Một Thế Giới Không Có Đàn Bà - Chương 1
CHƯƠNG 1 –
Con đực chỉ đực ở vài thời điểm,
Con cái thì cái trong toàn bộ cuộc đời,
hoặc ít nhất trong toàn bộ thời thanh xuân
Rousseau
(quyển V.la pléiade Gallimard)
Đen, trắng, nóng, lửa rừng rực. Một vùng đen sâu thăm thẳm kéo hút người xuống, có những tiếng cười khanh khách, tiếng eo éo lào thào. Thành Trung vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng ngoi lên nhưng bất lực. Chưa bao giờ anh lại kinh hoàng và có cảm giác thấy cái chết kề cận như vậy. Anh muốn kêu thật to, nhưng chỉ là những tiếng kêu ú ớ không rõ tiếng.
Bên tai Thành Trung vọng lại những tiếng còi tàu lúc gần, lúc xa rền rĩ. Toàn thân anh bị lắc mạnh, có tiếng gọi xa xăm, thôi thúc, mơ hồ.
Bật choàng dậy theo quán tính, Thiếu úy Thành Trung ngơ ngác nhìn quanh phòng làm việc, mất mấy giây sau mới hiểu mình đang ở đâu.
Mồ hôi trong người anh toát vã ra như tắm.
Chiếc máy điện thoại để ở ngay đầu giường réo inh ỏi. Trung lừ đừ nhắc máy, người gọi xin cho gặp thiếu tá Nguyễn Lân, đội trưởng đội 3.
Ở giường bên, Nguyễn Lân đang quẹo đầu ngủ say sưa.
Ngập ngừng, Trung tiến đến khẽ lay Nguyễn Lân đến lần thứ tư mà Lân vẫn ngủ say, cuối cùng Trung đành phải lắc mạnh và Lân choàng dậy.
– Anh Lân, có điện thoại Công an Quận gọi anh
Nhìn Trung, Nguyễn Lân rũ đầu mấy lần cho tỉnh hẳn rồi đứng dậy uể oải bước tới bàn làm việc. Cả hai anh em đều rất mệt về sau bữa cơm trưa nay.
Thông thường Thiếu tá Nguyễn Lân rất ghét việc nhậu nhẹt hay ăn cơm trưa khách mời, nhưng hôm nay mấy bạn học cùng trường cũ chuẩn bị ra Bắc công tác nên đành phải đi. Chỉ vài chai bia nhưng cũng đủ làm cho Lân thấy lừ đừ cả trưa.
Liếc nhìn đồng hồ, 2 giờ, Nguyễn Lân nhấc máy:
– A lô, tôi Lân đây.
Có tiếng cười vọng từ xa của thiếu tá Văn Cơ, đội trưởng cảnh sát hình sự Công an quận.
– Chào, lại nhậu chứ gì! Nghe giọng anh là tôi biết.
– Ừ… ừm. Có chuyện gì không cơ?
– Này, mới xảy ra một vụ án ở địa bàn quận. Tôi tính mời anh hay Hùng tham gia khám nghiệm hiện trường, có bận gì không?
Nheo mắt nhìn cuốn sổ trên bàn, Nguyễn Lân trả lời.
– KHông, chiều nay tôi rảnh, Cho địa chỉ đi…
Bỏ máy xuống, Lân bước vào nhà vệ sinh lấy khăn lau mặt. Anh đăm đăm nhìn trong gương, vẻ mặt hốc hác thấy rỏ. Nguyễn Lân thoáng thở dài vuốt mấy sợi tóc bạc lấm tấm hai bên thái dương, già rồi. Giá có Huệ, chẳng bao giờ cô chịu để anh như thế này.
Với tay thay chiếc áo, nhìn Minh Thanh, đội phó của đội đang ngồi đọc hồ sơ, Nguyễn Lân khoát tay nói:
– Hình sự Quận, chỗ Cơ vừa báo mới có trọng án. Tôi tranh thủ xuống trước xem sao, dù sao mình cũng cần ủng hộ Cơ vì nó mới về quận. Hùng đi sinh hoạt cơ sở về, nói nó xuống luôn.
Ngoài trời nắng gắt.
