My home, little dog - Chương 5
Ò ó oooooooooooooooooooooooo
Gà gáy là để báo sáng nhưng mà là báo cho các bác nông dân thôi còn Bảo với Jen thì có cầy cấy tăng gia chi đâu mà dậy sớm rồi để lại hậu quả là ong cả thủ .
Cho nên , con gà đó trưa nay sẽ trở thành món cari . Chà , trời hơi lành lạnh như thế này mà ăn cari thì phải biết nha .
Còn bây giờ mới 5h sáng , hai cái đứa twins này lại cuộn mình vào chăn ngáp ngáp ngủ tiếp .
Mãi tới 9h Bảo mới mở mắt được thêm cái nữa .Jen không còn nằm cạnh cậu nữa chắc cô đi lo đồ ăn sáng rồi . Nghĩ vậy Bảo ngáp tiếp và ngủ , cậu không để ý là nhà cậu hôm nay rất im lìm không có tiếng cành cạch của dao thớt , không có mùi thơm của thức ăn bốc lên , không có gì cả ……
Jen dậy sau khi con gà chết tiệt kia gáy thêm lần nữa – đúng một tiếng đồng hồ sau – cô ra ngoài chạy một vòng cho giãn cái gân kéo cái cốt . Trong lúc , đang tập cái bài thở ra hít vào thì Jen gặp Đức .
Cái thằng đi đâu mà đi sớm dữ .
Tên này hôm nay mặt trầm ngâm rất hình sự , cái kiểu mặt của bọn chuẩn bị đi nhảy sông đặng tranh chỗ nằm với Hà Bá . Nó cứ cúi mặt đi chẳng thèm nhìn coi hôm nay trời trăng nó ra làm sao , nè coi chừng cái cột điện va vào là mất đẹp trai nha phí công tui lắm .
Jen nổi máu tò mò ( cái này là dễ mắc nạn lắm đấy ) , cô len lén đi theo Đức nhưng mà chỉ theo được có 15’ là cô chán ngấy . Thôi , khỏi len lén đi theo cho mất phong cách Jen thấy cứ ra mặt thắc mắc cho nó quang minh chánh đại .
– Đức mày đi đâu đó ?
– Mày theo dõi tao hả ? – Đức giựt mình một cái thót – Mới sáng bảnh ra mà đã muốn tìm tao kiếm chuyện sao ?
– Tao đâu có rảnh rang như vậy mà theo mày ! Tại tao thấy mày íu xìu như vậy nên tao mới hỏi thăm ! Sao em ? Thất tình hả ?
– Ờ đang thất tình đây ! Chắc tao ra sông tắm cho mát rồi có gì ở lại đấy với Hà Bá , không chừng ổng chịu chơi với tao à !
– Đứa nào mà gan to tày trờiddams xù mày vậy !
– Anh ba mày chứ đứa nào !
– Hảảảảảảảảảảảảảả !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – buổi sáng Chủ nhật trong lành đã bị giọng lảnh lót oanh vàng của Jen phá tan tành
Dương , năm nay hắn 20 rồi ba hắn là tổng giám đốc của một hãng điện tử cỡ bự nên cuộc sống của hắn chẳng có gì để hỏi cả . Sáng đi chơi , trưa về thay đồ rồi đi tiếp , chiều chiều ghé thăm ông ba để xin chút đỉnh rồi biến . Hắn chẳng phải lo lắng về vấn đề kinh tế nhưng mà hôm nay sẽ có chuyện cho hắn lo trong 1 tuần và đến cuối đời hắn
Trưa hắn về thay đồ không hiểu sao lại đụng trúng ba hắn . Cái ông này sao hôm nay lại về sớm vậy ?
Ờ mà các bạn có biết trưa đó là trưa thứ mấy hok ? Thứ bảy đó
Khỏi kể lể dài dòng , ai cũng biết kết quả . Dương bị papa kéo đi theo tới cái bữa tiệc quỷ quái đó luôn . Gọi là quỷ quái là vì sau này cuộc đời hắn sẽ phải long đong , lận đận mà mọi nguyên nhân là từ bữa tiệc này mà ra cả .
Đúng là tiệc của tập đoàn Golden Way chỉ riêng cái hội trường thôi cũng lớn hơn cả cái sân bóng đá thuê thì tốn bộn tiền à . Lại còn cái vụ thức ăn nữa chứ đủ các món Tây Tàu mà chẳng bao giờ thấy cái đĩa đựng thức ăn nó vơi đi cả ( cái này có họ hàng với nồi cơm của Thạch Sanh nha ) . Ngắm nghía với lại soi mói là nghề của Dương rồi vì hắn đang học Mĩ Thuật nhưng mà hôm nay sao hắn chẳng kiếm ra cái gì mà soi thế này ? ( tại vì tao cũng chưa soi được gì em ạ )
A cái bà đang làm nghề giống ba hắn đã xuất hiện rồi !
Má Dương mất khi hắn mới lên 5 trong 15 năm còn lại ba hắn muốn tìm một bà vợ mới mà chưa có ai ưng ý nên là đến bây giờ vẫn phòng không chiếc bóng chứ chẳng phải như mọi người vẫn khen ba hắn là yêu vợ mí lị chung thuỷ đâu . Cái bà tổng này thì lại đẹp sắc nước hương trời ,không lẽ hôm nay ba hắn đưa hắn tới đây để nhờ hắn chỉ hộ cách cưa bả sao ?
Đúng thật , ba hắn cứ xúm lại chỗ bả , theo bả tới mọi chỗ trong phòng kiểu như bị dán keo 502 vậy .
Trình cưa của ba hắn còn lùn lắm nhưng mà Dương cũng không ra tay giúp đỡ hay mách nước cho ba hắn vài câu đâu ! Tại sao á ? Vì ba hắn có kêu hắn làm gì đâu , từ lúc bước vô phòng tiệc là ba đi đường ba , con tự lo đường con mà .
Đứng lâu thì cái giò nó phải nhắc nhở là nó muốn nghỉ nên là Dương định kiếm một chỗ ngồi cho đỡ đau chân kẻo có làm sao thì mai không đi chơi được nữa , tội cho mấy nhỏ người yêu dự bị lắm .
