Lời hứa - Chương 36
36.
Nó bước vào lớp, thấy nhỏ Loan đang đứng trên bảng ghi lịch thi học kì. Ừ còn khoảng hai tuần nữa thi rồi. Đón giáng sinh xong là thi, hắn bước vào, ngồi bên nó, vẫn vẻ mệt mỏi không màng đến ai.
– Sao mấy tuần nay mày không đi đá bóng hả Quân? – Thằng Linh đứng kế bên hỏi.
– Tao không đi nữa đâu, tụi mày cứ đi đi.
– Sao không đi, qua tết là phải đá với trường T rồi, không có mày thì đá thế nào, mày cứ giỡn.
– Tao nói tao không đi nữa, tụi mày đi đi.
– Vì sao? Đã tới đây mà mày muốn bỏ ngang sao? Bỏ mặc anh em à?
– Tao đã nói tao không đi mà. – Hắn đứng dậy nhìn Linh rồi quát.
Nó giật mình khi thấy hắn phản ứng như thế, cả lớp cũng im lặng, nhỏ Loan cũng ngừng chép lịch thi, mọi người nhìn hắn.
– Mày … – Giọng Linh có vẻ cũng cáu.
– Cái ông Linh này, Quân nó đáng mệt mà cứ nheo nhéo bên tai nó quạo đúng rồi, vài bữa nó đi đá lại, về chỗ về chỗ, tới giờ sinh hoạt lớp rồi, nhanh. – Nhỏ Ngọc nói phá vỡ cái bầu không khí căng thẳng.
Hắn ngồi xuống, gục mặt xuống bàn, lớp ồn ào như cũ, nó nghe giọng Linh nói khi đi về sau thoang thoáng như … không hiểu nổi.
Có lẽ nó phải nói chuyện với hắn, không thể để mặc hắn thế này được.
– Quân … tui nói chuyện với ông chút được không? – Nó nói khi giải lao giữa giờ.
– Khương muốn nói gì? Quân chẳng có gì để nói với Khương cả. – Hắn ngẩng mặt lên rồi lại tiếp tục gục đầu xuống.
– Không cần Quân phải nói, Quân chỉ nghe là được rồi.
– Không, phiền lắm. – Hắn đứng dậy rồi bước ra khỏi lớp.
Chắc hắn lại ra ghế đá ngồi nữa rồi. Nó thầm nghĩ. Nhưng không thấy, hắn đi vòng ra sau bãi gởi xe. Nó chạy ra theo hắn, nhỏ Ngọc nhìn theo có vẻ khó hiểu.
Ngoài sau bãi gởi xe của trường có một cây bàng lớn, lá xum xuê, che mát cả một góc sân, ở đây ít học sinh nào ra, là một nơi cũng khá yên tính so với sân trường nhộn nhịp.
Hắn nằm trên một cái bàn cũ, tay gối đầu mắt nhắm nghiền, nó không tới gần chỉ đứng xa nhìn lại. Sao nó thấy lúc này hắn cô đơn quá.
Nó tiến lại hắn đi nhẹ như một con mèo, dù sân có lá vàng rụng đầy nhưng bước chân của nó không chạm vào lá nào để phát ra tiếng động tránh cho hắn biết.
Nó muốn nói gì đấy, nhưng không nói được, đứng bên ngắm hắn mà nó thấy trong lòng dậy lên một cảm xúc khó tả.
Một cảm xúc mà nó không dám nghĩ tới. Nó đưa tay vuốt tóc hắn.
Hắn mở mắt ra nhìn, nó giật mình rút tay lại, nó làm gì thế, sao lại …
– Khương làm gì vậy? – Hắn ngồi dậy nói mà mặt không biểu lộ cảm xúc.
– Có … lá rớt trên đầu Quân.
Hắn nhìn nó nghi ngờ, rồi ngó xung quanh … chẳng có lá nào, hắn hỏi:
– Nãy Khương muốn nói gì?
– Khương muốn xin lỗi Quân.
– Vì chuyện gì?
– Vì …
Nó thấy tình cảnh lúc này y như lúc hắn xin lỗi nó hôm trời mưa, giờ nó mới hiểu cảm giác của hắn lúc đó là thế nào.
– Vì … Khương quá ích kỉ không nghĩ đến cảm xúc Quân mà bắt Quân phải làm lành với Đào dù Quân không muốn.
– Sao Khương biết Quân với Đào không hạnh phúc mà nói thế? – Hắn hỏi.
– Khương biết, Khương thấy Quân không có gì là vui vẻ trong những ngày qua, và …
Nó định nói thêm về việc gia đình hắn, nhưng chực nhớ không nên, vì nói ra lúc này chẳng khác nào lại cắt thêm một nhát vào trái tim đã chịu quá nhiều đau thương của hắn.
– Và sao? – Hắn nhìn nó.
– Và … Khương cũng không muốn thế.
Nó thấy khó hiểu … không ngờ mình nói thế, nó chỉ định nói một cái gì khác, nhưng sau lại nói ra cái suy nghĩ nằm tận sâu trong lòng nó.
– Không muốn thế là không muốn gì? – Hắn hỏi mà vẻ mặt tò mò.
– Cái đó thì … Quân không hiểu thì thôi. – Nó chạy đi, cảm thấy nóng cả mặt. Nó thật lòng không muốn thấy hắn quen với Đào.
Hắn nhìn nó chạy đi, với đôi mắt khó hiểu, nhưng cũng có lẽ đã thoáng đoán được suy nghĩ của nó, hắn nằm xuống tay gối đầu, miệng mỉm cười. Đã bao lâu rồi hắn không cười nhỉ, hơn hai tuần thôi mà hắn cảm giác như đã không cười từ hai năm trước. Hắn lại cười, không phải nụ cười giả tạo khi tiếp xúc với người khác mà là một nụ cười hạnh phúc, nụ cười của hắn dành cho nó, cho ngày ba hắn còn sống.