Lừa 100 lần - Chương 3
Khang mở mắt nhìn quanh…….không phải nhà mình …. nhức đầu quá ……phải rồi hôm qua say muốn chết mà ….đây là đâu ta….à… nhà thằng Phương …..mình có ngủ ở phòng này mấy lần …sao không lên phòng trên nhỉ , phòng này của khách mà …..nó làm sao đem mình nổi lên cầu thang chứ ….xời , “íu xìu “….Phương đâu nhỉ ….hôm qua …HÔM QUA….
Nó phóng ra khỏi phòng ….nó phải tìm Phương gấp ….muốn gặp ngay ….nó đâu rồi ….
Phòng khách trống trơn , chỉ có cái ti vi đang lải nhải bộ phim chán ngắt….có tiếng động trong bếp ….nó lao như điên …
– Ủa ?!! Khang em thức rồi hả ?
– Ủa ? là chị hả?
– Ừ ! em rữa mặt đi rồi ăn cơm , Phương nó về liền giờ
– Bữa nay chủ nhật mà , nó đi đâu vậy cà ?!
– Đi mua đồ gì đó , nó về liền giờ
Nó quay ra , đi rửa mặt …nhìn cái bản mặt phờ phạc của mình trong gương ….ôi thôi ! nhìn ngu chịu không nổi …lần sau không uống như vậy nữa ….mệt quá …
Nó đang lo lắng ghê lắm …lo cái hạnh phúc hôm qua không là sự thật ….nó bất ngờ quá …như mơ vậy…
Nó tạt nước cật lực dzô cái bản mặt đang ngu ra của nó ….nghĩ gì vậy …làm sao không thật được ….cảm giác ôm Phương trong tay…hơi thở của Phương …tất cả …tất cả về Phương …rất thật….Nó không kiềm nổi nụ cười hạnh phúc của cái tên thấy ghét đang nhìn nó trong gương….
– Khang ơi ! chị về đây!!
– Ủa ?!! sao về sớm vậy chị Lan? ở lại ăn cơm luôn rồi về
– Không!!chị có hẹn ,em với Phương cứ ăn cơm đi
– Anh Nam phải không ?
– Ừ!
– Chừng nào chị cưới ?
– Tháng sau , em phải tới nghe
– Dạ ! đương nhiên rồi , em ăn cho chị nghèo luôn
– Hứa đó nghe
– Dạ! ảnh có đón chị không ?
– Ờ , ảnh đang ở nhà chị , tiếp ba má dzợ đó mà
Nó nhìn chị cười hạnh phúc , khi yêu con người ta có thể cười hết cở như chị ….như nó…nó cũng cười….
– Thôi chị đi nghe , em nhắn Phương chị về luôn
– Dạ!
Nó nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn của chị Lan…chị dể thương quá
Mai mốt chị lấy chồng thì thằng Phương sao ta ….chị giúp việc cho Phương cũng 3 năm rồi ….nấu ăn ngon lắm …..nó cũng thích nấu ăn …..
Thằng Phương hay cười nó vì cái sở thích kì cục này …sao lại kì ta…nếu nó không thích võ thuật có lẽ nó sẽ đi làm đầu bếp ….nó nấu ăn cũng ngon lắm chứ bộ…….
Thôi ! đi tắm cho khoẻ cái đã ….nó không muốn cái mùi rượu lớ quớ quanh nó lâu hơn …nói chung , nó không thích say xỉn cho lắm ….hôm qua là đặc biệt…..
Cái vòi sen cũng hiểu ý nó ….xối nước kịch liệt lên mặt nó , mình mẩy nó , đẩy mớ dính dính , dơ dơ được gọi là mồ hôi trên người nó đi nhanh chóng …
Nó thấy việc để mấy bộ đồ ở đây là quyết định đúng đắn …nó vừa đắc chí cho cái sự biết lo xa của nó , vừa xỏ chân vô cái quần jean được giặt sạch sẽ thơm tho , đương nhiên không phải nó giặt rồi (^^)…có tiếng xe …thằng Phương về …
Nó phóng xuống cầu thang với tốc độ nhanh nhất , không kịp gài nút cái sơ mi sọc màu chàm đang bay phành phạch theo bước chân nó …
Nó nhào lại ôm lấy Phương , từ phía sau , mặc kệ Phương đang dắt chiếc Nouvo nặng trịch
– Buông ra!!
