Lời hứa - Chương 37
37.
Những ngày gần thi xôn xao nhộn nhịp, cái lịch học ở lớp với học bồi dưỡng và làm thêm chật hết thời gian của nó. Nó và Ngọc đã đậu kì thi tuyển vòng trường với số điểm ngang nhau cùng là 19/20 điểm, bám sát nó là một đứa của lớp 11A5 với 18.75, vậy là cả ba đứa sẽ dự vòng thi cấp thành phố diễn ra vào tháng tư năm sau, cũng lúc đó nhỏ Ngọc nhận thêm tin vui thứ hai nhỏ cũng qua môn Hóa với số điểm tuyệt đối 20/20 và đứng đầu toàn trường, thế là nhỏ phải căng mình học hai môn nhé, cho chết luôn ai biểu tham.
Nói là thế nhưng nó cũng rất phục nhỏ, cái vẻ ngoài lanh chanh, hoạt bát, nhưng lại rất chịu khó học làm nó thêm quí nhỏ, tuy vẫn còn cái tật mê trai thì chưa sửa được, mà có lẽ sẽ chẳng sửa được.
Cô nhiên thì khỏi nói vui thế nào, trong lớp có năm học sinh dự thi cấp thành phố là nó, Ngọc, Hằng với Loan ( môn anh Văn ), Cát ( cán sự lý ). Hắn thì có vẻ đã có chút thay đổi, nó cảm giác thế, hắn hay nhìn nó nhưng giờ nó không cảm thấy khó chịu mà giả bộ như không biết gì cứ để mặc, hắn cũng nói chuyện nhiều hơn với bạn bè trong lớp và đã đi đá bóng lại với tụi thằng Linh.
– Anh Khương gặp em chút được không? – Nhỏ Đào nói với nó giọng hơi buồn khi nó đang lấy xe ra.
– Có gì thì Đào nói đi. – Nó nhìn quanh cũng thấy chẳng có ai trong bãi, vì học sinh đã về gần hết.
– Em thấy … em không tiếp tục được với anh Quân, em thật sai lầm khi cố níu kéo chuyện này, có lẽ em không hợp với anh ấy.
– ……………………………….
Nó không biết nói gì hơn, không biết nên an ủi gì cho nhỏ vì nó hiểu lúc này im lặng là tốt nhất.
– Em thấy anh ấy khi đi với anh lại vui vẻ hơn lúc đi với em, tuy anh và anh ấy không thể, nhưng … em thật sự muốn anh ấy được hạnh phúc, em yêu anh ấy nhiều lắm. – Đào bật khóc, nước mắt tuôn như mưa, nó thấy mà hoảng hồn, trước giờ nó chưa chứng kiến con gái khóc bao giờ.
– ………………………..
– Em mong anh ấy sẽ hạnh phúc dù cho tình cảm của anh ấy không được … chấp nhận … anh hãy giúp anh ấy nhé.
Giúp, giúp cái gì? Đào muốn nó giúp hắn về mặt gì chứ, ý Đào là sao?
– Quân nói chia tay với Đào sao? – Nó hỏi.
– Không, lần này chính em chủ động đề nghị chia tay, em đâu thể nào để một người con trai đá hai lần. – Nhỏ nói mà le lưỡi cười gượng. Nụ cười đau khổ.
– Thế… Quân không níu kéo gì sao?
– Không, anh ấy chỉ ôm em rồi thôi, có lẽ đối với em đó là cái hạnh phúc lớn nhất khi quen với Quân rồi, em không thể đòi hỏi ảnh gì nữa được.
Nó đứng bất động, cảm thấy quá xót xa cho Đào, một cô gái xinh đẹp thế này mà lại phải chịu khổ như thế khi yêu.
– Em … xin lỗi anh, lần trước là lời xin lỗi không thật vì khi đó anh Quân bắt em phải nói, còn lần này là em nói. Xin lỗi anh vì mọi chuyện đã qua.
– Vì sao Đào lại yêu Quân đến thế? Yêu ở điểm nào? – Nó hỏi.
– Có lẽ … em không cần nói vì tình cảm tự tìm thấy thì nó mới ý nghĩa hơn với lại em nghĩ anh cũng biết rồi chứ. – Đào nói rồi bước đi để nó ở lại đó với quá nhiều điều trong suy nghĩ về những câu nói của nhỏ.