Lời hứa - Chương 41
41.
– Sao Khương biết Quân ở đây? – Hắn hỏi nó khi hai đứa đang đứng dựa vào xe.
– Chị Tiên cho Khương biết.- Nó nói mà mắt nhìn ra đường.
– Khương biết chuyện gì rồi?
Hắn hỏi, cũng không ngạc nhiên mấy, vì hắn biết chị Tiên thương hắn lắm, chuyện chị muốn nói hẳn do chị lo cho hắn thôi.
– Biết nhiều lắm, về học tập của Quân, về ba Quân, rồi … – Nó không thể nói việc mẹ Quân lấy người đàn ông khác. Nó im lặng.
Thấy nó ngần ngừ, hắn hỏi tiếp.
– Thế chị Tiên có nói cho Khương …
Không, không thể nào, chuyện ấy chị Tiên không thể biết được, chắc chắn hiện giờ chỉ hắn mới biết thôi, nếu biết có lẽ nó cũng không tới tận đây mà an ủi hắn đâu. Hắn thầm nghĩ.
– Sao? – Nó hỏi .
– Không, không có gì. Quân đưa Khương về nhé.
– Thôi, Khương để xe bên kia, Khương về một mình được rồi, giờ việc Quân cần làm là về nhà đi, và làm việc Quân phải làm. Biết không?
– Ừm. – Hắn nhìn nó và gật đầu, nó thấy mắt hắn đã khác nãy nhiều lắm, có một sức sống mới được sinh ra từ trong đấy.
– Khương chạy xe cẩn thận, Quân về đây. – Hắn nói rồi quay qua định dắt xe xuống đường.
– Quân. – Nó gọi.
Hắn quay lại, tay của nó vỗ nhẹ vào má hắn.
– Không được buồn nữa, biết không? Phải vui vẻ lên, Quân còn có chị Tiên, còn mẹ và còn có … – Nó không nói thêm, mặt đỏ lên mà nhìn xuống vạt áo hắn, nó không thể nhìn vào mặt hắn lúc này, xấu hổ quá.
– Có Khương. – Hắn chụp lấy bàn tay của nó siết nhẹ. Tiếp lời nó.
– Thôi, về đi, cẩn thận đấy. – Nó rụt tay lại, sợ người đi đường thấy. Mặt đỏ như gấc chín.
– Ừ. – Hắn ngồi lên xe và chạy đi sau khi cười với nó một nụ cười làm tim nó lạc mất một nhịp.
Nó yêu hắn rồi sao. Một suy nghĩ vang lên trong đầu, nhìn theo bóng hắn chạy dần dần rồi mất hút.
Còn sớm quá, giờ làm gì đây, thôi về nhà chơi với Dì, mọi năm hai Dì cháu cũng ở nhà tám chuyện với nhau, Dượng với anh Tuấn thì năm nào cũng đi với bạn.
Về tới nhà, nó thấy xe anh Tuấn vẫn còn đậu, vậy anh Tuấn không đi chơi sao? Nó vào nhà, anh ngồi đó với Dì.
– Anh Tuấn không đi chơi hả?
– Ừ anh mới về. – Do hơi mệt trong người.
– Vậy à, anh bệnh hay sao?
– Không. Không sao đâu em.
– Con lên phòng thay đồ đã. – Nó quay qua nói với Dì.
Ừ, xong xuống ăn gà nha con, Tuấn mới đem về. – Dì nói rồi đứng dậy ra sau.
– Dạ.
– Khương, bạn em sao rồi? – Mắt anh nhìn nó vẻ nghiêm túc.
Sao thấy anh Tuấn lạ quá, chẳng giống mọi khi chút nào cả.
– Dạ, ổn ạ, em an ủi một hồi rồi nó về nhà. Hihi
– Ừ. – Anh gật đầu nhìn nó bước lên phòng.
Nỗi buồn như cắt trong tim, anh thấy hết những gì diễn ra giữa nó và hắn bên đường, nhưng anh chỉ đứng đó nhìn, dù nó thế nào hay có ra sao, nếu cả thế giới có xa lánh nó, anh vẫn sẽ đứng bên cạnh ủng hộ và chăm sóc nó mãi mãi chỉ khi nào nó không còn cần đến anh nữa mà thôi. Anh thầm nghĩ rồi cười khan. Mày khờ quá Tuấn ơi.