My home, little dog - Chương 4
Flash back
– Tao thích mày ! Không , tao yêu mày ! – Đức lúng búng nói với Bảo
– Ông tỏ tình với người ta mà mày tao vậy hả ? – Bảo nhíu mày vẻ không hài lòng hiện rõ trên mặt .
– Thì … thì anh yêu em ! – Đức chữa lại
– Ừm cũng được ! Hơi vấp cho mày 5 điểm !
– Hả cho điểm là ý gì ? Mày phải … đáng lý ra mày phải …
– Phải sao tặng quà hay trao giải cho thằng khùng nhất thế giới đây ?!
– Sao lại thế ? – Đức hỏi lại
– Mày muốn tỏ tình với con nào thì mày chạy đại ra trước mặt nó mà nói, mắc gì mày gọi tao ra giữa sân trường mà dợt trước thế này !
– Đâu , đâu có tao …tao muốn nói với mày mà !
– Nói cái đó với tao làm gì ? Ê , đừng bảo với tao là mày thích Jen rùi kiếm tao nói để thế mặt nó nha ! Tao không trả lời thay Jen được đâu à !
– Không , không phải thế ! Tao đã nói là tao đang nói câu đó với mày ! Tao tỏ tình với mày mà !
– CÁI GÌ ?? Mày nói mày yêu tao hả ? Không phải nhỏ nào hay Jen hả ?
– Ừ ! – Đức gật gù , cuối cùng thì nó cũng hơi hài lòng một chút , đáng lẽ Bảo phải phản ứng như vậy từ 1 phút trước rồi ấy chứ
– Quên đi ! – Bảo thẳng thừng gạt đi – Tao với mày mãi mãi chỉ là bạn vả lại sao mà con trai thích con trai được !
– Sao mà quên được , tao thích mày từ hồi 7 tuổi giờ mới có dịp nói ra ! Suốt 8 năm trời , mày bảo quên một câu là quên ngay sao ?
– Không quên được thì đừng có nhớ ! Tao chưa bao giờ có ý định vượt qua vị trí làm bạn mày cả ! Thôi tao đi về đây , chú lái xe chắc chờ lâu lắm rồi !
– Tao không bỏ cuộc đâu ! Tao sẽ chờ ! Rồi mày cũng sẽ yêu tao ! – Đức gọi với theo cái bóng của Bảo đang khuất dần .
Hôm sau , Bảo lại nói chuyện đùa cợt với Đức như chưa hề có gì xảy ra vào ngày hôm qua . Đức không hiểu nổi cái thằng này nữa ít ra nó cũng phải có thái độ một chút chứ ? Sao nó lại thản nhiên như không thế này ?
End flash back
Jen đang mở cái hộp ra , trong giỏ dào ấy có một cái thiệp nhỏ .Trên thiệp có viết một câu như thế này :
“Ngày mai qua nhà mẹ lúc 5h . Không được chậm trễ .”
Tiếp đó là con dấu đỏ in chữ kí của mẹ Jen và Bảo – Hoàng Phương
Jen hơi bất ngờ đã nhiều năm nay , mẹ cô không còn can thiệp vào việc của cô và Bảo nữa . Bà luôn chu cấp đầy đủ tiền bạc cho chúng nhưng không bao giờ bà liên lạc gì cả .
Và sau khi đọc xong cái thông điệp nho nhỏ đó thì Bảo cũng hơi nhíu mày nhưng cậu không phản đối chi cả vì có phản đối thì cũng chẳng được lợi gì . Còn đống đào đó dù có ngon lành đến cỡ nào đi nữa thì bây giờ chỗ của chúng là ở lại thùng rác . Bảo không nuốt nổi thứ đó , cậu vốn ghét đào từ nhỏ còn Jen thì sẽ không giữ bất kì thứ gì Bảo không thích . Đức thì xin miễn ý kiến .
Chiều hôm sau ,4:00
– Có cần tao đưa đi không ? – Đức hỏi cho có trong lúc Bảo đang cố sửa lại cái cà vạt của nó vì …
– Thôi khỏi ! Mẹ tao bảo sẽ có xe tới đón đi !
– Sao phải ăn mặc lịch sự vậy ? Chỉ đi gặp mẹ mày thôi mà ?
– Thì gặp bà ấy mới phải như vậy ! Mẹ tao ghét đứa nào ăn mặc lộn xộn lắm !- Bảo vừa nói vừa loay hoay với cái cà vạt chết tiệt
– Đừng nghịch cái cà vạt nữa ! Qua đây em thắt lại cho ! – Jen bước vào phòng . Hôm nay cô mặc một cái váy dạ hội màu xanh dịu dàng rất đẹp nếu Đức mà không biết rõ tính Jen thì chắc chắn là nó sẽ đổ cô ngay lập tức .
– Trời cái váy đẹp quá chừng ! Jen hôm nay xinh kinh khủng ! Đúng là em gái Cún có khác ! ( sao mà nó tự tin thái quá như vậy được nhỉ ?) – Bảo kêu lên vui vẻ
– Cún cũng dễ thương lắm ! – Jen đáp lại và sửa cái cà vạt một cách vô cùng điệu nghệ , thuần thục .
Mặc đồ comlê mà lại được khen là dễ thương , nếu là Đức hay bất kì đứa nào gan to ngang gan gấu nói ra câu đó thì nó sẽ không toàn mạng được đâu . Nhưng đây là Jen – em gái yêu quý của Bảo – cho nên cái cô nhận được là nụ cười rạng rỡ của Bảo và thêm 1 cái hôn nữa .
– Thôi xe đến rồi đấy , mau xuống đi thôi ! Đức , ông ở lại đây trông nhà giùm cái nha ! – Jen nói giọng ra lệnh thường nhật với Đức
– Ờ hai người cứ đi di !
5 giờ kém 5 Bảo và Jen đã ngồi yên vị trong phòng khách của bà mẹ .
Mẹ chúng bước ra từ phòng làm việc sau khi cậu thư kí tới báo cáo là hai cô cậu quý tử của bà đã tới
Mẹ Bảo và Jen là một người có nét đẹp sắc sảo , ở độ tuổi 47 trông bà vẫn rất son sắc và nếu nhìn kĩ Jen thì mọi người sẽ thấy là cô di truyền của mẹ nhiều hơn ba cô .
– Hai đứa tới rồi hả ?
– Dạ ! Con chào mẹ ! – Hai đứa cùng đồng thanh nói
– Cả hai vẫn vậy ! Luôn nói đồng thanh khi nói chuyện với ba mẹ ! – Bà Hoàng cười
– Sao mẹ gọi bọn con tới đây ạ ? – Jen hỏi lại
– À ! Có chút chuyện ! Mà sao Bảo lại mặc váy còn Nghi thì mặc comlê vậy ?
– Dạ ?
– Dạ gì ? Sao hai đứa lại mặc lộn đồ của nhau ? Thậm chí còn không phát hiện ra nữa !
Đã bao lâu bà Hoàng không về thăm hai đứa con út này nhỉ ? Chắc là từ sau hồi li dị ngay cả lần Bảo tự tử bà cũng đang bận công việc ở tận bên kia thế giới ( theo nghĩa đen không phải nghĩa bóng đâu nhá ) bà không biết rằng thằng con nhỏ của bà trông giống con gái hơn cả cô con út của bà .
