Lừa 100 lần - Chương 10
Quên ?….vậy thì Khang sẽ ra sao ….cưới một cô vợ , có những đứa con xinh xắn ….Khang chắc sẽ là một ông bố cưng chiều con lắm đây …yêu con nít lắm mà
Nếu được hạnh phúc như thế thì hay quá ….
“Anh sẽ tự huỷ hoại mình cho em xem”-chắc chỉ là lời hứa đùa của những kẻ đang yêu nhau thôi , bao nhiêu người thề sống thề chết khi yêu mà khi chia tay vẫn sông nhăn răng ra đấy thôi
Khang có như thế không ? không đâu , Khang sẽ không sớm quên mình đâu …sẽ rất lâu sau …mình sẽ thành một kĩ niệm buồn ư…….
Như vậy Khang có hạnh phúc không?….Khang ….
Mình đang nghĩ gì ngu ngốc thế này ?, mình đang cố tình trốn tránh phải không ….mình cố tình không hiểu Khang …Khang …con người quyết liệt đó liệu có đợi cho mình thành kỉ niệm buồn không …hay vội vã đi theo mình …..cái đầu ngu đó …không biết giờ nghĩ gì …
Cầu xin trời đất đừng đẩy cậu ấy đến đường cùng….cái con người nóng nảy bồng bột đó …xin đừng để cậu ấy đau khổ thêm nữa …cậu ấy không chịu nổi sự đả kích lớn như thế đâu …anh Kháng , mình …sẽ giết khang mất thôi …..
Không được …mình đã hứa sẽ không trốn tránh cậu ấy , mình đã hứa không bỏ rơi cậu ấy …vậy sao mình còn ở đây …phải trở về bên con người bồng bột đó …phải ôm lấy con người nóng nảy đó …không để cậu ấy suy sụp thêm nữa …không để cậu ấy đau đớn thêm nữa ….
Phương cố gắng vùng vậy không cái không gian không rõ ràng đó …vùng vẫy mơ hồ …nhưng hình như vẫn trôi đi , không bồng bềnh nữa …mà đã rõ nét , thành dòng lôi Phương đi ….chơi với….
Phương bất lực ..cố gắng vùng vẫy …không một điểm tựa …cái dòng chảy vô hình đó ngày càng mạnh ….
KHANG Ơi – Phương kêu thét lên , chới với trong cái dòng thác vô hình
Có cái gì âm ấm trên tay Phương , nắm chặt đến đau cả những ngón tay dài gầy guộc …đau…mình cảm thấy đau …mình còn sống phải không…..
Phương bám hết sức mình vào cái điểm tựa duy nhất đó …mặc kệ những ngón tay nhức nhối …mặc kệ …mình phải trở về …bên Khang ….
Cái điểm tựa ấy …ấm áp quá …mạnh mẽ quá…bàn tay Khang phải không…đúng rồi …còn bàn tay ai mà cứng ngắc đến đau cả bàn tay của người khác như tay Khang chứ ….xin đừng buông ra …xin đừng bỏ tay Phương ra ….Phương muốn trở về …về bên Khang….
………………………..
……………
……
Phương mở bừng mắt ra …cái ánh sáng buổi chiều sao mà rực rở quá …nó làm Phương chói mắt …..
“Tách”….nước gì thế …âm ấm ..nước mắt phải không?…..của ai …..
Phương cố gắng dùng hết sức quay đầu lại….Khang…..
Khang sững sờ ….đứng như trời trồng nhìn Phương …nhìn đôi mắt đang cười ….nhìn đôi mắt dịu dàng đang nhìn mình ….mặc kệ nước mắt rơi lã chã …cái giây phút này Khang đã sợ nó không bao giờ tới …càng lúc càng thấy nó càng xa vời vợi ….đã 5 ngày trôi qua rồi …mọi hi vọng như tiêu tan tất cả rồi …vậy mà ….
Phương muốn đưa tay lên lau nước mắt cho Khang , hôn lên đôi mắt sâu mệt mỏi ….bao lâu rồi không gặp Khang …đã bao lâu mà Khang trở nên tiều tuỵ đến mức này ….như cái xác khô không sự sống vậy ….Phương cố mỉm cười với đôi mắt , điểm duy nhất thể hiện là Khang đang còn sống …trời ạ., còn chưa thôi sững sờ nữa à …..
