Lời hứa - Chương 5
5.
– Nãy mày sao vậy?
– Ôi, chẳng có gì, sao quả tạ chiếu ấy mà. – Nó nói mà giọng vẫn còn bực tức.
– Mà mày cũng biết thằng Quân lớp B6 à?
– Không, việc gì tao phải biết nó. Ngồi kế là thấy xui rồi.
– Ừ thằng ấy cũng quậy lắm, nhưng được cái đá bóng giỏi, lại đẹp trai, gái đổ ầm ầm mới chết chứ.
– Mặc kệ nó đi, nãy tao có hỏi thầy Khánh rồi, ngày 07 tháng 11 bắt đầu học bồi dưỡng đấy.
– Ừ , hôm ấy mày qua đón tao đi cho vui. – Ngọc đáp.
– Ok, chuyện nhỏ mà. Thôi tao về à.
– Bye.
– Bye.
Cũng gần 10h, nó nhìn đồng hồ rồi quẹo qua góc trái đường. Bỗng nghe tiếng xe vồ vập phía sau.
Quay lại nó cũng nhìn thấy hắn đang chở thằng bạn lúc sáng về chung. Nó nghĩ thầm, lạy chúa, thầy cô nào thấy bắt hắn, xử hắn, cho hắn đứng chào cờ khai trương năm học mới cho biết cái cảnh.
Bỗng bắt gặp ánh mắt hắn, chỉ lướt qua thôi, nhưng nó thấy miệng của hắn nhoẻn cười nhẹ nhàng rồi chạy vút mất.
………………………………………….. …………….
– Khương ơi, con có trên gác không? – Giọng Dì nó nói vọng lên.
– Dạ, có gì ko Dì? – Nó đáp.
– Con chạy ra chợ mua cho Dì mấy trái cà đi.
– Vâng, con xuống liền. – Tháo tay nghe bài English nó đang nghe dở, mặc vào cái áo nó đi xuống nhà.
– Bận quá dì không ra chợ được, con mua nhanh cho dì.
– Dạ. – Nó dắt chiếc xe đạp của nó ngồi lên chạy về hướng chợ.
Chạy ngang nhà nhỏ Hằng trong lớp nó thấy cái dáng quen quen, là hắn. Hắn đang đậu xe trước nhà nhỏ Hằng, chà chẳng lẽ là …
– Đợi em lâu không vậy. – Hằng chạy ra nói với giọng dịu dàng khác hẳn nhỏ Hằng nó từng quen.
– Không. – Hắn đáp.
– Thôi, đi. – Hắn tiếp rồi rồ ga chạy mất.
Nó nhìn thấy mà cũng hơi ngạc nhiên, mới học có 1 tuần chứ nhiêu mà hắn cưa đổ nhỏ Hằng rồi, cũng hay thiệt, nhỏ Hằng trong lớp cũng thuộc đẹp nhất nhì, lại hơi chảnh chảnh, đòi hỏi cao nên ít có đứa trai nào trong lớp quen được với nhỏ.
Tối đó, Dì dượng nó đi đám cưới của người quen, ở nhà một mình thấy buồn, mặc cái áo vào đi bộ xuống đường và đi dọc hết phố, vừa đi vừa suy nghĩ không biết kiếm thêm việc gì làm, nếu xin làm ở quán cà phê thì phải từ sáu giờ chiều làm tới mười hai giờ đêm, trễ quá nó không làm được vì sợ dì biết, còn xin làm trong shop quần áo thì phải làm theo ca ngày, mà ngày nó mắc bận học không thế đi được.
Đói bụng rồi, có xe hủ tiếu gõ bên kia, lâu quá không ăn, nó băng qua đường và ngồi xuống bàn.
– Cho con một hủ tiếu nha chú. – Nó nói
– Rồi, con chờ xíu.
Tạch tạch, lại tiếng xe này sao ám ảnh cuộc đời nó ghê vậy, mong là không phải hắn. Quay lại nó thấy hắn đang dựng xe và bước vào, có lẽ không thấy nó nên hắn ngồi bàn khác. Nó cũng mong hắn không thấy nó mắc công nói chuyện rồi cục tức trỗi dậy ăn không ngon.
Người tính không bằng trời tính, Hắn thấy nó, nhướn mày lên có vẻ ngạc nhiên, hắn đứng dậy qua ngồi cùng bàn với nó. Nó biết nhưng cũng không để ý và quay mặt qua hướng kia.
– Ê … – Hắn gọi.
– ………………………
– Này …
– …………………
– Khương này.
– Sao có gì không bạn Hà Chí Quân. – Nó quay qua cười nụ cười kiểu như tránh đi chỗ khác.
– Ăn hả? – Hắn cười
– Ừ không thấy hả? – Nó cũng cười nhưng hai nụ cười của nó và hắn trái ngược hoàn toàn.
– Ờ ờ, tình cờ nhỉ?
– Ừ nhờ trời. – Nó nói mà miệng cười như bảo: ông qua kia ngồi dùm đi.
– Sao Khương có vẻ thích móc tui ha? – Hắn cười hiền.
– Không biết nữa có vẻ do tui khó ưa quá nên mới hay móc. – Nó nói mà cũng không quên nụ cười giả ấy.
– Ừm vậy à. – Hắn gãi đầu.
Thấy có vẻ quá đáng nên nó cũng thôi, tập trung tâm trí vào giải quyết tô hủ tiếu cho lẹ rồi về, lâu lâu nó có cảm giác hắn nhìn nó, nhưng khi nó ngước lên nhìn thì thấy hắn chỉ chăm chú ăn.
– Này? – Nó bắt chuyện
– Sao Khương? – Hắn nhìn nó với đôi mắt đen láy hút hồn, lũ con gái chết mê chết mệt là đúng rồi.
– Sáng thấy ông đi với nhỏ Hằng .
– Ờ … ừ Khương thấy à. Khương ở gần đây sao?
– Ông ghê thiệt mới đó mà quen hoa khôi lớp rồi. Lo học đi cha ơi. – Nó nói.
– Hì, chỉ là bạn bè thường thôi mà, còn Khương có bạn gái chưa?
– Chưa.
– Hoc giỏi như Khương mà không có bạn gái sao?
– Không tui ko chú ý tới chuyện đó. Học là chính. – Nó đáp.
– Ừm …
– Thôi tui về đây, chú ơi tính tiền cho con.
– Khương để đó đi, tui tính cho.
– Tui không quen để người khác trả.
Hắn lần ngần nhìn nó trả tiền rồi nói.
– Nhà Khương chỗ nào tui chở về.
– Gần đây thôi đi bộ tới rồi, cám ơn.
Hắn trả tiền rồi dắt xe chạy theo.
– Lên đi tui chở về sẵn cho biết nhà sau này có mượn vở cho dễ.
Trời đất hắn tính trong đầu luôn rồi.
– Thôi, tui đi bộ được rồi.
– Thôi mà nể tui chút, lên xe đi. – Hắn nói mà cười với nụ cười nhẹ nhàng.
Không muốn dây dưa nó đành ngồi lên xe cho xong. Tới nhà, bước xuống xe nó cám ơn rồi quay vào nhà thì nghe hắn nói:
– Ngủ ngon.
– Ừ. – Nó đáp lại rồi đi vào nhà. Với suy nghĩ, còn lại vài bài English chưa nghe xong.
Tiếng xe máy chạy đi, lòng nó cảm thấy thế nào ấy.