Một Thế Giới Không Có Đàn Bà - Chương 12
CHƯƠNG 12 –
Thông tin báo cáo từ các nơi về dồn dập làm thiếu tá Lân gần như không thở được. Anh phải đề nghị với Ban chỉ huy phòng cho anh rút ra khỏi 1 cuộc họp sự vụ không cần thiết.
– Hiện nay phòng chúng ta đang làm 1 số vụ án trọng điểm, tuy nhiên án N.86 này không nằm trong hướng giết người cướp của thông thường – 1 phó phòng lên tiếng đầu tiên – Đến nay chúng ta có thể khẳng định rõ về phương thức và thủ đoạn của bọn này chỉ thu nhỏ trong 1 nhóm Đồng tình luyến ái của thành phố chúng ta, với dấu hiệu giết người manh tính bệnh hoạn rõ rệt. Chúng ta có thể thống nhất khoanh vùng phạm vi đối tượng như vậy. Mọi người rầm rì tán thành ý kiến ấy.
Các ý kiến báo cáo xác minh cho biết. Về nạn nhân Nguyễn văn Nguyên, đã xác định thời gian trước khi Nguyên bị giết, Nguyên có khoe với bạn bè là có quen với mấy Việt kiều ở vũ trường Eo biển Xanh và những người này bao chi cho Nguyên rất sộp. Một thời gian sau đó Nguyên chết.
Về nạn nhân Đặng Thái Huy, được biết nạn nhân có 1 thời gian dài xử dụng ma túy. Tuy được cha mẹ cưng chìu nhưng Huy không dám cho họ biết mình có xử dụng ma túy. Một pêđê cho biết, bạn của Huy tiết lộ, khi thấy Huy không có tiền để mua thuốc hút, nó có đề nghị Huy chịu khó phục vụ cho mấy thằng pêđê để có tiền, vì Huy bề ngoài có tướng tá trông được. Ban đầu Huy không đồng ý nhưng sau vì kẹt quá, tiền gia đình cung cấp không đủ nên thỉnh thoảng cũng có đi lại với vài pêđê. Huy đã từng đến Eo biển Xanh để sinh hoạt với giới pêđê tại đây, và thời gian gần đây Huy đột nhiên có vẻ giàu có, tiền bạc dư giả, không rõ lý do. Một thời gian ngắn sau đó thì Huy bị giết chết.
Nạn nhân Lê văn Phan, các bạn diễn trong nhóm thời trang của anh ta cho biết, Phan là 1 gương mặt sáng giá của nhóm và được nhiều người hâm mộ. Thỉnh thoảng Phan cũng được những người khách ngoại quốc hoặc Việt kiều tới thăm và mời đi chơi xa, đó là chuyện thường xuyên,nên khi Phan vắng mặt mấy tuần liền họ cũng không quan tâm lắm vì anh ta thường như vậy. Ai cũng bất ngờ khi biết anh ta bị chết, 1 nguồn tin khác còn cho biết thêm, Phan sinh sống như “vợ chồng” với 1 người ngoại quốc ở đường Lãnh binh Thăng. Tên này trước kia vốn công tác ở 1 văn phòng đại diện ở thành phố, nay đã chuyển qua Thái lan, tuy nhiên nó vẫn thuê nhà cho Phan ở và 1 vài tuần lại bay về VN để chung sống với Phan. Thỉng thoảng Phan cũng có đến Eo biển Xanh để sinh hoạt với bạn bè.
Nguyễn Lân trầm ngâm. Tất cả cuối cùng đều tập trung vào Eo biển Xanh, các nạn nhân hầu như đều có đến đây sinh hoạt, điều này cũng dễ hiểu vì đây là nơi sinh hoạt của giới Đồng tình luyến ái. Tuy nhiên 1 số nạn nhân đột nhiên giàu lên bất thường trong 1 thời gian ngắn và sau đó thì bị giết chết. Eo biển Xanh – tiền – bất ngờ – chết, Lân gạch mấy chữ thật đậm và nói với các thành viên ban chuyên án “Đây là điều tôi muốn lưu ý các đồng chí, riêng về nạn nhân Phan, chúng ta cần tìm cho ra tên tuổi, địa chỉ và nhân thân của tên ngoại quốc mà Phan đang sống chung kia. Liệu có khi nào nó ghen tuông mà giết chết Phan không, được biết mấy tên pêđê yêu nhau cuồng nhiệt và ghen tuông lắm”. Nghe giọng khôi hài của Lân, mọi người bật cười.
Một thành viên nói:”Tôi rất chú ý đến Eo biển Xanh, hầu như nạn nhân nào cũng có đến đây, quen biết đối tượng nào đó, có tiền và sau đó là bị giết chết. Do vậy điểm xuất phát của chúng ta là từ Eo biển Xanh”.
“Đúng thế – 1 thành viên khác tán thành – không loại trừ các nạn nhân đế đây để sinh hoạt, đã quen với ai đó, được bao tiền bạc để chi tiêu và sau đó dụ dỗ nạn nhân sinh hoạt với mình và kẻ giết người là đây”.
– Hãy chú ý chi tiết các nạn nhân đột ngột giàu lên và 1 thời gian ngắn thì bị giết chết – Thượng tá trưởng phòng, trưởng ban chuyên án nhắc nhở – Những pêđê này sinh hoạt bình thường không có gì, nhưng khi đột nhiên có tiền, vậy ai chi tiền cho họ? dứt khoát phải có người biết và kẻ chi tiền này phải giàu có, các đồng chí lưu ý thêm về chi tiết có 1 vài Việt kiều trong các báo cáo nhắc đến.
– Đúng vậy – Nguyễn Lân gật đầu – tôi đang chờ thông tin xác minh về 2 tên việt kiều Quang B và Hy, cũng như băng Tư sún. Bọn này hình thành 1 sợi dây móc xích với nhau, tuy nhiên chưa có thông tin báo cáo về.
Nguyễn Lân chỉ thị:
– Tiếp tục xác định thêm các quan hệ khác của nạn nhân, lấy Eo biển Xanh làm tiêu điểm chính, tuy nhiên cũng cần mở rộng hướng điều tra sang nơi khác, ví dụ như với nạn nhân Phan. Tuy nhiên công tác trinh sát của chúng ta đối với Eo biển Xanh đang gặp khó khăn vì các trinh sát đi về đều báo cáo rất khó tiếp cận, lý do chúng ta không có trinh sát nào là pêđê và không chịu hy sinh làm pêđê được, trừ như tôi thì bọn pêđê lại chê già – Mọi người cười rộ, Lân tủm tỉm – Muốn nắm được Eo biển Xanh thì phải có người của ta đi vào trong đó. Do vậy hiện nay chúng ta phải khẩn trương tung các cơ sở là pêđê đeo bám Eo biển Xanh.
– Hiện nay chúng ta cũng có vài người rồi – Thiếu tá đội trưởng đội 4 báo cáo – chắc ít hôm nữa có kết quả.
– Tốt lắm – Lân gật đầu – Tôi nhắc lại, với Eo biển Xanh phải chú ý đến 2 thằng Việt kiều và băng Tư sún.
***************
Vừa ngồi nghỉ 1 chút thì thượng úy Hùng và thiếu úy Trung cùng lãnh đạo đội 3 từ ngoài xin vô gặp mặt. Lân gật đầu.
Thượng úy Hùng báo cáo:
– Xác minh kỹ về Phạm Hồng Bàng, chúng tôi có nhận xét chung là về vấn đề t`nh và tiền của anh ta thì không có khả năng dẫn đến giết người. Vì anh ta có đời sống khá cao, độc thân, làm thêm nhiều, nên rất dư giả. Trong chuyện tình cảm mọi người đều công nhận anh ta sống nghiêm túc, thậm chí là khô khan và cũng chưa ai phát hiện anh ta có biểu hiện lăng nhăng gì. Riêng tranh chấp đố kỵ cá nhân thì có, tuy nhiên động cơ dẫn đến giết người thì không.
Lân cau mày.
– Vậy có nghĩa là chúng ta đang loại dần các giả thuyết giết người?
