Một Thế Giới Không Có Đàn Bà - Chương 13
CHƯƠNG 13 –
Hai trinh sát hình sự đi vào trường cấp III Tân Thành với 1 tâm trạng hồ nghi, không thích thú lắm, tuy nhiên vì công việc nên họ buộc phải vào. Từ những nguồn tin có được, họ đang xác định thầy giáo Lê Viễn đã từng tiếp xúc rất thân mật với 2 gã pêđê Quang B. và Hy. “Thận trọng và cẩn thận, không nên để những xao động không cần thiết, không cho ai biết mục đích thật của chúng ta, trừ Lê Viễn. Dù sao chúng ta cũng cần bảo vệ uy tín đang đứng trên bục giảng cho Lê Viễn”. Đấy là ý kiến chỉ đạo của thường trực ban chuyên án N.86 đối với các trinh sát sau khi có báo cáo về việc Lê Viễn đã từng quan hệ với 2 gã pêđê kia.
Trường cấp III Tân Thành là ngôi trường mới được mở phục vụ cho học sinh ở khu vực bắc của 1 quận vừa tách ra của thành phố. Nhìn ngôi trường còn rất m i, nhà cửa khá khang trang. Đi vào trường, các trinh sát còn thấy vương mùi vôi mới, gạch, ngói vẫn ngổn ngang, có vẻ như còn nhiều công trình đang được tiếp tục xây dựng.
“Thầy Lê Viễn hả, các anh ngồi chờ ít phút nữa. Hôm nay thầy có 2 tiết nữa, nửa tiếng sau thầy mới ra được”. Xem giấy giới thiệu của phòng giáo dục gởi xuống cho biết có 2 phóng viên báo Giáo dục của Bộ muốn xin gặp thầy Lê Viễn để đưa tin viết bài cho số báo tới. Thầy hiệu trưởng ca ngợi “Thầy Viễn là 1 trong những giáo viên dạy văn xuất sắc của quận và thành phố đấy. Ở đây thầy là tổ trưởng bộ môn văn của trường và là 1 giáo viên được mọi người lẫn học sinh quý mến”. Đột nhiên 2 trinh sát nhớ đến dặn dò kỹ lưỡng của thiếu tá Lân, có vẻ như anh cũng biết về Lê Viễn, nhưng tất nhiên ở góc độ 1 nhà giáo, nên anh mới dặn kỹ vậy.
Lê Viễn có dáng người mảnh khảnh, trán cao, đôi mắt sáng sau cặp kính trắng dày, cử chỉ và ăn nói dịu dàng và có 1 vẻ gì đó hơi khắc khổ. Anh ta trẻ hơn tuổi 40 của mình khá nhiều. Thấy việc ca ngợi của mình đã đủ, thầy hiệu trưởng nhường phòng làm việc của mình và ý tứ mời 2 nhà báo ngồi làm việc riêng với Lê Viễn và ông đi ra.
Lê Viễn có vẻ ngần ngại khi tiếp xúc với nhà báo, nói chuyện có vẻ thủ thế, các trinh sát trước khi đến đây cũng đã tìm hiểu sơ về anh ta. Lê Viễn đã lập gia đình cách đây 10 năm, có vợ và con trai 10 tuổi. Vợ anh ta qua đời hơn 5 năm nay, từ đó anh ta ở vậy nuôi con, là 1 giáo viên dạy văn giỏi cấp thành phố, trong công việc lẫn đời sống riêng tư, được mọi người quý mến, kính trọng.
Sau vài câu chuyện dạo đầu về giáo dục, 1 trinh sát đột nhiên gập sổ tay lại, hắng giọng:
– Anh Lê Viễn, chúng tôi thực ra không phải là phóng viên báo giáo dục mà là cán bộ cảnh sát hình sự công an thành phố. Hôm nay chúng tôi đến làm việc với anh về 1 vấn đề khác, không phải là vấn đề báo chí, việc đi dưới danh nghĩa báo chí chẳng qua để giữ bí mật cho cuộc gặp gỡ này. Chúng tôi sẽ đi vào nội dung chính của công việc và hy vọng anh sẽ hợp tác đầy đủ với cơ quan pháp luật.
Đúng như dự đoán, Lê Viễn giật nảy người khi nghe nói, anh ta run run cầm tờ giấy giới thiệu của phòng hình sự cũng như xem sơ qua các giấy tờ khác. Tháo kính ra, lấy khăn lau mồ hôi đang rịn trên trán, Lê Viễn khản giọng:
– Vâng, thế các anh cần gì?
Chơi bài tây, có lúc đến phút cuối người ta mới lật quân bài quan trọng nhất mình đang có để giành phần thắng, cũng có lúc người ta ngửa bài ngay từ lá đầu tiên, để thỏa thuận. Tất nhiên bao giờ cũng tùy vào thế và lực của ván bài, và 2 trinh sát hình sự đã quyết định ngửa bài ngay từ đầu.
– Chúng tôi đã gặp mhóm 3V của anh và nay muốn gặp anh.
Vẻ khiếp đảm hiện rõ trên khuôn mặt Lê Viễn làm cho các trinh sát đột nhiên thấy thương hại cho anh ta. Họ hiểu rất rõ 1 điều đấy là bí mật đau khổ là lớn lao của đời Lê Viễn, nếu thông tin này lọt ra thì coi như công danh, sự nghiệp, uy tín của anh ta sẽ mất hết. Huống gì anh ta lại là 1 thầy giáo.
Một trinh sát nhấn mạnh:
– Chúng tôi đến làm việc với anh danh nghĩa là nhà báo, mục đích thật của công việc không ai biết cả, anh hãy yên tâm.
– Yên tâm?
Nhóm 3V gồm Viễn, Văn, Vinh, họ cùng cảnh là giống nhau về những sở thích tình dục đồng tính của mình. Điều này qua công tác trinh sát, chuyên án N.86 phát hiện ra, và cả 3 con người này đều có vị trí trong xã hội nên họ sinh hoạt rất kỹ lưỡng. Kể ra thì với sở thích khác thường về tình dục của nhóm này không làm cho các thành viên chuyên án N.86 quan tâm. Tuy nhiên có 1 thông tin đáng lưu ý, Lê Viễn đã từng có tiếp xúc khá nhiều với nhóm pêđê Quang B và Hy, do vậy các trinh sát hy vọng anh ta có thể cung cấp những thông tin có giá trị về nhóm này.
– Nhà tôi gần đây, chúng ta có thể về nhà nói chuyện được không? Lê Viễn run run đề nghị, 2 trinh sát nhìn nhau và gật đầu.
