Lời hứa - Chương 3
3.
Đang đánh dấu số tiết học của từng môn thì nó thấy có người bước vào. À gã hung thần xa lộ đây mà, mấy đứa con gái nhìn tên mới vào mà mắt tròn mắt dẹt chắc vì cái vẻ điển trai nam tính và hơi ngạo mạn toát ra từ nét mặt ưa nhìn của hắn. Dáng cao ráo với thân hình cân đối càng làm cho nhóm con gái thêm chết mê chết mệt, Nhìn qua Ngọc, nó thấy con mắt của con này cũng đang là hình trái tim rồi, ừ thì nhỏ này cũng hám trai số một mà.
– Ê, tỉnh lại mày, tỉnh. – Tát vào vai con Ngọc một cái đau điếng làm cho con bé xuýt xoa.
Loan hỏi nhỏ.
– Đẹp trai hả mày, mà sao có vẻ hơi quậy.
– Ừ chẳng biết thế nào, hơi quậy thì hiền cho nó quá. – Ngọc đáp rồi nhìn qua nó với cái vẻ như muốn hỏi có phải cái đứa mà lúc nãy mày muốn nói không?
– Em tên Quân hả? – Cô chủ nhiệm cắt ngang dòng suy nghĩ của chúng nó.
– Dạ. – Giọng hắn đáp nghe có vẻ nói cho xong.
– Để cô xem… Hà Chí Quân. Học lớp 10B6, rồi. – Cô nhìn sơ qua học bạ của hắn rồi đảo mắt khắp lớp.
Mắt cô dừng ngay chỗ nó, ý sao nhìn nó vậy cô, đừng nói là………
– Em ngồi kế Khương đi, cán sự Toán lớp mình đấy, cô nhìn học bạ em yếu Toán lắm ngồi gần bạn để kèm cặp thêm cho dễ.
Ôi trời ơi, sao quả tạ chiếu ngay nó rồi, sao cô cho hắn ngồi kế nó vậy, trong lớp còn nhiều đứa học giỏi Toán lắm mà, ấm ức nhưng ko dám phản đối, vì nó biết lời cô Nhiên là mệnh lệnh mà mệnh lệnh mà không chấp hành thì … ko nói cũng biết.
Giọng của Trâm, lớp phó văn nghệ rù rì .
– Nãy cô nhìn qua chỗ này làm tao mừng gớm.
Nó nghe mà bực, thích thì nó cho luôn đấy, chưa thấy hắn chạy xe nên chưa sợ mà.
Hắn vất cái cặp xuống bàn, ngồi xuống liếc quá nó, nó biết hắn nhìn chắc luôn bởi nó cũng đang liếc xem cử động tiếp theo của thằng này định làm gì đây.
– Ê, tên gì?
Hỏi ai vậy? Nó suy nghĩ trong đầu. Hỏi kiểu ấy thì chờ tới tết để nghe nó trả lời.
– Này ?
– ……………….
Cô Nhiên đứng dậy và phổ biến nội quy của lớp trong đó có một số nội quy cô bê từ năm lớp mười trong môn học của cô qua cộng với “n” điều cô mới tạo, trong đó cô đang nói tới đoạn: – Tui sẽ nghiêm khắc và thẳng tay với những hành động làm trừ điểm thi đua của lớp như: nói chuyện trong lớp bị giáo viên ghi sổ đầu bài, điểm kém khi trả bài … Thì hắn quay sang nhỏ Ngọc hỏi vừa đủ nó nghe và cũng vừa đủ cô Nhiên không nghe.
– Bạn này trước có bệnh về tai không? – Hắn nói và ngón cái chỉ qua nó.
– Nói cái gì? – Nó nạt lại, lời nói đủ hắn nghe và dư cho Cô Nhiên nghe.
– Có gì không Khương? – Cô quay xuống hỏi.
– Dạ … – Nó đứng dậy hơi cuối mặt xuống bàn không dám nhìn cô.
Đủ nhìn thấy hắn đang mím môi cười … tức quá mà.
– Thôi, ngồi xuống, tui không thích học trò cắt lời thầy cô lúc đang nói đâu em nghe không?
– Dạ em xin lỗi. – Nó lí nhí đáp và ngồi xuống mà cái đầu muốn bốc cháy khi thấy hắn cuối gầm xuống bàn để chặn cơn cười.
Nhỏ Ngọc ngồi bên kia cũng nhìn nó ngụ ý – mày gan nhỉ?
Nó chưa kịp nhìn lại Ngọc để có ý giải thích thì hắn ngước lên nhìn nó với cặp mắt to và với cái miệng mím lại như đang cố chận tràng cười chỉ chực chờ tuôn ra.