Ánh nắng nhìn đến chói mắt. Không khí nóng hầm hập, ngột ngạt kinh người. Nếu không vì công việc, chẳng trinh sát nào muốn rời phòng làm việc vào lúc này.
Nguyễn Lân dợm bước xuống thền đã thấy Thành Trung đang đứng thập thò, anh bthoáng bật cười, vẫy tay ra hiệu Trung lấy xe chở mình đi.
Hớn hở dắt xe ra cổng. Vừa chạy, Thành Trung vừa ngoái đầu lại hỏi:
– Có án mạng hả anh?
– Ừ, Công an quận vừa cho biết có một vụ giết người xảy ra dưới quận. Họ mời mình tham gia khám nghiệm hiện trường.
Thành Trung rú ga, chiếc xe xé dòng người lao vụt đi.
Nguyễn Lân ngồi sau nhìn cậu trinh sát mới của đội tủm tỉm cười. Thành Trung là em “út cưng” của đội và trực tiếp được anh hướng dẫn công việc. Cách đây mấy tháng, khi lãnh đạo phòng mời Lân qua nhận lính mới, trước mắt anh là một thanh niên trẻ, đẹp trai, có vóc dáng to lớn như một vận động viên thể thao, đang rụt rè ngồi đợi anh. Năm năm đào tạo trong trường công an làm cho anh ta có vẻ cứng cáp, thế nhưng vẫn không làm mất đi những nét tuấn tú trên gương mặt bầu bĩnh với một bên má lúm đồng tiền mỗi khi cười nhìn rất có duyên. Đó là thiếu úy Thành Trung vừa tốt nghiệp trường Đại học Cảnh sát được tổ chức phân về phòng anh. Ngắm nhìn chàng trai, đột nhiên Nguyễn lân phì cười “tại sao em thích làm cảnh sát hình sự?” Thành Trung ngơ ngác nhìn anh ấp úng. Trưởng phòng nhìn Lân cười, ông hiểu ý nghĩe câu hỏi của anh và đề nghị Lân trực tiếp kèm cặp Trung Vì đây là con trai của Giáo sư Tiến sĩ Vĩnh Chương, bạn của ông. Nguyễn Lân à một tiếng thật to và gật đầu. Tuy chưa bao giờ là học trò của giáo sư nhưng Lân cũng đã từng đọc vài cuốn sách do giáo sư viết và kính trọng trí tuệ uyên bác của ông. Giáo sư là một nhà khoa học lớn, có tên tuổi, hiện đang công tác tại liên hiệp Các tổ chức Khoa học Kỹ thuật thành phố.
Khi dẫn Trung về giới thiệu với cán bộ chiến sĩ đội 3 trong buổi họp giao ban sáng, mọi người nhìn Trung xầm xì, có ai đó nói, lâu lắm rồi đội mới được bổ sung một cậu lính trẻ đẹp trao như vậy. Thiếu tá Nguyễn Lân vỗ vai thành Trung, nói như khoe với mọi người” Hình sự phải vậy chứ”. Thế nhưng nhìn vẻ thư sinh của Thành Trung, cũng có người nghi ngờ liệu anh có làm nổi một trinh sát hình sự hay không. Và mặc dù cho Trung phản đối, cả đội đều tán thành gọi Trung là “út cưng”. Điều đó cũng dễ hiểu, bởi ở đội này người trẻ tuổi nhất của đội cũng xấp xỉ 40, và ai nấy đều vợ con đùn đề, việc Thành Trung xuất hiện làm cho đội như có thêm làn gió mát tươi trẻ, nên ai cũng quý.
Quả thật, nhìn vẻ nhẹ nhõm, trẻ trung và có phần đỏm dáng của Thành Trung, Nguyễn Lân cũng hơi lo, Trung có gì đó rất công tử “bột” so với những trinh sát khác. Thiếu tá Nguyễn Lân quyết định mình sẽ kèm cặp, đào tạo Trung. Đây cũng là một phá lệ của anhy, thường khi một trinh sát trẻ về thì sẽ có một trinh sát lớn tuổi đi theo kèm cặp, nhưng không bao giờ trực tiếp là đội trưởng. Đấy là nguyên tắc của chung của đơn vị, riêng Thành Trung một phần cũng là từ lời đề nghị của trưởng phòng.