Trong căn nhà nhỏ, bình dị và đơn giản vắng vẻ của mình, Lê Viễn có vẻ tự nhiên và thoải mái hơn. Anh ta pha bình trà nóng mời khách và ngồi xuống với vẻ mặt buồn thiu. Trả lời thăm hỏi của các trinh sát về đứa con của mình, Lê Viễn chỉ cho biết sau khi vợ qua đời, do điều kiện chăm sóc của mình khó khăn nên đã gởi cháu về bên ngoại đã mấy năm nay, thường vào cuối tuần anh ta lại về thăm và ở với con hết ngày chúa nhật rồi lại lên đây. Đã mấy năm nay anh ta sống 1 mình như vậy.
Rồi không hiểu ngẫm nghĩ gì, Lê Viễn đi ra ngoài khóa cửa lại cẩn thận, sau đó lấy 1 cuốn băng video trong tủ ra, bỏ vào chiếc tivi trước mặt 2 trinh sát.
Hình ảnh nhập nhòe và hiện ra 1 người đàn ông. Hắn ta mặc 1 bộ đồ pyjama màu xanh, môi tô son, kẻ lông mày đậm, đứng 1 mình uốn éo, lắc lư. Hai bàn tay mềm như rắn của hắn tự vuốt ve sờ soạn khắp người rất tục tĩu. Hắn lấy ở đâu đó ra 1 hộp gỗ dài màu nâu, đưa hộp lên mặt vuốt ve, cà má vào hộp với ánh mắt si mê tựa như người tình. Rồi run run từ từ mở hộp và lấy ra 1 cây kim dài đưa lên trước ống kính, đột nhiên tụt quần ra, gã vuốt ve đùi của mình và dùng cây kim sắt này chích thẳng vào bắp vế đùi non mấy nhát. Hắn làm rất nhanh, máu ứa ra, và cả người hắn run lên giần giật, ngã người ra trên mặt đất nằm oằn oại rên rỉ với ẻ khoái trá. Sau đó hắn lấy 1 sợi dây thắt lưng bằng da, to bản và vung lên tự quật vào lưng, mông, thân người mình, những tiếng roi đen đét ghê người, và hắn còn dùng tay cào cấu vào da thịt mình xé nát bộ quần áo đang mặc trên người 1 cách không thương tiếc. Hắn lăn lộn trên mặt đất, cả người mặt mày, da thịt xây xát đầy máu me, nhưng ánh mắt hắn long lanh khoan khoái, miệng méo co thở hồng hộc, có vẻ như hắn đang lên cơn động kinh tình dục.
Trước mặt các trinh sát, người trong cuộn băng kia như 1 con quái thú. Sự tởm lợm dâng lên đến nghẹn người.
Nhìn Lê Viễn ngồi trước mặt, và anh ta cũng không dấu được sự kích thích khi xem phim. Cả người Viễn run lên như đang bọ sốt, mặc dù cố kềm nén thế nhưng anh ta vẫn bị co giật nhẹ, vẻ mặt khờ ra và Viễn phải dùng cả 2 tay ôm xiết chặt lấy thành bàn.
Hai trinh sát kinh ngạc và 1 người hỏi giật giọng “Anh làm gì vậy?”, Viễn như giật mình bừng tỉnh và đứng dậy tắt máy, uể oải đáp: “Tôi chỉ muốn cho các anh thấy 1 kẻ bị chứng khổ dâm như thế nào thôi và thời gian gần đây nó xuất hiện, đòi hỏi tôi thường xuyên hơn”.
– Chúng tôi không hiểu.
– Tôi nghĩ chắc các anh cũng đã có nghiên cứu sơ qua về căn bệnh khổ dâm rồi đấy chứ?
Nghe Viễn hỏi, 2 trinh sát nhìn nhau và se sẽ gật đầu: “Tự hành hạ bản thân, thích bị sỉ vả, được bạn tình đánh đập… chỉ là nhũng giai đoạn đầu của khổ dâm. Còn như gã trong cuốn băng mà các anh vừa xem qua, là bị nặng rồi đấy!” Viễn giương to mắt sau cặp kính trắng, nói thẳng tuột không dấu diếm “Và tôi cũng ở giai đoạn ấy!”
Hai trinh sát hình sự rùng mình.
*******************
“Ba ơi, đừng đánh con, con xin ba”.
Thằng bé cố dãy dụa trong bàn tay hộ pháp của ba nó, nhưng vô ích, ông ta gịt cổ nó xuống và vung thắt lưng quất đen đét vào mông nó. Thằng bé oằn oại đau đớn, chẳng mấy chốc cả người tím bầm vết roi, nó lả hẳn xuống.
Thường thì hàng xóm 2 bên nhà cũng hay qua can thiệp. Nhưng từ khi ba nó dùng ghế phang vào đầu ông Tư bên nhà đổ máu, khi ông sang can ngăn đến nỗi phải đi cấp cứu, thì sau bận đó không ai còn qua nhà nó nữa, dù cho mọi người nghe nó khóc đều rất xót xa.
Vứt thằng con rơi xuống nền nhà như mảnh dẻ lau, ba nó, khệnh khạng đi ra cửa, trước khi đi còn quay đầu lại chửi “ĐM mày, lần sau tao sai đi mua rượu mày còn lần chần biết tay tao”. Gã nát rượu đi khuất, nó lồm cồm bò dậy lủi vào 1 góc bàn khóc 1 mình.
Ba nó trước kia không có như vậy, 1 người đàn ông hiền lành và thương vợ con. Mọi chuyện chỉ đổ đốn từ khi do bạn bè dẫn đến làm quen với cô chủ quán cà phê Linh trước khu tập thể. Chỉ 1 thời gian ngắn, ba nó mê mệt người đàn bà này mặc cho má nó khóc hết nước mắt khuyên can. Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi 1 ngày kia bà chủ quán Linh đột nhiên biến mất không 1 lời giã từ. Má nó té ngửa khi các con nợ ùn ùn kéo đến, ba nó vay cho người tình hơn 100 triệu để làm ăn. Thế là đồ đạc trong nhà theo nhau đội nón ra đi và ba còn bị đơn vị đuổi việc vì kỷ luật kém. Từ 1 người đàn ông đàng hoàng, ba nó trở thành kẻ bê tha rượu chè, má nó cắn răng chịu đựng cũng mấy năm nay. Rượu vào sinh tật, quậy phá bà con xung quanh, đánh vợ con, mọi người dần dần xa lánh và ba nó lại càng quậy thêm.