– Đau! – Phương kêu nhẹ , như gió thoảng ….e rằng chẳng có cơn gió nào nhẹ hơn giọng nói này …
Khang giật mình , buông tay ra …xoa xoa cái bàn tay đã bị mình nắm đến đỏ tấy lên …mặc kệ nước mắt rơi ….mình đang làm cái quỷ gì vậy …
Khang buông tay Phương ra , ôm lấy con người đang cười với mình …ôm chặt lấy cái con người gần như không trọng lượng trong tay mình ….vẫn không nói được lời nào …..
Phương để mặc Khang lôi mình vào lòng thô bạo …choáng váng …đầu đau quá ….
– Khang , em đang bị đau – Phương khẽ nói vào tai cái tên đang run bần bật trên vai mình
Khang vội vàng buông Phương ra , đặt nhẹ Phương nằm lại xuống giường …..
Có vẻ Khang đã bình tĩnh hơn ….lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình …Khang nhìn Phương….cười thật tươi …nụ cười hạnh phúc nhất mà anh có ….
– Mừng em trở về , trể chút nữa là anh theo em luôn rồi – Khang nhìn như không dứt ra được khỏi gương mặt Phương
Phương chỉ cười , cái cười thật tươi …nụ cười của kẻ đi xa mới về ……Phương đã trở về ….
Cái không khí ấm áp , hạnh phúc này hai người sẽ vĩnh viễn nhớ mãi …..
Khang cứ im lặng nhìn Phương , đôi mắt lấp lánh ….
Khang chạm khẽ vào gương mặt quen thuộc …vừng trán rộng….cái mũi cao…..hàng mày đậm vắt ngang gọn gàng ….và làn môi mỏng manh ,xơ xác , tai tái gần như màu da ….
Khang khẽ đặt môi mình lên làn môi mỏng manh đó , như muốn sưởi ấm cho nó , không muốn để nó tái lạnh đi …..thật nhẹ…..
Phương nhắm mắt lại ….cảm nhận lại làn môi khô quen thuộc ….hình như đã rất lâu …Phương dùng lưỡi giúp cho làn môi kia bớt khô hơn , hi vọng giảm bớt cái cảm giác bỏng rát trên đầu lưỡi của con người tham lam kia …nhưng hình như vô ích ….Phương bị con người tham lam đó cuốn đi ….
Khang chỉ muốn hôn nhẹ thôi …..thật khẽ …nhưng cái đầu lưỡi kia như vừa muốn đáp lại vừa muốn tránh né làm anh không thể kiềm lại được …..cái mùi thơm quen thuộc ….ngây ngất …..anh chìm đắm như không thể nào tỉnh lại được …….cho đến khi …
– Khang , con định giết con trai bác hả ?- ông Duy , với giọng vui mừng , đôi mắt thâm quầng nhìn hai đứa âu yếm – tránh ra đi , bác sĩ tới giờ đấy
Khang cười ngượng nghịu …cái không khí này sao nhẹ nhàng quá ….
Vị bác sĩ đáng kính lao vào , xem ra ông cũng rất mừng rỡ , vị lương y đã mất hết hi vọng vào con người yếu ớt này …thật không thể tưởng tượng nổi ….cái sức sống trong cơ thể gầy gò này ……ông cứ chạy tới chạy lui kiểm tra các thông số , như quên mất sự có mặt của tất cả mọi người …….
Phương cảm thấy mệt quá , đau nữa ….mắt như không nghe lời nữa …buồn ngủ quá ….
Cánh cửa bật mở , gương mặt nào quen quá …bác sĩ phải không ….áo blouse trắng ….không phải ….anh Khanh …
Khanh lao vào , gương mặt không biết phải diễn tả vui mừng như thế nào , không chỉ vui mừng …nó còn là hạnh phúc ….gương mặt như Khang ….
Phương quá mệt mỏi …chìm dần trong giấc ngủ …nhưng vẫn kịp nhìn thấy cái vẻ vui mừng bất thường của anh Khanh…vui mừng một cách thái quá chăng ….có cái gì đó mà Phương lờ mờ nhận ra ….anh Khanh …chẳng lẽ….
Mệt quá …..có lẽ nên để sau…..
