Lời hứa - Chương 4
4.
Cô Nhiên vừa phổ biến xong nội qui, tiếp theo cô chọn thành phần cán sự của lớp. Nhỏ Ngọc vẫn là lớp phó học tập (chuyện, học giỏi đều các môn mà), Loan tiếp tục là lớp trưởng, Trâm là lớp phó văn nghệ, và nó là cán sự Toán kiêm lớp phó lao động, còn hắn – nó nhìn mà bực tức với cục lửa trong đầu – đồ thường dân.
– Sao hỏi mà không trả lời? – Hắn nói.
Nó im lặng không nói, tốt nhất nên cách xa tên này cho chắc.
– Này bạn ơi, bạn này trước có… – Hắn quay qua hỏi Ngọc lần nữa.
– Muốn hỏi gì? – Nó không thế làm lơ được và đành xuống giọng cho xong chuyện.
– Tên?
– Nãy không nghe cô nói à? – Nó hỏi lại.
– Không. – Hắn trả lời với vẻ mặt mà nó dư sức biết hắn đã biết rồi.
– Khương. – Nó đáp cụt ngủn.
– Họ? – Hắn hỏi tiếp.
– Trần Đình Khương. – Nó nói cộc lốc.
– Ờ ờ, dù gì cũng giúp đỡ trong suốt năm học nên tui cũng phải biết tên. – Hắn trả lời rồi nằm dài xuống bàn quay mặt qua chỗ khác.
– Giúp? Cậu là gì mà tui phải giúp ? Cậu không tự học mà muốn dựa vào người khác à?
– Nãy không nghe cô nói à, tui học không được điểm tốt thì cô mắng, mà không chỉ riêng tui, tui thì bị mắng quen rồi nên ko sao, ko sao. – Hắn nói mà quay qua cười với nụ cười đủ làm đám con gái chết mệt.
Nó nhìn hắn với ánh mắt tức giận, có kim ở đây nó sẽ may cái miệng cười đểu của hắn lại cho khỏi nói giọng điệu đáng ghét này. Mà cũng mặc kệ, dù gì nó cũng không có dư thời gian mà đôi co với hắn, giờ nó đang suy nghĩ nên kiếm việc gì làm thêm trong những buổi chiều trống đây.
– Thôi các em vệ sinh lớp đi rồi chúng ta về. – Cô Nhiên nói rồi bước ra cửa lớp.