Nó giật mình buông tay ra , mặc kệ nó , thằng Phương chống xe rồi ra cài cửa lại…thản nhiên như không …nó rối bời…vậy là sao….
– Gài nút áo kìa ba! chị Lan về rồi hả?
– Ờ ! chỉ có hẹn với anh Nam
– Thôi vô ăn cơm
Nó như không hiểu chuyện gì hết
– Vầy là sao?
– Sao là sao?
– Ý tao là …chuỵên ..chuyện…
– Ờ ! cái chuyện lần 98 đó hả ? thôi , bỏ đi
Thằng Phương vừa đi vô bếp vừa nói
– Mà mày đừng giỡn như vậy nữa , tao mệt lắm rồi ,tao bỏ qua cho mày lần cuối đó
– Không phải ..chuyện tối hôm qua kìa
Thằng Phương quay cái mặt đang rửa ướt nhẹp qua nhìn nó
– Chuyện gì?
– Chẳng lẽ không có chuyện gì sao?
Nó thấy cổ họng mình đau quá , khô rát . nó lo sợ nhìn thằng Phương trân trân …chờ đợi…
Thằng Phương thản nhiên ngồi vào bàn , không đếm xỉa gì tới nó .
– Waa!! Gà chiên ! ngon quá trời , mày đứng đó làm gì , lại đây ăn cơm nhanh lên
– Mày chưa trả lời tao
Thằng Phương nhìn nó cau mày
– Chuyện gì? chuyện mày xỉn lết không nổi vô phòng báo hại rinh mày muốn hụt hơi đó hả?
– Rồi sau đó ..sau đó..tao..
– Sau sau cái con khỉ . mày ngủ như chết á .hại tao muốn sụm lưng luôn
– Chỉ nhiêu đó hả ?
– Chứ mày muốn nhiêu nữa , sao mày uống nhiều vậy ?
– Không có chuyện gì nữa sao?
– Mày làm sao vậy ?Hôm qua thì say như chết bữa nay thì hỏi kì cục , ăn nhanh lên
– Thực sự không có chuyện gì sao ?
Thằng Phương nhìn nó ngạc nhiên hết cỡ …nó thì không thở nổii nữa , ai đang bóp ngẹt tim nó thế này …
– Bộ có chuyện gì hả Khang?
Thằng Khang lắp bắp
– Không phải ….mày… hôn tao sao?
– Gì vậy ba ?
Nhìn Phương nhăn mặt mà nó rụng rời tay chân , trời ơi , không thể nào …chảng lẽ nó mơ …có lẽ nào …nhưng sao mơ lại thật vậy chứ …
– Ê! Tao chưa hết giận vụ bữa hổm đâu nghe , mày tính tiếp luôn lần 99 hả ? tao nghỉ chơi mày ra à nghe.
– Không …Không phải..chỉ là …thôi …chắc tao mơ …
– Ừa ! hôm qua mày mơ gì mà nói lảm nhảm mắc cười lắm
– Hả?!!
– Hả gì ?! thôi ăn nhanh đi ,mặt mày ngu quá ,nguội hết đồ ăn rồi
Phương gắp đồ ăn để đầy chén nó , gắp làm chi , nó đâu nuốt nổi thứ gì nữa đâu mà gắp chớ ….cái cảm giác thật là khó tả …từ thiên đàng rớt xuống địa ngục …còn đau hơn cái lần nó leo cây bị té nữa ……đau chết đi được……..(^^ cho chết)
Nó thẩn thờ lấy đũa chọc chọc vào cái đùi gà trong chén …sao có thể như vậy được …
Thằng Phương đặt tay lên trán nó lo lắng
– Mày bịnh hả ? đâu có nóng , hông lẽ còn say rượu , uống chanh không tao pha cho 1 ly nghe
– Thôi , khỏi tao khoẻ mà
– Khoẻ hông? sao tao thấy mày khờ ra vậy
– Có gì đâu , tại tiếc
– Mày tiếc gì ?
