Lừa 100 lần - Chương 9
“ Thôi nào , mày làm gì mà như con chó hèn nhát thế , con báo hung tàn đâu rồi ? ..mày chỉ cần như xưa thôi , không ai có thể làm mày đau lòng nữa , không cần quan tâm ai nữa , tự do…tự do …mày có hiểu không?”
Kháng cảm thấy quay cuồng …trái đất quay nhanh hơn thì phải …sao nó không quay vào cái lỗ đen thăm thẳm nào đó luôn đi…sao nó không đâm vào mặt trời như con thiêu thân luôn đi …sao nó cứ quay hoài , quay hoài vậy chớ …nó làm anh chóng mặt quá …khó chịu quá …
Tự do ? ai bó buộc anh ?…sợi dây nào trói buộc anh?…cái tình cảm ruột thịt duy nhất , thằng em trai quan trọng nhất …nếu không có nó , liệu anh có tự do ?..nếu không có nó….
Im lặng quá …tiếng máu nhỏ từng giọt trên sàn nhà …mơ hồ quá …dường như có , lại dường như không ….
Gió thổi …không mát ..nó mang cái oi bức trên mặt đường , cái bức bối trong lòng người và cả sự hậm hực của trời đất …
Gió thổi qua cái gương mặt xanh xao , mắt nhắm nghiền như chìm trong giấc ngủ mệt mỏi …thổi qua bức tượng ngồi gục mặt , chất chứa tất cả đau khổ của quá khứ … liêụ còn đủ chỗ cho những đau khổ của tương lai? …cả hai đều lạnh dần đi …
Sàn nhà cũng lạnh ,máu đỏ nhưng không còn nóng đang điểm tô thêm sắc bi thương , thêm vị đau đớn cho khung cảnh …cái gạt tàn kiểu cách …vỡ nát….còn vương máu …như những trái tim …vô tình bị đập nát …..
Caí hơi nóng mùa hè không cách nào làm ấm căn phòng lên được …căn phòng như được phủ kín bởi một thứ không khí chống nhiệt vô hình , đặc quánh , ngăn mọi âm thanh …hình như cả tiếng thở nữa….
__________________
Khanh
Khanh đứng lặng người nhìn trân trối …chuyện gì xảy ra thế này ….sao Phương nằm rũ rượi thế kia …còn thằng Kháng , anh chưa từng thấy vẻ mặt của nó lại đau khổ đến vậy, mắt nó vừa hoang dại , vừa chất chứa cái gì đó đau đớn tột cùng …chuyện gì đã xảy ra ?…
Chỉ vừa mới đây hai người còn cười nói kia mà , anh vội chạy lại đây , anh muốn mang Phương đi…muốn lo cho Phương và thằng Khang đi đâu đó tránh xa nơi này ..một nơi an toàn nào đó…
Trời ơi …máu …Phương….
Khanh lao đến , ôm lấy cái thân người mềm oặt trên tay anh ….hơi thở …yếu quá …nhanh ..phải nhanh lên …..
Khanh run rẩy , không nói được lời nào , không nhìn Kháng lấy một cái …Phương quan trọng hơn …cái con người đang xa dần tay anh …thần chết đang đến …cút đi ..Phương phải sống mà …phải kiên cường mà sống ….bác sĩ …anh cần tìm bác sĩ ….
Khanh tự tát mình thật mạnh , mặc kệ cái nhìn ngạc nhiên của Kháng , anh cần phải bình tĩnh …anh là bác sĩ …anh phải cứu Phương …phải dành lại Phương …Phương phải sống ….
Anh nhanh chóng nâng đầu Phương cao lên , làm mọi động tác sơ cứu …hơi thở yếu quá …mạch nhẹ quá ….
Anh lao đến bên cái điện thoại …anh cần đưa Phương đến bênh viện ngay ….
