Lời hứa - Chương 42
42.
Thi, thi và thi. Từ cửa miệng của tụi nó khi bước vào những ngày này. Các cán sự phổ biến giải đề cương lẫn ôn tập cho lớp cho đến tận ngày thi của môn đầu tiên, mặc dù vậy chúng cũng qua hết những ngày thi mệt nhọc, lết đến ngày thi môn cuối. Đứa thì sứt trán, đứa thì u đầu, chết nhầm, đứa thì hoa mắt, đứa thì ù tai khi thức đêm học và nghe giảng bài hay giải thích những chỗ không hiểu.
Thằng Tiến ngồi gần như ngoắc ngoải, kế bên là thằng Nam bạn thân của nó, hai đứa ra sức dò lại bài học khi tụi nó sắp thi môn Sử.
Nhỏ Loan thì ngồi tám với nhỏ Ngọc chuyện gì ấy mà cười tít mắt, chốc chốc lại nhìn qua thằng Tiến. À, giờ nó mới nhận ra, nhỏ Loan sao có vẻ … kì lạ nhỉ , lâu nay cũng hay săm soi thằng Tiến. Chắc có gì rồi.
– Nhìn cái gì? – Tiến quắc mắt khi thấy Loan nhìn.
– Ơ, tui nhìn thằng Nam mà, thấy nó đẹp trai tui nhìn, ai biểu ông ngồi cản tầm nhìn của tui chứ. Biết điều thì dịch ra xíu đi.
– Dạ thôi, chị tha cho em, thấy chị nhìn em cứ cảm giác chị sắp đòi cái gì ấy. Mà em thì chẳng còn cái gì cho chị lấy cả, chỉ còn có mỗi cái em đã gìn giữ hơn mười sáu năm thôi. – Nam nói giọng khổ sở làm cả nhóm cười rần lên, chỉ có Tiến là không vui.
– Mà, hai người không học bài sao? Đúng là con gái rảnh thấy sợ.
Tiến nói cộc lốc với Loan và Ngọc khi đảo mắt nhìn khắp cả lớp, chỉ có lũ con trai phải ngồi học lấy học để trừ mỗi nó với hắn.
– Ôi, thôi đừng lo, gì chứ Sử thì trong bụng tui có cả cuốn sách rồi, chỉ đợi tới giờ là vạch ra thôi. – Nhỏ Loan tự hào.
Ngọc kéo áo của Loan lên.
– Á, mày làm gì vậy? Con nhỏ này. – Loan lấy tay đẩy vạt áo dài xuống.
– Thì mày mới nói có cả cuốn sách, tao nhìn thử xem chút có quay được không. – Nhỏ Ngọc cười phá lên.
Thằng Tiến với Loan đỏ cả mặt.
Gì chứ học bài thì nhóm con gái của lớp này học siêu thật, đúng là tụi nó chỉ ngồi tám chuyện mà thôi, ủa mà khoan sao cái con sâu lười này cũng ngồi im ru, có học bài chưa đây.
– Này, thuộc bài chưa đó? Sao không thấy dò bài gì hết vậy?
– Rồi. – Hắn ngẩng lên nhìn nó rồi gãi đầu.
– Mà ông trước học giỏi thế, sao không cố lên đi, lại để tụt dốc thê thảm quá vậy.
– Khương yên tâm, thực ra thì …
– Thì cái gì … nói nghe xem.
– Trước giờ Quân theo dõi bài kĩ lắm, do không muốn làm điểm cao thôi. – Hắn nói mà có vẻ ngại ngùng rồi ngó ra sân trường.
– Trời đất, sao chảnh ghê vậy, kiềm hãm tài năng phát triển hả? Có lỗi với đất nước đó nha. – Nó ngạc nhiên.
– Lần thi này Quân không kiềm cái gì mà … hãm nữa đâu. – Hắn nói lướt chữ cuối rồi cười rạng rỡ.
– A, cái thằng này. – Nó đưa nắm tay lên dứ vào hắn. Thấy hắn thế làm nó hạnh phúc quá.
– Thôi, xin lỗi mà, xin lỗi mà. – Hắn đưa hai tay ra đỡ trước mặt mà vẫn không hết cười.
Lớp xôn xao, nhộn nhịp cũng chẳng ai để ý nhiều đến cử chỉ lời nói của hai đứa, chỉ có một người. Hằng nhìn Khương mà không vui.