Phương chìm vào giấc ngủ ………
Khang
Ở trên lầu của nhà học C1 mà nhìn xuống vào cái mùa này thì rất đặc biệt , tím ngắt , màu hoa bằng lăng , gần đến mức có thể với tay hái được những chùm hoa tím ấy ….
Cái màu tím chán ngắt ……
Trường ĐH Cần Thơ vốn nổi tiếng với hoa bằng lăng , ở đâu cũng thấy bằng lăng . Cứ chạy theo dọc vườn bàng đến khoa y thử xem , toàn bằng lăng …tím ngắt …lả tả những cánh hoa …
Khang không thích màu tím cho lắm , vì nó buồn buồn làm sao ấy …nhất là hôm nay ….
Khang chán ngán nghĩ đến 3 tiết sau , hởi ôi …tư tưởng HCM ,cái môn mà chỉ cần nghỉ thêm một buổi nữa thì Khang khỏi thi ….
Khang ngó mấy bông hoa tím vô tội với cái vẻ mặt căm hờn không thể tả , cứ như chúng là nguyên nhân của cái sự bực bội trong Khang …bực bội chứ sao không…giờ này đáng lẽ Khang phải ở bên Phương chứ …..
Đã hai tuần từ khi Phương tỉnh lại , Khang cứ tưởng sẽ mất vĩnh viễn con người đó rồi ấy chứ ….xem ra ông trời cũng không bạc đãi với tên này cho lắm …mặc kệ cái thái độ xấc láo của nó khi lôi ổng ra chửi ….
Khang nhớ tới cái gương mặt nhăn nhó của “người iu dấu “ khi nghe 3 thằng khỉ tố cáo tội trốn học của mình , kết quả là sáng sớm Phương đã lôi nó dậy , tống nó đi học mặc kệ những cái hôn van xin năn nỉ của nó …ôi chao , người gì mà ác ….
Khang tự nhiên không kiềm nổi nụ cười ngoác tới mang tai của mình , ôi trời , ai nhìn dzô mà không tưởng thằng này điên mới lạ …
Xem ra màu tím bằng lăng cũng tươi tắn lắm chứ không đến nỗi chán như nó nghĩ …
Nó chợt nhớ tới vài chuyện còn khúc mắc …hình như là một đống chuyện luôn chứ vài gì …
Không biết ba nó dự định gì , chỉ thấy ổng im lặng trở về , chẳng nói với nó một lời nào …mà dù ổng có làm gì thì nó cũng nhất quyết để Phương rời nó nửa bước ….
Anh Kháng , đến bây giờ nó vẫn không hiểu sao anh làm vậy …nó đã nghĩ anh thoáng nhất , là người sẽ ủng hộ nó nhất , người mà nó kính trọng , thương yêu nhất …nhưng chính người đó lại suýt cướp mất Phương , cướp mất đi hơi thở của nó …
Nó mang ơn ba Duy nhiều lắm (ui cha ơi , kêu ba nghe nó ngường ngượng sao sao , thế mà ông Duy bắt nó đổi ), ông đã không bắt lỗi anh Kháng , dù chính con người đó đã suýt giết chết con ông , không những thế ông còn bảo lãnh cho anh Kháng nữa chứ …nhiều lúc Khang tự hỏi ông còn là con người không nữa , cứ như ông tới từ cái thế giới quá tốt đẹp nào đó …
Khang vẫn không hiểu ông Duy lắm , ông không mạnh mẽ lắm , có thể bật khóc ngon lành ( lúc đó thấy ông yếu đuối tệ ) nhưng lại có thể tồn tại trong thương trường ,cái môi trường tàn khốc lạnh lùng đó, không những thế mà còn hùng mạnh nhất.
Có cái gì đó nơi người đàn ông này mà Khang thấy không thể đoán được …cái gì đó đằng sau gương mặt mà thời gian bó tay đó ….gương mặt hiền từ , trẻ hơn tuổi rất nhiều , cứ như ông chẳng bao giờ già .
Khang thở dài , không biết anh Kháng giờ ở đâu , Khang còn giận anh lắm …muốn gặp hỏi cho ra lẽ nhưng khi gặp anh , dù chỉ một lần lúc đón anh , Khang không thể thốt ra lời nào ….anh cứ như một người nào đó , không còn là anh nữa , cái gương mặt lạnh lùng cùng cái nhếch mép của làn môi mỏng làm cho anh có cái vẻ khinh miệt không thể tả , khinh miệt mọi thứ trên đời ….