– Dạ vâng, tuy nhiên – Minh Thanh, đội phó đội 3 ngắc ngứ – Chúng tôi đang lưu ý là cũng có nhiều lời đồn đại, đặc biệt là những người xung quanh nơi anh ta sống cho biết anh ta… Anh ta có những sinh hoạt riêng hơi kỳ dị.
– Đồng chí muốn nói điều gì?
– À, những sở thích cá nhân, thỉnh thoảng có những mối quan hệ cá nhân nhưng chủ yếu chỉ là với đàn ông.
– Lại pêđê nữa à? – Lân kêu lên, anh nhăn mặt và lắc đầu – các đồng chí xác minh cho kỹ, tôi thấy anh ta già rồi, có trình độ và có vị trí công tác trong 1 viện nghiên cứu của Nhà nước. Nên không thể nào như vậy được, có khi nào ghen ghét dèm pha không?
– Thưa anh Lân, em nghĩ là không – Trung nói – em cũng hỏi kỹ vài nơi thì họ đều khẳng định khi trước anh ta còn sống với anh Hải mà sau này anh này bị tai nạn chết, thì họ thấy 2 người rất thân mật, có những cái thân mật đi quá tình bạn đàn ông thông thường. Rồi sau này anh ta cũng có những mối quan hệ bí mật với vài người đàn ông khác mà mọi người đều khẳng định là pêđê, dù anh ta dấu rất kín.
– Có nghĩa là cái chết của anh ta có liên quan đến pêđê?
– Hiện nay chúng ta chưa rõ, nhưng đấy là những chi tiết rất đáng chú ý.
– Thế còn tên giết người trong rạng 8/6, các đồng chí đã xác minh đến đâu rồi?
– Dạ đang tiếp tục truy tìm nhưng vẫn chưa có thông tin mới.
Tiễn các trinh sát ra cửa, Lân lẩm bẩm, không hiểu trên đời này pêđê đâu ra mà lắm vậy. Tất cả những vụ án mà anh ta đang trực tiếp chỉ đạo điều tra quanh đi quẩn lại đều có liên quan đến những gã pêđê. Lân bực bội, những gã pêđê đáng ghét, giá như anh có 1 thẩm quyền nào đó, anh sẽ cho đày hết bọn chúng ra đảo hoang sống là yên chuyện. Lân cho rằng pêđê là 1 hiện tượng sa đọa, suy thoái của xã hội. Chỉ có những kẻ ăn no rửng mở thừa tiền của mới có những trò này, nếu cuộc sống khó khăn, đời sống cơ cực thì đâu có thấy. Pêđê cũng đâu có xuất hiện ở thôn quê, hay nơi lao động, nó chỉ xuất hiện ở những nơi đô thị và ở những kẻ thừa tiền. Cứ dúi vào tay chúng cái cuốc, lao động đi, ngày 12 tiếng phơi mặt trên đồng ruộng, đổ mồ hôi vì hạt thóc, xem ai có còn pêđê để mà uốn éo nữa không?
Lân cũng phải thừa nhận những thông tin của trinh sát báo cáo về Phạm Hồng Bàng cũng có cơ sở. Anh ta, 1 con người có cuộc sống gần như tách biệt với mọi người, lập dị, cô độc không có biểu hiện gần gũi đàn bà. Việc anh ta ân cần chăm sóc chu đáo với mẹ con Hòa và dự tính lấy cô ta làm vợ, có vẻ như là 1 sự trả ơn nghĩa, bởi qua hỏi khéo léo, các trinh sát cho biết anh ta rất “nghiêm túc” trong quan hệ với Hòa, 4 năm qua anh ta chưa bao giờ nắm tay cô hay có 1 cử chỉ sàm sỡ nào khác. Đây là sự đứng đắn thật sự hay còn vì cái gì khác? Từ các báo cáo toát lên 1 điều nạn nhân Bàng có những mối quan hệ nghi ngờ liên quan đến những gã pêđê. Thực ra lúc đầu Lân cũng có nghĩ như vậy, nhưng anh cố gạt ngang ý nghĩ đó, anh cho rằng đó là sự dèm pha lẫn nhau của người đời. Nhưng nay buộc anh phải suy nghĩ lại, rà soát tất cả các thông tin để có hướng chỉ đạo mới cho trinh sát.
Chiếc Toyota Camry màu tím đậm, chạy khá nhanh, mặc dù đường vẫn còn đông. Hai trinh sát hình sự đeo bám giữ 1 tốc độ vừa phải đề phòng bị lộ. Thế như hình như chủ xe có vẻ biết, cho xe chạy loanh quanh trong thành phố, không dừng lại ở 1 địa điểm nào nhất định. Đã thế thỉnh thoảng xe chợt chạy nhanh, nhưng đột nhiên khựng lại chậm hẳn gần như rề rề trên đường.
Nghe các trinh sát báo cáo về, Lân quyết định cho đội tổ trinh sát đeo theo xe.
Sau 1 cái vẫy tay, chiếc xe Citi lượn vào ngỏ hẻm và 2 trinh sát khác vọt đeo bám theo từ bên kia đường. Đến tốp trinh sát thứ 3 thì chiếc xe mới chịu từ từ dừng bánh ở trước 1 tiệm hớt tóc có tên “Thẩm mỹ làm đầu nghệ thuật Q&Q”. Đấy là 1 tiệm hớt tóc, nằm ngay trên đường Tú Xương.
Hai người đàn ông dừng xe trước cửa và đẩy cửa bước vào tiệm.
Sau 1 thời gian tiếp cận vũ trường Eo biển Xanh, ban chuyên án N.86 đã có những thông tin quý giá. Khoảng hơn 3 tháng nay, ở đây xuất hiện 2 người đàn ông đã lớn tuổi, chừng 40, hay đến đây la cà làm quen với các thanh niên Đồng tình luyến ái trẻ tuổi. Cơ sở của 1 trinh sát hình sự đã tiếp cận được với 2 gã này, cho biết 2 gã này là Việt kiều ở Mỹ về. Bọn chúng chi rất sộp để bao các pêđê ở đây và thường dụ dẫm đi chơi để ăn ngủ. Theo 1 vài pêđê cho biết bọn này khi quan hệ tình dục đồng tính hay có những cử chỉ rất bất thường. Và điều quan trọng 1 trong 3 nạn nhân của chuyên án N.86 trước khi chết có quen biết với 2 tên này và được chúng chìu chuộng, cho tiền bạc, cũng từng đi chơi với nhau vài lần và sau đó biến mất.
“Quan hệ tình dục đồng tính nhưng bất thường? Tôi cần biết điều bất thường ấy là cái gì?” và Lân chỉ đạo các trinh sát phải nhanh chóng xác minh xem chúng là ai, ở đâu, nếu là Việt kiều thì về VN từ thời gian nào với mục đích gì?
Các trinh sát nhanh chóng lần ra địa chỉ của bọn chúng.
Họ và tên: Trần Hy – sinh: 1957
Số hộ chiếu: 8796543
Mục đích vào VN: du lịch
Ngày nhập cảnh: 2/1/… Ngày xuất cảnh: 5/8
Họ và tên: Bùi Minh Quang – sinh: 1960
Số hộ chiếu: 8945362
Mục đích vào VN: du lịch
Ngày nhập cảnh: 3/2/… Ngày xuất cảnh: 9/6
Một trinh sát báo cáo “Hai thằng này về VN lần đầu, tất cả đều còn thân nhân ở thành phố, nhưng khi về chúng đều tạm trú ở Khách sạn Hoa Hồng. Và thường đến tiệm hớt tóc thẩm mỹ Q&Q, chủ tiệm Q&Q tên là Văn Phụng Quang, hiện cũng là Việt kiều và về đây mở tiệm hớt tóc này. Thực tế có khả năng bọn này cùng nhau hùn mở tiệm này làm địa điểm sinh hoạt. Do vậy cái tên Q&Q tức Văn Phụng Quang mà bọn pêđê gọi là Quang A, còn Bùi Minh Quang tức Quang B cùng đứng tên. Chúng quan hệ với nhau rất thân thiết, có lẽ là bạn bè từ bên Mỹ. Cả 3 thằng này đều là pêđê, bọn chúng thường xuất hiện ở các Bar, quán cà phê, vũ trường để làm quen với các pêđê VN khác. Cơ sở cho biết, V.P.Quang thì thích được quan hệ với các nam thiếu niên nhỏ tuổi, đối tượng của nó thường dưới 15 tuổi, còn Quang B và thằng Hy đối tượng là pêđê thanh niên.