– Điện thoại không dùng được đâu , bị cắt lâu rồi – Kháng hững hờ , đôi mắt vô hồn không biết đang nhìn gì
– Đưa điện thoại cho tao , nhanh lên – điện thoại anh đã bị ba anh tịch thu hôm qua , khốn kiếp ngay lúc cần – tao nói nhanh lên
– Để làm gì , cứu nó chi , như vậy không phải tốt hơn sao- Kháng hướng tia nhìn lạnh lùng về Khanh- sao anh mất bình tĩnh quá vậy
– Mày giết người mày có hiểu không ? đưa điện thoại cho tao – Khanh gầm gừ
– Hiểu , có gì đâu chứ , tôi sẽ giải quyết nó nhanh thôi mà – Kháng nói thản nhiên ,mọi chuyện dường như quá quen thuộc…..
– Nhanh lên , nếu không tao giết mày – Khanh điên dại nhìn Kháng , anh muốn lắm …cái thằng đã giết Phương….
Kháng nhìn Khanh hết sức ngạc nhiên , lần đầu tiên thấy Khanh điên lên đến mức này , anh lờ mờ hiểu cái gì đó….cái gì đó mơ hồ hình như đang dần rõ ràng , nhưng chắc chắn ..Khanh không đùa
Kháng quăng điện thoại cho anh , Kháng không muốn sinh sự với Khanh , với con người vừa đau đớn vừa điên dại đó , anh không thắng nổi , cái sức manh khủng khiếp mà anh sợ hãi đó …anh không biết là gì ..nhưng không thể chống lại…..
Khanh như thét lên trong điện thoại , anh cũng không ngờ mình sợ hãi đến vậy …anh không phát hiện ra Phương quan trọng với anh đến mức này , không thể tin được ….
Anh ôm lấy Phương , cái khao khát mãnh liệt bấy lâu nay anh luôn chôn dấu , anh cũng không ngờ nó lại lớn đến mức này , đến mức đánh gục anh ……..
Anh yêu Phương …anh muốn thét lên …anh bất chấp …muốn xé nát cái khuôn khổ đạo đức mà tự anh trói buộc mình …..
Cả thế giới phải biết …Khanh yêu Phương ….
Phương ơi….làm ơn….anh cần một cơ hội…….
Em cần phải biết…….
Khang
Đêm khuya quá rồi , hình như vậy ….nếu không thì không khí đã không lạnh lẽo thế này …lạnh? ..không khí bệnh viện lúc nào mà không vậy chớ …cái mùi chết chóc này như muốn bào mòn sinh lực của mọi thứ nó bao trùm …vậy mà người ta phải vào đây để tìm sự sống mới buồn cười chứ …
Phòng bệnh nhân đặc biệt , bao nhiêu là máy móc rối rắm nhưng sao vẫn thấy nó trống trải quá , cái giường như mênh mông với con người gầy gò xanh xao đang nhắm nghiền mắt trong cơn mê dài …không biết bao giờ tỉnh ….
Bức tượng , một bức tượng với vẻ mặt vô hồn , hướng đôi mắt ngây dại của mình về phía những nét xanh xao trên nền của cái ra trải giường trắng xác , chỉ một hướng …đã rất lâu …
Khang không hiểu nổi , thật sự không hiểu nổi ông trời đang bày trò đùa nghịch gì đây nữa ….muốn cho ổng một trận quá ….
Mọi chuyện đã rất thuận lợi…thuận lợi đến Khang cũng phải bất ngờ ….
Khang đã họp mặt các bác các chú trình bày tất cả , thể hiện tất cả …đã chuẩn bị tâm lí hứng chịu tất cả , thật ra Khang muốn ba mình không còn đường nào lấp liếm …Khang muốn công khai chuyện này , có như vậy ba không còn nghĩ cách gì cứu vãn được nữa ,dẹp cái ý tưởng vì danh dự của ổng luôn…
Mọi người bất ngờ , có người mắng chửi có người khuyên răn ….nhưng cái quyết tâm của Khang đã làm mọi người nhụt chí , còn lạ gì cái thằng này nữa …họ không tán thành nhưng cũng không cho chuyện ba Khang đang làm là đúng , ai cũng hứa sẽ ngăn vụ này lại …mọi người đã quá cưng chiều Khang rồi ….thằng cháu yêu quý ….