Rồi anh mất biệt , cũng không về nhà , ba cũng cho người đi tìm nhưng không thấy tung tích gì cả , cứ như anh không tồn tại trên đời này vậy …ông ấy cũng đâu muốn anh tồn tại chớ
Khang thở dài chán ngán , mặc dù vần thương ba nhưng việc ba bỏ anh Kháng làm con nuôi luôn làm Khang giận …để anh cho con người độc ác đó , nghe nói để được ổng giúp đỡ …người đàn ông mang cái mác ruột thịt nhưng tàn nhẫn đó dường như rất thích anh Kháng , vậy mà ba để ổng mang anh đi….
Màu tím nực nồng quá , thế mà ai nói nó là màu lạnh nhỉ …..
– Ê , cậu tư , địng trốn tiết nữa hay sao ? tao méc Phương à – Cái giọng eo éo của thằng Tuấn làm Khang phì cười , cái lũ này lại kiếm chuyện nữa đây
– Hắn ta đang lãng mạn đó mày , ngắm hoa bằng lăng tím – Sơn nhăn răng – muốn ói quá
– Tụi bay tào lao quá , mày thử méc lần nữa đi , tao đập mày như cái mền à – Khang dứ dứ nắm đấm đe doạ
– Hê hê , Phương sẽ che chở đời tao – thằng Tuấn cười đắc thắng- mày ngon , nhào vô kiếm ăn
Cái bộ dạng của thằng Tuấn làm cả bọn phì cười , tính ra thằng này cơ hội nhất , nó thăm Phương liên tục để nhờ vả chỉ bài , cái thằng này sao tự nhiên siêng học không chịu nổi , nhiều lúc Khang phải thẳng tay tống nó ra cho Phương nghỉ nữa ấy chứ …
– Tìm thấy anh Kháng chưa – Lĩnh luôn là thằng hỏi nghiêm túc nhất – nghe nói anh Khanh định lên Tây Nguyên hả ?
Khang nhăn mặt , thằng này hỏi oàn những câu làm Khang đau đầu
– Ông Kháng lặn đâu tăm luôn rồi , ổng mà không muốn thì đó ai kiếm được ổng
– Còn anh Khanh – thằng Tuấn chăm chú – Sao tự nhiên đòi đi Tây Nguyên , đang có việc ổn định mà đi uổng quá , ảnh lại giỏi nữa
– Ờ , lí tưởng của ổng mà – Khang né tránh , dù sao đây cũng là phân nửa cái lí do anh Khanh ra đi rồi
– Thì từ từ đi cũng được , sao lại ngay lúc này – Sơn bắt bẻ – ổng đang dự định học tiếp mà .
– Kệ ổng đi , hiếm có ai tốt như ổng , để ổng học cao lên nữa coi chừng lại đi không được – Lĩnh gỡ rối – từ từ học sau , ổng cũng còn trẻ mà
Khang biết ơn thằng bạn này quá , nó là đứa tinh ý hình như nó nhận ra chuyện của anh Khanh…cái thằng ranh này khó dò thiệt…
Tiếng chuông chết tiệt làm Khang chán ngán , ôi cha , có mà buồn ngủ chết luôn mà ổng thì luôn chiếu tướng Khang mới đau …..
Tiếng gào thét của hơn 50 đứa trong lớp , như bầy tinh tinh xổng chuồng .Không mừng sao được cái môn mà tụi nó căm hờn nhất lại được nghỉ trong cái thời tiết đẹp đẽ này …i cha , trời độ tụi quỷ này rồi …..
– Tụi bay biến dùm tao đi –Khang nhăn nhó nhìn tụi quỷ đang hí hửng vừa bước theo mình vừa đá lông nheo với mấy cô y tá – tụi bay phiền quá .
– Mày vừa thôi chớ , phải cho Phương giao tiếp với thế giới chứ nhốt Phương trong lồng của mày hoài à – Tuấn hí hửng
– Thế giới tốt đẹp kìa – Khang cười khà khà cho cái kiểu so sánh của thằng này – chớ tụi bay thì….