Lân tỏ ra bức rức:
– Bọn này chúng ta đều có thể bắt được rồi.
Thượng tá trưởng phòng gật đầu:
– Dĩ nhiên, bọn chúng đều đáng bị bỏ tù. Với Quang A, nó sẽ vi phạm vào các điều cấm của luật hình sự về việc giao cấu với trẻ em vị thành niên, bất kể giới tính nào. Tuy nhiên, tất cả đang nằm trong vụ án N.86, nên chúng ta phải tính cả 3 tên, không thể nóng nảy bắt tên này bỏ tên kia thì đánh động chúng mất.
– Sau cái chết của 3 pêđê vừa rồi, giới pêđê thành phố có vẻ xôn xao, và 2 thằng Việt kiều cũng có dấu hiệu nao núng – Một trinh sát cho biết – Cơ sở của tôi tiếp cận thì được biết, bọn chúng có thố lộ đang chuẩn bị về Mỹ. Hình như chúng đang sợ, tuy nhiên chúng vẫn lưu lại VN vì cay cú với 1 pêđê nào đó mà theo chúng cho biết là tốn nhiều thời gian và tiền của đeo đuổi mà tên này vẫn từ chối nên chúng rất tức và muốn phải chinh phục bằng được pêđê này.
– Tên pêđê đó là ai? – Có người đặt câu hỏi.
– Chưa rõ, nghe nói nó đẹp trai lắm, trong giới pêđê nhiều thằng theo đuổi nhưng nó vẫn không chịu, chỉ biết thằng pêđê này có danh hiệu vua chúa, hoàng tử gì đấy do bọn pêđê đặt cho nó. Hai thằng pêđê Việt kiều đang đeo đuổi thằng này.
– Như vậy, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ xác minh về những tên này – Lân chỉ đạo – đề phòng chúng chuồn mất.
Thượng tá trưởng phòng đột nhiên nhớ ra điều gì:
– Chúng ta có đặt quan hệ với cơ quan Cảnh sát Interpol quốc tế và tại Tổng cục CSND chúng ta hiện có 1 văn phòng điều phối Interpol. Các loại tội phạm về tình dục như thế này tôi nghĩ Interpol có lưu hồ sơ. Tôi sẽ cho người liên lạc và đưa tên tuổi hình ảnh của những tên này nhờ họ truy tìm giùm. Nếu có thì nhất định chúng ta sẽ biết.
Tổ trinh sát 1 đang làm vụ án thạc sĩ Bàng do thiếu tá Văn Cơ trực tiếp đến làm việc với phó phòng Lân.
Văn Cơ nói:
– Từ nhiều nguồn tin khác nhau chúng ta có đủ khả năng để xác định Phạm Hồng Bàng là 1 người Đồng tình luyến ái, hay nói theo giới pêđê thì anh ta là 1 pêđê chìm. Điều này cũng dễ hiểu thôi vì anh ta là 1 người có chức vụ, trí thức, nên buộc phải sinh hoạt tình dục lén lút.
– Ra vậy – Lân đột nhiên thở dài, không hiểu sao anh lại thấy thương hại anh ta, những điều mà Lân ngẫm nghĩ mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng là sự thật. Anh không hiểu, tại sao là 1 người có học thức, như nạn nhân Bàng lại để cho mình sa vào những thú ham mê nhục dục bẩn thỉu đó để làm gì. Anh ta nghĩ gì khi sinh hoạt với những tên pêđê khác? Lân lẩm bẩm như người mộng du. Dạo này 2 chữ pêđê lúc nào cũng luẩn quẩn đeo bám trong đầu làm cho Lân nhiều lúc muốn phát điên, thậm chí trong cuộc họp khi phát biểu Lân cũng nói lầm làm cho mọi người bật cười, mấy cậu lính trẻ gọi đùa anh là “ông già pêđê”, làm cho chính anh cũng buồn cười về mình.
Thượng úy Hùng báo cáo tiếp:
– Chỗ anh Cơ có 1 cơ sở là pêđê và hiện nay anh ấy có bàn giao cho em xử dụng. Thằng này cho biết là trong nhóm pêđê sinh hoạt ở hẻm 44, xuất hiện 1 pêđê mới nhập bọn. Thằng pêđê này già rồi, bọn nó gọi là Đức bóng mẹ. Đức bóng mẹ nghiện nặng, đã chuyển sang chích. Nó là đối tượng của hình sự quận đang đeo bám vì có tổ chức mua bán, tàng trữ ma túy. Trong đêm 7/6, Đức bóng mẹ không đi sinh hoạt cùng nhóm pêđê, nó biến mất và hôm sau mới về nhập bọn, thái độ không bình thường, và đột nhiên có nhiều tiền trả các khoản nợ.
Thông tin đáng lưu ý, Lân chỉ đạo phải đeo bám sát tên này.
Các trinh sát đi ra, Lân vỗ vai Trung ra hiệu ở lại. Ngồi trong phòng của lãnh đạo, Trung có vẻ mất tự nhiên. Nheo mắt nhìn trinh sát trẻ của mình. Lân hỏi “Sao, dạo này em thế nào?” không hiểu rõ ý tứ câu hỏi của Lân nên Trung ấp úng không nói.
Thực tế dạo này Trung đã bình tâm trở lại, anh lại vui vẻ yêu đời như xưa. Các phong trào văn thể mỹ của đơn vị Trung đều tham gia đầy đủ. Anh em ai cũng mừng, vài người dự đoán chắc bị sốc về chuyện tình cảm yêu đương gì đó nên mới vậy, nay bình thường trở lại rồi. Tuổi trẻ thanh niên bây giờ là vậy.
Thực ra không ai hiểu nổi tâm trạng của Trung, sau nhiều năm sống trong khắc khoải, luôn âu lo những cái gì không rõ, đến nay đột nhiên Trung thấy mình trở lại bình thường từ khi gặp Hoàng. Hai người đến với nhau như 1 sự ngẫu hứng không rõ ý của tự nhiên ban cho, và họ sung sướng vì điều đó. Trung vẫn về nhà sinh hoạt bình thường, tuy nhiên đêm ít có ngủ ở nhà hơn vì bận công tác! Dĩ nhiên đã 23 tuổi rồi, lại là công an, nên ông bà Vĩnh Chương cũng yên tâm khi con trai đi vắng. Nhưng bà giáo sư vẫn phải chăm chút cho Trung từng chén canh mỗi khi anh về vì thương con vất vả.
Căn nhà của Hoàng bây giờ là tổ ấm của 2 người.
Nếu tối nào không trực và không phải về nhà thì bao giờ Trung cũng đến đón Hoàng ở quán sau khi nghỉ. Cô bạn nữ của Hoàng đã tự động dọn đi, trao trả nhà lại cho Hoàng và chúc mừng anh hạnh phúc. Họ sẽ làm gì với nhau khi còn 2 người, chỉ có trời mới biết, nhưng hình như sau khi được giải thoát khỏi nổi ám ảnh của nội tâm trong nhiều năm, cả Trung lẫn Hoàng đều sống trong niềm hạnh phúc vô bờ. Trung tươi trẻ hẳn ra và trong công việc trở nên nhanh nhẹn, mau mắn, xốc vác. Còn Hoàng, ở quán cà phê ai cũng nhận thấy nụ cười đã trên môi nở nhiều hơn. Hoàng đã rũ bỏ được vẻ u buồn cố hữu và điệu đàng hơn, ai cũng biết anh đã tìm được người bạn mong ước, chờ đợi nhiều năm nay.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, Trung và Hoàng vẫn đi tập tạ, đi bơi và đi ăn tối với nhau như những người bạn thân.