Rồi đã có lần tớ nói với các bạn là tớ không có type lầm mà . Chuyện gì cũng có căn nguyên của nó cả đấy ạ . Mẹ Cún nhận lầm Cún với Jen vì trông Jen cao lớn và khoẻ mạnh hơn Bảo nhiều . Hiểu ra vấn đề Jen và Cún đáp lại thế này
– Mẹ nhầm rồi ! (cái này là đồng thanh)
– Kia mới là Nghi ! – Bảo chỉ qua Jen
– Đây mới là anh Bảo ! – Jen chỉ qua Bảo
– Sao lại thế được ? Nghi là con gái sao cao lớn vậy ? – Bà mẹ bàng hoàng
– Mẹ sinh ra thế mà ! Mẹ hỏi bọn con thì con hỏi ai ? (đồng thanh đáp tiếp )
– Ôi trời đất ơi thế này thì ….
– Sao hả mẹ , bộ có chuyện gì ạ ?
– Ờ , hai đứa đủ 16 rồi nên mẹ định nhân dịp ra mắt sản phẩm mới thì giới thiệu hai đứa cho mấy người bạn làm ăn biết luôn !
– Mấy vụ làm ăn của mẹ thì có liên quan gì tới bọn con đâu mà giới với chả thiệu ! – Jen cau mày
– Sao con lại nói vậy , hồi anh Việt con 16 cũng làm vậy mà , vụ này là để tỏ lòng hữu nghị với các bên đối tác . Họ cũng giới thiệu con cái họ trong các dịp này mà !
– Phiền phức quá ! – Bảo càu nhàu
– Nhưng mà đây là tiệc lớn đó ! Ăn uống vô tư cưng à !- Bà mẹ nở nụ cười của evil bà đang đánh vào cái yếu điểm của Bảo để một phát đặng được 2 con quỷ
– Vậy… ừm nể mama con … con đi ! – Bảo nói
– Còn con thì sao , Nghi ? – Bà Hoàng quay qua Jen
– Anh Cún đi thì con đi ! – Jen nhún vai
– Vậy là cả hai cùng ok rồi nha ! Mà khoan còn chuyện này !
– Lại gì nữa ạ ??? – Kéo dài giọng đồng thanh
– Trông hai đứa như vậy rồi người ta lại tưởng mẹ chăm đứa nọ bỏ đứa kia mất !
– Xời ! Mẹ có chăm đứa nào đâu mà sợ này sợ nọ cho chóng bạc tóc ! – Jen độp lại không khách sáo
– Ăn nói hay nhỉ , dù gì mẹ cũng lo cho mấy đứa có thiếu thứ gì đâu ! Mà … mẹ có ý này ! – lại cười làm Cún với Jen nổi hết cả da gà da vịt lên
Thì thầm thì thầm ( nói nhỏ quá tui chẳng nghe thấy gì cả nên tôi không kể lại cho các bạn biết được ) rồi thì …
– Không con không chịu đâu ! Chết cũng không ! – Bảo gào lên
– Vừa nãy ai đồng ý đi vậy ! Thôi nể mama thêm tẹo nữa đi cưng ! – mẹ Bảo nói
– Ứ , không mà ! Không làm vậy đâu ! Có ai biết thì …
– Ai biết chứ ! Chỉ một hôm thôi ! – rồi má nó thơm nó một cái nhẹ hều
– Rồi làm thì làm ! Mà mama không được nói cho ai biết đâu đấy nha ! – Bảo ra điều kiện
– Deal ! – lại thơm thêm cái nữa
– Vậy cuối tuần này bọn con tới đâu đây ? – Jen hỏi , Bảo muốn sao thì cô theo đó , không nhiều lời mà Bảo thì đang phê hai cái thơm của mẹ nó nên giờ mẹ nó có bảo ra sông nhảy thì nó cũng nhảy
– Khách sạn Melia , vé mời đây ! – nói rồi bà Hoàng đưa cho Jen hai cái vé in chữ thếp vàng , đồ quan trọng thế này thì phải đưa cho Jen chứ đưa cho Bảo thì 2 phút sau là bà phải đi kiếm vé khác mà đưa lại
– Bọn con về đây cũng muộn rồi ! Hẹn gặp lại mẹ tại bữa tiệc .
Nói xong là Jen kéo Cún về thẳng không cần hỏi ý kiến của bà Hoàng . Mà bà Hoàng thì cũng hông quan tâm lắm Jen vốn là loại người làm gì cũng dứt khoát nhanh nhẹn không dây dưa thật đúng là con gái của bà .
Gọi là cuối tuần là vì hôm ấy là thứ Bảy mà nhưng thứ Bảy thì Jen , Cún và Đức còn phải đi học mà mẹ Cún thì muốn chúng tới chuẩn bị từ sớm đặng có gì sai sót mà còn lo sửa chữa cho sớm . Cho nên là bộ ba này quyết định xin nghỉ học nguyên ngày luôn hok thèm chơi cúp học nha .
Và sáng hôm đó , tất nhiên là Cún và Jen đi trước còn Đức có 1 nhiệm vụ cao cả là đem đơn xin nghỉ học của chúng nó tới trường nộp cho con lớp trưởng để khỏi bị vô nằm trong sổ đầu bài vì cúp học . Nhưng mà theo ý tớ thì chẳng nói cả lớp cũng biết bọn này 100% cúp . Vì là trong đơn ghi rõ là có hai đứa bị phát ban nổi sải chi đó còn một thằng bị sốt cao 40° có triệu chứng bị giật kinh phong thế mà mọi người đều đang chứng kiến cảnh nó long nhong chạy ra khỏi cổng trường .
Tớ thì không có ác cảm mấy với bạn Đức đâu nhưng mà Cún với Jen thì phải hành thằng nhỏ tới chít bọn nó mới hài lòng . Cho nên là khi Đức muốn vào coi thằng bạn mình ăn mặc ra sao để giúp đỡ ( chứ hok phải để coi trộm nó hả em ) thì Jen xuất hiện sau cánh cửa của phòng thay đồ mà nói thế này
– Ông đứng ngoài ! Không gọi thì chớ có vào ! Nhớ canh chừng cửa đó không được để người lạ vào đâu đấy !
Thế rồi Jen đóng cửa cái rầm làm thằng bé không kịp hiểu mô tê chi cả . Mà không hiểu không phải làm gì còn đỡ đằng này … tự dưng nó phải làm thêm công việc của thằng bảo vệ không công , đứng như bị trời trồng trước cửa phòng thay đồ làm ai nấy đi qua đều ngó cái đầu lại coi nó có bị khùng không , có người ngó lại nhìn nó chăm chú quá vấp phải cái thảm ngã một cú đau điếng .
Sau khoảng 2, 3 tiếng gì đó lúc cái chân Đức gần sụm ra rồi thì Jen lại ló mặt ra thêm phát nữa
– Ông vào đây tui nhờ phát !
– Từ nãy giờ bà nhờ chưa đủ hả ? Lại gì nữa đây ?