Trước sự khinh khi xa lánh của bạn bè đồng nghiệp, người quen, lối xóm, ba nó chỉ biết vùi đầu vào uống rượu làm thú vui. Và ba nó còn có 1 thú vui tàn bạo khác là mỗi khi say thì thường tìm cớ lôi thằng con trai ra để đánh đập. Thằng bé vốn đã quắt queo, càng trở nên ốm tong teo. Kể ra bị đánh mãi cũng nhàm, thằng bé không còn thấy đau nữa. Thế nhưng mỗi khi ba nó vung sợi dây ra, nó vẫn van xin, rồi người cứ hực nảy lên dưới sợi dây. Đau và chẳng đau, nó lim dim chịu đựng, nằm phục xuống trên nền nhà khóc 1 mình và ngủ. Cũng đã mấy năm, nó quen rồi.
“Ôi, con tôi, con sao vậy? Ba lại đánh con nữa à?”
Má ôm nó vào lòng và nó ngã đầu khóc thút thít trong ngực mẹ.
Chợt khung cửa tối sầm, ba nó loạng choạng từ ngoài đi vào, réo to “Về rồi à, cơm nước chưa, tao đói rồi”, má nó nhỏ nhẹ “Tôi mới về, anh chờ 1 chút, hôm nay con có lỗi gì mà anh đánh nó dữ vậy?”, “ĐM, con tao, tao thích tao đánh”. Ba nó trả lời thản nhiên và không chú ý đến đôi mắt long lên kích động của má nó, hôm ấy má rất mệt vì công việc tại cơ quan, chưa kể trong buổi họp còn bị phê bình vì những sai sót không đáng nói. “Sao giờ này vẫn chưa cơm nước mà còn ngồi đấy”, ba nó gầm lên khi thấy má dắt nó lại giường lấy dầu xoa các vết thương. Ba hùng hục lao tới tát vào mặt má nó và xô má nó ngã văng ra và dựng nó dậy, nhìn thằng con gầy gò run bắn sợ hãi, ba nó nhếch mép “hình như mày bị đòn vẫn chưa đã phải không, để tao cho”, “anh làm gì vậy?” má quỳ sụp xuống ôm chân ba nó van xin, ba đạp má nó văng ra rồi nắm thanh giường quất lia lịa vào người nó làm cho nó ré lên đau đớn. Má nó đứng bật lảo đảo đi xuống bếp.
“Linh”.
Tiếng thét rùng rợn, khào khạo, ngàn ngạt của má cho đến ngày hôm nay mỗi khi nhắm mắt Lê Viễn vẫn còn nhớ đến và không hiểu má kêu tên ai, có phải tên cô tình nhân cũ của ba không.
Ba quay lại thì cũng là lưỡi dao bổ củi của má vung lên chém xuống, liên tục mấy nhát…
Ba rú lên kinh hoàng, vung tay ôm đầu và khuỵu xuống trong vũng máu, mặt mày méo hắn đi, đôi mắt đờ đẫn đau đớn kinh hoàng.
Ba thều thào hấp hối “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy”, nhìn khuôn mặt căm hờn của má, ba muốn nói lời xin lỗi nhưng không được, và ông gục xuống tắt thở. Má dựng cây dao sát bên người ba, im lặng nhìn khuôn mặt máu vỡ ra, rồi lặng lẽ đến bên nó, má giơ đôi tay đẫm máu ôm nó vào lòng, khóc nhè nhẹ “tội nghiệp con tôi, giờ đây má đi tù rồi, ai sẽ nuôi con?”.
Cơ quan má, Hội phụ nữ, ủy ban nhân dân phường… tất cả đều đồng lòng làm đơn xin miễn giảm cho má. Xét nhiều mặt, cuối cùng tòa phạt má 5 năm tù với nhiều tình tiết giảm nhẹ. Nhìn má co ro trong bộ đồ tù sọc xám đi 2 bên người lính xốc ra xe, nó ngơ ngác không khóc được, má nhìn nó cười mà nước mắt chảy dài. Chỉ có cô Sáu, em ruột của ba là lầm rầm nguyền rủa má và cô lôi nó xềnh xệch đi về.
“Thằng giết người mày trốn đâu rồi ra tao bảo”. đét… đét… cô chửi nó như vậy và vung roi quất lia lịa mỗi khi tìm thấy nó. Cô là nhười bảo dưỡng duy nhất trong họ hàng còn sót lại phải nuôi nó. Và cô không dấu được lòng căm thù, vì má nó giết anh trai mình, lòng căm thù ấy cô trút lên đầu nó mỗi khi có dịp. Năm ấy nó cũng đã mười mấy tuổi rồi.
Cô Sáu đã 40 nhưng không có chồng vì cô quá xấu, đã thế ăn nói lại thô lỗ, cử chỉ như 1 gã đàn ông, nên cả 1 thời xuân sắc trôi qua, dù cô cố ưỡn người chào mời các chàng trai nhưng chẳng ai thèm ngó ngàng. Và năm tháng qua đi để lại cô nổi cay đắng chua chát trong cô đơn. Có nó, dường như cô cũng vui lên 1 chút và thời gian làm nỗi căm hận má nó cũng nguôi ngoai đi trong lòng cô, cô bắt đầu thương yêu chăm chút nó nhiều hơn. Thậm chí 2 cô cháu thỉnh thoảng còn nô đùa với nhau, nỗi hận trong lòng cô tắt hẳn nhường cho 1 tình thương vô bờ bến khi cô nhận được tin má nó trong tù ốm nặng, sắp chết.
Chuyến xe lên trại Cái Bè dường như xa thẳm.
Má nằm trên giường, người gầy gò, ốm yếu và đang hấp hối.
Nắm tay cô Sáu, má xin lỗi “chuyện của anh, chị có lỗi. Mong em đừng oán hận, oán thì oán chị, chứ cháu nó còn nhỏ, mong em thương nó”, cô Sáu khóc ròng hứa sẽ chăm sóc nó nên người. Nó gục đầu bên má khóc không thành tiếng và lịm đi trong đau đớn, má nó qua đời lúc nào chính nó cũng không hay nữa. Nhìn khuôn mặt gầy dài, tóc lơ thơ điểm bạc của má, nó đột nhiên mừng, thế là má đã đi vào cõi vĩnh hằng, từ nay không còn đau đớn buồn khổ nữa. Má vĩnh viễn ngự trị trong lòng nó, không ai có thể thay thế nổi.
Nó gần như câm lặng trong nhiều năm sau khi má qua đời, cho dù cô Sáu cố gắng dụ dẫm nó mở miệng, thậm chí là cáu kỉnh, đe dọa nhưng nó vẫn trơ ra, chỉ nói những câu ngắn, cần thiết nhất.