Vậy mà ….Khang đã hối hả chạy về , mong mình có thể đến nói chuyện với ba , có thể đón Phương , có thể nhìn thấy lại gương mặt quen thuộc , cái nhíu mày quen thuộc…vậy mà …
Quay về , chỉ nhìn thấy anh Kháng với đôi mắt sững sờ khi nhìn thấy nó , anh ngồi lặng lẽ trong cái phòng khách rộng lớn …cái ánh sáng của chiều tà không đủ sức làm cái căn phòng bớt cái vẽ bi ai nhưng vẫn đủ cho Khang thấy những vết máu trên sàn nhà , máu đã khô lại ……
Khang thực sự không nhớ đã nói gì , hỏi gì với anh Kháng …cái cảm giác rụng rời , cái cảm giác như bị xé nát ….Khang chỉ biết lao đi ….nhanh đến bên Phương ….
“ Chúng tôi đã cố gắng hết sức , bệnh nhân được đem đến quá trể , bây giờ chỉ còn hi vọng vào bênh nhân thôi “ – cái điệp khúc khốn kiếp cứ đều đều phát ra từ cái đống trắng lạnh lùng đó
Anh Kháng , anh đã làm gì ?…Khang đã tin tưởng anh sẽ cứu được con người nó yêu thương nhất , con người hùng mạnh đó ….vậy thì chính Khang , chính Khang không phải ai khác đã đẩy Phương đến cảnh này …sao anh làm vậy hả Kháng …thà là anh đập cái gạt tàn đó vào đầu em …..
Cái vẻ mặt của anh Kháng …không biết phải nói sao …vừa đau khổ vừa đắc thắng …đâu mới là con ngườ thực của anh ?…con người nào trong anh đã tàn nhẫn hại Phương , đâu mới là người em căm hận , đâu mới là người anh đáng kính ……
Khang mệt mỏi thở dài , như tất cả hơi thở đang chạy khỏi mình , đi theo con người đang nằm trước mặt …
Khang nắm lấy bàn tay lạnh ngắt , những ngón tay dài …hình như gầy hơn thì phải ….Khang đặt môi mình lên từng ngón tay …cố giữ lại cái mùi quen thuộc …cố níu lại hơi ấm đang dần rời khỏi tay , khỏi hơi thở của Phương ….
Phương ơi…em tỉnh lại đi , anh sẽ không rời bỏ em một giây phút nào nữa …sẽ mãi mãi bên em …ôm chặt lấy em …em làm ơn tỉnh lại đi …..
Có cái gì âm ấm rơi xuống tay Phương …nước mắt ?….Khang đã không khóc từ ngày mẹ mất , Khang đã thề sẽ mạnh mẽ để bảo vệ người mình yêu quý …không để người đó rời bỏ mình như mẹ …..vậy mà giờ đây …sức mạnh để làm gì khi nó chẳng có ích gì với Phương ….nước mắt ……xin đừng rời bỏ anh …..
Khang gục mặt trên bàn tay gầy gầy , với những ngón dài …làm ơn động đậy đi …anh không đùa với em đâu …biết không ?….
Khang suy sụp thật sự …..
Mẹ ơi …con phải làm sao …mục đích sống của con …nếu mất đi con biết làm sao …
Mẹ từng nói con sẽ tìm thấy người con yêu thương , người con muốn bảo vệ …mẹ nói con sẽ tìm thấy mục đích sống của mình vậy mà giờ mẹ định đem người đó đi …đem mục đích sống của con đi khi con chỉ vừa tìm thấy nó ……
Con có thể tìm lại được ai nữa không , con đã đặt tất con người con vào người này rồi , con không thể quay lại rồi , xin mẹ hãy bảo vệ cậu ấy , đưa cậu ấy về cho con đi..
Nếu không con sẽ đến nơi nào đó …nơi có cậu ấy …có thể nơi đó có mẹ …
Con không chịu nổi …mẹ à…không chịu nổi cuộc sống không có cậu ấy…..
Ông Duy
Ông Duy bước vào phòng , Khang vẫn còn ngồi đó à ….