Ngồi ở cái chỗ này thì chậc … tầm nhìn lên đến 3 m trong sương mù ý lộn trong đám đông . Tiệc gì mà đông dữ , nói chuyện ồn ào phát khiếp đang ngồi chán nản thì hắn nghe thấy tiếng nhạc . Chà thật là khéo chọn nha cái bản này hắn cũng thích lắm dù không biết tên ( tới tác giả còn không biết thì mày lấy tư cách gì mà bon chen )
Tiếng nhạc làm cho cả hội trường im lặng hẳn , mà không chỉ tại tiếng nhạc thôi đâu có thứ gì ở giữa phòng đang thu hút sự chú ý của mọi người thì phải .
Trời mọi người được coi thì tội gì không ngó cái để đỡ mang tiếng là mù thông tin mí lị chậm update .
Thảo nào mà lắm người coi vậy . Hoá ra có hai nhóc nào đang nhảy như khỉ giữa phòng . Cái thằng con trai chắc chỉ thấp hơn bọn Xiclop một tẹo , mà đứa con gái thì 7 chú lùn còn cao hơn nó ( ai dạy mày văn hả thằng kia ? ) . Đúng là “Đôi lứa xứng đôi ” !
Chê thì là chê thế ! Chứ hai đứa này cũng đẹp dữ lắm chắc cỡ cặp Từ hải với lại Thuý Kiều à mà cỡ đó thì hắn không biết tả ra sao đây .
Mà nhìn kĩ thì con nhỏ đó xinh thiệt là xinh không biết con cái nhà ai mà xinh dữ mỗi tội hơi thiếu thước tấc , nhà nó ăn cái gì mà để con cái thiếu canxi làm vậy .
– Cô bé đó là con gái bà Hoàng phải không ?
– Đúng rồi ! Còn cậu kia là con trai ông chủ Hồ !
– Chà hai nhà này mà kết hợp lại thì …không biết sẽ có sóng gió chi đây !
– Nhưng mà hai đứa nhỏ đẹp đôi ghê !
Chỉ mấy câu như vậy là Dương hiểu ngay , con vip thảo nào mà chúng nó chơi với nhau được . Chứ Dương mà quen đứa nào hơn phân là hắn phaỉ đì nó cho đến chết .
Ba hắn vẫn đang tiếp tục bám đuôi mama nhỏ xinh xinh kia thiệt là sao mà trình còi dữ vậy ? Mà không hiểu sao hồi xưa má hắn kết được mới kinh .
Má hắn là một phụ nữ rất đẹp cho nên hắn được di truyền từ bà rất nhiều còn mà di truyền từ ba thì chắc giờ hắn không kiếm được đào nào mà đi chơi tối ngày đâu .
Mà đẹp trai vầy cũng đến ngày kiếm cô nào ngang ngửa mà cặp cho nó xứng đôi vừa lứa đi thôi ! Ai mà ngang cơ với hắn được đây ngoài cô bé đang nhảy với tên khổng lồ kia , không chừng ba hắn vừa kiếm được vợ vừa kiếm được con dâu nha .Cô bé nho nhỏ vậy chắc cũng hiền thôi ( nhầm to rùi em ơi ) có về làm vợ Dương chắc cũng chỉ ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn đi chơi về rồi kiếm nước giã rượu cho hắn chứ không dám ho he chi đâu ( nhầm tập 2) . Vậy quyết rồi ! Cô nhỏ đó sẽ đổ hắn trong vòng một tuần nữa không hơn không kém ! ( rồi mày có chịu được nó 1 ngày hok mà mày lớn lối )
Nói thì phải làm không thì lại có người bảo là hứa lèo ( nó đã hứa hẹn chi đâu ) hôm sau Dương đã có nguyên profile về cả 3 đời của nhà Jen . Nhưng mà cái vấn đề nho nhỏ là cái cô đó có thiệt là Jen không thì trời biết , đất biết , tớ biết , các bạn biết , Jen Bảo đều biết , cu Đức biết , Khiêm “ người khổng lồ ” biết có mỗi Dương , ba Dương , các quan khách và thằng thám tử đi điều tra là không biết cái chi hết .
Để xúc tiến cái vụ cưới hỏi mới trên giấy tờ này trở thành hiện thực thì phải lo mà làm ngay kẻo để lâu nó bị lên mốc rồi bị đem ra định cư ở bãi rác Thành Công thì tội lắm lắm
Nên là hôm sau ( tức là hôm nay với bạn Jen – CN ạ) Dương quyết định mò tới nhà Jen đặng mà làm quen với bé ấy rồi không chừng là mai làm đám cưới luôn cũng được ( vội gì mày chưa biết nó ra răng mừ )
Và giờ ( 9h30 ) Dương đã tới cổng nhà “Jen” rồi , hít một hơi sâu lấy khí thế nào . Rồi bấm chuông một cái đi .
Nhà Đức 9h17
Jen đâu có lạ chuyện Đức kết Bảo (đọc lại đoạn trên có câu này nè : “Tao tưởng mày thích bọn nhỏ nhỏ như Cún ?” ) vụ này cô biết trước cả Bảo . Từ cái hồi Bảo còn ở trong viện cơ.
Lúc Bảo tỉnh dậy , Đức nó vui ra mặt kiểu như vừa trúng độc đắc vậy . Rồi ngày nào nó cũng vô chơi với thằng nhỏ lại còn chăm chỉ chép bài hộ nữa mà cái thằng này là chúa lười đến bài của nó mà cũng chẳng mấy khi nó chép . Còn gì nữa nè … à Bảo kêu làm gì nó cũng nghe răm rắp mà ở nhà mẹ nó kêu ném cho cái remote mà nó còn chẳng làm dù cái remote cách nó có 2 cm . Lại còn đòi ở lại trông cho Bảo lúc Bảo còn hôm mê nữa . Thiệt tình Bảo thì không biết sao chứ Jen thì nó nhận ra mười mươi .
Chỉ có một vụ Jen không biết là cái phát Đức tỏ tình mà không hỏi ý kiến Jen thôi . Cả Bảo cũng không kể gì cho cô nghe . Bọn này giữ chuyện kiểu gì mà kín thế không biết được .