Một lần, nó đi học về sớm, mở cửa vào nhà nó phát hiện cô Sáu đang 1 mình trong buồng tắm, có lẽ không ngờ nó về sớm nên không đóng cửa buồng. Có tiếng rên rất khẽ của cô làm nó tò mò nhìn qua khe cửa, thân hình khô đét trần truồng của cô oằn oại trên nền nhà xà bông ướt sũng. Trên tay cô cầm bàn chải sắt vẫn dùng để chà nền gạch bông, cô chà qua lại trên người và vẻ mặt rất thỏa mãn. Năm đó nó cũng 15 tuổi rồi và nó lờ mờ hiểu cô đang làm gì. Không 1 chút rạo rực, rung động sung sướng mà nó chỉ nuốt nước bọt ừng ực nhìn vào cây bàn chải sắt của cô, những vết chà đỏ rực trên người cô gợi lại nó vệt roi thắt lưng da của ba đánh năm nào. Đêm đó, khi cô ngủ say nó bí mật lấy cây bàn chải sắt đem lên phòng ngủ riêng của mình, nín thở, thực hiện lại những việc như cô Sáu đã làm hồi trưa. Một cảm giác rạo rực, xen lẫn đê mê đau đớn làm cho nó sung sướng khoan khoái không tả. Nó chợt nhớ đến tiếng rít sợi dây da của ba năm nào, sự gợi nhớ đau đớn càng làm cho nó điên cuồng chà xát mạnh bàn chà lên thân hình trần truồng của mình và run rẩy toàn thân trong những lớp sóng gợn trào lăn tăn trên làn da, làm cho nó phải rên lên vì sung sướng. Từng sợi lông ở toàn thân Lê Viễn muốn dựng lên vì khoái cảm và nó chỉ muốn được gào thét thật to. Nhưng những tiếng gào rú tình dục được biến thành những tiếng rên ư ử vì phải cắn chặt răng vào gối, kìm nén, nó lăn lộn trên giường và rùng mình liên tục. Lần đầu tiên trong đời nó chợt trở thành 1 thằng con trai thực thụ.
Những năm sau đó, Viễn luôn luôn tự tìm cho mình cảm giác tình dục như vậy.
Nhưng Viễn vẫn mang 1 cảm giác thấy thiêu thiếu 1 cái gì đó không rõ. Và càng lớn, sự thiếu thốn đó càng thể hiện rõ làm cho Viễn loay hoay tìm kiếm, trăn trở. Mọi ấm ức đó chỉ được giải quyết khi Viễn bắt đầu vào ở khu tập thể trường đại học sư phạm từ năm thứ nhất. Có 1 lần học bài xong, thấy trong người bực bội quá Viễn lò mò tìm xuống buồng tắm, dù đã rất khuya. Đang múc từng ca nước đổ lên người, chợt 1 bóng người loạng choạng đi vào và gập đầu xuống đất nôn òng ọc, Viễn nhận ra thằng bạn nằm cùng phòng, hình như nó đi nhậu say về. Đỡ bạn ngồi, giúp nó nôn mửa xong, Viễn đi vào buồng tắm thì thằng bạn chợt níu áo nó và nói cũng muốn tắm. Lần đầu tiên được nhìn thân hình trần truồng của người đàn ông gần gũi đến như vậy. Cổ họng chợt khô hẳn, cả người Viễn run rẩy rạo rực mang những cảm giác tình dục như lần đầu năm xưa, khi khám phá ra công dụng của cây bàn chải sắt. Lê Viễn chợt hiểu rằng, không đơn giản chỉ là cây bàn chải sắt vẫn giúp mình thỏa mãn tình dục. Cảm giác thiêu thiếu sau những lần tự thỏa mãn tình dục thì nay đã rõ, đó chính là nỗi khát khao thích được gần gũi những người đàn ông, rất đơn giản, Viễn là 1 thằng Đồng tình luyến ái. Người bạn ấy sau này cũng chính là 1 thành viên trong nhóm 3V, 1 sự trùng hợp ngẫu nhiên hay cố ý.
Nhưng là 1 người có học thức và cảm nhận được sự bất thường của bản thân nên Viễn cũng cố gắng dùng nghị lực bản thân để đè nén và hướng dẫn mình vào những hoạt động đúng đắn. Đôi khi không kìm được thì buộc phải chìu theo dục vọng và lại sống trong ăn năn. Ra trường đi dạy học, Viễn lấy vợ với hy vọng sẽ tìm lại bản chất thực của 1 thằng đàn ông trong mình, nhưng Viễn lầm. Nó là 1 cái gì đó sâu xa trong tầm thức và không khống chế nổi. Đây là 1 nổi bất hạnh của Viễn.
“Chúng tôi có 3 người, và cả 3 đều là những thằng pêđê, nhưng vì là những người có gia đình đàng hoàng, có cuộc sống và vị trí vững chắc nên rất sợ mọi người biết, khinh bỉ. Cũng là sự tình cờ, chúng tôi gặp nhau, kết nhau vì hoàn cảnh và tính tình. Nhưng 2 đứa kia hạnh phúc hơn tôi, vì chỉ thuần là pêđê không, còn tôi bị mắc thêm chứng bệnh này. Việc tôi là 1 thằng pêđê thì vợ tôi đã biết, cô ấy khoan dung chấp nhận trong đau buồn, tủi nhục, nhưng vì thương tôi nên đồng ý cho tôi thỉnh thoảng lén lút ra ngoài thỏa mãn dục vọng mình. Tất nhiên tôi phải đi đâu thật xa, ví dụ về thành phố chẳng hạn, còn ở đây thì không được, lý do tôi là thầy giáo. Dĩ nhiên tôi biết cô ấy rất đau khổ, bởi chẳng ai sung sướng gì khi có 1 người chồng như vậy, nhưng vì hiểu tôi mà cô ấy cho phép. Lâu lắm tôi mới lén đi đâu đó 1 lần để làm điều tội lỗi ấy và về sống trong dằn vặt. Cũng nhiều năm rồi, cho đến khi vợ tôi bị tai nạn qua đời thì dần dần tôi thấy ham mê tình dục của mình ngày càng hướng vào việc tự hành hạ thân xác ngày càng nhiều hơn và hình như không có vợ thì tôi không còn ai để kìm giữ bản thân mình. Tôi buộc phải gởi con về bên ngoại là vì vậy, tôi sợ cháu nó sẽ bị ảnh hưởng của tôi. Cái khoái cảm tình dục đồng giới của tôi ngày càng tăng và chỉ đạt đến đỉnh cao khi tôi thấy kết hợp việc thân xác của mình bị hành hạ đau đớn với 1 người đàn ông khác trong bạo lực bị dày vò để đạt đến sự sung sướng của tình dục. Trước kia việc hành hạ bản thân tôi thường thực hiện 1 mình không cho ai biết, các bạn trong nhóm 3V cũng chỉ biết tôi là 1 pêđê như họ thôi. Cuối cùng tôi đã nói thật và nhờ nhóm bạn của mình, chúng nó riết rồi đứa nào cũng sợ những ý thích kỳ quái của tôi và cuối cùng tôi đành phải tự lần mò đi tìm những kẻ cùng sở thích, nhưng ở VN mình chuyện này ít lắm, chuyện nó là như vậy đấy”.