– Con đi nghỉ một chút đi – ông vỗ vai cậu trai đang gục ngã trên bàn tay con ông – rồi Phương sẽ tỉnh thôi , con đừng quá lo
Khang lắc đầu nhẹ , buồn cười , đáng ra người được an ủi là ông và cái thằng đáng căm hận đã đẩy con ông vào tình cảnh này là Khang vậy mà , ông không thể trách mắng Khang một câu nào …cứ nhìn cái vẽ đau khổ của nó là ông biết …đã quá đủ cho nó rồi.
– Vậy con đi rửa mặt đi , cho tỉnh táo , kiếm cái gì uống luôn đi – Ông cười nhẹ – cần tỉnh táo để coi Phương tới sáng , bác không cản con đâu , con trai
Khang nhìn ông , Khang biết ơn ông lắm …người đàn ông hiểu chuyện này chắc cũng đau không kém gì Khang , cái tình cảm của người cha đó …ông rất thương Phương nên mới bất chấp tất cả để Phương tự tìm hạnh phúc cho mình ….ông cũng không trách hờn hay nhìn Khang với cái nhìn căm ghét gì …trong mắt ông chỉ có sự đau đớn , sợ hãi của người cha , người cha có thể mất con …..
Khang gật đầu , nghe theo con người đó …con người đó với Khang như một người cha thứ hai…..cha của Phương …..
Khang ra rồi , ông nhìn thằng con trai mà ông hết mực yêu thương …sao nó lại nỡ bỏ ông chớ …bỏ lại người cha yếu đuối mà ra đi…sao con nỡ hả con trai….
Ông ngồi xuống nhìn chăm chăm vào gương mặt quen thuộc của con mình ….
Ông đã bỏ tất cả công việc , lao như điên khi nghe Khang điện thông báo ….ông đã run run khi nhìn thấy con mình , nằm trên cái giường trắng toát …nếu Khang không ôm chặt lấy ông có lẽ ông đã ngất đi …..
Ông không muốn ngất đi , ông muốn mình mạnh mẽ , mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho con ông ….như nó đã làm cho ông khi mẹ nó bỏ ra đi , nó đã đưa đôi vai nhỏ bé của mình ra cho người cha yếu đuối khóc như một đứa trẻ…..ông sẽ ôm chặt lấy nó như nó đã từng ôm lấy ông ……..
Con trai , người con yêu quý đang rất đau khổ , con còn nằm thoải mái ở đây à con trai …còn người cha này nữa …con định bỏ mặc cả cha sao …con trai…
Ông nhìn gương mặt của con ông , vài vết bầm tím …chắc con chịu khổ nhiều lắm hả ?…cha có sai không khi không ngăn cản con …con trai …..
Con trở nên dũng cảm , kiên cường như thế từ lúc nào vậy ?…một mình mà quậy quạng dữ ha ?…có đến cả chục trái tim cũng không lo cho con nổi …..
Con biết không ? ông Hải đã gặp cha rồi đấy ….ổng không như cha nghĩ ..cha cứ nghĩ người trong hắc đạo phải dữ dằn lắm chứ , nhưng xem ra ổng chỉ được cái mặt dữ thôi chứ cũng không ghê ghớm lắm ….
Con làm cách nào mà ổng cũng thương con vậy , nghe tin con ổng cứ đứng sững ra …thế mà cha đã lo ổng sẽ tìm cách giết con …đang lo cho hai đứa ra nước ngoài ……
Kháng , cha muốn gặp người đã đập vào đầu con không thương tiếc thế này thử xem , cha sẽ làm gì với con người định cướp con ra khỏi tay cha ?…con người đó như thế nào ?…
Ông đặt nhẹ tay con mình vào lớp chăn ấm áp ….
À , phải rồi con trai …con tài thật đấy , cha không biết ngoài Khang còn có một chàng trai đang gục mặt ngoài kia chờ con tỉnh …chàng trai tội nghiệp đó …..anh ta cứ ngồi mãi ngoài kia …..
Đó là anh trai của Khang phải không?….con phải tỉnh dậy mà giải quyết rắc rối mình gây ra đi chứ …anh em người ta đều bị con hại thê thảm rồi kìa …..