– Một giấc mơ đẹp
– Mơ thấy gì hả?
– Không có gì , ăn đi
Nó ăn cơm mà chả thấy mùi vị gì …đúng là nó mơ rồi …tỉnh lại làm gì không biết…
– Anh Khanh chừng nào dzìa?
– Thứ ba
– Mày qua ăn cơm với tao luôn , khỏi nấu, tao nói chị Lan rồi
– Ờ ! chị Lan cưới xong rồi làm tiếp không?
– Chắc không , cha tao cho chỉ mượn vốn bán tạp hoá rồi
– Vậy mướn người khác hả ?
– Không biết , chắc khỏi , lớn rồi tự lo cũng được
– Tự …lo …cũng …được…. xời ơi , có biết nấu nướng gì đâu mà chảnh
– Thì ăn ngoài
– Chịu nổi sao , mày ăn uống khó muốn chết
– Kệ tao!
Khang mắc cười quá …thằng này ngang không chịu được…thứ công tử chẳng đụng tay vô bếp một lần như nó mà lì gớm ….
– Chừng nào mày có giải đấu nữa
– Không biết , chắc khoảng tháng 4
– Vậy là 2 tháng nữa , nhắm thắng hông?
– Teawondo thì được , Judo không biết sao?
– Bộ gặp đội mạnh lắm hả?
– Ừ! Năm ngoái thảm bại
– Ghê vậy hả?
– Tụi nó chơi thô bạo lắm
– Kệ , thua thì thua , đừng để què tay chân là tốt rồi
– Mày chù tao đó hả?
Nhìn Phương cười ngất nó cũng cười theo…có gì đâu chứ …dù sao nó cũng đã mơ rất đẹp ..Lần tới nó sẽ nói thật hết cho Phương …lần 99 …lần cuối cùng …
Nó tự thề với lòng như vậy …chắc chắn nó sẽ làm được …..
Chà ! đùi gà giòn quá …nó phải hỏi chị Lan cách làm mới được……
——————*————————-*————————
Thằng Khang về rồi , nó thì đang cười muốn xỉu …. trời ơi , cái mặt thộn của thằng Khang thiệt làm nó …bó tay….khờ thấy sợ……
Có lúc nó cũng không chịu nổi , nhìn Khang đau khổ mà nó cầm lòng không đậu ….lúc đó , nếu Khang nắm lấy tay nó , cái tay đang sờ trán cực kì sạo của nó …có lẽ nó chẳng đóng kịch được tiếp …. tội nghiệp …thôi kệ …cho đáng đời …(^^ ác quá ).
Nó thiệt quá hạnh phúc nhìn diễn biến trên mặt thằng Khang …nó tin thật sự Khang không nói láo …nhưng cũng phải trừng phạt một chút chứ ….(^^).
Không biết chuyện vui này kéo dài bao lâu đây……nó phải tận hưởng từ từ mới được ….tận hưởng cái hạnh phúc mà nó không thể tưởng tượng nổi này…..
~~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~~~~~~
Ái chà …có tiếng xe ..mình ngủ bao lâu rồi nhỉ…..tiếng mở cổng …chị Lan à…chắc không …chị chiều nay đi đặt thiệp cưới , đâu có rảnh….vậy chắc thằng Khang …tới sớm nhỉ …..
Mấy giờ rồi ta ….3 giờ ..mình ngủ lâu vậy sao …à…hay là mình chọc nó chút …để coi …làm gì giờ …. phải rồi ….
Tiếng bước chân lên cầu thang..nhanh chân thật …
Nó chỉnh lại tư thế .. đầu hơi nghiêng …tay thả tự do …..cực kì hấp dẫn (^^ấy là theo nó nghĩ vậy)….nó nhắm mắt lại vừa lúc thằng Khang chạy vào…
– Sao không khoá…..
Nó nằm nhắm tịt mắt mà tưởng tượng miệng Khang há hốc ra sao….cố nhịn cười đóng tốt vai trò mèo lười của nó …..(^^ chỉ giỏi tưởng tượng).
Khang đang vuốt tóc nó …thằng này gian nhỉ …(^^không biết ai gian nữa ).
Thằng Khang chạm môi vào môi nó thật khẽ khàng …cảm giác lâng lâng ….
