi tôi không thích anh ! Tránh ra cho tôi về lớp !- Bảo gạt tên kia sang để bước đi
– Chà vội gì ! Ở lại nói chuyện chút nào ! Cậu là con trai thiệt hả ? Xinh hơn cả con gái ! – tên kia giữ tay của Bảo lại không cho nó đi
– Bỏ ra ! Bỏ ra ! – Bảo cố quẫy ra dù nó biết là vô vọng rồi nó buột miệng – AAAAAA ! Khiêm ơi !
– Kêu thế chứ kêu nữa cũng không …Á Á Á Á !!!!!!!!!!!!!!!
Một bàn tay lớn giữ lấy vai của tên kia và Khiêm nói :
– Bỏ cậu ấy ra ! MAU !!!!!!!!!!!!!
Thế là tên kia bỏ tay Bảo ra ngay lập tức và biến mất không vết tích . Khiêm quay lại hỏi Bảo
– Cậu có sao không ?
– Có ! Cổ tay bầm rồi nè ! Đói nữa ! – Bảo vừa nói vừa chùi nước mắt
– Để tôi đi lấy đá chườm cho cậu ! Ngồi kia chờ nhé !
– Ừm ! Đi mau nha !
Một lúc sau Khiêm quay lại với một túi đá lớn và một đống đồ ăn .
Và trong khi Bảo dùng một tay để ăn thì Khiêm dùng hai tay chườm đá cho cái tay còn lại của Bảo . Cái cảnh này thì cũng không hot lắm nên chỉ có khoảng 2/3 trường nhìn thấy 1/3 còn lại đang mải ăn nên không để ý . Đức và Jen nằm trong số 2/3 đó .
Cái màn lãng mạn của Bảo và Khiêm được cả trường chiêm ngưỡng vậy thì không lí gì mà Đức và Jen không để ý . Jen ngó nhìn xuống từ hành lang bên cạnh cô lúc này là Đức :
– Chà ! Tình tứ quá ! Phải không mày ? – Jen nói châm chọc
– Sao mày không làm gì đi ! Mày chịu để vậy hả ? – Đức đáp
– Làm gì chứ ? Tao với Cún đang cãi lộn mà ! Với lại hôm qua tao đã nói là tao không giúp mày nữa bạn hiền ạ !
– Vậy thì …tao chắc thua rồi ! – Đức thất vọng
– Hai người đó mới nắm tay nhau thôi chứ đã có gì đâu mà mày lo ! Mày chơi với Cún nhà tao những 16 năm mà mày lại chịu thua cái tên ảnh mới biết mấy ngày hả ?
– Nhưng mà coi bộ họ thân lắm !
– Sao thân bằng tao với mày thân với Cún !
– Thôi đi ! Mày cũng đang cãi nhau với nó còn gì mà nói !
– Cũng đúng ! Không biết vụ này còn kéo dài bao lâu nữa đây ! Cún nhà tao tính trẻ con dễ sợ ! Rồi trưa nay ảnh ăn uống sao đây ? – Jen nói hơi lo lắng
– Mày tìm cách mà giảng hoà với nó đi ! Rồi có gì còn nói hộ tao một câu !
– Để xem thế nào đã ! Tao với Cún đã cãi nhau lần nào đâu mà biết cách làm lành lại !
– Trời ! Mày thông minh như vậy mà không tìm ra cách gì sao ?
– Thì muốn có cũng phải nghĩ đã chứ ! Mày cuống lên thì được tích sự gì ?!
Nói xong Jen bỏ vô lớp để lại Đức ngậm ngùi ngắm tiếp cái cảnh gai mắt dưới sân .
Bây giờ quay lại cảnh chính
Bàn tay nho nhỏ , thon thon của Bảo vẫn đang nằm trong tay Khiêm . Dù Bảo làm ra vẻ chăm chú ăn nhưng mà cậu đang rất bối rối .
Tay của Khiêm rất ấm lại lớn nữa , Bảo rất thích nó cậu không muốn rời ra phút nào cả . Nhưng mà cậu và Khiêm cũng không thể ngồi mãi như vậy được sắp tới giờ học rồi vả lại bị mọi người nhìn ngượng lắm . Một đợt gió nữa lại thổi qua và
– Ắt xì !!!!!!!!