Cái lũ ồn ào băng nhanh đến phòng căn phòng trắng toát , nơi đó có con người quen thuộc …chắc chắn sẽ mỉm cười chào tụi nó , cái nụ cười tuyệt đẹp …ít nhất là đối với một người
Nhưng có vẻ không chỉ một con người đó , còn một cái dáng to lớn khoác áo blouse đang ngồi cạnh con người đó ….cái dáng nhìn đôi mắt khép mệt mỏi trên gương mặt trắng xanh của Phương …cái nhìn vừa đắm đuối vừa đau khổ ….vẻ đau khổ không thể che dấu…anh Khanh ….
Anh giật mình quay lại , gương mặt chưa rủ bỏ được vẻ đau đớn , cái nhìn thảng thốt như bị bắt quả tang …nhìn Khang ….
Anh lập tức cúi mặt xuống , đổi nhanh gương mặt và tay vội vàng rời khỏi tay Phương …nuối tiếc …bất lực..
– Phương uống thuốc an thần rồi , chắc còn ngủ lâu – cái nhìn của anh đã khác , gần như bình thường cả cái cười giả dối mà chỉ Khang mới nhận ra – mấy đứa thăm không đúng lúc rồi
Anh bước ra ngoài , không nhìn Khang lướt qua cái đám đang than trời vì cái sự không đúng lúc này …Khang chỉ đứng lặng yên ….
– Tụi bay về đi – Khang nói dứt khoát không có vẻ gì là bỡn cợt
– Thôi về – Lĩnh dứt khoát lôi hai thằng đầu đất đi , trước khi tụi nó thắc mắc hành động kì lạ này
Khang đứng lặng yên chờ tụi bạn đi xa , anh tiến đến gần con người yêu mến đó , mắt đang khép lại , gương mặt thản nhiên ngủ …không hay biết gì ….
Khang xoa nhẹ cái đầu đang lởm chởm mọc những sợi tóc nhỏ mờ , cái đầu tròn xoe càng làm cái trán vốn đã cao giờ trở nên vời vợi
Rồi nó , Phương , anh Khanh …còn anh Kháng nữa , tất cả sẽ ra sao …sao tự nhiên mọi chuyện lại trở nên rối rắm thế này …
Khang nắm lấy bàn tay Phương , vẫn còn ấm quá , còn hơi ấm của anh Khanh …
Cái gì đó bực bội khó chịu trồi lên trong Kháng , không thể ngăn lại …
Bằng lăng , Khang cố hướng mình sang chuyện khác , chiều nay sẽ hái đem vào cho Phương hoa bằng lăng màu hồng ….chẳng phải vì Phương hay nó thích bằng lăng màu tím hay hồng gì cả …nhưng cái không gian trắng toát này làm nó khó chịu
Hình như cây bằng lăng màu hồng ở trước cửa khoa y rất nhiều hoa , cái cây duy nhất có hoa màu hồng trong vô số cây màu tím …cái cây duy nhất .….
Kháng
Căn phòng rộng lớn quá , nó quá rộng cho Kháng , Kháng chỉ ngồi một góc nhỏ trong căn phòng sang trọng này , một góc thật nhỏ …
Kháng không biết tại sao mình lại ở đây , tại sao lại theo người đàn ông đó , người có gương mặt hiền từ …..
Kháng tự xỉ vả mình , sao lại tin vào vẻ bề ngoài , trong khi chính mình là một ví dụ cho sự đối lập đó …
Kháng thu mình lại nhỏ hơn trong cái góc tối duy nhất trong căn phòng rộng lớn này …
Căn phòng thật sang trọng , một chiếc giường êm ái đặt ngay giữa phòng với màu xanh đậm xen lẫn trắng , xung quanh là những tiện nghi tối tân nhất …và cánh cửa lớn , thật lớn nhìn xuống vườn của căn biệt thự to lớn ở ngoại ô của cái thành phố đông đúc này ….
Kháng gần như gục ngã , Kháng đã thua con người khác trong anh …không phải người là con thú hoang dã mà ba nuôi của anh đã tạo nên , bằng những cách tàn khốc nhất ….
Kháng đã trả cái thân xác mệt mỏi này cho con thú đó , anh hoàn toàn gục ngã ….vậy mà , cái lí do gì anh còn tồn tại ở nơi này , với những suy nghĩ mạch lạc của một con người chớ…phải chăng vì con người có đôi mắt dài hiền hậu đó ….
Ba của Phương…..
