Lời hứa - Chương 35
35.
– Sao? Không, không phải đâu.
Nó khẳng định, nhưng rồi nó cũng nhớ lại, ngày đầu gặp hắn khi đến trường hắn ít nói khi thằng bạn hỏi chuyện, chỉ cái mặt lạnh tăm, nhưng hầu như nhiều cuộc nói chuyện của hắn với nó thì có vẻ hắn rất vui, tuy có lúc không nói nhiều, nhưng với hắn nụ cười không thiếu.
Chợt nó nghĩ lại từ khi việc trong quán bar xảy ra, hắn không cười nữa, giờ ra chơi hắn cứ ra cái ghế đá quen thuộc rồi đăm chiêu suy nghĩ, dù Đào vẫn ngồi kế bên nói chuyện với hắn. Thực sự hắn không yêu Đào, thế mà nó nhẫn tâm bắt hắn yêu Đào chỉ vì mặc cảm tội lỗi của nó. Nó ích kỉ quá, chỉ muốn giải tội cho mình mà không đếm xỉa cảm xúc của hắn. Mày tồi quá Khương ơi.
– Chị mong em hiểu, chị muốn nói, có lẽ … Quân xem trọng em hơn … hết tất cả những người xung quanh nó lúc này.
Nó bàng hoàng nhìn chị, chị nói làm nó nhớ lại lời Đào nói với hắn: “anh có bình thường không?”, chị nói vậy là có ý gì?
– Thôi chị phải qua Trân đây, cũng khuya rồi em nên về đi.
Chết, gần mười giờ rưỡi rồi, phải về thôi, kẻo Dì lo. Chị đứng dậy gọi nhân viên tính tiền, nó định móc tiền ra trả thì chị ngăn lại.
– Thôi, chị mời mà, cám ơn em vì đã lắng nghe chị nói. – Chị mỉm cười nhẹ nhàng với nó.
– Dạ thôi, em về đây. Em chào chị. – Nó nói rồi bước ra cửa.
– Khương. – Chị gọi.
Nó quay lại .
– Hãy giúp Quân. Nó chịu nhiều đau khổ lắm rồi. – Chị nói mà vẻ mặt như không thể cầm nổi nước mắt.
– Em … – Nó nói không ra lời, rồi quay mặt bước ra cửa. Lên xe rồi đạp nhanh về nhà.
…………………………………………� �………………………………………
– Sao trễ vậy con? Gần mười một giờ rồi, dì lo quá, định gọi Tuấn chạy tìm. – Dì nói khi nó bước vào nhà.
– Trễ quá rồi sao Dì không ngủ, con gặp bạn nên có nói chuyện chút ạ.
– Ừ thôi, tắm rửa rồi ngủ sớm đi con.
– Dạ. – Nó nói rồi bước lên phòng, bỗng chững lại vì Tuấn đang đứng ngay cửa phòng nhìn nó.
– Sao về trễ vậy em?
– Dạ em gặp bạn nên tám lâu quá, em xin lỗi.
Anh nhìn nó dò xét nhưng rồi anh cũng bước vào phòng không quên nói lại.
– Ngủ đi, mai dậy đi học nữa.
Nó thay đồ, nằm phịch lên giường, chẳng sức đâu mà đi xuống nhà để tắm nữa, sáng dậy sớm tắm vậy, nó buồn ngủ với mệt lắm rồi. Trước khi chìm vào giấc ngủ nó vẫn nghe văng vẳng lời chị Tiên : “hãy giúp Quân”.