Lời hứa - Chương 28
28.
Vậy là xong, nó nhận thấy làm bài cũng khá tốt, có lẽ cũng khả quan lắm. Quay qua hỏi nhỏ Ngọc khi nó với nhỏ bước ra khỏi lớp.
– Sao, được không?
– Cũng được, mày thì khỏe rồi, tao thì hai hôm nữa phải thi môn hóa nữa. – Nhỏ nói.
– Mày ôm nhiều quá làm chi, trước tao có nói rồi mà.
– Nhưng tao cũng thích Hóa lắm, thi vào Dược là ước mơ của tao mà.
– Ừ, thì tao lo mày phân tâm mà không môn nào đạt kết quá thì uổng công thôi.
Vừa bước xuống sân trường thì nó thấy hắn đang ngồi ở ghế đá. Quay mặt đi, nó cảm giác hắn đang nhìn.
– Ê, thằng Quân kìa. Hey Quân, chờ ai vậy, chờ Ngọc hả? – Nhỏ Ngọc thúc vào nó rồi la ơi ới, cái tật chọc ghẹo người khác không bỏ được.
Nó không nhìn qua mà chỉ nghe hắn nói.
– Quân chờ … bạn.
– Nó chờ ai vậy mày, chắc bồ mới của nó rồi. – Ngọc nói nhỏ với nó.
– Tao không biết, mà quan tâm làm gì.
Câu hỏi của Ngọc lập tức có câu trả lời, nhỏ Đào chạy xuống bên hắn.
– Chờ em lâu không vậy?
– Không, anh cũng mới tới thôi. – Hắn đáp.
Ngọc cũng nhìn hai đứa, rồi quay qua nó:
– Tụi nó quen lại rồi kìa. Dù gì thì tụi nó cũng đẹp đôi he.
– ……………………………..
– Anh Khương … – Giọng Đào gọi nó, nhưng nó muốn ra khỏi đây, anh Tuấn đang chờ nó trước cổng trường.
– Này nó gọi mày kìa. – Ngọc thúc vào nó khi thấy nó không nghe mà cứ bước đi.
Nó đành quay lại, Đào chạy lại, hắn vẫn ngồi đó.
– Ừ chào, có gì không? – Nó nói giọng không được tự nhiên nhỏ Ngọc tò mò nhìn.
– Chị cho em nói chuyện riêng với anh Khương xíu nha. – Đào nói với Ngọc.
– Sao, hả … ừ, được mà. – Ngọc ngạc nhiên nhưng rồi cũng bước ra cổng.
– Em xin lỗi anh chuyện hôm trước, em nóng quá. – Đào nói.
Mấy đứa này sao thích vậy nhỉ, trước khi làm cái gì sao không suy nghĩ kĩ rồi hãy làm, làm xong thì đi xin lỗi người khác, nó giống cái vật cho người khác trút giận quá. Khi nào hết giận thì sẽ tới mà xin lỗi nó. Nghĩ vậy nhưng nó cũng không nói gì thêm chỉ thở dài mà đáp.
– Thôi, tui không bận tâm đâu, với lại tui cũng có lỗi mà Quân có quen lại với Đào chưa?
– Dạ rồi, do em hiểu lầm, em hồ đồ quá, anh Quân có giải thích hết với em nghe rồi, tối qua anh ấy nói nhiều lắm.
Vậy là hắn cũng nghe lời nó mà làm lành với Đào, nó cũng thấy xem như mình đã chuộc lỗi, thôi coi như xong giờ chẳng ai mắc nợ ai … nhưng tim nó thấy đau lắm.
– Thôi , hai người hạnh phúc nhé, Quân nó nóng tính lắm, có gì cũng đừng trách.
– Dạ, thôi em chào anh. – Đào chào nó xong rồi đi về phía hắn.
Ánh mắt nó và hắn gặp nhau, nó tránh đi, rồi bước ra cổng trường. Đúng là nó bị gì trong bụng rồi, ruột gan cứ như thắt lại. Hắn làm đúng lời nó, thế sao bây giờ lại trách hắn. Con người nó mâu thuẫn quá.