– Cứ vào đây rồi nói ! Con trai gì mà khoái cằn nhằn như đàn bà vậy ?!
Thôi miễn thắc mắc rồi lại bị nói này nọ Đức bước vô trong phòng . Nhưng kì nha , Đức nó nhớ rõ là nãy giờ chỉ có mỗi Jen với Cún vô đây thôi mà giờ không thấy Cún đâu cả ngồi gần cái bàn trang điểm với đủ loại mỹ phẩm đắt tiền là một cô nhỏ có mái tóc đen óng , xoăn thành lọn rủ xuống cực kì xinh xắn mà lại có cái gương mặt giống Jen đến kì lạ .
– Sao thấy thế nào hả mày ? – Jen hỏi
– Thế nào là thế nào ? Đứa nào mà giống mày vậy , mẹ mày mới đẻ thêm em bé hả ? Cún đi đâu rồi ? – Đức ngơ ngác
– Á ! Hahahahahahahahahahahaha !!!!!!!!!!!!!! – Jen cười như bố chết sống dậy
– Mày cười cái gì mà dữ vậy ? Ăn phải đồ gì bậy bạ hả ?? – Đức hỏi còn cô bé đang ngồi trước bàn trang điểm thì nhăn mặt không hài lòng vì cái thái độ đó của Jen
– Mày …hức không …hức nhận ra thật hả em ? – Jen vẫn vừa cười vừa nói – Công nhận trình độ hoá trang của tao cũng cao đó chớ ! Cún thấy chưa cả thằng này mà nó còn không nhận ra Cún thì sợ gì người ngoài phát hiện ra ??!! Hahahahahahahahaha !!!!!!!
– Cười thế đủ rồi đó , Jen không ngừng lại là Cún khóc nha !! – cái giọng âm ấm , nhẹ như gió thoảng quen thuộc phát ra từ miệng cô nhỏ kia
– Thôi , thôi em đùa tí mà !! – Jen ngừng cười ngay lập tức sau câu nói đó dù cô vẫn muốn cười thêm đến sáng
– Ê ê mày … mày là Cún hả ? – Đức lắp bắp kinh hoàng nhận ra cô bé kia không ai xa lạ mà chính là bạn Cún xinh đẹp – thằng nhỏ đang nợ nó một câu trả lời mà có khả năng là không bao giờ nó được nghe hoặc có nghe thì cũng không lọt tai được .
– Chứ mày tưởng tao là ai ? Xì mama tao triệt sản lâu rồi ! – Bảo đáp lại cáu kỉnh
– Mày ăn mặc vậy mà kêu tao đoán coi mày là ai ? Sao tự dưng ăn mặc kì vậy ?
– Mẹ tao ! Bà ấy bảo tao nhỏ con quá nên phải đổi vai với Jen ! Tẹo nữa tao là Jen còn Jen là tao mày đừng có gọi lộn tên đó ! Lộ ra là tao cho mày vô Hoả lò ở tới cuối đời !
Trời có cậy mồm nó thì nó cũng chẳng dám hé câu nào ra đâu mà làm gì mà phải doạ với nạt ghê thế ?!!
Mà phải nói Cún hợp đồ con gái ghê gớm nha . Cái dáng nho nhỏ , thấp thấp của cậu cùng gương mặt baby chưa kể cái váy dạ hội để hở toàn bộ vai , cổ trắng ngần . Ai không biết thì chẳng bao giờ nghĩ cậu là con trai cả .
Để tả cho các bạn về cái váy Bảo đang mặc nhá : đấy là một cái váy lụa đắt tiền , màu hồng nhẹ phần trước ngực có viền nhún , kết hình hoa hồng mà không biết là mẹ Cún lấy đâu ra số đo của nó mà cái váy vừa khít người . Thiệt tình mà nói dù ăn nhiều nhưng mà eo của Bảo vẫn vô cùng mỏng cho nên cái váy cậu mặc vào càng có vẻ duyên dáng mềm mại , mấy con người mẩu mà trông thấy chắc chỉ có nước hộc máu mà chết thôi .
Khiêm
Vì hôm nay Bảo nghỉ học nên hắn càng không có lí do gì để vương vấn cái lớp quỷ này cả . Ngay lúc Đức đi là hắn cũng chuồn luôn . Mà bỏ 1 buổi học thì đi đâu bây giờ ? Lúc đầu , hắn vô hàng net chơi Võ lâm sau hắn ghé qua chỗ hàng thuê truyện ngồi mãi mới tới 10h . Chán nản , hắn quyết định về nhà ngủ một giấc cho đỡ nhớ Bảo .
Biết vừa bước chân vô nhà hắn gặp ai không ? Bà má với chị hai hắn đó , thôi lại bị hỏi thăm rồi
– Sao hôm nay mày về sớm vậy em? – bà chị lên tiếng trước
– Thì không có gì để học nên em về sớm thôi – Khiêm đáp lại
– Cúp thì nói là cúp ! bày đặt …-bà chị hắn càu nhàu
– Thôi thôi hai cái đứa này ! Nghỉ học sớm cũng tốt ! Khiêm bảo chị người làm đưa cho bộ đồ mẹ chọn rồi đi thay đi ! – má Khiêm lên tiếng can hai chị em
– Thay đồ làm chi ạ ?- Khiêm théc méc
– Đi dự tiệc chứ chi ! Bên tập đoàn Golden Way hôm nay giới thiệu sản phẩm mới của họ , họ mời cả nhà ta đi ! – má hắn đáp lại
– Sao con phải đi ? Mọi lần mẹ với ba đâu có bắt con đi đâu !
– Trước khác giờ khác , mày có nhanh lên không ?- mắt bà má chuyển sang hình viên đạn mà cái viên đạn này khỏi cần bắn chi cho mất công chỉ nhìn thôi Khiêm cũng sợ hết hồn rồi .
Thế là ngậm ngùi để dành giấc ngủ lại sau lưng , Khiêm lầm lũi đi về phòng thay quần áo đặng mà đi theo má hắn vô một chốn chưa biết là thiên đường hay địa ngục . Cuộc đời sao mà bất công với hắn quá vậy ? bộ kiếp trước hắn có thù hằn gì với ông trời sao ? ( hok phải ông trời đâu mà tao có thù với mày đó em)
Cái bộ comle này khó chịu chết được mà Khiêm không dám ho he ý kiến tí tẹo gì cả vì sợ nói rồi mẹ hắn cho hắn đi làm hầu cho ông bà ông vải thì khổ đời bé Bảo lắm . Thực ra thì vì Khiêm đang bực bội nên hắn cho là cái bộ đồ này khó ưa thôi còn mấy cô nàng ngoài phố thì chẳng cô nào nghĩ vậy cả .
Bộ áo này là kiểu quần áo cách điệu cho nên thay vì mặc comle với áo sơ mi thì Khiêm mặc bên trong là một cái áo phông màu đen làm nổi bật màu xám của bộ áo , còn cái tay áo để cho thêm phần shock hàng thì hắn không để nó thẳng mà kéo nó lên ngang khuỷ tay . Cái tay áo tội nghiệp bị nhăn dúm dó nhưng nó lại càng làm tăng vẻ lãng tử đẹp trai ( chưa biết có chai mặt hok ) của Khiêm .