Kháng không biết tại sao cha con nhà đó lại có kiểu cư xử kì cục không thể tả này , Phương cật lực bào chữa …chỉ là tai nạn …vớ vẩn …và người đàn ông đó với thế lực của mình đã lôi anh khỏi nhà tù …lôi người đã suýt giết con trai của mình …không thể hiểu nổi .
Anh cho con thú tự do cho đến khi người đàn ông đó đứng trước mặt anh , không biết tại sao anh lại bừng tỉnh …lí do gì đã khiến anh bừng tỉnh lại …dù anh cất tiếng gọi nhưng con thú hoang trong anh vẫn không lên tiếng , nó như chưa từng tồn tại …..
Kháng thở dài , anh thật ngu ngốc , chắc ổng không muốn tha thứ cho anh dể dàng nên mới lôi anh ra khỏi tù rồi bí mật bắt anh về đây , chắc định hành hạ gì đây…con trai yêu quý của ổng mà …
“ Cậu tên Kháng phải không , cậu trai trẻ “- Kháng nhớ lại cái kiểu nói chuyện của lão già mà anh không thể nào đoán tuổi đó , lão quá trẻ cứ như chỉ hơn anh vài tuổi , thế mà con lão chỉ thua anh vài tuổi .
“Ông định tới trả thù hả ?, dễ gì có chuyện tha thứ dễ dàng vậy chớ “ Kháng khinh khỉnh nhìn người đàn ông đang cười tít mắt , có gì vui chứ
“ Tôi cũng không biết , có lẽ là trả thù cũng nên “
“Thế ông định làm gì tôi, giết tôi à …thế thì không cần nhọc công đến đây đâu” Kháng hờ hững
“ Tôi ngốc thế sao ?” ông ta nheo mắt như xem cái gì thú vị lắm
“Thế tại sao lại tìm tôi?” Kháng trừng mắt đe doạ cái mặt thản nhiên đang nhìn anh
“ Tôi cũng không rõ , có thể là tò mò xem người định giết con trai tôi như thế nào ?”
“Ông có bị khùng không? Sao không căm hận tôi , tôi là người định giết con ông đấy , ông già “_ Kháng trở nên thật sự điên tiết
“ Tôi không thể căm hận cậu , mặc dù tôi muốn …nhưng tôi đã hứa sẽ tha thứ cho cậu , mà đã hứa thì phải làm thôi”
“ Hứa , giả dối …hứa thì hứa vậy thôi chứ ông làm sao làm được “ Kháng khinh miệt cái gọi là lời hứa đó
“Nếu không làm được thì tôi sẽ không hứa , cậu không tin sao?”
“Tin ông ? tôi không tin ai hết “
“Cậu đã bị thất hứa rồi à?”
Kháng đau nhói , thất hứa…anh bị thất hứa quá nhiều lần rồi “yên tâm , ba sẽ tới đón con mà , nhanh thôi” …”mẹ thương con nhất đó Kháng à , mẹ sẽ đón con về nhanh thôi “ Vậy là anh cứ chờ mãi , năm này qua năm khác ….
“Ông cút đi “ Kháng gằn giọng đe doạ
“ Thì ra cậu bị thất hứa , một lời hứa quan trọng phải không ? tôi sẽ không thất hứa đâu, con người tôi rất quan trọng chữ tín , tin tôi không”
“Tại sao tôi phải tin ông ?, mặc kệ ông với lời hứa quái quỷ , ông biến đi” Kháng thật sự mất bình tĩnh …cái gì đã làm anh mất bình tĩnh thế này …..
“Xem ra cậu không tin tôi ? hay cậu theo tôi đi, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem “
“Ông đúng là điên thật rồi , tại sao tôi phải theo ông ? vớ vẩn ….”
“Hay cậu sợ tôi ?” Cái nhìn khiêu khích ẩn trong đôi mắt dài tinh nghịch ấy làm Kháng điên lên
“Sợ ?” Kháng cười như điên mặc kệ mấy cái nhìn khó chịu của vài người xung quanh “ông nghĩ ông là ai thế ?” cái thói ngạo mạn của cha con nhà này luôn làm người khá tức điên lên
“ Vậy sao cậu không thử theo tôi “
Vậy là Kháng ở dây , anh tự xỉ vả mình bao nhiêu tuổi rồi còn để bị dụ đi dễ dàng vậy (^^)