Thằng Khang ra ngoài rồi , nó vẫn chưa muốn dậy , nó đang nhắm mắt tận hưởng cái cảm giác lâng lâng này thêm chút nữa .
– Ủa ! mày tới hồi nào vậy Khang?!
Nó dùng cái bộ mặt thật ngây thơ , nhìn thằng bạn đang ngồi dựa tường ngó cái gì mông lung ngoài cửa , giống nhà thơ quá ta……
– Mày ẩu quá , ngủ không khoá cửa gì hết
– Tao quên
– Lam nó gởi cho mày tài liệu gì nè.
– Cám ơn , thầy gởi cho tao đó mà
– Cái gì vậy?
– Tài liệu du học, ổng đang thuyết phục tao.
– Mày tính đi du học hả?
Nhìn thấy cái vẻ lo lắng của thằng bạn mà …thấy thương …nói gì đây ta…
– Không biết , cha tao hối wài
– Sao tao không nghe mày nói gì hết vậy?
– Tại tao cũng chưa chắc
– Mày tính sao?
– Mày thấy sao?
– Không đi được không?
– Cũng được , nhưng phải có lí do chính đáng , cơ hội tốt mà bỏ cũng uổng
– Mày tụ học cũng giỏi mà , đi đâu cho cực
– Chà , nổ giùm tao hả! nhưng ra nước ngoài cũng không tệ , tiện du lịch luôn cũng hay
– Du lịch thì đi sau không được sao?
– Mày làm gì cản tao dữ vậy ?có gì hông?(^^ vờ)
– Không … không có gì
– Sao ngơ ra vậy?
– Thôi tao về
– Qua đưa nhiêu đây đó hả?
– Ừa , tiện ghé qua đưa luôn
– Bữa nay có đi tập không ?
– Có . chi?
– Ghé Đức Phát mua dùm tao cái bánh kem
– Sinh nhật ai hả?
– Không , tự nhiên thấy muốn ăn
– Ừ ! để tao mua , cho mày ngán luôn
– Dễ gì ! nhớ nghe
– Được rồi , nhớ khoá cửa nghe
– Ừa!
Nó nhìn theo bóng Khang khuất bóng cuối con đường …mình ác quá hông ta (^^ chứ còn gì nữa )…kệ ! hành hạ nó chút nữa ….nó cười thật tươi …cười một mình …khùng!…
Chắc là nó khùng rồi……………(^^).
—-*———————-*———————–*—————–
– Phương ơi ! lấy cho cha cái khăn coi
– Dạ! Ở đâu cha?
– Ờ ! coi dì xếp chõ nào trong vali đó
– Thấy rồi ….Nè cha
– Cám ơn con , thiệt là khoẻ quá
– Cha xuống bất ngờ quá , hồi nãy con tưởng ăn trộm trong phòng tắm chớ
– Cha xuống hên sao gặp ngay bé Lan ,xíu nữa là ở ngoài đường rồi
– Cha xuống có chuyện gì mà hông báo trước vậy?
– Chuyện gì đâu , xuống coi thằng quý tử sống chết sao đó mà
– Cha giỡn hoài , hỏi thăm thì gọi điện cũng được xuống làm chi
– Thằng dzô dziên , tao xuống thăm con tao , gặp mặt mới tình cảm chứ
– Bộ cha cấp này rảnh lắm sao ? bận ngập đầu còn giả bộ
– Không xuống mày lại chê cha mày vô tình
– Trời ơi! Cha làm như con không biết cha vậy? cha ở được bao lâu?
– Sáng mai ! có cuộc họp với mấy chi nhánh
– Cha ăn cơm chưa
– Rồi ,Lan nó nấu cho cha , con nhỏ nấu ăn ngon quá , con ăn chưa ?
– Hồi nãy con ăn ngoài với thằng Khang rồi
Hình như nó thấy cha nó thoáng nhíu mày , chỉ một thoáng
– Thằng đó vẫn tập võ hả? cái thằng giỏi võ vậy mà không lên thành phố , uổng quá
– Ở đây cũng được mà cha , nó cũng đoạt giải nhóc nhách
– Ờ ! con đi tắm đi , ra đây cho cha con nói chuyện chút coi.