Khiêm bước theo má và chị hai vào đại sảnh của khách sạn , một cô nhân viên lon ton chạy lại chỗ 3 mẹ con hắn chắc là để thử coi hắn có hứng thú gì với cổ không ? Nhưng mà cổ thất bại rùi vì bây giờ ngoài Bảo và sự bức tức không thể thốt ra thì Khiêm chẳng nghĩ tới cái gì hết cả . Cái cô vô duyên đó léo nhéo :
– Quý khách muốn tìm ai ạ?
– Chúng tôi muốn tới phòng tiệc của tập doàn Golden Way !- chị hắn nhanh nhảu nói
– Dạ xin mời đi hành lang bên phải , theo thang máy lên lầu 5 phòng tiệc là phòng thứ 3 bên trái ạ !
– Cám ơn cô !
Khiêm theo má đi thẳng không thèm ngó cô kia lấy 1 cái nào .
Bây giờ chúng ta quay lại chỗ Jen , Bảo , Đức
– Cái cổ áo này chật quá ! – Đức càu nhàu
– Đi mua đồ mà cứ nhắm mắt mua đại rồi giờ lại kêu ca ! – Bảo nói
– Đâu có cái này mẹ tao sắm đó !
– Ai kêu mày để cho mama đi mua làm chi ? Mà má mày đi mua thì phải nói cho má mày biết số đo của mày chứ ! Ráng chịu đi !
– Sao tao nói câu nào là mày độp lại câu đó vậy ? Tao có biểu mày chửi tao đâu ?
– Tao đang bực mình đó ! Đừng có chen vô họng tao làm chi rồi chịu thiệt !
– Mày bực thì mày bực một mình mày đi ! Sao phải kéo tao vào làm chi ? Mà họng mày đâu có đủ chỗ cho tao chen vô ngồi đâu !
Đấy không khí trong phòng thay đồ hiện giờ đã lên đến 38°2 rồi mặc dù cái điều hoà đã được giảm xuống tới 20° .
Bảo đang cáu gắt vì bị ép ăn mặc như con gái để thế chỗ cho Jen mà cái váy này sao lại may kì cục thế ? Vai với cổ Bảo hở hết cả ra lạnh ơi là lạnh , cái ngực áo với cái eo thì bị chẹn không thở nổi đó là chưa kể đến cái váy này lớp lang đến mấy lần vừa vướng víu khó di chuyển lại nặng nề mà cái váy này nó chỉ ngắn đến đầu gối của Bảo thôi nên là cậu cứ thấy trống trống sao đó .
Mà đã khó chịu thì không có cái gì trong người là không khó chịu cả . Bộ tóc giả trên đầu của Bảo cứ loà xoà trước mặt che hết tầm nhìn của cậu,còn đôi giầy cao gót màu hồng phấn dưới chân thì thôi rồi .Cậu thề là sau vụ này không bao giờ nghe lời rủ rê gì của mẹ nữa , tới chết luôn cũng không bao giờ tái diễn cái lịch sử kinh hoàng này .
Thật không hiểu sao mà lũ con gái chịu được mấy cái thứ này !!!
Đúng lúc đó thì mẹ Bảo và Jen bước vào .
Bảo nhìn trân trối vào Jen . Bây giờ cậu mới nhận ra là Jen rất giống cậu , cực kì giống . Cô đang mặc một bộ lễ phục màu đen , tay đi găng tay trắng và mái tóc dài của cô đã bị cắt đi ngắn ngủn như tóc Bảo , vuốt một lượt keo láng mượt . Dáng cao ráo cùng vẻ chững chạc làm cho cô có vẻ con trai thấy rõ .
Mẹ Bảo lên tiếng phá tan sự im lặng :
– Hai đứa này ! Mẹ không nhận ra nữa đấy !
– Có gì mà mẹ không nhận ra ? Đứa mặc comle là Jen , đứa mặc váy là con ! Bọn con ăn mặc y như mẹ bảo ! Mẹ còn mong muốn gì nữa ? – Bảo cáu
– Sao mà nổi giận sớm thế ? Mẹ có ý đó đâu mà sao cưng lại gắt lên với mẹ ? Nào đi ra đi tới giờ rồi !
– Gọi đi ra thì kêu ai tới gọi mà chả được ! Còn tự tới đây mà móc máy con !
– Thôi Cún nói nhiều làm chi ! Chịu khó hết hôm nay thôi ! – Jen chen vào
– Thôi thôi chúng ta đi thôi kẻo trễ ! – Đức cũng nhận thức rõ sự căng thẳng đang lăm le xâm chiếm Bảo , nó cũng nói để đánh lạc hướng cái sự căng thẳng ấy đi .
Thế là với sự góp sức đặc biêt của Jen và hơi ngu ngốc của Đức , Bảo đã được điệu tới cái hội trường chết tiệt .
Trong hội trường hầu hết các quan khách đã tới đầy đủ rồi và dĩ nhiên là Khiêm cũng đang ở đây . Hắn không dám trốn đi loăng quăng vì nhỡ mà mẹ hắn biết được thì thật là tai hoạ thôi thì cứ chịu khó ngoan ngoãn đặng mà còn kiếm được thêm ít tiền tiêu vặt .
Rồi cái bà tổng giám đốc gì đó cũng bước vào , cái bà này nhìn sao quen quen à .( không quen mới lạ )
Đi sau bà có mấy đứa nhóc nữa , biết mà lại con cháu chi đó đem tới đây để khoe khoang về thành tích học tập mí lị mấy cái vụ tài năng lãng nhách .
Trước kia, Khiêm cũng từng gặp mấy chập như vậy rồi ! Từ hồi đó tới giờ , hắn rất ghét mấy vụ tiệc tùng như thế này tránh được cái nào là hắn tránh như tránh tà . Thiệt tình hôm nay má hắn ép đi như vậy là hắn đoán ra ngay là có chuyện mà .
– Nhìn cái cô bé đi cạnh bà Hoàng kìa,con gái út đó ! Mới đi du học ở Anh về đấy ! Học tới Thạc sĩ lận ! Ôi sao mà lại có người vừa đẹp vừa giỏi giang như vậy chứ !
Đẹp với chả đẽ sánh thế nào được với Bảo dễ thương chỉ nhìn thôi đã yêu kinh khủng rồi . Còn đi du học thì nhà nó giàu không vứt nó ra nước ngoài thì để nó ở đây mãi cho ngu người ra hả ?
Đấy tất cả ý nghĩ của Khiêm là thế đấy . Rồi thôi mọi người đã khen nức nở thế thì hắn cũng ngó một cái cho có rồi có gì thì còn đem nó ra mà so sánh với thiên thần của hắn chứ . Ngó thì ngó nào ….2 …3
HẢ ?????
Cái cậu kia chẳng phải là Bảo hay sao ? Vậy bà Hoàng kia là mẹ của cậu hả ?? Rồi cái đứa con gái đang được ca tụng đó là Jen rồi !
Từ từ đã , hôm nay Bảo có cái gì là lạ à ??!!