Không muốn đi sâu vào chuyện tình dục của anh ta, các trinh sát đặt vấn đề về nhóm pêđê Quang B, nghĩ ngợi 1 lát và Viễn cho biết.
“Hình như pêđê không có chỗ giành cho những kẻ già, đến 1 lúc nào đó lớn tuổi có lẽ các ham mê nhục dục của con người ta sẽ tự rút lui. Đấy có lẽ là quy luật.
Thỉnh thoảng tôi lại mò đến Eo biển Xanh vì cũng muốn tìm những người cùng cảnh để tâm sự, pêđê là vậy, thích mới, thích trẻ, thích đẹp, thích khỏe! Một lần đến Eo biển Xanh, tình cờ tôi được tiếp xúc với 2 Việt kiều từ Mỹ về có tên là Quang B và Hy. Chúng cũng như tôi, những kẻ chỉ tìm được khoái cảm tình dục bằng việc tự hành hạ thân xác. Bọn này đến đây bao lâu rồi tôi không biết vì tôi ở xa ít đến đây thường xuyên. Nói chẳng biết các anh có tin không, 1 kẻ là pêđê chỉ cần đi lướt qua thôi là đã có thể nhận ra nhau rồi. Nó ở sự linh cảm, cảm giác, mùi hay là cái gì tôi không rõ, nhưng thực sự những người đồng giới chúng tôi khi tiếp xúc với người đối diện, dù cho anh ta có che dấu kỹ lưỡng như thế nào, chúng tôi chỉ cần nhìn vào mắt nhau là hiểu mình là ai, muốn gì. Quang B và Hy đối với tôi cũng vậy, chỉ cần lượn lờ qua nhau vài vòng là chúng tôi nhận ra sở thích của nhau và sáp đến. Nói ra thật hổ thẹn, từ ngày trong tôi xuất hiện thú vui ghê tởm, hành xác mình để tìm tình dục thì đây là lần đầu tiên tôi được hưởng trọn vẹn thú vui này qua 2 thằng Quang B và Hy. Có vẻ như bọn chúng là những bạo dâm quen tay, nên chúng hành hạ 1 kẻ khổ dâm như tôi rất có kỹ thuật, và đương nhiên cả đôi bên chúng tôi đều đạt được sở thích tình dục của mình. Tất nhiên sau đó chúng tôi có hẹn hò nhau, tôi thì tôi rất thích nhưng sau đó Quang B và Hy chán tôi, cũng phải thôi, tôi đã lớn tuổi, ốm yếu và cũ đi mà mục tiêu của chúng là những pêđê trẻ đẹp. Tôi biết bọn này tung tiền ra để chiêu dụ những pêđê trẻ đến phục vụ cho chúng”.
“Trong những người này, anh có gặp ai tại nhà riêng của bọn chúng chưa?”. Một trinh sát lấy ra 1 xấp ảnh trong đó có 3 tấm ảnh của các nạn nhân trong chuyên án N.86 đưa cho Lê Viễn, nhìn anh ta hy vọng. Xem kỹ, đột nhiên Viễn chỉ tay vào khuôn mặt và khẳng định: “Tôi có gặp cả 2 đứa này tại nhà Quang B”, “Anh có chắc không?”, “Chắc, 1 đứa thì tôi gặp tại Eo biển Xanh, nó cũng là pêđê hình như tên là Nguyên thì phải, và tôi biết là bọn Quang B đang ve vãn, còn 1 thằng tình cờ tôi có gặp ở nhà Quang B khi tôi ghé qua, nhưng tên là gì tôi không rõ”. Hai trinh sát nhìn nhau gật đầu. Trong xấp ảnh có hơn 10 khuôn mặt, Viễn đã chỉ đúng 2 nạn nhân của vụ án đó là Nguyễn văn Nguyên, sinh viên đại học kinh tế và Lê văn Phan, người mẫu thời trang.
Xác định lại các thông tin 1 lần nữa, 2 trinh sát đứng lên cám ơn Lê Viễn để ra về.
Một lần nữa họ khẳng định với anh ta, tất cả những thông tin về đời tư của Viễn sẽ được giữ bí mật tuyệt đối và anh ta hãy yên tâm.
Trinh sát hình sự lớn tuổi khi bắt tay Viễn để về, đột nhiên thở dài:”Chuyện tình dục là chuyện khó nói, chúng ta đều là những người đàn ông đã có tuổi, có học và có gia đình đàng hoàng. Tôi chẳng biết khuyên anh điều gì, nhưng tôi chỉ hy vọng anh sẽ suy nghĩ kỹ vấn đề này. Nên vì danh dự bản thân, vì con cái của mình”. Lê Viễn im lặng, rồi anh ta nở nụ cười lạnh lùng nhìn 2 người “Tôi hiểu, điều làm tôi áy náy là danh dự bản thân và nổi ô nhục của gia đình và con trai tôi phải gánh chịu nếu như chuyện này đổ bể ra ngoài. Mong các anh giữ gìn bí mật cho tôi. Tôi hiểu mình phải làm gì mà”.
Một tuần sau, ban chuyên án N.86 sửng sốt nhận được tin, Lê Viễn đã treo cổ tự tử sau khi đi thăm con trai mình và nhờ bên ngoại nuôi nó, và anh ta còn viết thư xin lỗi tất cả mọi người. Cái chết bất ngờ của anh ta làm cho mọi người đều tiếc thương và không hiểu lý do. Trong cuộc họp giao ban chuyên án, 1 số thành viên lên án gay gắt 2 trinh sát hình sự đã từng đi tiếp xúc với anh ta. Vấn đề được đặt ra là các trinh sát khi tiếp xúc với Viễn có làm cho anh ta cảm thấy bị thúc ép truy bức về tâm lý để phải tìm đến cái chết hay không? Cách đặt vấn đề, câu hỏi, sự đe dọa… Đây không phải là ban chuyên án muốn buộc tội các trinh sát, nhưng muốn mổ xẻ làm rõ để rút kinh nghiệm.
Một cuộc tranh cãi, mọi người đều đỏ mặt và bực bội lẫn nhau.