Không đóng vai một ông giáo già, mà chỉ là một người anh đi trước có nhiều kinh nghiệm, Nguyễn Lân tận tụy đào tạo nhiều lớp đàm em nên người, trong đó có Thành Trung.
Vỗ vai, Nguyễn Lân ra hiệu Trung quẹo xe vào một con hẻm 303 đường Nguyễn Thị Minh Khai. Hẻm 303 có tên là hẻm cô tiên. Thật kỳ lạ giữa thành phố ồn ào náo nhiệt, sôi động này lại có một cái hẻm mang tên rất thơ mộng.
Từ xa, hai anh em đã thấy một đám đông đứng lố nhố tò mò vây quanh căn nhà xanh xanh ở cuối hẻm. Mọi người kinh hãi nhìn nhau, thì thầm to nhỏ.
Gật đầu chào anh cảnh sát khu vực đang đứng bên ngoài, Lân và Trung rẽ lối đi vào, nhác thấy mấy chiếc xe ô tô gần đó, Trung thì thầm:
– Hình như kỹ thuật hình sự đã xuống!
Nguyễn Lân gật đầu nhẹ, anh niềm nở chào mấy anh em ky thuật hình sự đang lấy đồ nghề trong xe ra.
Một căn nhà nhỏ hai tầng, xinh xắn nằm lùi sâu cuối cùng trong hẻm. Trước mắt Trung là giàn hoa thiên lý chạy dài từ mái nhà rủ lá hoa xuống lớp gạch men xanh trước nhà, hương thơm ngan ngát đong đưa trong gió. Mùi hương thiên lý dịu dàng mà Trung rất thích. Giá như vào lúc khác anh đã chẳng đứng lại ngây ngất với nó vài phút, nhưng không phải vào buổi chiều ảm đạm, đầy tử khí ở căn nhà này. Trung thoáng tiếc rẻ.
Thấy hai người đi lại, Văn Cơ ra hiệu cho mấy cảnh sát nhường chỗ và kéo tay Nguyễn Lân mời vào nhà. Vừa đi Cơ vừa tranh thủ báo cáo công việc. Có sự kính trọng này bởi lẽ Văn Cơ nguyên là trinh sát của Nguyễn Lân và cũng là đội phó của đội trước khi về công an quận làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
– Thạc sĩ Phạm Hồng Bàng, 38 tuổi. Độc thân. Phát hiện chết lúc 2 giờ chiều nay, người phát hiện cô Hoà, nghe nói là vợ sắp cưới của anh ta. Hung thủ dùng súng bắn thẳng vào ngực, hai vết đạn.
Trong phòng ngủ của nạn nhân, ánh đèn trền mờ ảo, bầu không khí oi bức, ngột ngạt, mặc dù có tiếng máy lạnh chạy rầm rì. Mấy cán bộ kỹ thuật hình sự đang vây quanh xác chết. Ánh đèn chớp nhoá lách tách. Lần đầu tiên được tham gia khám nghiệm hiện trường một vụ án nên Trung rất tò mò quan sát. Những người cảnh sát kỹ thuật hình sự làm việc rất thong thả, mỗi người một việc, truy tìm tang vật, lấy dấu tay, dấu giày. Nhìn họ, Trung thấy kính nể. Bình tĩnh quá, hình như ai cũng quá quen với công việc này đến nỗi Trung thấy họ hình như không có phản ứng gì.
Trung thoáng thấy ngượng ngùng khi nhìn xác chết một người đàn ông trần truồng, anh thừ người đứng nhìn xác Phạm Hồng Bàng. Không hiểu sao trong người anh có những cảm giác khó chịu khi thấy, Trung muốn quay mặt đi không nhìn nhưng rồi anh lại miễn cưỡng nhìn xác chết. Người đàn ông này gợi cho anh có những ý nghĩ mơ hồ không tốt lắm về anh ta.