– Chà ! Ở ngoài này lạnh quá hả ? – Khiêm hỏi – Hay chúng ta lên lớp đi !
Khiêm định bỏ tay Bảo ra để cậu đi nhưng chính lúc đó Bảo lại nắm chặt lấy tay hắn . Cậu không muốn bỏ ra nhất quyết là không ! Cậu biết cái thói trẻ con của cậu lại nổi lên rồi và cậu để cho nó tự do tung hoành không thèm kìm lại :
– Không ! Tôi không muốn lên lớp nữa !
– Nhưng ở đây lạnh lắm ! Cậu sẽ bị cảm đấy !
– Vậy kiếm chỗ nào âm ấm ngồi đi ! Hôm nay nghỉ học ! Tôi không thích về lớp !
Nói hết câu một cái là Bảo kéo Khiêm đi một mạch về phía cổng . Khiêm nói
– Vậy còn cặp …
– Tẹo nữa thể nào Jen cũng mang về thôi ! – Bảo vừa kéo Khiêm đi vừa đáp
Thật ra bỏ học đi chơi thì Khiêm không ngán nhưng tình hình là Bảo đang ăn mặc rất phong phanh ngoài cái áo khoác to sụ mà Khiêm đưa cho thì chẳng có thứ gì trên người Bảo là giữ ấm được cho cậu cả . Đi ra phố thì gió chắc phải lớn hơn trong cái sân trường rồi vậy là Khiêm đề nghị :
– Chúng ta ghé shop quần áo nào đã nhé ?!
– Sao vậy ? Anh mặc đồ như vậy cũng đẹp mà ! Không cần cầu kì quá đâu !
– Không ! Tôi thì được chỉ là cậu ăn mặc như vậy thì …
Bảo ngó lại cái bộ vía của mình . Kể ra cũng hơi kì thật áo sơ mi bên trong cực mỏng còn cái áo khoác bên ngoài thì lại quá lớn
– Kể cũng quái thật ! Vậy thì kiếm shop nào vô đại đi !
Nói là kiếm chỗ nào mua đại một bộ nhưng mà đấy là Bảo muốn làm cho qua loa còn Khiêm thì ngược lại . Hắn đưa cậu vô một cửa hàng lớn đồ ở đó rất đẹp và mấy cô nhân viên ở đó cũng là chỗ quen biết với hắn nên việc chọn lựa cũng dễ dàng hơn .
Sau 30 phút thay qua thay lại cuối cùng Bảo cũng kiếm được bộ đồ hợp ý cậu . Đó là một bộ áo cao cổ màu xám nhẹ , cùng với quần bò yếm . Trông cậu rất dễ thương trong bộ cánh mới , Bảo nói với cô bán hàng :
– Chị gói giùm em bộ đồ cũ lại với ! Bộ này bao nhiêu hả chị ?
– Để đó tôi trả cho ! – Khiêm lên tiếng
– Không ! Hôm qua anh đã trả tiền ăn rồi ! Với lại tôi mua cho tôi mà !
– Coi như là quà Noel đi ! Tôi tặng sớm !
– Thôi được ! Nhưng đôi găng này tôi sẽ tự trả ! – Bảo chìa một đôi găng tay cỡ to ra cho Khiêm thấy
– Được rồi !
Đi ra tới ngoài đường Bảo mở gói găng tay ra đưa cho Khiêm một cái
– Anh đeo một cái , tui đeo một cái !
– Vậy còn tay kia thì sao ?
– Thì vậy nè ! – Bảo cười nắm lấy tay còn lại của Khiêm
Và trong suốt chặng đường còn lại của cuộc đi chơi Bảo không bỏ tay của Khiêm ra một giây nào cả .
Tới gần 12 giờ trưa thì Bảo kêu đói . Hai đứa bèn vô hàng Lotteria gần đó để giải quyết cơn đói cho Bảo .
Như đã nói Bảo và Khiêm vốn có sự cuốn hút tự nhiên đối với tất cả mọi người , đặc biệt là Bảo không chỉ có con gái mà cả con trai cũng để mắt đến cậu . Mà vào trong hàng ăn thì không thể tránh được . Bảo đang ngồi chờ Khiêm mua thức ăn thì có mấy tên con trai tiến tới bàn cậu :
– Cô bé đi một mình hả ?