– Dạ!
Nó biết ngay là có chuyện mà , cha nó đâu rảnh tới mức xuống chơi .
Nó nhắm mắt thả lỏng người trong bồn tắm , không biết chuyện gì nữa đây .
Mặc dù nó sống bên cha không nhiều nhưng với nó ông luôn là người nó yêu thương kính trọng nhất .
Ông rất giỏi , từ lúc nó biết , ông luôn một mình chống đỡ cả cái gia tộc này , một mình lèo lái công ty mà lúc ông kế thừa từ ông nội , một đống bệ rạc thấy ớn , vậy mà ông đã thay đổi tất cả ….cha nó thiệt là giỏi…..
Hơn hết , nó rất hiểu cha nó , biết những nỗ lực mà ông bỏ ra cho công việc , biết những tình cảm của ông dành cho nó , cho gia đình , cho mẹ nó ….
Phải rồi …mẹ nó , một người phụ nữ đẹp và rất kiên cường nữa ….nó biết ông rất yêu bà …cái ngày ra toà li dị đó , nó đã phải ôm lấy đôi vai run run , lau những giọt nước mắt đang thi nhau rớt ra từ hai bàn tay to lớn đang che lấy gương mặt vốn rất đôn hậu của ông…
Ông khóc như đứa trẻ trong vòng tay nó …ngày chia tay với mẹ nó …….
Nó thở dài thườn thượt .. ông lão này ….có mạnh mẽ gì đâu chứ vậy mà can đảm để mẹ nó ra đi , để người phụ nữ quan trọng của mình ra đi , thời gian đó nó không thể khóc cho mình , nó phải an ủi cái ông trông có vẻ …rất mạnh mẽ nhưng “íu xìu “ này .
Nó dang đôi tay ra ôm lấy người cha ,người đã để nước mắt rơi tự do trên vai thằng con trai của mình mỗi khi đêm về ….mỗi khi ông nhớ mẹ nó …..
Nó xoay cái chong chóng của cái tàu đồ chơi làm cái tàu chạy ngoằn ngòeo …
Nó cũng láng máng hiểu vì sao cha mẹ nó chia tay , nhưng nó thật không hiểu nổi mẹ nó …. mẹ nó …. một trong hai người biết con người thật sự của cha nó , cái con người tình cảm ,yếu đuối đó ….
Vậy mà vẫn nhẫn tâm chia tay….nó biết …mẹ nó thật sự không yêu cha , có chăng cũng chỉ 1 chút xíu thôi ….mẹ nó bị ông ngoại ép gả , bỏ lại mối tình đầu thời sinh viên hoa mộng ….giang giở ….
Lúc đó nó giận mẹ lắm nhưng cha nó …mỉm cười quẹt ngang con mắt đỏ ké nói với nó ….” đừng giận mẹ con trai à , mẹ cũng khó khăn lắm mới quyết định được con đường phải đi , mẹ con cũng khổ lắm ,ba biết , ba giam cầm mẹ bấy nhiêu năm là quá đủ rồi ,con trai ạ , để mẹ tự do “
Sau , nó biết mẹ cũng không sống với mối tình đầu , nó hi vong mẹ trở lại với cha con nó , nhưng cha nó nói “ không được đâu con , mẹ con không phải vì người kia mà chia tay cha , mà chính vì bản thân cha , cha không làm mẹ con yêu được , mẹ chỉ kính trọng cha thôi , vừa kính trọng vừa căm hận , có lẽ mẹ đã quá mệt mỏi vì chịu đựng cha và gia đình cha , con trai ơi , chắc con không hiểu đâu nhỉ ? nhưng mẹ vẫn là mẹ con , con hiểu không ?”
Lúc đó nó cũng gắng hiểu lắm , nhưng nó vẫn giận mẹ ….chỉ một chút …không nói ra nhưng vẫn giận…cho đến bây giờ …..
Không phải cố tình cắt nhỏ bài đâu nghe , tại tui còn phải sửa lại trước khi đưa lên , ngắn ngắn nó đỡ ngán ^^
——–*——————-*———————-*————–
– Con trai , con định ngủ trong đó hả ?