Chàng trai đó chắc đau khổ lắm , nhìn em trai mình ngồi bên con mà ánh mắt anh ấy cứ ngây ra …….
Con phải sớm tỉnh lại thôi con trai , con phải sống thật kiên cường …con còn phải lo cho người cha đang già đi nhanh chóng của mình nữa chớ …..
Ông cố gắng kiềm lại nước mắt , ông phải kiên cường ….phải mạnh mẽ chờ con ông tỉnh lại ……
Khang bước vào , ông ngước nhìn với đôi mắt mệt mỏi , hình như chứa chan nước mắt …
Khang thở dài , cha con giống nhau quá …từ ngoại hình lẫn tính cách ….mang cái vỏ mạnh mẽ chắc mệt mỏi lắm …..
Ông tiếp tục nhìn con trai mình , gương mặt vốn rất trẻ của ông hình như tối lại ….
Ông Duy giật mình , tay Khang từ đằng sau ghế ôm chặt lấy ông ….
– Con xin bác , cứ coi con như Phương , xin bác đừng cố gượng nữa – Khang nói đều đều – con biết tất cả mà , bác không cần phải đóng kịch với con
Kiệt tác của thằng con ông đây mà , đem cái bộ mặt xấu xí của cha mình kể lung tung đây ….cái thằng này …..
Ông không biết cách nào ngăn nước mắt cứ đua nhau lăn xuống …ông tưởng chỉ có mẹ Phương và Phương biết cái yếu điểm này thôi chứ …thế là bây giờ đã 3 người biết rồi …
Con trai , cánh tay mạnh mẽ này đã ôm lấy con đó hả …..cánh tay đã bảo vệ con đây sao …..cánh tay này cũng đang an ủi cha nè con trai…
Ông có cảm giác như mình có một thằng con trai nữa nữa vậy ……..
Xem ra , đêm sẽ rất dài ………
Khanh
Sao mà ghét cái ánh sáng lạnh lẽo của mấy cái bóng đèn này quá , vậy mà anh đã rất thích màu trắng cơ đấy , cái màu trắng hơi xanh như nước da của Phương …anh không ngờ màu trắng có thể lạnh lẽo đến thế này ……..
Anh cứ ngồi đó , anh không thể vào bên trong….trong đó đã có Khang , Khang mới là người Phương cần , không phải anh ……..
Thằng Khang vừa nói chuyện với anh một chút …
Nó bảo anh về nghỉ đi …
Anh phải làm sao ? anh xấu hổ với Khang, với thằng em trai của mình …nó cứ như nhìn rõ tất cả những gì anh đang nghĩ ……phải rồi cái vẻ thảng thốt đó làm sao dấu được chứ …..thêm cái vẽ lo lắng bất bình thường nữa ……
Anh cũng chẳng thể ngờ được mình ….anh không hề nghĩ mình lại có những tình cảm này , anh không ngờ chính bản thân mình , anh đã cố gượng ép bao lâu rồi ….anh không nhớ , chỉ cần nghĩ đến Phương là anh kèm luôn một danh từ “ người yêu thằng Khang”, anh luôn nhấn mạnh cái danh từ đó , mặc kệ cái cảm giác mơ hồ , cái cảm giác nhoi nhói mà anh không hiểu hay cố tình không hiểu đó là gì …….
“ Anh không cần nói gì đâu , để Phương tỉnh lại đã , em hiểu mà “ – Khang đã nhìn thẳng anh nói , nhìn thẳng vào đôi mắt sững sờ của anh
“ Em biết từ lâu rồi , em biết anh cũng khổ lắm “- biết ? biết từ khi nào ? chính anh còn không nhận ra nữa là……
“ Trời ơi , có anh không nhận ra thôi , cái kiểu anh nhìn Phương tha thiết thấy ớn luôn mà “ – Khang cười ,nhẹ nhàng nhìn anh mình
Nó nhận ra từ bao giờ vậy chớ , trong khi anh chỉ mới thừa nhận …..