Điều duy nhất làm cho Trung áy náy là từ đó, anh không bao giờ dám nhìn thẳng vào người lãnh đạo trực tiếp của mình nữa, đó là thiếu tá Lân. Đứng trước mặt Lân, bao giờ Trung chỉ muốn được thú tội lỗi và anh trở nên ngượng nghịu khó nói, nhiều lúc Trung muốn được thú tội tất cả với Lân và mong anh tha thứ. Thế nhưng khi gặp Lân thì những dũng khí, dự định ấy tan nhanh và Trung lại ú ớ không nói nên lời. Vì vậy Trung hay tránh mặt Lân mỗi khi thấy anh từ xa. Cũng may, Lân do công việc của lãnh đạo nhiều, anh phải chuyển lên phòng làm việc mới, nên anh cũng ít có thời gian quan tâm chăm sóc đối với Trung như khi còn là đội trưởng. Trách nhiệm ấy anh bàn giao lại cho ban chỉ huy đội 3. Thỉnh thoảng Lân cũng hỏi thăm về Trung và anh hài lòng vì dạo này lời khen ngợi của anh em dành cho Trung nhiều hơn.
Lân bước tới bóp vai Trung và khen ngợi:
– Tốt lắm, dạo này anh nghe anh em rất khen em, công tác được vậy là tốt lắm. Mình mới, trẻ tuổi, tương lai còn dài, cần phải cố gắng em ạ.
Nghe lời động viên của Lân mà Trung thấy cay ở mắt, đột nhiên Trung nhìn thẳng vào mặt Lân hỏi “Anh Lân có coi em như em của anh không?”, chỉ có Trung mới hiểu thực sự ý nghĩa câu hỏi của mình. Hơi ngạc nhiên nhìn vẻ mặt ửng đỏ của Trung, Lân bật cười, vỗ vai “Anh không coi cậu như em anh thì là gì?”
Trung ngập ngừng chào Lân và ra về.
Tối hôm đó, nằm bên Hoàng, Trung cười thích thú nhắc lại câu chuyện hồi sáng với Hoàng và khoe “anh Lân coi em như em trai của anh ấy”, nhìn vẻ mặt hớn hở của Trung đáng yêu quá, Hoàng dịu dàng vuốt ve Trung và ứa nước mắt vì hạnh phúc.
Cuối cùng thì nổi cô đơn khắc khoải trong nhiều năm của 2 người đã được giải tỏa, họ đang tận hưởng bên nhau 1 thứ hạnh phúc không có định nghĩa trong từ điển. Tuy nhiên, bên cạnh đó vẫn là 1 nổi canh cánh mơ hồ giữa 2 trái tim tội nghiệp lúc nào cũng thấp thỏm với âu lo, thầm tự hỏi tất cả sẽ kéo dài được bao lâu? Cũng chính vì vậy mà tình cảm của họ càng trở nên thắm thiết hơn bao giờ hết, và họ che dấu sự sợ hãi khi nhìn vào mắt nhau.
Việt xốc lại chiếc túi phóng viên, anh cho xe chạy vòng vào sân nhà Văn hóa thanh niên quận. Từ xa anh đã thấy Thanh Tú đang đứng trước cửa phòng làm việc của Ban công tác xã hội quận đoàn, chờ anh như đã hẹn trước.
Tú tươi cười chạy lại chỉ chỗ cho anh đỗ xe.
– Gớm, em cứ tưởng anh không tới, chờ quá.
– Xin lỗi, bà xã anh đột nhiên cúm, anh phải chăm sóc, xong rồi mới chạy lại chỗ em.
Tú cười, mời Việt vào phòng làm việc của Ban. Căn phòng trống trải với hàng tủ có ô đề tên từng người. Vặn cho chiếc quạt trần chạy lạch xạch, Tú soạn đồ trong tủ ra và nói với Việt:
– Anh cứ nghỉ ngơi 1 chút cho mát, rồi đi. Mọi người đã đi hết rồi.
Việt ngồi xuống cẩn thận xem lại chiếc máy ảnh và máy ghi âm trong túi, nhìn chung đồ nghề của anh ổn cả.
Với mục đích viết loạt bài phóng sự đi sâu vào hoạt động của giới Đồng tình luyến ái nam của thành phố theo chỉ đạo của ban biên tập báo. Việt đã bỏ ra khá nhiều thời gian để sưu tầm tài liệu, đến 1 số điểm của những con người này hay sinh hoạt. Và hôm nay anh hẹn với Tú, giáo viên cấp II, trường Bà Điểm, là thành viên tự nguyện của Ban công tác xã hội quận đoàn. Tú được phân công tiếp xúc với các giới Đồng tình luyến ái nam trong phạm vi 1 số tụ điểm của quận để giáo dục cho họ về vấn đề tình dục an toàn trong các quan hệ của mình, nhằm ngăn ngừa AIDS. Tú làm khá thành công, được quận cho đi báo cáo tại 1 số nơi Hội nghị điển hình tiên tiến về phong trào này. Việt đã quyết định phỏng vấn Tú để đưa lên báo thành 1 điển hình thanh niên trẻ của thành phố trong chương trình phòng chống AIDA.
Cuộc tiếp xúc đầu tiên giữa 2 người, Việt nhận thấy Tú là con người khá cởi mở, có tri thức và là 1 thanh niên dễ mến. Tú chưa đến 30, người thấp đậm, khỏe mạnh, vui vẻ.
– HIV hay ta thường gọi là Sida bây giờ đang là đại dịch của nhân loại, và theo các chuyên gia của chương trình phòng chống Sida của Thành phố, sau khi tiến hành 1 đợt thăm dò ý kiến trong số thanh thiếu niên trẻ của thành phố đã có những nhận xét đáng lo sợ. Nhìn chung quanh thiếu niên trẻ tuổi của thành phố đều có hiểu biết về Sida, nhưng họ lại tỏ ra coi thường và không quan tâm đến nó, coi như chuyện của ai, không phải của mình. Theo đánh giá chung, rất có thể tại thành phố ta Sida sẽ bùng nổ vào đầu năm 2000, nếu như ngay từ bây giờ chúng ta không đẩy mạnh biện pháp tuyên truyền, ngăn chận.
– Thế còn giới Đồng tình luyến ái thì sao?
– Chúng ta không đổ tội cho họ là nguồn lây nhiễm Sida mạnh nhất, nhưng với cách sống và sinh hoạt tình dục như hiện nay của họ thì họ là đối tượng không được đảm bảo an toàn tình dục nhất. Ở nước ngoài, nhìn chung giới Đồng tình luyến ái nam, gọi gọn là gay, thực tế đã nhận thức rất rõ về vấn đề Sida trong các quan hệ đồng giới của mình và đều có các biện pháp áp dụng tình dục an toàn, chủ yếu là bao cao su, để bảo vệ cho bạn tình của mình mà cũng chính là cho mình.
– Vậy ở VN, em thấy thế nào? Việt thích thú phỏng vấn.
– Họ kỳ lạ lắm anh ạ, nhiều đối tượng pêđê lý luận với em nếu xử dụng bao cao su thì không thể coi là yêu nhau? không hứng thú, không sướng, kỳ cục? Mà trong khi 1 đối tượng là pêđê, thì thường là sinh hoạt tình dục rất bừa bãi, chung chạ với rất nhiều đối tượng. Ví dụ, 1 pêđê khi quan hệ tình dục với 1 pêđê khác, hoặc 1 người đàn ông khác thì thường chỉ sau 1 thời gian ngắn chung đụng là cảm thấy chán ngay, và thích tìm pêđê mới hoặc người đàn ông khác. Hình như 1 pêđê chỉ tìm thấy hứng thú tình dục khi liên tục thay đổi bạn tình, điều này giải thích lý do có những pêđê chầu chực ở hồ bơi, quán bar, thậm chí ở gốc cây ven đường, ở nhà vệ sinh để sẵn sàng sinh hoạt tình dục với bất cứ đối tượng nào thoảng qua, không cần quan tâm đến bệnh tật hay không. Ở 1 pêđê mà nói đến chuyện tình cảm lứa đôi thì quả là xa vời vợi, tất nhiên cũng có những cặp gắn bó với nhau, nhưng hạn hữu, ít lắm, hầu như tất cả chỉ có thỏa mãn tình dục. Đấy là tâm lý của họ, chính vì thế 1 pêđê thường quan hệ tình dục với nhiều đối tượng, nên nếu không áp dụng biện pháp tình dục an toàn thì rất dễ lây bệnh. Chưa kể số gay người nước ngoài, pêđê Việt kiều hiện nay về nước khá đông và đây cũng là nguồn mầm bệnh Sida. Em đã từng chứng kiến 1 gay nước ngoài nói với em là nó thích pêđê VN vì trẻ, đẹp, dễ thương, hay chìu, muốn gì cũng được.