Đức vừa kể cho Jen nghe xong vụ tỏ tình thất bại 1 năm trước của nó với Bảo . Nếu nó lo mà nói lại cho sớm sớm rồi dũng cảm đầu thú với Jen thì không chừng bây giờ nó đâu có thảm thế này ?
Trông Đức bây giờ ỉu xìu không khác gì mấy cái bánh đa nướng bị mắc mưa , khổ thân thằng nhỏ ghê !
Jen chẳng có chút định kiến gì với việc Đức thích à yêu Bảo cả . 10 năm sống ở nước ngoài đủ để làm cho cô có những tư tưởng trời đánh , thánh không tha với lại thế cũng tốt . Nếu Bảo mà đi lấy vợ thì không biết sẽ bị bắt nạt thảm thương thế nào đây ? Rồi Bảo yếu thế thì lo cho gia đình thế nào được ! Chưa kể cậu vốn là loại hậu đậu , đụng đâu hỏng đó , cậu cần người chăm sóc hơn là vác thêm một kẻ rắc rối chỉ chuyên léo nhéo rách ruột ! Mệt !
Mà nếu Bảo cũng thích Đức thì tốt thôi ! Cậu quen bắt nạt tên này rồi mà Đức cũng là chỗ thân quen từ nhỏ nó rất hiểu tính Bảo . Hai người này mà yêu nhau thì Jen cũng yên lòng nằm xuống nhầm … yên lòng …kiếm người yêu .( sao nó cứ giống như lời trăn trối của mấy bà già ấy nhỉ ?)
– Rồi giờ mày tính sao ? – Jen hỏi Đức sau một hồi trầm ngâm
– Còn sao ? Tao cứ ngồi ngó nó thế thôi !
– Vậy mà cũng đòi ! Mày mà thế Cún không nghỉ chơi mày ra tao làm con mày liền !
– Khỏi mày làm con tao thì tao không phải người nữa ! Chứ mày kêu tao làm gì ? ép anh mày chơi với tao hả ? Đời nào nó chịu !
– Mày chả chơi với Cún hơn 16 năm nay rồi còn gì ? Bây giờ là phải xem xem Cún nhà tao nghĩ cái gì ? Rồi coi có tao nhúng tay vào là hết ý !
– Hả ? Nói vậy là mày muốn giúp tao hả ? Hôm nay mày uống lộn thuốc hả ?
– Tao có phải là Cún đâu mà lộn với vòng ! Cũng vì tương lai Cún nhà tao thôi ! Có mày đi theo anh ấy thì tao yên tâm hơn ! Rồi tao cũng phải lấy chồng chứ có lo cho Cún cả đời được đâu ! Thế nhá ! Vui lên em ! Chị mày ra tay là gạo xay ra bột hết !
– Thật hả ? Mày giúp tao cái này sao ? Tao còn tưởng mày xé tao ra nhúng dấm chứ !
– Xời loại mày mà xé ra thì dai lắm ! Thôi tao về đây ! Còn phải lo làm bữa sáng cho Cún kẻo ảnh đói rã ruột ra thì tội lắm ! Mà lo học nấu ăn đi nha ! Cún nhà tao chỉ kết đứa nào nấu ăn ngon thôi đấy ! – nói xong là Jen đi về để lại cho Đức một cái hi vọng to lớn rồi sau này thất vọng cho nó thêm phần đau đớn
Jen vui vẻ đi về nhà không biết rằng có một sự bất ngờ to lớn hơn đang hiện hữu trong nhà cô .
Dương đưa tay ấn mạnh vô cái chuông cửa rồi nghe coi cái chuông nó kêu nè :
– Kính coong ! Kính coong ! Nhà có khách Bảo ơi ! MÀY CÓ RA MỞ CỬA CHO TAO VÔ KHÔNG !
Cái tiếng chuông này làm Dương đơ mất 5 phút . Sao lại có loại chuông cửa gì mà khủng bố tai người nghe như vậy chứ ?
Nói đến cái này thì phải nhắc đến thời cấp 2 hoàng kim của Bảo và Đức . Lúc đó chúng còn đi học chung với nhau . Tức là sáng nào Đức cũng qua nhà Bảo đặng mà gọi nó dậy rồi chở nó tới trường . Nhưng mà Bảo là kiểu người đã ngủ là không biết trời trăng chi cả , rủi mà nhà có sụp thì chưa chắc gì đã tỉnh dậy . Cho nên là không thể để cái chuông cửa kiểu thỏ thẻ oang vàng được vì có cơ là nghe thấy tiếng đó thì Bảo còn ngủ say hơn ấy chứ , Đức đi thu tiếng nó lại rồi kêu thợ tới đổi chuông . Mấy ngày đầu thì có hiệu quả thật nhưng mà mấy ngày sau Bảo quen tai và chẳng thèm dậy nữa . Thế là cái chuông bị bỏ quên luôn còn Bảo đưa cho Đức 1 chùm chìa khoá nhà nó cho Đức tuỳ nghi sử dụng khỏi gọi cho tốn nước bọt .
Đã 3 năm rồi cái chuông không còn được đụng đến nữa vì là nhà Bảo chẳng mấy khi có khách còn bác đưa thư sau 1 lần ấn chuông hút chết không bao giờ thèm gọi ai trong nhà ra nhận thư nữa mà chỉ để thư vào cái hòm trước cửa rồi rút cho êm .
Bảo vừa chợp mắt một cái thì cậu nghe thấy cái chuông cửa nó réo gọi . Ôi tên điên nào lại đi nghịch cái chuông quỷ ấy làm chi vậy ? Mà cũng lâu rồi không nghe thấy nên hậu quả là Bảo giật mình tỉnh dậy và lăn xuống sàn nhà . May mà phòng này Jen trải tới 3 lớp thảm nên là cú hôn đất cũng không đến nỗi nào chỉ hơi ê vai một chút thôi .
Bảo đứng dậy cực kì điên tiết . Đứa nào mà to gan đến độ dám bấm cái chuông đó ? Phải ra xem cho biết mặt rồi có gì còn xả cho đã cái cú đau điếng này chứ
Cậu đi xuống cầu thang bằng cái tốc độ nhanh nhất của mình mà đối đấy là với Bảo còn với Dương thì đúng là chỉ nhanh hơn con rùa có 1,2 s chi đó .Lúc Bảo ra mở cái cửa cũng là lúc hắn tỉnh trí lại .