“ Em hạn chế Phương đến nhà mình , không để anh gặp là mong anh có thể nguôi ngoai …nhưng xem ra muộn quá rồi “ Khang có vẻ thẩn thờ , sao anh em mình lại rơi vào tình cảnh này hả ?… ông trời đang cố tình chọc tức mà ….ước gì cho ổng được một đấm …
“Đừng lo , sau khi Phương tỉnh lại anh sẽ ra đi “ anh nói với Khang , anh cũng đã định đi từ lâu , anh muốn thực hiện lí tưởng về miền núi của mình ….và dường như cũng muốn trốn chạy cái gì đó ….
“ Anh không cần làm vậy ? , Phương tỉnh lại anh cứ nói với Phương , cái tên đó đầu đất với tình cảm mọi ngươì xung quanh lắm…anh không nói tên đó không nhận ra đâu”- anh nhìn Khang ngạc nhiên , nó nghĩ cái gì khi nói điêu này chớ , hay định mỉa mai anh , mỉa mai tình yêu không có kết quả của anh
Đáp lại cái nhìn trừng của anh , Khang chỉ khẽ nói “ anh không cần phải chịu đựng một mình , cứ nói ra đi …sẽ thoải mái hơn nhiều “
“ Phương sẽ tỉnh lại, phải không ,anh Khanh “ – nó hỏi làm anh cứng họng , anh là bác sĩ , anh hiểu rõ tình trạng của Phương , anh phải nói gì ?…nói sự thật là nếu không nhanh tỉnh dậy thì có lẽ Phương sẽ ngủ mãi mãi à …..
Chấn thương quá nặng , máu tụ trong não , mất máu quá nhiều , ca phẩu thuật quá dài đã rút ngắn cơ hội sống của Phương……anh không muốn tin điều này
Anh im lặng……
Khang đứng dậy bước đi , không hỏi gì thêm ” anh về nghỉ đi” cũng không ngoái lại , anh nhìn theo cái dáng của nó….anh như nhìn thấy cái gì nặng nề đeo bám trên lưng nó….nỗi sợ hãi mơ hồ….
Cái gì đó cũng đang đeo bám anh…..
Anh sợ………….
Phương
Cái cảm giác gì thế này , bồng bềnh….chơi vơi ….trong cái không gian không rõ ràng này .Xung quanh mình có gì , màu sắc như thế nào ?…không thể thấy …không thể nghe …cái gì đó mơ hồ cứ bao vây lấy Phương …..
Có phải mình đã chết rồi không?….chẳng lẽ chết là như thế này sao ?……
Chuyện gì đã xảy ra ?…..phải rồi……Phương cố gắng định thần lại suy nghĩ
Anh Kháng lao đến ….cái gạt tàn ….lớn …trong veo …rồi…nhuốm máu ….
Không …không thể nào là anh Kháng , cái đôi mắt hoang dại đó , cái tia nhìn tàn nhẫn , cái vẽ thoả mãn đó …không thể là con người hay cười bông lơn được….cái nhìn hoang dã đó không thể nào là của anh Kháng được
Ít ra trong trí nhớ của mình , anh Kháng đâu như vậy ….hay anh vốn như vậy …..một diễn viên tài ba….
Khang …Khang đang ở đâu ?…. đang cảm thấy như thế nào …..ơ hay , mình lo cũng có được gì ….mình đã chết rồi mà ….chết hay chưa …
Sao lại hỏi ngu thế nhỉ ….chỉ cần mình cử động thử xem , thử nhéo một cái là biết ngay mà ….nhưng phải cử động như thế nào ……tất cả như nhẹ bẫng , không thể điều khiển được gì cả …cái gì đang xảy ra ….cái cảm giác như đang trôi đi….chơi vơi quá ….
Chắc Khang giờ này đang lo lắm …nếu mình chết thì có phải là ma không nhỉ …vậy thì mình sẽ theo Khang ….vui lắm ….bay vòng vòng quanh Khang …đêm đêm doạ Khang sợ chơi , nhưng Khang đâu có sợ ma chớ…không sao , mình cũng đâu muốn Khang sợ mình …
Nhưng Khang sẽ không nhìn thấy mình ….sẽ không chạm được vào mình ….liệu có quên mình không …..