Lời hứa - Chương 30
30.
Cô Nhiên sốc lại mở tài liệu rồi nhìn qua chồng sổ liên lạc học tập của lớp 11A2. Cô lật ra để xem lại lời phê và thành tích học tập tháng này của chúng, Ngọc học khá lắm chẳng môn nào yếu hơn môn nào, thành tích cứ duy trì từ năm lớp mười tới giờ, đứng đầu khối năm trước, năm nay chắc cũng không ngoại lệ, Khương thì kém Ngọc chút nhưng cũng không thua bao nhiêu, Linh thì hơi yếu Văn nhưng cũng được sáu điểm, yếu ở đây là chỉ so với mặt bằng chung của cả lớp, chứ năm nay theo cô thấy lớp này học khá nhất trong những lớp cô đã chủ nhiệm từ trước giờ. Tiến thì hơi mê chơi nhưng điểm trung bình cũng không dưới 7.0, chỉ duy có một người làm cô bận tâm.
Nhìn sổ học tập của Quân, cô lắc đầu, tuy không tới nỗi tệ quá, nhưng do trường không có xếp hạng cho học sinh mà chỉ tính điểm trung bình, theo cô thấy thì điểm trung bình của Quân có lẽ bé nhất lớp, đứng dậy qua bên ngăn lưu trữ hồ sơ, cô kéo hộc tủ ra tìm học bạ cấp hai, Hà Chí Quân, vần Q, đây rồi.
Ngồi xuống cô theo dõi lại từng lớp học của hắn trong cấp hai, lớp sáu điểm trung bình 9.8, lớp bảy cũng 9.8, lớp tám thì 9.7 nhưng lên lớp chín học kì một thì 9.6 còn học kì hai chỉ có 6.2 một cái sụt lùi khiến cô tuy không giảng dạy hắn cũng phải bất ngờ, mà trường của Quân đâu phải là trường yếu kém gì, đó là trường điểm lớn nhất của thành phố về cấp hai.
Thế nhưng năm lớp mười em ấy thi vào đây thì đạt tới 56/60 điểm, điểm số này cũng không ít học sinh khác đạt được, nhưng cái làm cô chú ý là cả năm môn kia Quân đều mười điểm chỉ riêng Toán có sáu điểm, mà thành tích học Toán cấp hai của Quân thì chỉ thấy 10.0 thôi có con số nào khác đâu. Có lẽ có gì đó đã làm Quân thay đổi nên học tập mới sa sút thế.
Nói tới Quân cô cũng nhớ tới một cô học trò là chị của Quân, Hà Trần Thanh Tiên, dạy đã hơn mười năm nhưng cô ấn tượng với cô học trò này nhất, học giỏi, cách nói chuyện thông minh, được lòng bạn bè, lại không vênh váo khó chịu nên số chàng trai theo sau chắc chỉ có xe tải chở mới hết. Chẳng nói đâu xa, mới cách nay mấy tháng sau ngày khai giảng tình cờ gặp lại, em ấy cũng cho cô hay là có đứa em cũng học ở trường này và hỏi ra thì lại ngay lớp cô chủ nhiệm và đó là Quân, em ấy nhờ cô để ý đến Quân, vì có tình cảm với cô học trò này nên cô cũng nhận lời.
Đến hôm trước nghe Khương từ chối việc dạy Quân học thì cô mới thấy có lẽ đã ưu ái Quân hơi nhiều. Có lẽ một cuộc nói chuyện thẳng thắn sẽ rõ hơn vì sao Quân lại học sa sút thế.