Cửa mở
Trước mặt Dương là một thằng nhỏ mặc bộ đồ ngủ in hình gấu Pooh to đùng . Mà cái mặt thì giống cô bé hôm qua lắm chỉ là tóc nó ngắn ( vì nó là con trai )
Bảo hỏi kẻ cao lớn trước mặt :
– Anh tìm ai vậy ?
– À ! Cậu cho hỏi đây có phải là nhà cô Nghi , Lâm Hoàng Hồng Nghi không ?
– Phải ! Anh hỏi làm gì ? Muốn mời mua bảo hiểm hả ? Bọn này mua rồi ! Khỏi chào mời tốn công ! – Bảo làm luôn một chập
– Không ! Tôi là con trai của Lê Thành , tổng giám đốc công ty điện tử Success
– Vậy anh tìm Nghi làm gì ? Tiếp thị đồ điện tử cho ba anh hả ? Nhà tôi đủ rồi !
– Sao cậu cứ chọc vô họng tôi hoài vậy ? Tôi tới tìm nói chuyện đàng hoàng mà !
– Đàng hoàng mà mặc đồ đen thui như bọn trộm vậy hả ? – Bảo bắt đầu nóng máu , phá giấc của người ta rồi còn cự nự này nọ
– Tôi ăn mặc ra sao thì cũng có ảnh hưởng gì tới cậu ? Tôi tìm cô Nghi chứ không tới đây để cãi lộn với cậu nha ! – Dương chẳng chịu kém cạnh
– Nghi không có nhà ! Về đi ! Bữa nào Nghi có nhà hãy tới !
– Rồi khi nào cô ấy có nhà ?
– Không biết ! Tôi có phải là thánh đâu mà biết lúc nào cô ấy có với không có nhà !
– Vậy cậu là ai ? Sao cậu cứ cáu với tôi vậy ? (mày có hồ sơ 3 đời nhà nó mà hok biết nó là ai à ?)
– Bảo ! Anh sinh đôi của người anh cần tìm ! Anh phá giấc của tôi mà anh kêu tôi vui được hả ?
– Cậu cho tôi xin lỗi ! Vậy cô Nghi sắp về chưa ?
– 9 giờ hơn rồi chắc cũng sắp !
– Cậu cho tôi vào nhà chờ được không ?
Ghét thật nha tới phá Bảo không cho nó ngủ rồi giờ lại còn đòi vô nhà nữa ! Trần đời chưa thấy tên nào vô duyên mà mặt dày như vậy . Rồi muốn thì cho vào nhưng mà vào rồi muốn ra hơi khó đấy em ạ !
– Được rồi ! Anh vào đi !
– Cám ơn ! – Dương hí hửng bước vào mà không ngờ rằng sau khi bước vào đây đời hắn sẽ không còn gì là vui sướng nữa
– Anh uống trà không ?
– À ! Nếu cậu mời thì cho …
– Muốn uống thì đi pha đi ! Tôi có phải mọi của anh đâu mà phải pha nước cho anh ! – Bảo đáp ngay
– …… – sau câu này của Bảo thì Dương thấy hơi hối hận – thế thôi ! Tôi chờ không cũng được !
– Vậy anh có muốn dùng bánh ngọt không ? – Bảo hỏi tiếp như chưa hề nói câu nào thất lễ cả
– Thôi ! Khỏi phiền cậu – Dương rút kinh nghiệm
– Thế thì tôi ăn một mình vậy ! Bánh ngọt Nghi làm ngon lắm à ! – cười ranh mãnh
Không thèm nhiều lời với tên mặt dày kia , Bảo bước về phía bếp lôi từ tủ lạnh ra một cái bánh chocolate vĩ đại và đem tới trước mặt Dương ngồi ăn thản nhiên .
Bị hố đến hai lần vì một thằng nhóc không quen . Thật không có cái nhục nào bằng cái nhục này ! Nhưng mà Dương cũng nhớ là hắn đang ở trong nhà của vợ tương lai ( chắc gì ) nên thôi cứ ngậm tăm đi cho nó lành .
Cái cảnh một người ăn , một người chầu mồm thế này không biết sẽ tiếp tục đến bao giờ đây ? Hơi khó nói đấy nhưng mà …Jen cũng sắp về rồi đây cho nên chúng ta không phải chờ lâu đâu .
15 phút sau ( hay khoảng thế tớ chưa rảnh để coi đồng hồ nên không rõ )
Cửa nhà Bảo bật mở , có một bóng đen xuất hiện sau cánh cửa cái đèn ở hành lang bật sáng rồi lại tắt ngóm . Bảo bỏ cái đĩa bánh xuống , cẩn trọng bước về phía đó rồi cậu thét lên
– JEN !!!! – tiếng thét này làm cho Dương hút thót tim , sau cái màn hành động như trong phim ma Hồng Kông căng thẳng kinh hồn thì hắn không mong muốn gì hơn là kiếm một chỗ ở địa ngục mà định cư . Nhưng mà Jen là tên ở nhà của Nghi yêu mà ( yêu hay hok hồi sau mới rõ em ạ ) cho nên là hắn cũng chưa thể siêu thoát sớm vậy đâu .
– Cún dậy rồi hả ! Sao không ngủ thêm tẹo nữa đi ! Đói chưa để em đi làm đồ ăn nha ! – rồi Jen bước hẳn vào trong phòng khách theo sau là Bảo đang ôm eo mình .
– Chào cô ! – Dương đánh tiêng đặng gây sự chú ý của Jen . Cái thằng quỷ kia sao mà ngứa mắt quá đi !
– Anh là ai ? – Jen hơi kinh ngạc vì trong nhà có người lạ . Bảo ghét người lạ lắm mà .
– Tôi là Lê Thành Dương ! Ba tôi là …
– Tổng giám đốc Lê Thành – Jen tiếp lời
– Vâng đúng rồi ! Sao cô biết ?