Trong bầu không khí bực bội ấy, Lân phát biểu:
– Thôi chúng ta đừng trách móc hay dằn vặt nhau nữa. Âu đây cũng là 1 bài học kinh nghiệm cho chúng ta trong công việc sắp tới. Tuy nhiên, thực tế việc này không phải lỗi của chúng ta, tôi nghĩ Lê Viễn đã tự chọn cho mình cái kết cục này lâu rồi. Là người có học thức, có vị trí xã hội và được đồng nghiệp, học trò kính trọng, đương nhiên anh ta sẽ cảm thấy khổ sở như thế nào về chuyện tình dục quái gở của mình. Việc chúng ta đến chẳng qua chỉ là giọt nước cuối cùng của 1 ly nước đã tràn, thế thôi – Nguyễn Lân thoáng cười buồn – Tôi không nghĩ ra, giây phút cuối cùng đối diện với cái chết, anh ta nghĩ gì nhỉ? cô đơn, tuyệt vọng hay là cái gì khác? Không lẽ cuộc đời này những con người như anh ta không có lối thoát hay sao?
Không có ai trả lời câu hỏi của anh cả, mọi người im lặng.
“Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt, trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt, dọi xuống trăm năm một cõi đi về… ”
Bất chợt đâu đó giọng hát trầm buồn mênh mang của ca sĩ Thanh Lam chợt vang lên.
**************
Một tuần sau đó, qua việc kết hợp với thông tin có từ các cơ quan an ninh bổ sung, ban chuyên án N.86 đã có được lý lịch khá đầy đủ về 3 tên: Văn Phụng Quang, người Hoa, gốc Triều châu, sinh sống ở nhà… đường Trần Hưng Đạo, từ trước năm 1975, trình độ văn hóa: hết cấp 3, độc thân. Năm 1978, cùng 1 số người Hoa ra Hải phòng về Trung quốc, sau đó sang Hồng Kông và đi Mỹ năm 1983. Sang Mỹ, buôn bán nhiều nghề, đi học, sau đó có 1 thời gian làm tại Thẩm mỹ viện Katherine Quang Anh, do bác sĩ Shira Miskiny AR, M.D. làm giám đốc. Địa chỉ tại 807 W.17 St, Santa Ana, Ca. 92706. Trong các năm 1994, 95, Văn Phụng Quang liên tục về VN thăm gia đình nhiều lần và chính thức mở tiệm làm đầu Q&Q từ cuối năm 1995 đến nay. Tại Mỹ, y đã bị cảnh sát địa phương đưa vào “sổ đen” vì những sở thích sinh hoạt tình dục với trẻ em. Đã 1 lần bị tòa án Mỹ kêu án 3 năm tù về tội này và giám sát chặt chẽ hoạt động tại Mỹ.
Bùi Minh Quang (còn gọi là Quang B), xuất cảnh cùng gia đình năm 1990 theo diện H.O. Nghề nghiệp ở VN trước khi xuất cảnh là công nhân xí nghiệp in, và địa phương cho biết y là 1 pêđê có tiếng ở khu vực chợ Ông Tạ. Sang Mỹ, làm phục vụ tại nhà hàng Viễn Đông tại: 9683 Wesminter, Garden Grove, Ca. 90655. Về VN lần đầu, và có quan hệ bạn bè với Văn Phụng Quang.
Trần Hy, di tản vào 30/4/1975. Trước kia ở VN làm nghề buôn bán, sang Pháp ở, có vợ 2 con. Từ năm 1985 hai vợ chồng đã sống ly thân vì vợ Trần Hy không chịu nổi căn bệnh Đồng tình luyến ái của Hy ngày càng lộ rõ. Năm 1989, sau khi ly dị thì sang Mỹ ở với người em trai và làm nghề buôn bán bất động sản cho D.T.Ton & Associater ở 9091 Bolsa Avenue, Suite 101. Có tham gia làm báo Ngày Xuân của 1 tổ chức Việt kiều phản động ở Mỹ, thường xuyên về VN. Bắt đầu cặp nhóm với Quang A và Quang B từ năm 1996.
Đã có cơ sở để bắt Quang B và tên Hy nhưng Thượng tá trưởng phòng, trưởng ban chuyên án N.86 và Nguyễn Lân thống nhất với nhau, tạm thời chưa bắt vội, cần thêm 1 vài thông tin nữa. Tuy nhiên cần giám sát chặt chẽ bọn này, các tổ trinh sát thay nhau đeo bám ở các địa điểm đi lại và nơi ở của bọn chúng. Lân cũng hơi lo ngại, vì bọn chúng là Việt kiều nên rất có thể thấy động chúng chuồn mất. Do vậy anh trực tiếp làm việc với phòng xuất nhập cảnh và thông báo với Công an cửa khẩu để đề nghị nếu bọn chúng có đăng ký xuất cảnh thì báo cho phòng biết ngay.
Một nhóm trinh sát về báo cáo 1 tin quan trọng. “Một nguồn tin cho biết Tư Sún, tên này là trùm pêđê ở các bar Sương Mới, vũ trường Eo biển Xanh, sàn nhảy Thiên An và cũng là thằng dắt mối cho 1 số gay nước ngoài, Việt kiều về nước khi có nhu cầu. Cơ sở cho biết, Tư Sún là người dắt Đặng Thái Huy dặp 2 tên pêđê Quang B và Hy”. “Nguồn tin này ở đâu? Ai cung cấp?”, Lân hỏi. “Dạ báo cáo do 1 thằng bạn pêđê của Huy cho biết, tuy nhiên nó khẳng định muốn rõ hơn thì phải gặp Khanh pêđê vì tên này và Huy chơi rất thân, chính nó dẫn Huy đến gặp Tư Sún trước đó”. Lân chỉ đạo tiếp cận và tìm hiểu sâu thông tin này, xác định cho anh thời gian nào nạn nhân Huy tiếp xúc với 2 tên pêđê kia và sau đó thì sao?