– Theo em, bao cao su có đủ khả năng ngăn chận Sida đối với 2 người Đồng tình luyến ái khi họ quan hệ tình dục với nhau không?
– Thực ra thì khó, vì những đối tượng Đồng tình luyến ái quan hệ tình dục với nhau em biết là có nhiều cách lắm, ở đây 1 người đàn ông quan hệ với 1 người đàn bà cũng vậy thôi. Bao cao su chỉ có ý nghĩa tương đối với 1 hành vi nhất định, có tính tương đối thôi, tốt nhất cứ 1 vợ 1 chồng, còn gay thì…
Tú lắc đầu xòe 2 bàn tay và không giải thích.
Nhìn chàng thanh niên nói thao thao, Việt ghi chép lia lịa và rất lấy làm thích thú, đột nhiên 1 ý nghĩ lóe trong đầu, Việt cười và hỏi:
– Này thế em làm công việc này, khi đi tuyên truyền giải thích cho mấy gã Đồng tình luyến ái, thì liệu em có bao giờ bị gạ gẫm chưa và nếu có thì em sẽ xử lý như thế nào?
– Có anh ạ, phải hiểu biết tâm lý của họ và hòa mình với họ
– Hòa mình? anh không hiểu ý em.
– Nếu họ thích thì em chìu…
Nghe Tú trả lời 1 cách thản nhiên mà Việt thoáng rùng mình, nổi gai ốc, anh ngẩn nhìn Tú không hiểu anh ta nói thật hay nói chơi. Trông Tú rất khỏe mạnh, không lẽ Tú cũng… Nhìn anh, Tú so 2 vai:
– Em cũng không biết giải thích sao cho anh hiểu. Đúng là cũng có nhiều pêđê gạ gẫm em, ừ thì tùy, em cũng đã từng chung chạ với 1 số, thân ái thôi, hiểu nhau là chính. Bất cứ 1 người đàn ông nào, em có cảm giác cũng có 1 tí gì Đồng tình luyến ái trong người đấy, nhưng tất cả đều do bản lĩnh con người. Cuối năm nay em lấy vợ đấy!
Thế đấy, Việt không dám bàn thêm vì chính anh cũng không biết phải nói gì với Tú về vấn đề anh ta đặt ra.
Theo thỏa thuận tối nay Tú sẽ đưa Việt đến làm quen với nhóm “những người bạn của Tú”. Nhóm này là 1 nhóm thanh niên trẻ, đẹp, con nhà khá giả và hầu như tất cả đều là pêđê hoặc có xu hướng là pêđê. Cách đây nửa năm, Ban công tác xã hội quận đoàn có nhận được 1 thông tin đáng chú ý là trên địa bàn quận có 1 nhóm thanh niên đứng ra làm “từ thiện” vận động sự hảo tâm đóng góp của các pêđê khác và sau đó nhóm này tự mua và phân phát miễn phí cho các pêđê bao cao su, cũng như tuyên truyền cho họ cách phòng chống Sida, thực hiện tình dục an toàn. Đầu tiên Ban cho có thể đây là 1 nhóm đi lường gạt, tuy nhiên sau khi cho người thâm nhập điều tra kỹ và thấy nhóm này không phải như vậy. Không thể để họ đứng ngoài tổ chức và hoạt động mang tính tự phát như vậy được, nếu không có sự hướng dẫn thì rất có thể họ sẽ bị đi lệch hướng rất nguy hiểm. Trưởng ban công tác xã hội quận đoàn đã phân công cho Tú thâm nhập vào nhóm này, và Tú đã thành công, đưa họ đi vào hoạt động trong quỹ đạo của ban, đổi tên là “nhóm những người bạn của Tú”. Hiện nay nhóm này hoạt động rất hiệu quả và tích cực.
Kia rồi, quanh bãi cỏ trước chân cột cờ quận, có 1 đám thanh niên choai choai, đầu đinh, quần Jean, mặc áo thun bó, trông rất moden với những chiếc xe Yamaha, Suzuki, Dream, Wave… dựng xung quanh. Họ nằm soài trên bãi cỏ đùa nghịch chí chóe, hầu hết đều trẻ, khỏe và trông rất bụi đời với hơn chục người, gồm cả nam lẫn nữ. Trước mắt Việt là “các cậu ấm cô chiêu” ăn chơi thời hiện đại và tất cả đều là thành viên của nhóm “những người bạn của Tú”.
Họ reo hò từ xa khi thấy Tú chạy xe vào, vài thanh niên rất tự nhiên nhảy tới bá cổ Tú hôn chùn chụt, rồi cười khanh khách, trong khi vài cô gái ngồi bệt dưới cỏ vỗ tay hoan hô. Rất bình thường, Tú không có phản ứng gì và thân mật bá vai các thanh niên trẻ này cùng ngồi xuống. Cả đám thanh niên trố mắt khi thấy Việt từ sau xe tụt xuống. Tú móc thuốc mời mọi người, vẫy tay hiệu im lặng và nói:
– Các em, anh xin giới thiệu, đây là anh Quang Việt, phóng viên báo Sức sống. Anh Việt muốn có bài viết về nhóm chúng ta để đăng báo, nên hôm nay anh dẫn anh Việt đến đây làm quen với chúng ta và phỏng vấn các em.
Đám thanh niên trẻ nhao nhao háo hức hẳn lên, vài anh chàng sán lại gần Việt thân mật với anh 1 cách rất bạo dạn, dù rằng nhìn Việt đã già, điều này làm Việt ngán quá và anh nhìn Tú cầu cứu. Vỗ mông mấy thanh niên này bôm bốp, Tú xua tay kêu chúng lùi lại để cho Việt làm việc. Đám trẻ lùi ra, và Việt đề nghị cho anh chụp mấy pô ảnh kỷ niệm.
Một thế giới màu sắc và âm thanh lộn xộn của những thanh niên trẻ quấn lấy nhau dưới ánh đèn của Việt.
Họ lần lượt tự giới thiệu với anh về mình.
– Em tên là Minh, đây là bạn em – Một thanh niên trẻ cắt tóc đầu đinh, có tướng vạm vỡ, trông khá bảnh trai tự chỉ vào ngực mình nói. Và nó kéo 1 thằng bé, dưới mắt Việt chưa đến 18 đang ngồi bẽn lẽn ở 1 góc tối gần đó lại, rồi vòng tay qua cổ hôn hít rất say đắm trước mắt Việt, trong khi thằng bé kia có vẻ ngượng ngùng dãy dụa đẩy ra nhưng rồi nhanh chóng chìm xuống chấp nhận. Tất cả xung quanh đón nhận hình ảnh ấy với 1 vẻ tự nhiên đến thờ ơ. Riêng Việt thấy nhờn nhợn trong cổ họng, anh cố nuốt và chỉ muốn chạy tìm 1 chỗ để nhổ ra vì ghê quá. Nó buông thằng bé đang đờ đẫn kia ra, rồi nói tiếp – Em là 1 gay, hay anh muốn gọi là pêđê cũng được. Em yêu nó lắm, chúng em yêu nhau.
– Yêu nhau?
– Hì.. hì.. hì – Nó cười, 1 vẻ khinh khỉnh mà Việt thấy ngứa mắt chỉ muốn được cho nó 1 cái tát dạy bảo – Anh có phải pêđê đâu mà anh hiểu. Em hiện là sinh viên Bách khoa năm thứ 4, còn nó năm thứ nhất. Nhát lắm, nhưng chính vì vậy mà em thích, em muốn bảo vệ nó.