– Bữa tiệc hôm qua ba anh cứ bám mẹ tôi hoài nên tôi không muốn cũng phải biết ! Mà anh tới có việc gì ? Tiếp thị sản phẩm cho công ty nhà hả ? Khỏi ! – Jen đáp
Sao anh em nhà này suy nghĩ giống nhau dữ vậy ? Dương nhớ là hắn chưa có quảng cáo miếng nào mà hai người họ cứ đổ bậy hoài .
– Không tôi tìm cô có chút việc riêng thôi !
– Nếu ba anh muốn lấy mẹ tôi thì anh phải đi tìm mẹ tôi chứ ? Tìm tôi ích chi ?
– Không tôi tìm cô mà ! – lại giống nhau nữa , cứ ưa chui vô họng hắn mà ngồi rồi phát biểu lung tung
– Vậy hả ? Thế anh ngồi chờ đó chút đi ! Tôi phải lo đồ ăn cho anh tôi đã rồi có gì nói sau ! – Jen chặn lại
– Cũng được !
– Anh dùng trà chứ ? – Jen hỏi
– Á ! Thôi ! – rút kinh nghiệm tập 2
– Ấy ! sao lại thế để tôi pha cái gì mới anh !
– Vậy cám ơn cô ! – Dương thấy hơi an tâm chắc không bị hố nữa đâu , người ta là con gái mà .
– Anh uống xong nhớ rửa đi nghen ! – Jen nói khi đặt trước mặt Dương một bộ ấm tách
Hố phát thứ 3 . Chưa bao giờ đời hắn thê thảm thế này ! Thiệt mất mặt quá
Có ai coi “ Sống trong sợ hãi ” chưa ấy nhỉ ?
Bây giờ Dương cũng đang sống trong cái tình trạng nguy hiểm đó . Hắn không dám nói câu nào trong lúc Jen đang nấu nướng còn Bảo thì tiếp tục chén bánh ngọt nhưng mà thằng nhỏ đã chuyển vào ngồi trong bếp với Jen để lại Dương ngồi trơ vơ ở phòng khách . Cũng may , thằng nhỏ đã đi cho khuất không thì trông nó tức lộn ruột . Cái mặt thì y hệt Jen mà nói câu nào câu nấy shock cả óc .( Jen không shock chắc )
Mà ngồi không thì buồn lắm phải soi mói tí cho đỡ buồn chứ !
Soi cái gì đây ? Cái nhà này chẳng có chỗ nào kì cục mà soi , lại sạch sẽ ở mọi ngóc nghách nữa . Thiệt là sao mà chăm chỉ quét dọn thế ?
Thôi không soi được nhà thì soi người sống trong nhà này vậy . Để xem coi ai phải chịu nạn trước nào ? ( tao tưởng mày mở màn rồi ) . Rồi coi thằng nhỏ trước đi tại nó ở gần hơn .
Cái thằng này ăn dữ nha ! Cái bánh ngọt to bự chà bể lửa mà nó sắp sử xong rồi lại còn luôn miệng hỏi :
– Jen ơi ! Sắp nấu xong chưa ? Cún đói quá à !
Nó không có cái đáy ở dạ dày hả ? Chỉ riêng cái bánh đó thôi Dương mà ăn cũng no hết 3 ngày ấy chứ . Chưa kể là nó đâu có ăn không nó cũng phải uống nước cho thông cổ họng đặng mà ăn tiếp chứ ! Cho nên là trên bàn đã có 2 cái vỏ chai Splash nằm lăn lóc rồi còn một cái thì đang ở tình trạng vơi gần nửa .
Mà sao nó ăn như vậy mà trông nó gầy như xác ve , cái áo ngủ nó mặc chắc là cỡ cho bọn lớp 5 mặc mà cái cổ tay còn rộng thùng thình .xắn lên mấy lượt . Trông cái mặt cũng có phần hơi phúng phính nhưng mà cứ nhợt nhạt sao ấy . Thằng nhỏ này có vẻ giống con gái hơn là con trai chỉ có cái giọng khàn khàn là giúp mọi người nhận ra nó là con trai chính hiệu .
Thôi soi thằng này đủ mỏi mắt rồi giờ để xem cô dâu tương lai nhà hắn làm ăn ra sao nào !
Cái cô này thì ngược hẳn với nhóc quỷ kia . Cao cũng ngang ngửa Dương chắc chỉ kém chút xíu thôi cỡ 9,10 cm chi đó . Còn tóc thì cắt ngắn như tóc con trai .
Gương mặt thì có vẻ chững chạc , già dặn hơn cái tên đang gào ăn kia nhiều . Trông vậy ai bảo là con gái chứ chỉ được cái mặt đẹp y như thằng anh sinh đôi .
Anh em nhà này kì ôn thật đấy ! Anh thì lẻo khẻo , ốm yếu như con gái , em gái thì lại manly hơn cả con trai .
Ấy mà sao chỉ mới qua một đêm mà Jen đã thay đổi như vậy nhỉ ? Dương nhớ rất rõ hôm qua cái cô gái được gọi là Jen ấy chỉ cao cỡ thằng nhỏ kia thôi mà gầy cũng y chang không hơn không kém còn cô này thì cao cứ gọi là , lại còn trông có dáng rất thể thao khoẻ khoắn nữa không gầy ốm như cô hôm qua .
Người chứ có phải cục đất đâu mà muốn nặn ra sao thì nặn được chứ !
Giờ là đến tiết mục bình luận tác phẩm nghệ thuật đây coi cái nào giả cái nào thật nè !
Về gương mặt thì giống nhau rồi nhìn vô chỉ tổ loạn óc . Còn cái kích thước thì một voi một kiến mà cái cô hôm qua thì là con kiến chứ không phải con voi nếu không thì Dương cũng chẳng thèm ngó tới làm gì ( nó ghét đứa nào trội hơn nó mà ) .Còn cái kiểu yểu điệu thục nữ của cô Jen hôm qua thì …con cọp còn hiền hơn cô Jen hôm nay . Thằng nhóc kia còn giống Jen hơn cả Jen ấy chứ
Nói vậy thì chẳng nhẽ thằng nhỏ kia mới là người hắn cần tìm hay sao ? Nhưng mà từ giây đầu tiên hai người gặp nhau họ đã trở thành những kẻ thù không đội chung bất kì một thứ gì kể cả cái mũ chứ đừng nói tới bầu trời làm chi cho nó to tát .