Thượng úy Hùng và Trung vội vã kéo nhau vào phòng Lân, vừa ngồi xuống Hùng vừa thở vừa nói: “Nguồn tin cừ cơ sở của hình sự quận và kết hợp tin cơ sở của em cho biết thì đêm 7/6 rạng 8/6 Đức gà không đến nhóm sinh hoạt như thường lệ và ngay hôm sau, sau nữa cũng không thấy. Nghe nói nó đột ngột bỏ về quê, cả tháng sau Đức gà mới về nhập bọn lại, ai hỏi đi đâu nó đều không trả lời. Tuy nhiên có 1 lần nhậu say, nó buột miệng thổ lộ là nó đi làm 1 phi vụ lớn cho pêđê Tiểu Long Nữ thuê. Số tiền nghe đâu hơn chục triệu, nó tìm nhóm Ngũ Long công chúa để hỏi về Tiểu Long Nữ đi đâu, nhưng không ai rõ. Sau này nó thanh minh với cả bọn chuyện nó nói chỉ là chuyện chơi, vì say xỉn, và tỏ vẻ lo sợ. Tuy nhiên nhóm pêđê ở đây có nhận xét quả thật Đức đã có làm phi vụ gì đó cho Tiểu Long Nữ, bởi thấy nó có tiền, trước kia thì không. Và 1 thằng còn khẳng định, gần sáng 8/6 nó còn gặp Đức gà ở hẻm Cô tiên đi ra rất vội vã, nó có kêu nhưng Đức gà chỉ quay lại nhìn và giả lơ bỏ đi”.
“Rất tốt”, Nguyễn Lân khen ngợi.
“Bọn em đã bí mật lấy được dấu tay của Đức gà đem về đây để ta thử so sánh với vân tay của tên giết người tại nhà thạc sĩ Bàng”.
Tiễn 2 trinh sát ra, Lân lấy tập hồ sơ vụ án thạc sĩ Bàng ra, cẩn thận xem lại toàn bộ và ngẫm nghĩ. Anh còn có 1 số thông tin khác mà chưa muốn trao đổi cùng các trinh sát của mình.
Sáng nay, thiếu tá Cơ, đội trưởng cảnh sát hình sự công an quận lên gặp anh, Văn Cơ cho biết, do có vài lần tiếp xúc với Hòa, vợ chưa cưới của thạc sĩ Bàng, nên cách đây mấy ngày, cô đột nhiên đến gặp anh để xin ý kiến. “Đó là Hòa rất bất ngờ, khi nhận được 1 bộ hồ sơ đầy đủ các thủ tục do văn phòng luật sư Minh Kiên chuyển đến. Luật sư Kiên cho biết đây là di chúc do thạc sĩ Bàng nhờ ông ta làm sẵn, nếu sau khi anh ta chết, ông hãy đứng ra làm thủ tục để chuyển toàn bộ số tài sản của mình cho mẹ con Hòa, để cô có thể nuôi đứa con nuôi của Bàng đến khi khôn lớn. Hòa rất hoang mang và bị bất ngờ. Cô cho biết, từ khi cô và Bàng dự định kết hôn đến nay, chưa bao giờ cô hỏi han về chuyện tài sản riêng tư của anh ta. Qua luật sư cô được biết, sau khi Bàng chết, gia đình Bàng cũng có liên lạc với 1 số nơi để hỏi về tài sản của Bàng. Và luật sư Kiên có tiếp xúc với gia đình Bàng, ông cho họ biết ông được Bàng ủy quyền đứng ra thực hiện di chúc của anh, chuyển tài sản của mình cho mẹ con Hòa. Vì vậy gia đình Bàng sau đó không còn quan tâm chuyện này nữa, thậm chí họ cũng cắt luôn các mối quan hệ với Hòa vì cho rằng Hòa cố ý trong chuyện này”.
“Đáng lẽ tôi báo cáo tin này về phòng – Thiếu tá Cơ phân trần – Tuy nhiên được biết văn phòng luật sư Kiên ở địa bàn quận, vì vậy tôi tranh thủ tiếp xúc với ông ta luôn. Luật sư Kiên cho biết vào đầu tháng 5, ông ta có tiếp 1 vị khách đến hỏi ông ta các thủ tục làm di chúc sau khi chết, đó là thạc sĩ Bàng. Theo luật sư đánh giá, đó là 1 trí thức, lịch sự và thông minh. Thái độ rất bình thường, không có dấu hiệu gì khác. Ông hướng dẫn khách hàng làm các thủ tục và nhận lời ủy thác đứng ra lo liệu các thủ tục thực hiện di chúc. Lúc đó ông nghĩ khách hàng của mình lo xa quá, anh ta còn khá trẻ. Luật sư thú nhận, sau đó 1 tháng thì ông nhận được tin người khách kia đã qua đời dù đó là 1 vụ giết người. Ông nhớ lại và có cảm giác như người khách của mình hôm đó biết trước chuyện này – Văn Cơ đột nhiên dừng lại nhìn Lân chờ phản ứng của anh sau câu nói vừa rồi của mình. Thế nhưng Lân vẫn lặng thinh, không nói gì. Cơ đành nói tiếp – Vâng. Khách hàng của luật sư đã hỏi kỹ các chi tiết để làm di chúc và thảo luận kỹ với ông ta cách thức để thực hiện di chúc sau khi anh ta chết. Luật sư có cảm giác như anh ta đã biết trước cái chết của mình và tiến hành làm di chúc”.
Thiếu tá Cơ đột nhiên ngừng lời, vì chính anh cũng cảm thấy những lời nói của mình có điều gì chưa ổn. Đẩy gói thuốc tới chỗ Cơ, châm 1 điếu, nhả lên trời những vòng khói thuốc ngoằn ngoèo, Lân tư lự:
– Cậu thấy đấy, như vậy chúng ta có thêm thông tin để biết rằng, trước khi chết khoảng 1 tháng, thạc sĩ Bàng đã bí mật làm di chúc để toàn bộ tài sản của anh ta lại cho mẹ con Hòa, vợ chưa cưới của mình?
Cơ gật đầu. Lân cười:
– Biết trước? Đây là sự linh cảm, bói toán, giác quan thứ 6… Những lời nói của luật sư Kiên, giờ đây đã mang ý chủ quan. Làm sao khách quan cho được khi thân chủ của ông ta đã chết rồi. Việc anh ta đến xin hướng dẫn và ủy thác ông lo thực hiện di chúc cho anh ta cũng như cái chết của anh ta sau đó 1 tháng, chẳng là 1 sự trùng hợp ngẫu nhiên? Anh đã hỏi kỹ ông ta khi tiếp khách hàng của mình có thấy phản ứng bất thường gì hôm ấy không?
– Tôi hỏi kỹ rồi – Cơ trả lời – Luật sư Kiên xác nhận, họ có gặp nhau mấy lần. Nhìn chung thái độ của thạc sĩ Bàng rất bình thường. Chỉ có vài dấu hiệu mệt mỏi nào đó, nhưng chuyện đó đâu có ý nghĩa gì? Còn sau khi anh ta bị giết, như vị luật sư nhận xét là ông ta có cảm giác. Cảm giác? Cơ gãi đầu – Anh nói đúng đó, tất cả khó khẳng định được điều gì?