Bảo hôm nay có vẻ chững chạc , đàng hoàng chứ không có cái kiêu trẻ con như thường ngày . Dễ hiểu thôi tiệc của công ty mẹ mà lít nhít coi sao được .
Nhưng mà sao cái cô bé kia tự dưng lại bị thu nhỏ vào thế nhỉ ? Khiêm nhớ rất rõ là lần trước để Bảo thơm vào má Jen đã phải cúi xuống rất thấp ! Còn hôm nay cái cô kia thì thấp mà Bảo lại cao đột xuất !!
Không lẽ nào ….
Không thể …
Rồi hắn nghe thấy tiếng của “ Jen ” :
– Dạ cháu học cũng bình thường thôi ạ ! Anh Bảo mới giỏi !
Ê cái giọng khàn khàn mà nhè nhẹ đó là của Bảo mà . Tiếng gì lầm được chứ tiếng nói của Bảo thì nó đã ăn vào máu của Khiêm rồi !
Khỏi phải thắc mắc làm gì nữa . Cái cô mặc váy đó mới là Bảo còn tên quỷ đang liến thoắng kia chính xác là Jen .
Với lại họ là anh em sinh đôi vụ đổi tráo này cũng dễ thôi , cái gương mặt y chang nhau mà
Trời ơi !!! Bảo mặc đồ con gái còn xinh hơn bất kì đứa con gái thực thụ nào ,không thể có cái gì đẹp hơn thế nữa khen là phải thôi ! ( giờ mày lại thấy khen là phải hả em )
Hắn cứ nhìn Bảo mãi , nhìn say đắm , nhìn duy nhất vào Bảo mà thôi …….
Nhìn người ta chằm chằm như vậy mà không bị ai phát hiện ra thì cũng hơi phí . Mà cái người bị ngó đó không nhận ra thì thể nào cũng bị cho là hâm hay mất dây thần kinh cảm giác chi đó . Mà Bảo thì chưa bao giờ gặp mấy triệu trứng như vậy cả cho nên là….
Liếc con mắt bên phải , đỏ con mắt bên trái và phát hiện ra mục tiêu … bang
– Nè ! Cú … á nhầm Jen ra đây một chút nha ! – Bảo thật nói với Bảo giả
– Ừm , đi đứng cẩn thận nha ! Coi chừng bị ngã ! – Jen thật đáp lại Jen giả
Và sau đó thì Bảo giả lại bị một đống người ( chủ yếu là bọn con gái ) vây lấy và tình hình là khó kiếm ra đường thoát lắm .
Bảo (thật ý ) đi về phía cái tên đang chiếu tướng mình từ nãy giờ .
– Sao anh cứ nhìn tôi như vậy ? – Bảo nói
– Cậu không nhớ tôi hả ? – Khiêm answer and question at the same time
– Anh … á ! – ngó trước ngó sau – Bạn nhận ra rồi hả ?
– Ờ ! Mới tức thì ,lúc cậu nói chuyện với mấy ông bác kia !
– Trời ơi ! Làm ơn đừng nói cho ai biết nha !- giở giọng năn nỉ rồi …- Không là tui cho anh đi làm giấy thường trú ở Văn Điển đó !
Nói xong câu này Bảo bẻ tay rắc một cái làm cho Khiêm sợ xanh mặt . Không phải là hắn sợ bị vô văn Điển ở với tổ tiên mà là nghe cái tiếng rắc đó hắn lo Bảo bị gẫy cái xương ngón tay nào thì khổ thằng nhỏ ra .
Và cái vẻ sợ sệt ra mặt của hắn dù không thấy rõ nguyên nhân nhưng cũng làm cho Bảo hơi hài lòng một chút . Trong một ngày không có chút hài lòng nào như thế này vì bị mặc đồ con gái , bị đi đôi giày ngu ngốc làm hai cái gót sen đau đớn và nhất là chẳng được ăn uống gì thì …
– Tốt coi bộ anh hiểu ra vấn đề rồi đó ! – nói xong Bảo cười nhẹ nhõm
Nói không phải khoe chứ từ trước đến giờ Khiêm cũng đã từng làm cho không biết bao nhiêu đứa con gái đổ vì nụ cười nhếch mép của hắn , mà hắn cũng không hiểu tại sao lại thế . Nhưng mà hôm nay trông thấy bé Bảo nhà Jen cười mỉm chi cọp một cái là hắn hiểu ngay hà .
Cái này gọi là sự mù quáng trong tình yêu đây mà .
Mà biết được bí mật của người khác thì cũng phải dùng cho đúng cái mục đích của sự biết chứ cho nên là Khiêm chớp ngay cơ hội ( nó khôn ra rùi đó các bác ạ )
– Nhưng mà … cậu đồng ý nhảy với tôi một bản chứ ?
– Hả ?- Bảo đang kiếm cách lấy đồ ăn nên đáp lại hơi ngạc nhiên
– Cậu sẽ nhảy với tôi chứ ? – Khiêm nhắc lại tập 2
– Nhảy á ? Cũng được ! – thôi thì người ta nắm đằng chuôi dao mà cũng nên biết điều một chút chứ – Vậy anh giúp tôi lấy ít đồ ăn đi , tôi mà đói quá thì tôi nhảy không nổi đâu đó !
Ấy cái này gọi là biết tận dụng tình huống nha . Gì chứ cứ dính vào ăn là Bảo thông minh lắm á ( dù là bình thường nó vẫn rất thông minh )
Khiêm thì chẳng có lí do gì để từ chối với lại làm thế khác nào hắn tự đào huyệt lấy chỗ chôn mình sớm qúa , giờ đất đai đang đắt đỏ nhưng mà hắn cũng đâu cần phải giành chỗ ngủ với giun trước như vậy làm chi ?
– Vậy cậu dợi tôi ở đây nha !
– Ờ đi mau vào đó ! Tui đói rã ruột rồi !
Bảo nhỏ con quá thì khó bon chen chứ còn Khiêm thì khỏi chen với lấn làm chi , hắn đi tới đâu là mọi người dạt ra tới đó . Và chẳng cần chờ lâu lắc làm chi chỉ 4 phút 5 giây sau là Bảo đã có một đĩa đồ ăn tú ụ . Và cũng sau khoảng thời gian gần như thế là Bảo cũng xử xong chỗ đồ ăn đó ( sao nó nhỏ con mà ăn nhanh dữ vậy ?)
Bây giờ là đến tiết mục mà Khiêm và các quý vị đọc giả chờ đợi đây còn Bảo , Jen và Đức có chờ không thì xin thưa là I don’t know
Nhạc nổi lên . Tớ hok biết bài này là bài gì đâu chỉ biết là nó thuộc thể loại nhẹ nhàng , rồ man tịc rất không hợp với cái không khí ồn ào của cái bữa tiệc này .
Nhưng khi tiếng nhạc vừa cất lên một cái là cả hội trường gần như im lặng và bị thu hút vào điệu nhạc quyến rũ đó . Còn Khiêm thì hắn bị Bảo quyến rũ mất rồi nên hắn vẫn nhớ nguyên cái nhiệm vụ của mình là mời Bảo nhảy .