– Tôi đi một mình thì tôi ngồi đây làm gì ! – Bảo đáp
– Cho bọn này ngồi chung nha ! Làm quen đi ! Em dễ thương ghê !
– Không tui có bạn ngồi chung rồi ! Dễ thương hay không tự tui biết không cần tới mấy người nói !
– Chà làm gì mà dữ vậy ?
Lần thứ hai trong ngày bị tán tỉnh kiểu này . Chán ngấy ! Mà không làm gì thì mấy tên này sẽ bám đến chết mất . Bảo ngó qua coi Khiêm đâu ? À sắp qua đây rồi ! Bảo cười một cái với bọn kia và nói :
– Cũng không dữ lắm đâu ! Nhưng mà honey của tui thì thế thật đấy ! Khiêm ơi !
Khiêm cũng nhận thấy từ xa là có mấy tên đang lảng vảng ở chỗ Bảo nên rảo bước tiến tới :
– Sao vậy ?
– Mấy anh này muốn ngồi chung nè ! Em nói em có honey rồi mà không tin !
– Hả ? À ! Mấy người muốn gì hả ? – Khiêm quay lại trừng mắt với cả bọn
– Ấy ! Đâu , đâu có gì ! – thế là cả bọn lảng mất
Khiêm đặt khay đồ ăn xuống định ngồi qua đối diện chỗ Bảo thì cậu nói
– Anh qua đây đi ! Ngồi cạnh tôi nè !
– Vậy … vậy chật lắm ! – Khiêm cũng muốn qua ngồi cạnh chứ nhưng sợ bị gọi là thừa cơ thì …
– Không anh qua đây ! – Bảo khăng khăng
Thôi có cơ hội thì tội gì . Vậy là Khiêm chuyển qua chỗ Bảo vừa ngồi xuống thì Bảo cầm chặt lấy tay hắn như sợ bị mất :
– Cậu sao thế ? Không muốn ăn à ? – Khiêm lúng túng hỏi
– Không phải ! Tại hồi nhỏ ba tôi hay cầm tay tôi lúc ra ngoài ! Tay anh y hệt như tay ba tôi !
– Vậy à ! – Khiêm hơi hẫng – Sao lúc này cậu nói tôi là honey của cậu !
– Để đuổi mấy người kia đi thôi ! Nói có honey là cách cắt đuôi nhanh nhất đấy ! – Bảo trả lời và vẫn giữ chặt tay Khiêm . Thật ra cậu biết không hẳn là vậy nhưng cậu cũng không rõ đó là cái gì nữa .
Bảo mải theo đuổi suy nghĩ của mình không nhận thấy rằng có một tên đang nhìn cậu đắm đuối
Khiêm để cho Bảo nắm bàn tay của mình bằng cả hai bàn tay trắng muốt nhỏ bé . Hắn hơi thất vọng vì cậu coi hắn như một người thế vào chỗ của ông ba chứ không phải là chính hắn . Hắn không muốn như vậy đáng ra cậu phải nghĩ tới hắn chứ !
Sau sự đón tiếp có thể coi là vô cùng nồng nhiệt và hiếu khách của hai anh em Bảo thì Dương thấy là nên đáp lại sự đón tiếp để cho phải phép . Nhưng trong lòng hắn cũng đang có cái gì đó thay đổi , hắn thích nụ cười của cô gái đó . Không hẳn là nụ cười của một thiên sứ nhưng rất đẹp , rất thu hút .
Hắn là ai nhỉ ? Sinh viên năm thứ 3 của đại học Mỹ Thuật vậy thì hắn sẽ có cách để lưu giữ nụ cười đó cho riêng hắn .
Sáng thứ Hai , bà giúp việc vô phòng gọi hắn dậy và vô cùng kinh ngạc thấy Dương đang ngủ gục cạnh giá vẽ , màu mè dính khắp nơi .
– Cậu Dương ! Cậu Dương ! 7 giờ rồi , cậu không dậy thì không kịp học đâu !
– Ừm ! Cám ơn ! – Dương tỉnh dậy nhìn cái tác phẩm của hắn .
