Lời hứa - Chương 38
38.
– Vậy là ổn rồi hả mày? – Giọng Ngọc hỏi khi nó đang xếp áo quần khách đã thử.
– Ổn gì?
– Thì việc mày đang làm nè. Chắc quen rồi phải không?
– Ừ, mấy hôm đầu còn chậm chạp chưa rõ lắm, giờ đỡ hơn rồi.
– Nè, sắp thi rồi vẫn dành thời gian học nhe mày. Tuy biết nói với mày vẫn là bằng thừa.
– Ừ, tao biết. Học về tao tranh thủ làm cho xong bài tập với học bài hết rồi mới đi, hôm nào bài nhiều thì thức khuya chút.
– Mốt có đi chơi đâu không, tao xin chị cho mày nghỉ một hôm.
– Mốt?
Ừ, mốt là giáng sinh rồi, nhưng nó chẳng muốn đi đâu. Với nó giáng sinh cũng chẳng khác ngày thường là mấy.
– Chị Trân có đây không Ngọc. – Chị Tiên hỏi nhỏ.
– Ý chị Tiên mới qua. Chị Trân mới chạy về bên nhà, chắc sắp qua rồi chị, chị ngồi đây đi em gọi chị ấy qua.
Rồi nhỏ quay qua nó.
– Mày biết ai đây hông? Chị của thằng Quân đấy.
– Dạ, em chào chị.
– Ừ, làm tốt hả em? – Chị ngồi xuống mỉm cười với nó.
– Ủa, mày biết chị ấy hả? – Nhỏ tròn mắt hỏi nó.
– Thì … hôm trước chị ấy qua tìm chị mày nên tao biết.
– Ờ vậy à?
Nhỏ vừa nói vừa cầm điện thoại gọi cho chị nhỏ.
– Chị Tiên ngồi chơi chờ xíu nha, em về bên nhà rước bả qua nữa.
– Ừ, chị ngồi chơi chờ được mà.
Nhỏ phóng đi, để lại nó đứng đấy với chị. Giờ nó thấy ngại khi gặp chị, vì những lời chị nói hôm trước.
– Khương, mấy hôm nay, chị qua nhà Quân, thấy nó khác lắm.
– Dạ, sao ạ? – Sao chị lại nói với nó việc này chứ. Khác mà khác cái gì chứ.
– Có phải vì em không? – Chị nhìn nó.
– Nhờ em gì ạ, em có làm gì đâu.
– Nó chịu ngồi ăn cơm ở nhà vào buổi tối, chỉ nhiêu đó chị đã thấy nó khác rồi, tuy có mẹ và Dượng nó thì nó không ăn cùng.
– ……………………………..
– Ăn cơm tối thì có gì khác sao? Quân giận mẹ tới mức không ngồi ăn chung được à?
– Từ việc đó tới giờ nó đâu bao giờ ăn cơm tối ở nhà, cứ chừng chập tối là nó phóng xe ra đường tới tận khuya mới về.
– ……………………………..
– Ngày mốt này là ngày giỗ của ba nó. – Chị nói.
Nó sực nhớ, ừ đúng rồi. Nó có nghe chị nói về ngày ba hắn mất.
– Năm trước, nó ngồi cả buổi tối ở góc đường mà ba nó bị tai nạn. Chị khuyên mãi nó không về, chỉ ngồi đó tới tận khuya.
– ………………………….
– Em khuyên nó giúp chị được không? Chị sợ năm nay nó cũng làm thế.
– Em …
Sao chị đánh giá nó cao thế, nó có phải là gì của hắn đâu mà khuyên. Nghĩ thế nhưng nó cũng hỏi.
– Ba Quân bị tai nạn ở đường nào hả chị?
– Ở đường T.C.V, góc cuối đường. – Chị nhìn nó mà vui mừng thấy rõ
– Em chỉ hỏi thế thôi, chứ em cũng không chắc giúp được gì đâu.
– Ừ. – Chị nói nhưng nụ cười của chị lại cho nó thấy chị không nghĩ vậy.
Nó sẽ xin chị Trân cho nó nghĩ làm ngày hôm đó. Nó quyết định trong đầu.