Anh ta nằm thẳng, thân hình gần như trần truồng vì chỉ còn mặc độc 1 chiếc quần lót mỏng, hai tay vẫn để trước bụng kéo theo vệt máu đen bầm chạy dài từ vết đạn ở ngực chảy xuống, cái chăn mỏng đã được kéo qua một bên để chụp ảnh. Một khuôn mặt dài, hai má hõm lại, với vẻ mệt mỏi thể hiện rõ qua nếp nhăn hằn trên khoé miệng, với ánh mắt khép hờ tựa như đang ngủ. Không hiểu sao Trung thấy hình như anh ta hơi cười qua cái nhếch mép của đôi môi mỏng, trắng bệch. Trung nghĩ mình hoa mắt.
Tương phản với khuôn mặt nhợt nhạt, mất sinh khí kia, trên đầu giường trong tấm ảnh con, Bàng đang nhìn Trung với nụ cười thật tươi trẻ. Thật đáng tiếc, mới đây thôi còn là một con người tràn đầy nhựa sống, sẽ còn cống hiến bao nhiêu cho xã hội, thế mà…Tại sao? Anh thở nhẹ hắt ra tiếc rẻ.
Vị bác sĩ pháp y đeo găng tay và sờ nhẹ vào vết đạn bắn trên ngực. Máu đã đông đen, tử thi đã cứng hoàn toàn, các vết hoen đang xuất hiện rõ ở vùng mặt, tay và bàn chân của nạn nhân. Văn Cơ liếc nhìn Lân, anh ta đã bị giết ít nhất cách đây 12 giờ, đã loại trừ được khả năng tự sát.
Nhìn người cán bộ kỹ thuật hình sự đang nheo mắt bước lui từng bước để đo khoảng cách tầm bắn, Lân hỏi:
– Có tìm thấy súng không?
– Không- Anh ta lắc đầu và nói – Đang đo đường đạn để hướng đứng bắn và vỏ đạn.
Kéo Nguyễn Lân lại gần cái bàn nhỏ trong phòng, trên bàn có một chai rượu đổ nghiêng đã cạn và vài miếng chả còn tươi, Văn Cơ gõ tay đầy ý nghĩa. Lân ngắm nhìn gật gù, Cơ nói:
– Đang đề nghị khám hiện trường thật kỹ, rất có thể hung thủ có quen biết nạn nhân bởi vì sau khi giết người xong nó tẩu thoát bằng cửa chính, khoá cửa cẩn thận và hình như nó vào cũng bằng cửa chính, có chìa khoá. Chúng ta không tìm thấy dấu cạy phá.
– Trong nhà có mất mát gì không?
– Có, chúng ta đang lấy dấu tay. Trong tủ quần áo và trong hộc bàn có dấu lục lọi tìm tiền bạc.
Nguyễn Lân siết tay Cơ biểu lộ sự đồng ý và kéo anh ra khỏi phòng. Đến cửa buồng bỗng Thành Trung dừng lại khịt mũi. Thật lạ, có 1 mùi hương gì đó đến bây giờ anh mới phát hiện vẫn đang lẫn quất đâu đây trong căn phòng này. Hương nồng nhưng không phải mùi hương của tự nhiên. Anh ta sử dụng nước hoa gì nhỉ, Thành Trung tự hỏi vậy. Anh cũng quen sử dụng nước hoa cho bản thân, thế nhưng mùi ở đây vừa nồng vừa nặng, không giống các loại nước hoa thông dụng, hay tại nhiều người quá nên vậy.
Không cưỡng được, Thành Trung quay lại nhìn xác thạc sĩ Bàng lần nữa và anh lại cho rằng mình hoa mắt. Hình như anh ta đang cười, 1 nụ cười chết chóc của tử thần.
– Anh Cơ!
Một cảnh sát hình sự chạy vào, ghé tai Văn Cơ thì thầm. Thiếu tá Văn Cơ ngạc nhiên nhìn Lân.
– Anh Lân này, có hai cán bộ bên Tổng cục An ninh Quân đội xin vào gặp chúng ta, nói có việc cần?
Lân nhíu mày ngạc nhiên không kém, đây là 1 vụ việc mang tính hình sự và bản thân nạn nhân là dân sự, không có liên quan đến Quân đội, tại sao…
Anh gật đầu.