Trên giá vẽ là hình của một cô gái xinh đẹp có nụ cười rất đẹp , rất thu hút . Hắn nhìn và cười lại với cô gái trong tranh . Rồi sẽ đến ngày con người thật sự ngoài đời cũng cười với hắn như vậy .
Hắn muốn gặp cô .
Tiết 4 bắt đầu mà không có Bảo và Khiêm .
Jen như đang ngồi trên đống lửa . Cún nhà cô đi đâu ? Sao cả tên kia cũng biến mất ? Rồi hai người sẽ làm gì ?
Hai tiết cuối trôi qua chậm chạp nhưng đã lỡ ngồi lại thì phải ngồi cho chót , Jen rất muốn đi tìm Bảo nhưng cô lại nghĩ tới kiểu đối đáp lạnh tanh của cậu thì cô lại trùng xuống …
Đức còn tệ hơn . Nó lo sốt vó nhưng mà biết đi đâu mà tìm hai tên kia chứ ? Đành trông chờ vào Jen vậy ! Mà Jen không có động tĩnh gì thì nó cũng chẳng làm được tích sự gì cả .
Trống báo giờ học đã kết thúc .
Jen vơ hết đồ đạc của Bảo vào cặp và lao vội ra khỏi lớp . Đức đuổi theo nhưng đang đà chạy ngon lành thì Jen dừng lại cái két xô thằng bạn về phía sau :
– Mày làm cái gì vậy ?
– Cái tên hôm qua !
– Ai ?
– Cái tên Lê gì đó ! Hôm qua hắn qua nhà tao hỏi vụ du học nhưng mà bị tao phá một chập ! Không biết là …
– Lo hão ! Nhỡ hắn có người quen trong này thì sao ? Thôi lo đi tìm Cún đi !
– Ờ ! Cũng phải ! Tại tao hơi hoảng quá !
Jen và Đức cùng đi ra cổng và ngay lập tức bị hỏi thăm :
– Cô Nghi ! – Dương gọi
– Chào anh ! – Jen đáp lại miễn cưỡng
– Tôi chờ cô mãi ! Tôi cứ lo là tôi tới nhầm chỗ chứ !
– Sao lại chờ tôi ?
– Tôi muốn mời cô đi ăn !
– Anh muốn lấy lòng giùm ba anh thì tới mời mẹ tôi ấy ! Mời tôi làm gì !
– Không tôi mời cô ! Chuyện này không dính dáng chi đến ba tôi cả !
– Vậy thì rất tiếc ! Tôi còn có chút chuyện gia đình phải giải quyết ! Xin phép anh ! – Jen nói định bỏ đi một nước
– Tôi có thể giúp gì cho cô không ?
– Không ! Anh không hiểu hả ? Đây là việc nội bộ gia đình anh đừng chen vô ! – Jen cáu
– Ai vậy ? Bảo hả ?
– Sao anh biết ? – Jen giật mình
– Lúc nãy tôi thấy thằng nhóc đó đi vô quán ăn với một tên cao to nữa !
– Ở đâu ? – Jen hỏi dồn – Anh thấy anh ba tôi ở đâu ?
– Chà ! Hình như vừa có người nói tôi đừng chen vô việc nhà của họ mà ! – Dương đáp lại – Mà dạo này bị sao ấy không đi ăn đúng giờ thì cứ quên hết cả sự đời !
– Thôi được rồi ! Anh đưa tôi tới đó tôi nhận lời mời của anh !
– Có vậy chứ ! Mời cô lên xe !
– Đức ! Mày đem đống cặp này vứt qua nhà tao rồi coi anh Cún về chưa nha ! Tao đi đây tí ! Cún có nhà mà kêu đói thì … kêu nhà hàng đưa đồ tới mà ăn đừng nấu nướng chi đó !
– Rồi ! Tao về đây !
Jen leo lên xe của Dương . Cô đang lo cho Bảo mà không để ý rằng cạnh cô có một kẻ cũng rất nguy hiểm đối với cô .
Dương thích thú vì hắn vừa san bằng được tỷ số với cô nhỏ bên cạnh . Giờ cô còn chịu đi ăn với hắn nữa . Hay thật !
Chiếc xe của Dương lao trên con phố lớn rồi hắn đỗ trước một cửa hàng .