– Thế còn cô Hòa, đến lúc nào mẹ con cô ta mới biết được mình được hưởng toàn bộ số tài sản trong di chúc của thạc sĩ Bàng? Lân đột ngột hỏi – Liệu cô ta có biết trước điều đó không? Ví dụ ngay sau khi Bàng lập di chúc?
– Không – Cơ hiểu Lân muốn hỏi gì, lắc đầu – Cô ta chỉ mới biết cách đây vài ngày thôi. Luật sư Kiên khẳng định ông ta không hề tiết lộ bất cứ thông tin nào theo đúng những qui định trong di chúc. Và giữa cô Hòa và Bàng, họ cũng sắp thành vợ chồng rồi còn gì?
Thiếu tá Lân gật gù. Cơ nói có vẻ bực bội:
– Không hiểu sao trong vụ án này tôi thấy có điều gì đó lợn cợn. Bây giờ chúng ta đã xác định được nạn nhân là 1 người Đồng tình luyến ái rồi. Nhưng anh ta dấu rất kỹ, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Dứt khoát cái chết của anh ta phải liên quan đến những kẻ Đồng tình luyến ái nào đó. Nhưng liên kết sự việc lập di chúc trước đó, cùng việc tham gia khám nghiệm hiện trường ở nhà anh ta. Tôi nhận thấy có 1 sự sạch sẽ phẳng phiu và cẩn thận xung quanh cái chết này? Lân nhướng mắt ngạc nhiên nhìn Cơ – Nói thật có thể anh không hài lòng – Cơ bức rức cọ quậy trên ghế – Không hiểu sao tôi vẫn cảm giác có 1 sự sắp xếp nào đó về cái chết này. Dường như cứ là anh ta đã chuẩn bị trước để đón nhận cái chết của mình. Tại sao vậy? linh cảm, giác quan thứ 6 như anh nói hay là cái gì? Tôi không hiểu…
– Liệu anh ta có bị bệnh tật gì không nhỉ và cái chết bị giết chỉ là sự ngẫu nhiên trùng hợp?
Nghe Lân lẩm bẩm, mắt Cơ vụt sáng, anh chồm dậy:
– Tôi cũng nghĩ vậy. Hay chúng ta thử điều tra thêm 1 hướng này?
Lân gật đầu đồng ý. “Thế còn luật sư Kiên và số tài sản của thạc sĩ Bàng theo di chúc để cho mẹ con cô Hòa”. Cơ hỏi “Cứ theo đúng các thủ tục của luật đã qui định”.
Thiếu tá Cơ gật đầu đi ra.
Và giờ đây những lời nói của Cơ vẫn luẩn quẩn trong đầu Lân. Di chúc, nhà cửa sạch sẽ, các món nợ đã thanh toán đủ, thậm chí là vài lời nhắn gởi trước… Qua các nguồn tin trinh sát báo về, Lân còn được biết, trước đó hơn 1 tháng, thạc sĩ Bàng bỗng nhiên có thái độ hòa nhã, thân ái, gần như tốt đột xuất với mọi người ở cơ quan, bạn bè đồng nghiệp xung quanh. Theo dư luận chung đánh giá, lạnh lùng, khó gần gũi với những người xung quanh. Bản tính ít nói, cô độc, cuộc sống có nhiều bí ẩn. Chính vì thế ngoài những quan hệ trong công tác hầu như không ai thích tiếp xúc với anh ta, trừ ông phân viện trưởng. Việc Bàng đột nhiên thay đổi thái độ đối với những người xung quanh làm cho mọi người nghi ngờ, nhìn chung dư luận đều cho rằng đây là thủ đoạn chính trị của Bàng để nhắm tới chiếc ghế Phân viện trưởng sắp tới. Thế nhưng anh ta đột nhiên bị giết chết, ai cũng ngỡ ngàng.
Tất cả nối xâu chuỗi lại cho thấy quả thật đang có 1 biểu hiện gì khá lạ lùng ở thạc sĩ Bàng. Nhưng Lân không thích điều này. Giác quan ở người cảnh sát hình sự chẳng qua đó là những kinh nghiệm thực tiễn trải qua trong cuộc sống và công việc để được đúc kết thành kinh nghiệm. Điều này rất quí đối với 1 chiến sĩ cảnh sát hình sự, thế nhưng anh cho rằng, kinh nghiệm vẫn là kinh nghiệm. Trong cuộc đấu tranh với các loại tội phạm, kinh nghiệm giúp người chiến sĩ rất nhiều, nhưng không phải là tất cả. Không thế chỉ có kinh nghiệm thực tiễn mà quên đi các biện pháp nghiệp vụ khác. Kinh nghiệm cần phải được kết hợp với tri thức, trình độ khoa học kỹ thuật. Nếu chỉ biết dựa vào kinh nghiệm thì sẽ tạo sức ì, sự ỷ lại rất lớn ở người chiến sĩ. Không thiếu gì trường hợp kinh ngiệm sẽ biến thành những phán đoán chủ quan, duy ý chí, làm lệch hướng điều tra vụ án. Và đôi lúc chủ quan kinh nghiệm đã trở thành rào cản những tiến bộ khoa học, cản trở sự năng động của những chiến sĩ trẻ, biến thành thành trì để bám giữ vị trí hiện có. Đừng quên rằng để đưa được 1 tên tội phạm ra trước vành móng ngựa để xét xử đúng người, đúng tội, chứng cớ pháp lý là điều quan trọng nhất. Không phải ngẫu nhiên mà bất cứ 1 chiến sĩ công an nào, đều phải tâm niệm 1 yêu cầu “trọng cứ hơn trọng cung”.
Trong trường hợp này, lời nói của Văn Cơ cũng như từ những thông tin mình có được, thiếu tá Lân thừa nhận, quả nhiên xung quanh cái chết của thạc sĩ Bàng còn có 1 điều gì đó khá bí ẩn. Nhưng hiểu làm sao lời nói của Cơ, chuẩn bị trước để đón nhận cái chết… Lân lắc đầu.
Chuẩn bị trước để chết, tại sao?
Nhức đầu quá, Lân đứng dậy tắt máy lạnh, mở tung cánh cửa sổ để đón 1 luồng gió mát. Anh mò trên bàn tìm bao thuốc, nó lép kẹp, anh thở dài vứt vào sọt rác.
Quay lưng lại, đột nhiên anh thấy vị thạc sĩ kia đang nhìn anh chầm chập từ tấm ảnh để trên bàn. Ánh mắt anh ta vừa có vẻ gì đó buồn thảm u ám, vừa có vẻ gì đó như thách thức châm chọc với anh. Chắc rằng anh ta đang hỏi Lân, trò chơi ú tim này, các anh hay tôi thắng?
Ai thắng?