Hai sĩ quan quân đội đi vào. Một người đeo lon đại úy và 1 người mặc thường phục, nhưng nhìn có vẻ là cấp trên của đại úy kia. Họ đến chỗ 3 người. Hai sĩ quan quân đội chỉ nhìn lướt qua xác chết và điều họ quan tâm đầu tiên là bàn làm việc của thạc sỹ Bàng. Cả 2 ghé đầu vào nhau chỉ trỏ, thì thầm. Nguyễn LÂn thông báo với họ:
– Đã tạm xác định đây là 1 vụ giết người, thủ phạm giết chết nạn nhân sau đó lục lấy đi 1 số đồ đạc, nhưng là những cái gì thì chưa rõ. Do vậy, hiện ntrường cần được bảo vệ để làm kỹ công tác khám nghiệm, đề nghị 2 anh thông cảm chờ.
Dưới nhà, 2 cảnh sát hình sự đang kiên nhẫn ngồi an ủi 1 cô gái. Nói đúng hơn là 1 phụ nữ, cô ta trạc hơn 30 tuổi và đang có dấu hiệu tuổi già qua những nét nhăn mờ trên khoé mắt. Người phụ nữ gục đầu khóc lặng lẽ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhớn nhác nhìn quanh đầy vẻ kinh hoàng, ngơ ngác. Người yêu của Thạc sĩ Bàng, họ sắp làm đám cưới, cũng chỉ còn khoảng nửa tháng nữa.
Vẫy tay ra hiệu cho Trung lại gần, Nguyễn Lân nhẹ nhàng:
– Lần đầu tham gia khám nghiệm hiện trường, chắc em còn lạ nhiều, hãy chú ý quan sát anh em làm việc mà học hỏi. Không nên biểu lộ xúc cảm quá, công việc của mình là vậy, rồi sẽ quen thôi. Cố gắng lên em.
Anh nhìn người sĩ quan trẻ trìu mến, cười và bước đi.
Thành Trung im lặng lắng nghe chỉ bảo, anh biểu mình sẽ còn phải học tập nhiều ở những người đi trước, đặc biệt là ở người đội trưởng, 1 trinh sát hình sự nổi tiếng dày dặn kinh nghiệm trong nghề nghiệp.
Tạm biệt 3 người, Nguyễn Lân đẩy xe ra về, vừa đi anh vừa lắc đầu cười né những câu hỏi lao xao của những người xung quanh.
Hương thiên lý thơm quá!
Trời đang chuyển nắng. Từng cuộn mây đen đang kéo đến phủ kín bầu trời, đã có hơi lạnh trong không khí. Có lẽ sắp mưa. Nguyễn Lân nhìn trời lẩm bẩm.
o O o
Cả 3 người vừa lết, vừa bò bám vào vách đá trơn tuột để leo lên bên cạnh bờ vực sâu thẳm. Trên bầu trời mây đen vần vũ, những tia chớp lằng ngoằng như rễ cây mọc trên trời, sáng rực kéo theo những tiếng nổ kinh hồn. Đã có những giọt mưa quất vào mặt rát ràn rạt, tiếng gió gào thét, gầm rú.
Những thân hình gần như trần truồng với những mảnh y phục rách tơi tả dính sát vào người. Mọi người nhìn nhau nụ cười méo mó, nhợt nhạt động viên nhau cố gắng leo lên. Người thứ nhất leo lên được đến đỉnh vách đá ngồi ôm ngực thở dốc. Người thứ hai dìu người thứ ba cùng leo lên và anh ta leo đứng lên trên vách đá trước, rồi thò tay để đỡ người bạn thứ 3 bên dưới thì chợt 1 tiếng rú thất thanh không thành tiếng. Người thứ 3 đang lóp ngóp bò lên, đột nhiên không hiểu sao trượt tay lăn long lóc trên sườn đá rơi xuống vực sâu đen ngòm.
Tất cả xảy ra nhanh quá.
