Lời hứa - Chương 32
32.
– Vậy là dì mày đã biết việc anh Tuấn đi làm nhưng không nói cho mày nghe đúng không? – Nhỏ ngọc hỏi khi nó đang treo những cái áo khách đã thử vào móc.
– Ừ Dì biết, cũng do anh Tuấn ngăn không cho Dì nói vì phạt tao giấu ảnh trước.
– Mà sao ảnh biết mày đi làm vậy?
– Tao giấu kín lắm chứ, nhưng anh Tuấn giỏi quá, nhiều câu hỏi của ảnh đặt ra toàn gài tao vào thế bí, chắc tao có sơ ý trả lời gì đó nên ảnh mới đoán ra. – Nó lắc đầu.
– Ôi sao người gì hoàn hảo thế, đẹp trai, thông minh, lại dịu dàng, trời ơi chắc tao đổ ảnh thiệt quá mày ơi.
Nhỏ đứng mơ mộng mà nó cũng chẳng thèm gọi hay kéo về. Chịu, bệnh nặng thế rồi thì chữa gì nổi bó tay thôi, cứ cho nhỏ đứng đó mà ảo với tưởng.
– Mà sao ảnh không có bạn gái hả? – Giọng nhỏ bỗng hét lên. Nó giật cả mình, làm cả shop ai cũng nhìn nhỏ. Nó xấu hổ chẳng chịu được.
– Ai biết đâu? Mà ảnh có thì sao mày biết được. – Nó nói mà xích xa con nhỏ ra, kẻo người ta nhìn nó chung với nhỏ thì khổ.
– Mà dì mày chấp nhận cho hai anh em đi làm luôn hả?
– Thì biết sao, lỡ cho tao rồi, mà không cho ảnh thì cũng không được.
– Ừ … hình như tao quên việc gì. – Nhỏ suy nghĩ.
– Việc gì nữa, đi với chị chứ việc gì, con nhỏ này, học hành thì lẹ lắm còn lại cái gì cũng mù mờ hết, thêm cái nết lên cơn bất kể lúc nào. Hét lên làm chị giật cả mình. – Chị Trân đi tới chỗ tụi nó.
– Ừ, thôi cũng gần chín giờ đi nhanh kẻo mẹ trông, làm tốt nhe mày, thấy anh nào đẹp trai xin số dùm tao. – Nhỏ nhìn đồng hồ rồi nói.
Thua, nhỏ này giỡn chẳng hề biết mệt là gì.
– Thôi chị đi nha Khương, chút nữa có bạn chị ghé em nói chờ chị xíu nha. – Chị Trân nói với nó rồi bước ra xe.
– Dạ , chị đi. – Nó chào chị không quên nhìn con nhỏ đang le lưỡi trêu nó rồi chạy xe đi mất.
Nó tiếp tục công việc xếp lại áo quần. Chừng gần mười giờ nó thu xếp đồ chuẩn bị về thì có một người phụ nữ dáng cao và nhìn khá quen mở cửa đi vào, nhìn kĩ lại thì nó mới biết đó là chị Tiên, chị của hắn.
Nhận ra nó, chị đi lại gần, nó gật đầu chào chị.
– Em làm ở đây hả, bất ngờ quá. – Chị tươi cười hỏi nó.
– Dạ, em cũng mới làm thôi.
– Trân đâu rồi em. – Chị nhìn quanh shop.
– Dạ, chị Trân nói chút chị có tới thì chờ chị ấy xíu.
– Nhỏ này lúc nào tới cũng bắt mình chờ. – Chị Tiên nhìn đồng hồ rồi nói.
– Dạ chị ngồi ghế chơi rồi chờ nha, giờ em phải về.
– Ừ, em về. – Chị mỉm cười với nó.
Nó bước ra cửa thì chị gọi nó lại.
– Mà khoan, em đợi chút.