Và hắn cúi mình một cách rất điệu nghệ trước Bảo rồi chìa tay ra phía trước mặt Bảo chờ đợi . Bảo cười nhẹ đáp lại bằng một cái nhún mình rất con gái và cầm lấy tay Khiêm
Khiêm đưa một tay vòng qua eo Bảo nhẹ nhàng kéo cậu sát vào người hắn . Và họ bắt đầu nhảy .
Cả hội trường còn chưa hết ngỡ ngàng vì điệu nhạc thì giờ lại bị bất ngờ bởi cặp “ Tiên đồng , Ngọc nữ ” này .
Chúng nhảy với nhau rất ăn ý dù đây là lần đầu tiên nhảy chung . Khiêm thì đã quá quen với cái vụ nhảy nhót này rồi mà dẫn dắt bạn nhảy là nhiệm vụ của con trai mà . Còn về phần Bảo thì từ trước tới giờ cậu chỉ nhảy với Jen hoặc Đức thôi nhưng mà lần nào cậu cũng phải đóng vai nhảy nữ cả tại lùn mã tử quá , cho nên bây giờ nhảy chung với Khiêm và nhảy vai nữ mà Bảo cũng chẳng có ý kiến ý cò gì cả .
Cả hai nhảy rất say sưa và không nhận ra rằng ở một góc phòng có 1 kẻ đang điên tiết và 1 người đang cười vì sự điên tiết của tên kia .
Điệu nhạc đã dứt Bảo và Khiêm cũng dừng nhảy rồi ( chứ nhảy tiếp là người ta tưởng bị khùng ngay nha ) nhưng chúng cứ đứng im lặng ngó nhau chằm chằm không thèm để ý xung quanh .
Bảo chợt nhận ra tay Khiêm rất to và ấm giống như tay của ba cậu . Lúc nhỏ mỗi lần cậu làm được việc gì giúp cho ông thì ba cậu đều dùng bàn tay đó xoa đầu tới khi tóc cậu trở nên bù xù như cái tổ quạ mới thôi . Cậu thích bàn tay của ba lắm kể cả tay Jen cũng không có được sự ấm áp như vậy , anh Việt thì không có thói quen xoa đầu cậu dù trong nhà anh là người giống ba nhất .
Bảo cầm tay Khiêm rồi muốn đưa nó lên má để nhớ lại cái sự ấm áp mà 10 năm nay cậu không còn nhận được nữa , Bảo rất muốn nhưng mà …
Đức bước tới , giật tay Bảo ra và cáu kỉnh hỏi :
– Ai đây mày?
– Là người lần trước đỡ tao lúc tao xỉu đó ! Mày không nhớ à ?
– Một ngày tao gặp bao nhiêu người làm sao mà nhớ hết được ! Sao anh ta lại ở đây ?
– Bà Hoàng mời gia đình tôi tới dự tiệc ! – Khiêm đáp thay Bảo , hắn không thích tên Đức này và cũng thấy rõ là tên Đức này đang cố ý gây thù hằn với hắn đây mà .
– Anh họ Hồ vậy là ba anh có phải chủ tịch của Nam Việt construction không ? – Bảo chen vào
– Phải rồi ! Cậu cũng biết sao ? – Khiêm cười đáp lại Bảo
– Nhà tui với tên này đều do công ty ba anh xây mà ! – Bảo chỉ qua Đức vui vẻ nói
– Anh ta biết rồi hả ? – Đức ngoắc đầu hỏi Bảo
– Ờ ! Nhưng mà anh không nói ra đâu có phải không ?
– Tất nhiên rồi ! – Khiêm khẳng định chứ chả lẽ nói là hắn sẽ bép xép với ai đó rồi bị Bảo đem đi chôn
– Cún ! Đói không ? Tao lấy cái gì cho mày nhá ! – Đức nhấn mạnh chữ Cún để cho tên kia biết được sự thân mật của 2 đứa nhưng mà …
– Tao vừa ăn rồi ! Khiêm lấy giùm ! – Bảo thản nhiên đáp bỏ lại cho Đức nỗi thất vọng kinh khủng khiếp .
– Không có chi !
– Anh cao lớn như vậy mà mới bằng tuổi tôi sao ? – Bảo thắc mắc là vì sao trên đời có người cao lớn như vậy còn nó thì bé xíu như con kiến hà .
– À không ! Tôi đi học muộn 2 năm ! Thực ra tôi 18 rồi ! – Khiêm giải đáp
– Ừm thì ra là thế ! Đức ! Không chừng tao phải xin nghỉ 1 năm học thôi ! – Bảo vỡ lẽ
– Làm gì ? Bộ chán học hả ? – Đức hỏi
– Không ! Nếu sang năm tao mới học lớp 10 thì không chừng tao cũng cao lớn như vậy !
– Phụt ! – Cái này là tiếng của cả Khiêm và Đức
Nhưng mà hai thằng này còn thông minh chán , chúng biết là không nên hé răng bình phẩm về cái ý tưởng trẻ con 3 tuổi này của Bảo nếu không là sẽ mất hết điểm với người đẹp . Cho nên là chúng chuyển những tiếng cười thành 1 cơn ho dài vô tận .
– Hai người bị sao vậy ? Lạnh quá hả ? – Bảo hỏi
– Không không phải đâu ! Tôi không sao cả ! – khả năng kiềm chế của Khiêm cao hơn Đức một bậc nên hắn dừng lại được trước và giành được quyền trả lời Bảo 1-0
Trời Đức là thủ môn nổi tiếng bắt quả nào dính quả đó vậy mà lần này nó để cho tên Khiêm này ghi bàn ngay trước mặt nó mà không làm gì được . Tức thật !!
Còn Bảo nhá tôi nói cho cậu rõ là có tới cuối đời thì cậu cũng đừng có mơ mà cao thêm phân nào nữa tuyến yên của cậu nó bị liệt rồi với lại cậu cao to lên thì làm uke thế nào được nữa . Vì những lí do chính đáng ấy mà từ tuần sau Bảo vẫn tiếp tục phải đi học và quên đi ước mơ quái dị của mình
Bữa tiệc của công ty Golden Way kéo dài đến tận gần 10h đêm và cái sự kéo dài này đã tạo ra niềm vui sướng cho Khiêm , mệt mỏi cho Bảo cũng như cay cú cho Đức .
Chả là Khiêm thì có cơ hội để đến gần nói chuyện vào thậm chí hắn còn nhảy được với Bảo thêm 1 bài nữa .
Bảo thì sau cái màn biểu diễn duyên dáng trước mặt các quan khách thì con trai của mấy vị đó , đứa nào đứa nấy cũng kiếm cách mà nhảy cho được với Bảo một bài . Mà toàn là con cái của vip nên Bảo không dám từ chối chi cả sợ mẹ nó mà mất mối nào thì mẹ nó đem nó đi câu sấu cho đỡ bực thì còn gì là đời thằng nhỏ nữa .
Đức cũng chẳng làm được gì hơn cả chỉ quay về cái góc phòng mà đứng bực bội , ước thầm khi nãy nó cứ kè kè cạnh Bảo thì giờ đâu đến nỗi như thế này .