Nhanh đến nổi 2 người bạn đồng hành không kịp phản ứng gì, chỉ ngẩn người nhìn người bạn đồng nghiệp rơi tõm xuống vực nhẹ như 1 viên đá được ném xuống hố sâu không 1 tiếng vọng. Gần 1 phút ngơ ngác nhìn nhau họ mới chợt hiểu điều đau lòng gì đã xảy ra. “Không”, 1 người bạn la lớn nhoài người bò xuống sườn đá, người kia vội vã ôm lấy vai bạn giữ lại “đừng anh Bàng, nguy hiểm lắm”, “thằng hèn, mày bỏ bạn à?”, anh ta quát to, đôi mắt rực lửa đau đớn nhìn đồng nghiệp mình. Người kia bật khóc to, nghẹn ngào “đi vòng xuống dưới kia, anh mà bò xuống như vậy coi chừng lại trượt tay nữa”.
“Hải, Hải…. ơi… ơi… hú… hú… h..u..u….hu….
Những tiếng gọi thất thanh lạc giọng. Một người quỳ sụp xuống thổn thức nghẹn ngào, “tại tôi, tại sao tôi lại không nhanh tay hơn, tại tôi”. Anh đập mạnh hai bàn tay của mình lên mặt đá, tóe máu. “Anh điên à” người kia quát to giữ tay bạn mình lại.
Tiếng khóc nức nở kéo dài.
Thật lạ. Nhanh chóng những tiếng gió ngớt dần, mưa thôi rơi và cả 1 màu hồng với những bông hoa gạo rực đỏ lấm tấm như rải hoantrên nền trời xanh thăm thẳm. Bên trên vách đá là những hoa lạ, sẫm màu như máu, mọc xen lẫn nhau như những ngọn cờ chỉa thẳng lên cao, bay lật phật, lất phất trong gió.
Một cảm giác tĩnh lặng, cô liêu, đẹp đến rợn người.
(Nhật ký, ngày 5.5, tôi lại mơ thấy Hải)
o O o
– Tổng đài 133?
– Vâng, tôi nghe đây. Chào anh, tôi nhận ra anh rồi.
– Thưa 133, tôi lại mơ thấy nữa, 1 giấc mộngkinh hoàng.
– Kinh hoàng?
– Vâng. Đấy là 1 chuyến công tác cách đây mấy năm khi tôi và đồng nghiệp đi khảo sát 1 công trình quân sự ở biên giới phía Bắc. Trong khi đi tìm đường tắt để tránh 1 cơn lũ qua suối, chúng tôi bị lạc trong rừng, mệt mỏi và tuyệt vọng. Như tôi đã kể về giấc mơ này cho 133 nghe, 1 người bạn của tôi đã chẳng may té xuống vực chết. Từ đó đến nay thỉnh thoảng lại có những giấc mơ về chuyện cũ ám ảnh tôi.
(Có tiếng sụt sịt nghèn ngẹt trong máy)
Tích tắc. tích tắc. Tiếng thời gian chầm chậm.
Tổng đài 133 ngập ngừng hỏi tiếp:
– Anh cảm nhận gì trong giấc mơ?
– Ân hận và đau đớn 133 ạ. Tôi ân hận vì cảm thấy như mình có lỗi trong cái chết của bạn tôi và rất đau đớn vì đó là người bạn rất thân của tôi, rất thân.
– Cho tôi hỏi, tại sao anh lại thấy ân hận về cái chất của bạn anh?
– Tôi không biết nữa, nhưng lần nào cũng vậy, nhiều năm rồi nó luôn làm tôi đau lòng và ân hận. Nó dày vò tôi, vì đấy là bạn tôi. Có thể là tôi đã giết bạn tôi chăng?
– GIết bạn anh?
– Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi luôn luôn mang nặng cảm giác ấy trong lòng.
– Bạn thân của anh, thân nhất?
– Tôi có nhiều bạn thân, nhưng đấy là người thân nhất vì anh ấy hiểu tôi. Phải vì anh rất hiểu tôi. Đến nay tôi không còn tìm được 1 người bạn nào khác được như anh ấy. Không ai và không ai… Giọng nói đột nhiên cao lên the thé… Thay thế nổi anh ấy.
– Bạn thân….
– 133 không hiểu đâu…. Tôi mệt mỏi quá.
– Có lẽ anh bị stress rồi, cần phải nghỉ ngơi 1 thời gian.
– Nghỉ ngơi? Không thể được. Lúc này tôi rất bận. Tôi còn nhiều việc phải làm, không thể nghĩ được. Tạm biệt 133.