Còn cái cô đang được gọi là Jen này thì sao ? Trời ơi đừng nói với con nó chính là thằng cao kều hôm qua , kẻ đã ngang nhiên giành lấy tất cả sự chú ý của bọn con gái nha ! ( đúng rồi con ạ ).
Thế là bây giờ cái bí mật nho nhỏ của Bảo lại có diễm phúc được một kẻ nữa biết đến
Đúng là ghét của nào trời trao của đó mà .
Cả hai anh em nhà này lần nào nói chuyện cũng làm hắn hố mà giờ phải cưa 1 trong 2 người thì không biết nên chọn ai cho đỡ mệt đây !
Đang suy nghĩ nát cả thủ để tìm ra con đường nào nhẹ nhàng êm ái mà đi sau khi lỡ bước vô cái địa ngục trần gian này thì hắn bị tiếng nói của Jen cắt ngang :
– Đây ! Cún ăn sáng đi ! Trưa nay Cún muốn ăn gì để em đi chợ ?
– Để ăn xong rồi mới nghĩ được ! Giờ Cún chưa đủ sức để IQ hoạt động !
Nó ăn thế rồi mà còn thản nhiên nói được câu đó hả ? Mà cái cô kia sao hiền thế ( với Bảo thôi ạ ) ? Nó nói vậy phải quát cho mấy câu xả giận chứ đằng này lại :
– Vậy Cún cứ ăn đi ! Chốc nữa muốn ăn gì thì kêu em nha ! Bát đũa cứ để đó lát em dọn ! Rồi nhớ đi thay đồ ngủ đi qua nhà Đức kiếm nó mà hành cho đỡ buồn ha !
– Ừm ! Cún biết rồi !
– Em ra coi cái tên kia muốn gì chút !
– Ừm ! – lúc này Bảo không nói thêm được câu nào nữa tại họng nó đang bị chặn bởi một đống đồ ăn , thật thà mà nói nó còn ừm được là may đó
Rồi giờ tạm thời để cho bạn Dương và bạn Jen có thời gian mà tâm sự thì chúng ta sẽ đi thăm bạn Khiêm chút xíu không lại bị kêu là có mới nới cũ
Khiêm
Sau khi Bảo và Jen bỏ về thì Khiêm cũng mất hết cái hứng thú ở lại mà cũng đã muộn rồi nên là hắn quay lại hội trường báo cáo với mama là hắn buồn ngủ , mỏi chân , mỏi mồm và muốn rút . Má hắn cũng còn thương thằng quý tử lắm nên chỉ giữ hắn thêm có 45 phút 13 giây nữa rồi cho hắn về sớm ( sớm á ) .
Khiêm mệt mỏi bước vào phòng , hôm nay má hắn sẽ về rất muộn chắc còn phải đi tăng 2 tăng 3 chi đó còn ông ba thì đi công tác tuần sau mới về . Vậy là thằng nhỏ tội nghiệp sẽ phải gặm nhấm nỗi đau một mình tối nay ( chứ mày định kéo tao đau với mày hả ? quên đi em )
Hắn đang thấy mình đúng là một thằng ngu thượng hạng , có nơi nào cấp chứng chỉ ngu thì chắc hắn đạt loại ưu mất ( may là hok có nha em )
Người ta là con trai mà lại khen là dễ thương . Thật là có cơ hội như vậy mà cũng không biết đường nói năng cho tử tế đặng mà kiếm thêm chút cảm tình của người đẹp . Giờ thì tốt rồi . Khiêm không chỉ mất điểm với Bảo lại còn làm cậu ghét thêm nữa chứ .
Ôi sao mà ngu gì mà ngu dữ ! Đến hắn còn thấy là mình ngu thì không biết Bảo sẽ nghĩ gì về hắn đây ( chẳng nghĩ gì cả nó còn bận ăn )
Nghĩ ngợi một hồi và thấy là có nghĩ thế chứ nghĩ nữa cũng không làm gì được tại hắn vẫn thấy mình hơi ngu . khiêm đi đến quyết định thông minh nhất trong đêm nay là .. ngủ một giấc cho đã rồi sáng mai tìm cái kẻ- là- ai- cũng- biết- là- ai- đấy mà bàn bạc cho đúng thủ tục của chuyện cưa cẩm .
Sáng Chủ nhật mãi hơn 10 giờ Khiêm mới bò dậy nổi . Hắn lồm cồm bò váo nhà tắm lo việc vệ sinh cá nhân rồi ra đường ăn sáng và đích cuối cùng là nhà Ánh .
Giờ này thì chắc mẩn là con bạn hắn đã dậy rồi thì hắn mới dám tới chứ không lại bị kêu là bất lịch sự rồi lại có bác nào nhanh mồm nhanh miệng nói hắn trồng cây si con gái nhà này thì phiền lắm . Mà cái tin này mà đến tai Bảo thì còn tệ hơn ấy chứ ( rồi nó cũng biết mà khỏi giấu giếm chi tốn công vô ích )
Con bạn hắn đang ở trên phòng lướt Web đúng là quái dị nha . Ngày nghỉ thế này mà nó không kiếm đứa nào để tám hay tụ tập hội họp chi cả , con này bộ vừa bị Booing quệt vào đầu hay sao mà đổi tính vậy ?
Khiêm mở cửa phòng của con bạn mà không thèm gõ cửa cho nó phải phép .
– Ê con kia không đi chơi đâu hả ? – Khiêm nói thay cho câu chào hỏi bình thường
– Tao đi chơi rồi mày kiếm ai mà nói chuyện ? – Ánh đáp lại
– Mày đang làm gì đó ?
– Down yaoi kiếm chuyện cho mày lấy kinh nghiệm mà cưa nhóc Bảo !
– Ôi bạn Ánh xinh đẹp tớ thương bạn quá !
– Khỏi mất công tao thương lại ! Có chuyện gì mà tìm tao
– A …..
Mà Ánh nó hỏi cái gì nhỉ ? A ….
– Có chuyện gì mà tìm tao ?
Câu này của Ánh làm cho Khiêm nhớ lại cái lí do vì sao hắn vác xác qua đây rồi thì
– * sigh * – một cái dài cả cây số
– Sao lại thở ngắn thở dài vậy ? Bộ qua nhà tao tập thở cho tao coi hả ?