Bạn Jen của Bảo cũng không khá khẩm gì hơn . Không phải là cô không nhìn thấy cái vụ chèn ép , trèo kéo Bảo của lũ con trai nhưng mà cô cũng đang kẹt giữa đống con gái cho nên không thể chạy ra mà cứu bé Bảo yêu quý được
Mà tớ đã thưa với các ấy từ đầu rồi nhá Bảo yếu lắm ,lại còn kiệt sức vì phải nhảy hết bài này đến bài khác nữa nên là sau 1 hồi thì … bạn ấy lăn ra xỉu . Rồi cái này gọi là có kinh nghiệm đây Khiêm không biết chui từ cái góc nào ra và đỡ cho Bảo một lần nữa để tránh việc hôn đất . Rồi không để cho Đức có cơ hội mà tranh công với hắn thêm lần nữa , hắn ẵm Bảo lên tay đưa cậu ra khỏi phòng trước mọi con mắt ngỡ ngàng của các quan khách .
Jen vẫn tiếp tục bị bọn con gái vây quanh và không nhận ra rằng anh cô đã biến mất .
Kể đến Đức mới chán nè ! Vì biết trong truyện này nó “ Lực bất tòng tâm , âm thầm chịu đựng ” nên là sau chục phút tức nổ đom đóm mắt nó bỏ về luôn không thèm ở lại đặng mà trông chừng Cún giùm Jen ( các bạn đừng hỏi tớ là sao lại để Đức nó về sớm thế , nó tự bỏ về chứ tớ có đá nó ra khỏi cửa đâu )
Rồi giờ là đoạn lãng mạn đây
Khiêm ẵm Bảo ra tới hành lang , dù Bảo nhẹ nhưng hắn cũng đâu đủ sức mà bế cậu mãi trên tay được ( tao tưởng mày thích thế ) . Cuối cùng ở giữa hành lang hắn nhìn thấy một cái salon , đặt Bảo nằm ở đó , Khiêm kêu cô nhân viên đem lại cho hắn một cái khăn lạnh để đắp trán cho cậu . Rồi hắn ngồi xuống cạnh cậu .
Khiêm luôn cho rằng con trai là phải mạnh mẽ , là người cho con gái dựa dẫm , nũng nịu chưa bao giờ hắn gặp một cậu bé nào yếu ớt như Bảo cả . Cậu rất mỏng manh như được tạo ra từ thuỷ tinh vậy ( gần thế tên tao là Thuỷ Tiên mà ) , gương mặt và ngũ quan thanh nhã , trắng tựa ngọc đúc , đôi mắt hơi lớn chứa trong đó là cả một bầu trời bao la khó nắm bắt ( cái này hình như nó tưởng tượng hơi quá ) . Cậu giống như một đứa con của Thượng đế hơn là con của người trần có khác thì là vì cậu chẳng có bất kì phép lạ nào để cứu vớt thế giới mà thôi .( còn tệ hơn câu trước )
Hắn gặp cậu , hắn yêu cậu ngay từ cái giây phút đầu tiên hắn gặp cậu , nhưng hắn không biết cậu sẽ nghĩ gì làm gì nếu hắn nói điều này với cậu không chừng cậu sẽ cười cợt hắn hay là lẩn tránh , ghê tởm hắn (dễ thế lắm )
Ôi ! Hỏi thế gian tình ái là chi ?
Bảo thức dậy , cậu cảm thấy khắp người ê ẩm , đầu đau nhức . Và bên cạnh cậu không phải là Jen hay Đức mà là Khiêm . Suốt 8 năm cậu chỉ quen nhìn thấy Đức khi thức dậy và hiện giờ có thêm Jen . Vốn khó tính cậu không thích có người lạ bên cạnh nhưng không hiểu sao cậu không thấy khó chịu với người này . Thậm chí còn có cảm giác an tâm , có thể là vì anh ta có bàn tay của ba cậu .
– Cám ơn ! – Bảo nói hơi khó nhọc , cậu vẫn còn mệt lắm
– A ! Cậu tỉnh rồi à ? – Khiêm giật mình quay lại
– Vâng lại làm phiền anh rồi !
– Không có gì đâu mà phiền hà ! – thì vậy ai lại thấy người đẹp làm phiền bao giờ
– CÚN !!!!!
Jen xuất hiện . Cắt đứt sự trầm lắng giữa hai nhân kia , sự ngượng ngiụ của Khiêm , sự mắc mớ của Bảo và đi cùng theo những sự đó là dây thần kinh lãng mạn của tui nó đứt kêu cái phựt .
– Anh là ai ? Sao lại đem Cún ra đây ? – Jen hỏi trong bực tức , cô không biết trong lớp cô có người này dù đã nhập học được nửa tháng . Lí do không nói ai cũng biết nhưng tớ vẫn nói lại cho những ai chưa biết được rõ là vì Jen chỉ chơi với Bảo , Đức cùng mấy đứa bàn trên còn tên này ngồi bàn cuối lại ngủ cả ngày ai hơi đâu mà hỏi với han , đừng nói là làm quen với làm thân .
– Cún ngất ! Anh ta đưa Cún ra đây cho thoáng ! – Bảo lên tiếng bào chữa cho Khiêm
– Vậy hả ? – Jen nhíu mày , Bảo không phải là dạng tốt bụng ( có bụng nó tốt kinh hồn mà ) thích cứu người đâu đến Jen cậu cũng chẳng mấy khi nói giúp ( tại mày nói cũng đủ tự cứu mày rồi ) – Anh ta không có ý gì thật chứ ? Cún ngất à ? Đói hay mệt ?
– Ừ ! Thật ! Phải ! Cả hai ! Đừng hỏi một chập như vậy , trả lời mệt lắm ! – Cún đáp lại
– Vậy em đưa Cún về phòng nghỉ , thay đồ rồi về thôi cũng muộn rồi ! Cám ơn anh !
Nói xong là Jen cúi xuống bế Bảo lên ( không phải ẵm nha ) đưa đi thẳng .
Chỉ còn Khiêm ngồi lại đó , nhìn theo bóng Jen và Bảo mất hút cuối hành lang , hắn nên làm gì sau đây ? Hắn yêu Bảo thật rồi !!! Hắn biết ….
Trong phòng thay đồ , Jen đang giúp Bảo tẩy trang và hỏi Bảo câu này
– Chứ thằng quỷ kia đi đâu mà nó không coi chừng Cún vậy nhỉ ?
– Ai biết ! Chắc nó thấy chán nên bỏ về rồi ! Ôi đau chân qúa !
Bảo trả lời và tháo đôi giầy cao gót ra khỏi chân . Jen nhìn mà xót xa
– Đau lắm hả ? Em xin lỗi !
– Có phải lỗi của Jen đâu mà xin với xỏ ! Từ nay Cún không có nghe mẹ dụ khị nữa đâu ! Một lần là cạch luôn tới già !
– Rồi quay lưng lại đây em cởi cái móc áo cho ! Tháo tóc giả ra đi Cún ! Đội mãi nóng lắm !
– Ờ ! Cái thứ này nặng kinh !
– Về rồi phải cho thằng kia biết tay !