– Con ra ngay
Nó vùng ra khỏi bồn tắm , mặc nhanh quần áo rồi chạy ra phòng khách
– Cha có định đi đám chị Lan không?
– Cũng không biết được , nếu cha không bận
– Chỉ mong cha nhất đó
– Ờ! để ba xếp lịch.chị Lan không làm nữa con tính sao ? mướn người khác hả ?
– Thôi khỏi để tự con lo
– Được hông đó ?
– Không được thì con tìm người giúp , lo gì !
– Tùy con!.Con thấy học thế nào ?
– Cũng ổn , nói chung tin học cũng thú vị lắm
– Ờ… con nên tiếp cha việc ở công ty mới phải… cha cũng già rồi
– Trời ơi ! cha còn trẻ măng à , với lại con có biết gì đâu
– Con đừng có sạo ! cha đẻ ra con đó , còn không biết con sao
– Mai mốt đi , mà con nói trước con chỉ tiếp thôi , con không có thừa kế đâu à
– Con không thừa kế thì ai đây ?
– Thôi để sau tính đi cha
– Cũng được , nhưng còn chuyện này cha phải hỏi con…
– Chuyện gì?
– Thầy Trường có mail cho cha về chuyện của con, con từ chối đi du học hả ?
– Dạ ! cũng chưa cần thiết mà cha
– Con sao vậy ? cha gởi đi học con cũng không chịu , nói là không dựa dẫm vào tiền cha , giờ trường gởi con đi con cũng từ chối , có lí do gì không?
Nó thật sự lúng túng , thật không có lí do nào thoả đáng hết
– Con tự học cũng được , đâu cần đi đâu cho mệt cha
– Không thoả đáng , con cũng biết điều kiện ở nước ngoài thuận lợi hơn mà ,con đâu có khờ dữ vậy , lí do khác !
– Con làm biếng đi xa xôi lắm , ở nơi lạ hoắc lạ quơ mệt lắm
– Cha đâu nhớ có thằng con hèn nhát , hơn nữa tiếng Anh của con rất tốt
– Sao cha biết ?
– Thôi đừng đóng kịch nữa , không những tiếng Anh mà tiếng Pháp ,Nhật con cũng rất tốt ,cha rất tự hào nhưng trình bày lí do khác đi
– Dạ !…con…con…
– Con không muốn ra đi là vì ai đó phải không?
– Cha ! không có đâu , tại…
– Tại Khang chứ gì !
Nó hoảng hồn nhìn cha nó , ông đang nhìn thẳng nó dịu dàng nhưng nghiêm túc , chân tay nó lạnh ngắt ….chuyện gì thế này ….ngay cả Khang cũng không biết …sao cha nó có thể …sao lại có thể chứ…
– Cha …cha nói gì vậy?
– Con hiểu cha nói gì mà
– Tụi ..tụi …con …chỉ là bạn thôi mà
– Vậy tại sao phải ngập ngừng vậy? con trai!
– Con …con…
– Cha biết , từ lâu rồi , cha biết con trai à
Người nó lạnh ngắt , nó cảm thấy đầu óc quay cuồng , nặng trịch , nặng đến mức đè cái mặt nó gần sát tới đầu gối.
Cha nó nhẹ nhàng vò cái mớ tóc còn ướt nhẹp của nó
– Sao cha biết ?
– Ta là cha con mà , phải không ?
– Nhưng cha …cha đâu có phản ứng gì đâu
– Thật ra ban đầu cha cũng sốc lắm , thiệt tình cũng buồn ghê lắm
– Con xin lỗi
– Về cái gì ? sao con lại cúi gằm mặt vậy?
– Con…con…
– Con xấu hổ à? xấu hổ vì cái gì? ngẩng mặt lên nào con trai ,ta nhớ mình có thằng con kiêu ngạo lắm mà , ai đang cúi đầu thế này ?
Nó lặng im nghe cha nó nói , bao tử như thắt lại
– Ngẩng mặt lên ! chả việc gì phải xấu hổ cả , con vẫn là con trai ta , đứa con trai ta rất tự hào , luôn luôn và mãi mãi tự hào , con có hiểu không?