– Cho anh hỏi thế tại sao em lại… pêđê, chứ gì – Nó cướp lời anh và trả lời trơn tuột – Em cũng không biết, em là 1 thằng đàn ông bình thường. Trước kia cũng vậy, nay cũng vậy, nhưng từ khi gặp nó, 2 đứa em học chung trường mà, nhất là từ khi phát hiện nó hay khóc lén ở nơi nó trọ vì nhớ gia đình. Vì em đi tập tạ về hay vào thăm, đấy là nhà của dì ruột em, đầu tiên em hay chế diễu nó rồi thấy nó nhỏ mong manh quá, em thấy tội nghiệp, an ủi dẫn nó đi chơi và 2 đứa thương nhau lúc nào không hay. Em hay nó không phải pêđê như mấy thằng khác đâu, ai nói bậy em uýnh ngay.
Còn em? Việt quay sang hỏi 1 thanh niên trẻ đang nằm để đầu lên gối đùi 1 cô bạn gái đế cô ta nhổ tóc sâu, mắt nó nhắm lim dim, miệng ư ử hát 1 bài gì đó. Nhìn họ khá hạnh phúc bởi cô gái cũng đẹp, anh sợ mình lầm nên hỏi rất thận trọng.
– Thằng này đa hệ đó anh, con nhỏ này omoi, cũng vậy, chúng nó vẫn đi với nhau như vậy đấy – Một đứa lanh chanh cướp lời và cặp trai gái kia vẫn thản nhiên như đang nghe ai nói về ai chớ không phải mình. Việt ngán ngẫm, anh quay sang nhìn 1 thanh niên trẻ đang ngồi bó gối gần mình, nó đang mơ màng thả hồn nhìn tận đâu đâu đấy, thế nhưng Việt chưa kịp hỏi thì nó đã đứng dậy uốn éo và bất ngờ cất giọng ca, mấy đứa bạn nó cười rộ theo. Giọng ca rất khá, trầm bổng theo thanh âm đàng hoàng đúng nhịp. Nó đang hát bài Tình ca của Hoàng Việt, khi bài hát dứt cả bọn vỗ tay lia lịa, những khuôn mặt trẻ trung, những ánh mắt sôi nổi, làm Việt cảm thấy tiếc. Nó thong thả ngồi xuống, sau khi vặn mình chào 1 cách điệu nghệ như 1 ca sĩ trên sân khấu.
– Em ấy hả? hồi trước em thi đoạt giải nhì hội diễn văn nghệ quần chúng của quận đấy. Có 1 lão, tìm đên tự giới thiệu là bầu Dũng, ông ấy hứa sẽ đào tạo em trở thành ca sĩ nổi tiếng, thích quá em đồng ý ngay. Cũng theo lão kéo quân ra miền Trung mấy bận, lỗ thê thảm. Tuy nhiên em phải trả giá, đó là muốn được hát phải chìu lão. Kinh khủng lắm, lão mập ú như heo mà cứ hùng hục, em nhắm mắt chịu trận cả năm rồi chịu hết xiết nên chuồn về với gia đình. Biết có thằng bạn em đang ở nhóm này thế là em xin gia nhập với bọn nó, vui chơi là chủ yếu. À, anh hỏi em có phải là pêđê không hả, chẳng biết nữa, nhưng mà em cũng thích, nhất là với bạn em, chúng em thích thế thôi. Giờ anh muốn nghĩ sao cũng được.
– Còn em có con bồ xinh và quậy bá cháy. Nó con 1 ông cốp làm Giám đốc gì đó. Nhưng 2 ổng bả không hợp nhau, ổng cặp bồ với thư ký riêng, bà ghen chán rồi cũng cặp với thằng bằng tuổi em nè. Nó buồn rủ em trốn học, bỏ nhà đi bụi đời, cuỗm theo hơn chục cây, xài hết lại về, lấy đi tiếp, ba má nó không la. Còn em, sau bận bỏ nhà đi bụi lần đầu, về bị anh Hai uýnh 1 trận thừa sống thiếu chết, kỳ đó bà già em mà không lanh tay là thằng chả chém em chết rồi. Hãi quá em trốn nhà đi luôn, nhập băng bạn đây, lúc đầu thấy tụi nó làm ba cái chuyện này cũng kỳ kỳ, riết rồi cũng thích, con bồ em tới kiếm khóc quá chừng, nhưng mà em hết thích nó rồi, giờ em thích thế này hơn.
– Này, nhưng anh không hiểu, em đã từng có người yêu, đã từng quan hệ với cô ta, em phải thấy khác chứ? Tại sao em lại có thể…?
– Khác… – Nó bĩu môi giọng nói đột nhiên dẻo đi – Này nhé, chìu chuộng, năn nỉ, ôi đủ thứ, nó hành em muốn chết. Tất nhiên cũng có cái sướng riêng, nhưng giờ thì em chán rồi. Bạn em hiện giờ nó chìu em, thương em, em muốn gì cũng được, nó dịu dàng và hiểu em, cũng là chuyện tình dục cả thôi, em thấy không có gì khác nhau, thế là nhất rồi còn gì? Giờ thì em thích đấy, ai có nói gì cũng mặc, pêđê hay gay hả, sướng lắm anh ơi.
Một thanh niên tóc dài phủ gáy, bó tém vồng lên như đuôi gà và có 1 khuôn mặt nhìn rất trác táng, phanh áo ngực, nằm dạng háng trả lời Việt. Nhìn ngứa mắt quá, Việt thoáng sôi máu nhưng cố nén. Thằng bạn của nó bò đến bên Việt để tự nói về mình, nó thủ thỉ với Việt.
– Em sinh ra đã bị rồi, chẳng hiểu sao nữa, em chỉ thích đàn ông, thích lắm. Chắc là pêđê rồi, buồn quá, không biết làm sao nhưng cũng cố để giữ mình. Rồi có những lúc thèm không chịu nổi và phải đi kiếm, rồi làm bậy bạ, hồi xưa em từng đứng đường Lê Duẫn đón khách đấy. Cũng thú lắm, biết nhiều chuyện như thế này là nhờ mấy thằng gay nước ngoài nó chỉ cho. Sau này gặp nhóm bạn đây chỉ dẫn em mới hiểu và sợ, tình nguyện nhập băng luôn.
– Nếu anh muốn biết rõ sinh hoạt của dân pêđê, đến quán Cây Si đi, ở đấy tha hồ cho anh viết.
– Quán Cây Si – Việt hỏi lại.
– Vâng, ở đấy nhiều chuyện lắm và bọn em thỉnh thoảng cũng đến đó nữa.
Việt gật đầu và hỏi:
– Thế tất cả các em đây sinh sống như thế nào?
– Em về nhà xin tiền má… em đang đi học mà… em hùn mở shop quần áo… Cả lũ lao nhao trả lời Việt – Tụi em họp nhau thành 1 nhóm vì thấy hợp nhau. Cùng ăn, cùng chơi, chia trách nhiệm bảo vệ nhau. Nhóm cấm thằng nào léng phéng bậy bạ nơi khác, tẩy chay ngay. Chúng em cũng tự nguyện tìm đến tuyên truyền với những thằng pêđê cùng cảnh, khuyên tụi nó phải cẩn thận kẻo Sida thì khốn. Từ ngày có anh Tú giới thiệu thì bọn em hoạt động có “đường lối” hơn.
Nghe những thanh niên trẻ nói, vẻ ngây thơ và chưa hiểu đời vẫn còn hiện rõ trên nét mặt dù chúng cố tỏ ra mình đã già dặn từng hiểu đời. Việt đột nhiên thấy thương chúng vô cùng. Rõ ràng, chúng chỉ là những đứa trẻ chưa lớn hết nhưng đã nhanh chóng đi vào những thú vui tình dục bệnh hoạn. Anh thấy những thanh niên này như là con, em của mình và đang đi con đường không lối ra, vì không có sự chỉ bảo hướng dẫn của người lớn. Nghe chúng nói anh có 1 nhận xét, rõ ràng không cứ chỉ là bẩm sinh, sinh ra đã là kẻ Đồng tình luyến ái, đấy chỉ là 1 số ít, ngoài ra tất cả bị những sự tác động tâm lý của hoàn cảnh xã hội dẫn dắt, đẩy đưa chúng vào con đường đáng trách. Chúng chưa hiểu hết, và chúng ta, những người lớn phải có trách nhiệm vạch cho chúng con đường đi. Tương lai của cả 1 thế hệ con em chúng ta không hẳn chỉ bị hủy hoại bởi ma túy, mại dâm… mà còn có thể là Đồng tình luyến ái nữa, nếu chúng ta xem nhẹ.