– Tao tập thở thì tao ở nhà cho xong qua mày làm gì ?! Mà mắc gì tao phải cho mày coi ?
– Thế có việc gì ? Hỏi lại thở ra hít vào , nói thì cãi , rảnh quá thì đi kiếm nhóc Bảo mà nói chuyện đi ! Ở đây ám tao hả ?
– Mày … không kiếm được bé Bảo tao mới qua đây kiếm mày chứ !
– Sao ? Làm gì mà không dám đi kiếm nó ?
– Có biết nhà nó đâu mà tìm với kiếm ! Với lại tao ….
– Lại tao với tớ ! Có gì thì nói đi cứ úp úp mở mở ! Mày như vậy mà cưa được nó mới lạ !
– Hôm qua tao lỡ lời ! Làm nó giận rồi !
– Mày nói gì mà nó giận ! Khen nó dễ thương hả em ?
– Sao mày biết ! Ừ ! Tao nói vậy đó ! Thế là nó xù tao luôn !
– Vậy là bọn nó đồn đúng hả ?
– Đồn cái gì ?
– Có một thằng cùng khối với tao nó tỏ tình với Bảo ! Rồi Bảo nó hỏi là sao lại thích nó ! Thằng đấy trả lời thiệt là vì nhóc Bảo dễ thương nên nó thích thế là …
– Sao ?
– Thằng đó vô viện nằm !
– Ack ! Vậy số tao còn may lắm ! Chưa sứt mẻ chi cả !
– Cái này thì chưa biết ai may hơn à ! Thằng kia chỉ vô viện sửa lại cái hàm nó chút thôi vì lệch một tẹo !
– Chứ không bị thương tích gì hả ?
– Không , Bảo nó như vậy thì đánh đấm gì ! Chẳng qua nó chỉ chửi một chập với lại số thằng kia không may chọn đúng chỗ gió mạnh mà đứng nên là bị trúng cơn gió độc mí lị nó cũng hơi kinh hoàng vì cái vụ mồm mép của Bảo nên nó há miệng hơi to chút rồi … lệch luôn !
– Oái ! Vậy giống tao rồi ! Hôm qua suýt chút nữa tao cũng vô viện sửa hàm !
– Nên hôm nay mới kiếm tao để sửa chữa lỗi lầm chứ gì ?
– Chứ còn chuyện gì nữa ?
– Chà cái đồ dại trai ! Quên hết cả bạn bè cùng vào sinh ra tử với nhau bao năm mà mày coi không bằng thằng nhỏ mày mới biết chưa được 1 tháng !
– Thôi mà ! Giúp tao đi ! Có gì sau này tao sẽ cảm ơn và hậu tạ mày mà !
– Nói như kiểu tao vừa đi phúng ai về vậy ! Được rồi , giúp thì giúp , nhưng mà có chuyện gì tao không chịu trách nhiệm đâu đấy nhá !
– Có gì mà sao với giăng !
– Vì mày cố công cưa nó rồi lại bỏ ! Mệt lắm rồi nhỡ thằng nhỏ có chuyện thì …
– Tao có nói bỏ nó hồi nào đâu tao thật lòng mà !
– Hả ?????????? Mày thích nó thật á ? Tao tưởng mày chỉ muốn giỡn thôi chứ !
– Đâu có !
– Còn ba mẹ mày chẳng nhẽ mày lại bảo là mày kết một thằng con trai hả ? Đời nào họ chịu !
– Không chịu cũng phải chịu ! Với lại mẹ Bảo cũng làm ăn lớn lắm , chắc họ cũng nể bả !
– Rồi được rồi ! – lần này đến lượt Ánh thở dài , cô không ngờ thằng bạn trời đánh này lại có lúc chịu làm việc gì cho nghiêm túc nhất là trong chuyện tình cảm thế này – Tao chỉ quân sư cho mày chút thôi còn ba mẹ mày thì mày phải tự lo đấy nha ! Đừng có đến lúc căng quá lại kéo tao vào thì toi đời cả tao lẫn mày !
– Dĩ nhiên ! Tao thề có cái xe của tao ở đây !
– Thề cà trê chui ống ! Vẽ chuyện ! Ngồi xuống đây tao hỏi …
Đấy cuộc nói chuyện của Khiêm và Ánh tiếp tục diễn ra trong không khí căng thẳng kiểu thời chiến như vậy cho đến tận 5 giờ chiều mới xong . Nhưng mà để cho khỏi lộ bọn nó đóng hết các cửa vào lại còn che hết cả mọi ngóc ngách nữa cho nên là tớ tạm thời mù thông tin về đoạn sau , để khi nào bọn nó tiến hành rồi tớ biết tớ sẽ nói lại cho các ấy .
Bây giờ quay lại tư gia của Bảo . Ở đây cũng đang diễn ra một cuộc nói chuyện nhưng mà nó lại công khai , minh bạch cho nên là các ấy khỏi lo không có chuyện mà theo dõi tiếp nhé .
– Anh hỏi tôi có chuyện gì vậy ?- lo xong cho Cún Jen quay ra phòng khách hỏi chuyện của Dương cho xong
– À ! Tôi … nghe nói là cô từng du học ở Anh nên … – Dương cũng đang cố kiếm đại một lí do gì đó để nói rồi rút cho êm kẻo nói không xong thì lại bị anh em nhà này kêu là tâm thần hay gì đó thì khổ đời hắn lắm .
– Cái đó thì sao ? Nếu anh muốn đi du học thì ra mấy trung tâm tư vấn mà hỏi chứ ! Tôi đâu phải nhân viên tư vấn ngoài giờ đâu !
– À ! Tôi chỉ định hỏi cô chút kinh nghiệm thôi ! – bực ghê nói kiểu gì cũng bị bọn này chửi xéo lại Dương cũng phải cố mà vớt vát lại cái sĩ diện của mình chứ
– Chẳng có gì cả ! Ngày ngày đi học , tối về đi chơi ! Mà tôi vốn không tham gia nhiều trong các hoạt động của trường nên tôi không rõ lắm !