– Ừm ! Để kiếm trò gì hành nó cho vui !
– Cún có đi được không ? Mà thôi khỏi đi , em bế ra xe !
– Kì quá ! Ai lại để con gái ẵm bao giờ !
– Có sao trông em vậy ai biết là con gái ! Với lại bế Cún nhẹ không hà !
– Sao lại cắt tóc đi thế phí quá ! Để bao lâu mới được vậy !
– Tiếc gì ! Em để lại mấy hồi , đừng để ý ! Nào !
Đấy Bảo cũng biết là chẳng ngăn nổi Jen làm việc gì cả nên cậu đành ngoan ngoãn để cho Jen bế ra cổng khách sạn . Trên đường đi ra thì … nói thật có mù mới không nhìn thấy cặp sinh đôi này . Mọi người ai cũng ngoái lại nhìn chúng một cái cho đỡ phí con mắt vì họ vẫn tưởng Jen là anh còn Bảo là em gái cho nên không có lời bình phẩm khiếm nhã nào được thốt ra cả mà chỉ có
– Hai anh em sinh đôi kia dễ thương quá trời !
– Sao cô bé kia xinh quá vậy nhỉ ?
– Cái cậu kia cũng phong độ ghê !
Có một lí do nữa để mọi người không nhận ra Jen là con gái là vì hôm nay cô mặc đồ con trai 100% còn vì sao mà cô ấy lại mặc vậy thì tớ chịu .
Không bận tâm tới mấy câu trầm trồ quen tai đó Jen cứ thế bế Bảo thẳng ra cửa khách sạn . Cô nói anh bảo vệ lấy xe giùm nhưng mà cái anh này thiệt tình là không biết bị sao mà chậm chạp quá ( chắc tên này sinh trúng sao con ốc sên ) cho nên Jen đang lúng túng không biết nên làm gì đây ? Bỏ bảo lại đây cũng không được mà không đi xem cái anh kia làm ăn ra sao thì không thể về cho mau được ! Tình hình rất là tình hình đây !
Như phần trên đã nói , Jen đang cà cuống lắm à . Cô rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nam , đi không xong ở không được .
Và đúng lúc ấy có một người xuất hiện , cái người này tớ cũng chưa biết được tương lai của hắn sẽ ra sao nữa (biết thì mất vui rùi ) . Có thể là anh rể Jen hoặc là thêm một bạn Đức nữa cũng không chừng nha .
Khiêm – dĩ nhiên rùi còn ai giồng khoai đất này nữa .
Hắn nhìn thấy Jen và Bảo , trông cậu vẫn còn hơi nhợt nhạt . Lúc này cậu đang nắm gọn trong tay Jen , thiệt hắn không hiểu nổi cái cô nàng này con gái gì mà lại bế con trai thế kia ( các bác hiểu bế là gì mà , phải hok ?) .
Mà cái cô đó sao có vẻ lúng túng vậy ?
Hắn đi tới chỗ hai anh em Jen
– Có chuyện gì vậy ? – Khiêm hỏi
– À ! Không , không có gì hết ! – Jen đáp mà mặt vẫn hiện rõ hai chữ “ cuống cà ” (đọc ngược lại giùm em với )
– Sao trông cô luống cuống như vậy ?
– Jen thả Cún xuống đi ! Cún vẫn đứng được mà ! – Bảo nói
– Chân sưng như vậy mà còn nói cứng ! Rồi nhỡ làm sao thì …. – Jen cãi lại
– Nhưng không ra coi xe thì sao mà về được ?
– Vậy để tôi giữ Bảo cho , bạn đi xem xe đi !
– Không , phiền lắm ! – Jen nói
– Phiền gì đâu ! Bạn cứ để tôi giúp đi !
– Tôi có nói là phiền anh đâu ?! Tôi nói là anh làm phiền tôi và anh Cún ấy ! – Jen cháp lại ngay
– Được rồi thả Cún xuống ! – Bảo lên tiếng chặn trước một cuộc ẩu đả kinh khủng mà lần này thì ai thắng ai thua là điều còn nằm trong vòng bí ẩn – Cún đứng đây chờ ,Jen đi mau lên !
– Vậy có được không ? – Jen nghi ngờ hỏi lại
– Được ! Đi mau đi ! – Bảo gần thét lên
– Vậy Cún đứng đây đợi em nhé ! – Jen ái ngại thả Bảo xuống và bước đi …
– Em cậu ưa lo xa ghê ! – Khiêm nhận xét sau khi Jen đã đi khuất
– Tại nó không yên tâm ! Tôi dở quá mà ! – Cún gật gù
– Không tôi không có ý đó ! Cậu có dở đâu ! – Khiêm thảnh thốt bào chữa
– Tôi cũng có nói anh có ý gì đâu ! – Cún đáp mặt lộ vẻ ranh ma , tinh quái
– Ý …ý tôi là cậu cũng giỏi mà lại dễ thương nữa !
– Anh biết cái gì mà kêu tôi dễ thương ? Trông nhỏ con mà thương không dễ đâu nha khổng lồ ! – ngoài Jen ra thì tên ngu si nào dám thở ra câu này cũng chịu cảnh ăn chửi cả ( đã nói trước rồi mà hok chịu nghe , không gọi mày ngu hơi phí )
Bạn nào mà đọc “ Gulliver lạc vào xứ thần tiên ” cũng thấy là đời tên này lên voi xuống chó , theo đúng cái biểu đồ hình sin còn đời Khiêm thì … y chang cái đường x = bét nhất mà cái giây Bảo phát cái câu này là lúc đời hắn ẹ nhất .
Thế là sau cái câu nói kinh hoàng được phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp của Bảo thì Khiêm câm hẳn không dám hé răng câu nào nữa cho đến khi Jen quay lại .
– Cún chờ em lâu không ? Cái tên ngu ngốc đó , hắn quay lộn đầu xe đi tới tận cuối trời làm em tìm hụt hơi ! – Jen càu nhàu – Chào anh !
Rồi Jen bế Bảo vào xe và phóng về nhà không thèm ngoái lại nhìn tên đang đứng yên như bị trúng gió độc kia một cú nào .
——————————————-
Nhà Bảo
Sắp hết ngày rồi cho nên Bảo với Jen cũng chẳng có mấy chuyện mà làm cả .
Về đến nhà một cái là Jen đi kiếm ngay cái hộp cứu thương đặng mà chăm sóc vết thương ở chân cho Bảo ( vài cái vết trầy với lại mấy chỗ bầm thôi ) kẻo mà thứ 2 cậu không đi học nổi thì chắc Jen chỉ có nước xù học mà ở nhà chơi với Bảo .
Còn Đức thì không cần biết là Bảo khoẻ hay yếu chỉ sáng mai thôi nó sẽ được đi thăm quan địa ngục bằng vé tàu xuốt một chiều .
Sau vụ chăm sóc cái đôi gót hài cho cẩn thận thì Bảo thay quần áo đi ngủ trước , còn Jen lò dò theo bước Bảo cũng đi ngủ ngay đặng mà có sức để mai “ chăm sóc ” thằng bạn hàng xóm cho kĩ càng .
————————————————————