Anh quay lại ngán ngẫm nhìn Tú đang mải mê rầm rì với 1 thanh niên trẻ ở 1 góc xa. Họ luấn quấn lấy nhau không rời và Việt tự hỏi, Ban công tác xã hội quận đoàn đúng hay sai khi đưa Tú làm công việc này? Anh thấy mình cần có 1 buổi làm việc với đồng chí bí thư quận đoàn. Đây không hẳn là công việc của 1 nhà báo, nhưng đây là trách nhiệm lương tâm của 1 con người.
**********************
Căn nhà tôi ở 2 tầng, có 5 phòng. Trên lầu 3 phòng gồm 2 phòng ngủ của tôi và Hải, 1 phòng làm việc riêng của tôi. Dưới nhà có 1 phòng khách và nhà bếp. Trước kia Hải thường ở phòng nhỏ do nó tự thu xếp dưới gầm cầu thang, sát bếp. Nó lý giải là thường đi nhậu nhẹt về khuya không muốn làm phiền tôi. Tuy nhiên sau này tôi cương quyết không chịu và buộc Hải phải lên phòng trên để ở, để tôi được gần gũi, dễ qua lại với Hải. Ban đầu nó từ chối, tôi phải vừa van vỉ vừa gây, đủ thứ áp lực Hải mới chịu chuyển lên. Đó là thời gian tôi hạnh phúc nhất. Hải cũng ít đi chơi tối, đêm nào tôi đi dạy thêm về là thấy Hải đã có mặt ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi. Những đêm tôi phải làm việc khuya, Hải thường quanh quẩn bên ngoài, lo cho tôi 1 ít thức ăn tối gì đó để tẩm bổ. Rồi Hải ngồi xem ti vi và đi ngủ trước, còn tôi sau khi hết việc làm là vào phòng của Hải ngồi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt ngủ ngon của Hải trong niềm thương yêu vô bờ bến. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng đi chơi, nghe nhạc, xem phim, tối về cùng nhau bàn luận chuyện thời sự quốc tế, trong nước với sự quan tâm của những thằng đàn ông. Tôi dịu dàng với Hải và ước mơ được làm người tình của nó mãi mãi. Tôi muốn được sống như thế trọn đời bên Hải, thế nhưng Hải lại phản bội tôi, ra đi 1 mình để tôi sống trong đau khổ với nổi nhớ quay quắt đến điên cuồng. Hải có hiểu rằng là 1 thằng Đồng tình luyến ái sống trong 1 xã hội phương đông với đầy những ràng buộc của những định kiến xã hội. Lời nói, ánh mắt chê cười và sự khinh bỉ của xã hội sẽ làm cho nhũng kẻ Đồng tình luyến ái có học thức, có vị trí trong xã hội như tôi sợ hãi đến mức độ nào không? Chúng tôi không dám bước vượt qua những ràng buộc khe khắt của xã hội. Chúng tôi sống co mình âm thầm trong nổi cô đơn, đau khổ và thèm muốn 1 mai được gào to lên với mọi người tôi là 1 thằng Đồng tình luyến ái mà không sợ ai chê cười. Chúng tôi không chấp nhận để biến mình 1 thứ eo éo, xanh xanh, đỏ đỏ, lượn lờ như rắn trên đường đi để mọi người khạc nhổ sau lưng, nhưng chúng tôi cũng muốn sống với chính bản chất của mình, được yêu và để được yêu chính người mà mình yêu. Nhưng có ai hiểu và chấp nhận đâu, bởi vậy chúng tôi phải đặt ra những rào cản, tự ngăn chặn và giết chết những nổi ham mê bệnh hoạn của mình trong đau đớn.
Gặp Hải, được Hải hiểu và chấp nhận, tôi không thể nói hết nổi vui của mình, tôi vẫn biết rằng đây chỉ là 1 sự mong manh, rồi sẽ hết, nhưng tôi vẫn níu kéo được giây phút nào Hải ở bên mình là sung sướng giây phút ấy. Thế nhưng nay Hải đã đi thật rồi, đi mãi mãi, phải chăng Hải muốn trừng phạt hay trả thù tôi?
Trở về căn nhà đầy ắp những kỷ niệm của Hải thân quen đến từng hơi thở, tôi bàng hoàng không tin rằng Hải đã xa tôi mãi mãi. Hải vẫn còn nồng ấm đâu đây quanh tôi, chẳng qua Hải chỉ đi đâu đó và sẽ quay lại gặp tôi ngay. Vẫn nụ cười với hàm răng trắng bóng tuyệt đẹp và cái nheo mắt tinh nghịch, Hải sẽ xuất hiện, cười thật to chế diễu cái thói đa cảm hay khóc của tôi. Hải sẽ… Hải ơi!
Đêm đêm, tôi không ngủ được và thường hay thức giấc nửa đêm vì hình như vẫn nghe tiếng chân quen thuộc của Hải đang đi trong nhà. Tôi lật đật chạy như bay xuống nhà luống cuống mở cửa và run rẩy hy vọng xiết bao sẽ thấy Hải khỏe mạnh đang đứng trước mặt, cười. Và tôi sẽ choàng tay ôm lấy cổ Hải, sẽ khóc, sẽ cười, cắn vào tai Hải để được hờn dỗi và nghe hơi ấm của Hải với tiếng cười của nó.
Tôi bị bệnh phải nghỉ ở nhà hơn 1 tháng.
Sau khi đưa hết tất cả vật dụng cá nhân của Hải cho Hòa, tôi bí mật giữ lại 1 số quần áo của Hải. Thời gian này tôi bắt đầu bị mất ngủ triền miên, trong đêm, tôi thường lấy tất cả quần áo của Hải ra áp vào mặt, ôm vào lòng, hít hà những mùi da thịt thân thuộc của Hải làm cho tôi dịu đi nổi nhớ. Thậm chí có lúc tôi mặc quần áo của Hải vào người và lặng lẽ đi lại ngắm nghía bóng mình trong gương, cười 1 mình và tưởng tượng ra đây là Hải. Tự nhiên tôi thấy thích tất cả quần áo của Hải, tôi lấy ra nâng niu như những bảo vật và thấy khoái cảm khi sờ soạn vào những bộ quần áo. Sau này khi đi làm lại, bao giờ tôi cũng dấu trong người mình 1 đồ lót của Hải và những lúc 1 mình thì lén lút lấy ra ngắm nghía si mê. Đến nổi 1 số đồ bắt đầu ngả màu và bị rách vì bị sờ mó quá nhiều, tôi hoảng hốt và cố cưỡng lại sự thèm muốn của mình bằng cách kềm mình chỉ cho phép được âu yếm trong 1 thời gian nhất định.
Ở nhà, ngay trong buồng, tôi chọn 1 bức ảnh đẹp nhất của Hải, cho phóng thật to lên và để ở 1 vị trí đối diện trước mặt, làm sao để mỗi khi tôi mở mắt tỉnh ngủ là thấy Hải đang nở nụ cười thật tươi với tôi. Lúc này tôi sinh tật hễ ngồi ăn 1 mình là lại lầm rầm nói chuyện với Hải, vì tôi tin rằng Hải đang ở rất gần bên tôi, không hiểu sao tôi luôn có linh cảm như thế, vậy cho nên mỗi khi có chuyện gì là đêm về tôi thường say sưa thảo luận với Hải. Tôi tự đưa ra ý kiến, tự giải quyết và kết luận vấn đề. Tôi biết bao giờ Hải cũng chỉ lặng lẽ cười, ngồi bên tôi và gật gù chấp nhận vì xưa nay Hải không phản đối ý kiến của tôi.
Công việc của tôi ở viện dần dần bình thường trở lại.
Tôi vẫn tiếp tục tham gia giảng dạy ở 1 số trường đại học mở, tại các lớp tại chức ban đêm.
“Hải, Hải…”
– Thưa thầy gọi em ạ?