– Nhưng tôi nghe nói là cô học tới thạc sĩ rồi mà như vậy thì …- Dương nhận thấy là càng nói chuyện với Jen và Bảo thì hắn càng trở nên ngu ngốc nhưng mà không nói gì thì thể nào cũng bị gọi là thằng câm hay Yết Kiêu c hi đó cho coi
– Học được tới đâu thì đăng kí chương trình học tới đó chứ có ghê gớm gì đâu ! Tôi đã bảo rồi anh có thắc mắc thì ra trung tâm tư vấn mà thắc mắc đừng hỏi tôi làm gì cho tốn công !
Dương cảm thấy cái dây thần kinh nói của hắn bị tắc hay sao ấy . Sao trên đời lại có cặp anh em nói ngang kinh hồn như thế này nhỉ ? Hắn chưa nói xong một câu đã bị chửi lại tới 2 , 3 câu mà hắn đã làm nên tội tình gì đâu cơ chứ !
Được rồi hai người sẽ biết thế nào là sự nổi giận của Lê Thành Dương này .
– Vậy tôi xin phép về đây ! – Dương định rut êm rồi lần sau sẽ báo thù nhưng mà …
– Còn bộ ấm chén anh không định rửa hả ? – Jen nói
– A , tôi…
– Đùa thôi ! Để tôi tiễn anh ra cửa ! – Jen phì cười
Giờ Dương mới thấy là Jen cũng có nét rất con gái đấy chứ , cô cười rất đáng yêu gần bằng thằng nhỏ đang măm ngấu nghiến trong kia .
– Cám ơn cô ! Tạm biệt ! – Dương nói nốt mấy câu cuối cho đủ phép lịch sự
– Không có chi !
Rồi vậy là xong chuyện Dương giờ quay qua vụ Đức .
Jen hỏi lại Bảo vụ thức ăn rồi gọi điện qua nhà Đức kêu nó qua ăn chung .
– Sao phải kêu nó qua ăn chung vậy ? – Bảo hỏi
– Tại nhà nó không có ai với lại ăn nhiều người càng vui mà ! – Jen nói chứ chả nhẽ bảo là tại cô muốn tên kia có cơ hội mà chơi thêm với Cún ( chúng nó chơi với nhau 16 năm rồi mà chưa đủ sao )
– Ừ cũng được !
Sao cú phone của Jen là Đức hí hửng qua liền , nó không ngờ nó lại may mắn như vậy đến Jen cũng chịu giúp nó thì cơ hội có Bảo của nó tăng lên đến 99% ấy chứ ( nhưng mà Khiêm nó cũng có xác xuất ngang mày nha em )
Không để cho Jen phải chờ đợi lâu lắc chỉ 5 phút sau Đức đã qua nhà cô
– Jen tao qua rồi đây ! – Đức nói rõ to khi vừa bước vào nhà
– Mày vào đây tao nhờ tí ! – Jen đáp vẫn kiểu ra lệnh
– Cần tao làm gì à ? – Đức hỏi dù gì Jen cũng hứa giúp nó chuyện của Bảo vậy thì nó cũng phải biết điều mà nghe lời con nhỏ một chút chứ
– Mày vô đây đứng cạnh tao !
– Làm gì ? – tự dưng lại bắt nó đứng cạnh , đáng lẽ Jen phải cho nó qua chơi với Bảo thân yêu cho đúng cái câu các cụ đã dạy chứ “ nhất cự li , nhì tốc độ” mà các cụ đã dạy thì cấn có sai bao giờ nhá
– Mày qua đây tao chỉ mày nấu ăn !
– Hả ? Dạy tao nấu ăn làm gì ?
– Tao đã nói là Cún ghét nhất những đứa không biết nấu ăn mà những đứa nấu dở thì ảnh còn ghét nữa ! Mày muốn thế hả ?
– Rồi ! Đã nhận ! Học thì học ! – cái này gọi là hi sinh cho tình yêu đây .
Đức ngậm ngùi đi vào bếp lo mà học hỏi được chút gì đó từ cái tài nấu ăn số zách của Jen .
– Đức mày phải giữ chân nó cho chặt chứ ! – Jen quát
– Tao có giữ mà tại nó quẫy ra đấy chứ ! – Đức quát lại
– Còn đứng đó mà nói nữa , bắt nó lại đi !
– Được rồi ! Muốn bắt nó lại cũng phải từ từ chứ !
– Từ từ gì nữa ! Nó văng máu ra tùm lum rồi kìa ! Mày có biết ai phải đi dọn cái đống này không hả ?
– Rồi bắt ngay không từ từ chi cả ! – Đức chữa lại
– Gần 2 giờ trưa rồi mà chưa xong bũa cơm ! Thế này thì về sau mày …. – nói tới đây là Jen ngừng bặt tại Bảo vừa bước tới sau lưng Đức ngó vô bếp
– Làm cái gì thế ? Mày phá bếp nhà tao hả ? – Bảo nói – Cún đói lắm rồi đấy ! Bộ hôm nay mấy người muốn tôi chết đói hả ?
– Mày có làm gì đâu ! Chỉ ở đó đòi ăn ! Mà mày vừa mới ….- Đức chỉ nói được tới đó thôi vì ánh mắt của Jen đang chiếu về phía nó , nó mà nói thêm nữa là nó không cần tới cái lưỡi của nó nữa đâu nha
– Em làm xong ngay đây ! Cún chờ em thêm tẹo nữa ! – Jen lên tiếng trấn an cơn đói của Bảo
Bảo thấy hơi bực mình , ngày thường chẳng cần chờ đợi chi cả chỉ cần Bảo kêu đói cái là có đồ mà ăn ngay , đằng này nó đã kêu tới lần thứ 5 rồi mà kết quả chỉ nghe được mấy câu hứa vớ vẩn .
Gọi Đức qua nhà ok , kêu nó ăn chung tốt thôi , bảo nó phụ Jen làm bếp cũng hay nhưng mà cái việc nó phụ chỉ là làm cho Jen thêm vướng víu và ngăn trở công cuộc làm đồ ăn của cô là không được .
Bảo thì lại đói chết đi được cho nên là cậu thấy cần phải thêm tí tiêu , hành , tỏi , ớt vào để cho hai cái tên này lo mà làm cho xong bữa cơm