Nó cảm thấy nghẹt thở , nhìn cha nó trân trân , ông mỉm cười gạt nước mắt đang đua nhau tuôn ra từ mắt nó
– Cứng rắn lên con trai , như ngày xưa vậy , ta đâu có trách con gì chứ , điều này do tự nhiên thôi mà , ta biết… con đã cố gắng sống rất tốt .
– Cha muốn con đi du học vì điều này phải không ?
– Có thể , nếu thằng Khang không yêu con ?
– Sao ạ?
– Tình yêu nào chẳng vậy hả con , yêu mà không được yêu thì đau khổ biết nhường nào
Ánh mắt ông dường như xa xăm , rồi chợt quay về thực tại
– Cha không để con sống ở đây chỉ để nhìn thằng Khang rồi đau khổ một mình đâu , con trai, có hiểu không?
– Làm sao cha biết mọi chuyện thế ạ?
– À ! cha luôn thắc mắc sao con không có bạn gái , từ bé đến lớn ..rồi một lần cha thấy con nhìn Khang…thật tình cảm …
– Chỉ vậy thôi hả ?
– Cha cũng để ý nhiều chuyện rồi mới chắc chắn chứ ?cha vốn thông minh mờ (^^ tự nổ, cha con giông hệt )
– Chắc cha buồn lắm …ý con là …con không bình thường….
– Ừ !! buồn lắm , thương con nữa , tính bắt con lên thành phố luôn lâu rồi
– Sao cha không làm vậy?
– Cha không là con , cha đâu có quyền quyết định cuộc đời con , nó là của con mà .
– Con cám ơn cha nhiều lắm
Cha nó lại xoa đầu nó , không biết sao nó cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường , bao lâu nay nó luôn sợ cha nó biết , sợ cha nó buồn…..
– Vậy con tính sao?
– Tính gì ạ?
– Đừng đánh trống lảng chứ con trai , Khang đối với con thế nào ?
– Dạ , tốt
– Tốt là sao? Con đâu thể nhập nhằng hoài được
– Dạ con nghĩ nó cũng …thương con
– Con nghĩ là sao ? có bằng chứng gì không?
– Con không biết
– Trời ơi , gần 5 năm bên nhau rồi còn không biết , con sao kì vậy ?
Có tiếng xe máy vào cổng , nó lại quên khoá cổng …chưa kịp nghĩ ra ai dến thì thằng Khang lao vào trong phòng , nhanh như chớp …
– Khang ! có chuyện gì mà ….
– Đừng đi ! mày làm ơn đừng đi , tao xin mày……
– Đi đâu , thằng quỷ mày lảm nhảm gì vậy?
Nó vừa cố gắng gở tay thằng Khang ra khỏi cổ vừa liếc về phía cha nó một cách lo ngại .
– Buông ra , cha tao kìa !
Thằng Khang giật mình buông tay ra , nó nhìn ông Dương lo lắng , cha thằng Phương, đang mỉm cười với nó
– Vào đây Khang , làm gì xanh mét mặt mày hết vây?
– Dạ! Con….
– Thôi vào đây đi , con nghe chị Lan nói gì phải không?
– Dạ!
– Sao con xúc động vậy? có gì không được sao?
– Dạ ! con..
– Con không muốn Phương đi phải không ? tại sao ?
– Con…
– Nếu con không đưa ra được lí do nào thì không ngăn được bác mang Phương đi đâu ,con trai!
– Cha à !
– Con đi lấy cho cha cốc nước , đừng xen vào lúc cha đang nói , nhanh lên.quý tử !
Phương đi vào bếp , chuyện gì thế này …cha làm chuyện gì vậy trời …nó nép vào cửa lắng nghe
– Sao? Con không trả lời bác?
– Nhưng…
– Bác biết là con không quen nói dối đâu , tốt nhất ta nên thành thật với nhau như những người đàn ông nhé , bác rất nghiêm túc
– Dạ!
– Tốt lắm , vậy bác hỏi con , con có thương…à yêu thằng Phương không ?
Phương nín thở , cha làm gì vậy , nó thấy thằng khang cúi mặt im lặng …nó cũng đang chờ câu trả lời … nó nghe rõ cả tiếng tim nó đập…..