Tôi đứng sững người. Trước mặt tôi là 1 thanh niên có nét mặt rất giống Hải. Lúc nãy sau giờ giảng vừa ra khỏi lớp tôi chợt thấy Hải đang lững thững đi qua, không tin nổi tôi buột miệng kêu to. Anh ta quay lại và tôi nhận ra mình lầm. Người thanh niên này có nét mặt và dáng đi giống Hải, chỉ có điều anh ta trẻ hơn Hải cả muời mấy tuổi. Nhận thấy mình lầm, tôi lúng túng xin lỗi và bỏ đi, đêm đó tôi lại mất ngủ và lầm rầm trách Hải tại sao có người giống đến như vậy. Tôi mơ màng và không hiểu sao thấy Hải và thanh niên kia là một, họ vây quanh tôi cười, nhập nhoạng 2 người tách ra, nhập lại và nắm tay tôi. Cái nắm tay xiết chặt làm tôi bật tỉnh, nhận thấy tay mình đang nắm chặt cuốn sách để ở trên đầu. Phía bên kia giường, trong bức ảnh Hải nhìn tôi cười trìu mến, có ánh sáng lung linh sống động trong mắt Hải, tôi nghĩ mình đã hoa mắt. Chẳng lẽ Hải muốn nói với tôi rằng đấy là Hải.
Không chủ ý, sau lần đấy tôi gặp lại thanh niên kia 1 lần nữa. Và thật bất ngờ anh ta là sinh viên của lớp tôi, tên là Thanh. Tôi kín đáo quan sát Thanh từ xa. Thanh trẻ hơn rất nhiều so với Hải. Thực ra không giống Hải lắm, chỉ là những nét hao hao thôi. Thanh có 1 đôi mắt đen nhánh sáng long lanh với hàng mi vút như kẻ chỉ và 1 nụ cười thật dễ mến. Thực ra chàng trai này cũng có 1 nét gì đó hơi đểu đểu trên gương mặt, nhưng cũng chính như vậy mà nó tạo sự quyến rũ để những kẻ như tôi nhìn vào không muốn rời ra được.
Mỗi lần nhìn Thanh, lòng tôi lại thấy chùng xuống vì mơ hồ thấy Hải đâu đây.
Tôi vốn là 1 giáo viên nghiêm khắc và khó tính, các sinh viên rất sợ tôi. Tại trường này tôi nổi tiếng là người khó mua chuộc, vì điều này rất thường xảy ra ở các lớp tại chức. Chính vì vậy môn dạy của tôi mọi người bao giờ cũng đi học đông đủ, chăm chỉ. Không hiểu sao, từ đó tôi rất hay chú ý đến Thanh, thậm chí có lúc còn tỏ ra dễ dãi với anh ta, và hình như Thanh cũng cảm nhận thấy. Tôi rất bực bội vì những yếu đuối của mình, đêm về tôi hay làu bàu trách Hải và trong ảnh nó nhe răng nhìn tôi cười thích thú. Hải bao giờ cũng vậy, nó luôn chế diễu tôi.
Một buổi tối cuối năm, chưa đến giờ giảng, tôi lững thững đi quanh các phòng học. Đến căn phòng cuối ở tầng 2, đèn tắt ngấm, tôi vừa quay lưng đi thì đột nhiên nghe hơi thở hổn hển và tiếng sột soạt trong phòng. Chắc lại cô cậu sinh viên nào dẫn nhau vào đây làm bậy, tôi tức giận đi tìm bảo vệ trường để đến lập biên bản. Nhưng khi tôi vừa dợm bước thì ánh đèn từ xa hắt qua cửa sổ căn phòng và tôi thấy bóng 2 người đàn ông ôm nhau quấn quýt. Lặng người khi thấy, tôi thấy người nóng bừng, mạch máu trong người chảy rần rật. Và tôi nhận ra 1 người là Thanh còn người kia là ai tôi không rõ.
Cạch! cuốn sách trong tay tôi rơi xuống đất và Thanh quay ngoắt lại trong khi người kia vẫn lúi húi. Anh ta thảng thốt khi thấy tôi và chúng tôi nhìn nhau không nháy mắt. Mồ hôi toát ra ướt đẫm, tôi rùng mình vội vàng quay lưng hấp tấp bỏ chạy. Hôm đó tôi đột ngột xin nghỉ dạy. về nhà tôi gục đầu vào bức ảnh của Hải, khóc, tôi nghe có tiếng thở dài của Hải trong gió.
– Thưa thầy, thầy để quên quyển sách.
Tôi giật mình khi nghe tiếng của Thanh và bỏ kính trắng xuống bàn, dụi mắt nhìn anh ta. Trong căn phòng giáo viên vắng lặng, hôm nay chỉ có mình tôi tranh thủ đến chấm điểm vì sắp phải đi công tác mấy ngày. Thanh đứng sát bên tôi nhìn tôi cười cợt trơ trẽn. Cuốn sách của tôi trên tay Thanh rung rinh như chế diễu, thoạt tiên tôi muốn nổi giận giật lấy lại cuốn sách của mình và tống khứ Thanh ra ngoài. Thế nhưng chúng tôi chỉ nhìn nhau im lặng, Thanh quay lưng đi ra khép cửa phòng, chốt khóa lại và đến đứng trước mặt tôi. Anh ta chậm rãi cởi từng cái nút áo, quần trên người để lộ ra 1 thân hình cường tráng, khêu gợi. Tôi im lặng nhìn Thanh, nhưng lại không thấy lạ lẫm. Trò này bên Đức tôi đã từng trải qua, Thanh chỉ là kẻ làm lại qua video. Anh ta trần truồng, uốn éo, thì thào quanh tôi và khi thấy người tôi ướt mồ hôi, cánh tay cầm bút của tôi run rẩy vì bị kích thích thì Thanh choàng tay qua cổ tôi… Hải ơi!
Cuộc đời tôi đã sang 1 trang khác từ khi gắn với Thanh, qua Thanh tôi muốn tìm lại những hơi thở của Hải, mỗi lần gần Thanh là tôi lại thấy niềm sung sướng vì nghĩ đây là Hải. Có lần anh ta giận dữ hỏi tại sao tôi cứ kêu 1 cái tên Hải nào đó trong khi gần anh, Hải là ai? Nghe Thanh gặng, tôi chỉ mỉm cười, biết nói làm sao cho Thanh hiểu bây giờ. Tôi âu yếm và chìu chuộng Thanh. Trong việc học, tôi nghiễm nhiên thành kẻ che chở cho Thanh. Thậm chí tôi còn cung cấp tiền bạc và các nhu cầu cần thiết khác cho cuộc sống của Thanh. Với đời sống vật chất khá giả, tôi đủ tiền của để thỏa mãn các sở thích của Thanh, bởi tôi bắt đầu yêu và sung sướng vì điều ấy. Còn anh ta lôi tôi vào các cuộc vui chơi với giới Đồng tình luyến ái của thành phố, và qua đó tôi biết được nhiều điều. Thanh không khác gì Chavara, chỉ khác Chavara là kẻ tình dục lưỡng tính, còn Thanh là kẻ Đồng tình luyến ái – gay, pêđê như tôi. Thế là hết, tôi không còn cưỡng lại được chính bản thân mình nữa. Những ranh giới, những giá trị đạo đức, tinh thần… tôi đều bỏ sang 1 bên và say sưa cùng Thanh và những bạn của anh ta ngụp lặn trong 1 vũng lầy luyến ái với những trò tình dục mà 1 nhà văn giỏi nhất cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi. Tôi tất bật và vội vã, hình như tôi đang muốn bù đắp lại quãng thời gian khắc khổ đã qua đi của mình trước kia, tôi điên cuồng, tôi vui, tôi buồn và tôi khóc với những người cùng cảnh như mình.
Và tôi như quên đi tất cả.
Tuy nhiên, đấy là cuộc sống về đêm của những kẻ như tôi, còn ban ngày, chúng tôi vẫn ẩn dấu mình rất kỹ. Tại viện, tôi vẫn là 1 vị trưởng phòng đạo mạo đáng kính và có cơ hội thăng tiến.
Hải ơi. Đã lâu tôi không còn ngồi trước ảnh để hỏi ý kiến nó.
Một đêm tôi bơ phờ về khuya sau chuyến đi chơi với nhóm bạn của Thanh. Tôi giật mình nhìn thấy trong ảnh ánh mắt Hải nhìn tôi đầy vẻ u ám trách móc, nó làm tôi bối rối.