– Dạ ! có . con yêu Phương
– Con khẳng định chắc chắn chứ ?
– Chắc chắn ! con yêu Phương lâu rồi .
– Tốt lắm , rất thành thật
– Con thật mong bác đừng đem Phương đi mà nếu bác có đưa đi thì con cũng sẽ tìm ra , con rất thật lòng .
– Ái chà ! cảm động quá , ta cũng muốn đem nó đi lắm nhưng xem ra khó rồi , thôi ra đi con trai , con nghe hết rồi đó
Thằng Khang trố mắt nhìn ông Dương , ổng thì đang khoái chí cười , không trố mắt ra sao được , cái ông già này sao vậy ? người ta nói thương con trai ổng mà ổng vui mừng vậy …thiệt là lạ hết sức ….
Nó há hốc mồm , hết nhìn ông Dương rồi nhìn Phương , người nó cứng đơ ….
Mặt Phương đỏ như gấc , chuyện này sẽ ra sao đây trời ơi …
– Ôi mệt quá ! cha phải đi ngủ trước đây , đúng là cha đã già rồi , Khang ở chơi nhé , bác phải đi nằm đây
– Dạ !
– À Phương này , ra đây cha nói nghe nè
– Dạ!
Ông Dương ghé ta thì thầm “đừng làm chuyện đó nhé , con trai . con chưa được chuẩn bị kĩ càng đâu”
– Cha ơi! Cha nói gì kì vậy?
Phương nhìn cha vừa cười vừa đi lên lầu rồi quay lại nhìn Khang
– Mày gan thiệt , lần 99 là với ông già tao hả ?
Lúc này thằng Khang như chợt tỉnh , nhìn Phương trân trối
– Mày nghĩ tao dám đùa hả , thằng ngu
– Vậy là mày đang nói thật
– Hoàn toàn thật
– Có nên tin không đây , sau 98 lần …
Không kịp nói hết câu Phương đã phải nhắm mắt nhận nụ hôn của Khang , một cái hôn thật dài , đốt cháy hết cả không khí trong phổi của hai đứa.
Nó để mặc thằng Khang ôm nó , bằng hết sức can đảm thằng Khang nói từng tiếng rỏ ràng
– Nghe đây ! lần 99 ! lần cuối cùng , nhớ cho kĩ này KHANG YÊU PHƯƠNG, rõ chưa
Phương cười thật tươi
– Lần 100 rồi , ngốc ạ ! kể cả cái đêm mày say nữa
– Thật….thật…sao…mày lừa tao…
– Một chút trả thù nhỏ thôi mà , mà nè lần cuối cùng là sao ? không định nói cho tui nghe nữa hả ?
– Không ! sẽ nói hoài , nhưng không tính lần nữa , đếm không hết đâu
– Sạo
Nó hạnh phúc ôm lâý Khang , từ nay cuộc đời nó sẽ khác , hạnh phúc hơn ,khó khăn hơn , nhưng nó tin chắc là với ông tướng này …nó tin nó sẽ vượt qua tất cả …….chắc chắn thế ……………………….
Nó nhắm mắt lại….chìm trong vòng tay Khang…..môi….đắm đuối……
Lúc đó , ông lão láu cá ở trên lầu……( cái nì tui bật mí riêng^^)
– alo, Lan hả con? cám ơn con nhiều nhé
…………….
– Ờ , con làm sao mà thằng đó tin sái cổ vậy? nó cứ tưởng bác đem Phương đi ngay luôn ấy chứ
………………
– Trời đất , cháu giỏi thật
…………….
– Mai bác đi sớm , cháu nhắn với Khang là bác nhờ nó chăm sóc quý tử của bác nhé
…………..
– Hả?!!…….thôi , thằng Phương hay mắc cở lắm , nó không nói đâu…chỉ là vấn đề thủ tục thôi mà
……………
– Nhờ cháu nhé
……………….
– Ờ ! cháu chuẩn bị nhiều rượu nhé , bác sẽ đến dự đám cưới cháu đấy
………………
– Chắc chứ , sao lại không
…………….
– Thôi nhé! cám ơn cháu
Ổng lẳng lặng cười tủm tỉm……..(^^ như tui đang cười đây)