Lời hứa - Chương 27
27.
Nó về tới nhà, trong lòng nhiều suy nghĩ ngổn ngang.
Để hắn lại nó ngoắc chiếc xe rồi ngồi lên. Khi xe chạy nó ngoái lại, hắn vẫn ngồi đó nhìn đăm đăm ra đường mặt vô cảm, nó muốn … nhưng nó không thể làm thế được, chận cái suy nghĩ bộc phát trong đầu, nhưng đâu đó nó cảm thấy xót xa lắm. Như tim đang chảy máu.
Mở cửa ra, nó thấy anh Tuấn đang ngồi trên ghế tay cầm quyển Charlie Bone.
– Mới về hả? Đi chơi vui không em. – Anh mỉm cười hỏi nó.
– Dạ, vui lắm.
Nó nhe răng cười đáp lại, không muốn anh Tuấn thấy nó buồn.
– Nhưng xui là tự dưng mưa. Hihi.
– Ừ … – Anh vẫn nhìn nó.
– Dì đâu rồi anh? Ngủ rồi hả? – Nó tránh ánh mắt của anh, không muốn anh nhìn nó lúc này.
– Ờ, Dì vào ngủ sớm rồi. – Anh vẫn nhìn nó với ánh mắt dò xét.
– Dạ thôi em lên ngủ đây, mai em phải đi thi nữa. – Nó bước lên bậc thang.
– Có gì buồn hả Khương? – Anh quay lại hỏi nó.
– Không … không có buồn, đâu có gì đâu anh. Em bình thường mà. – Giọng nó lạc đi bất ngờ khi bị anh bắt trúng mạch.
Anh đứng dậy tiến về phía nó, anh Tuấn cao thật, nó cũng cao xấp xỉ 1m7 mà cũng thấp hơn anh gần nửa cái đầu, cao như hắn. Anh xoa đầu nó rồi nói.
– Ngủ sớm mai dậy sớm, tập trung vào ngày mai nhớ không.
– Dạ.
– Ừ, anh đọc chút nữa rồi anh nghỉ.
Nói rồi nó bước lên phòng, anh Tuấn tinh ý quá, nhìn thấu nó hết. Khó mà dấu được anh ấy chuyện gì.
Thay đồ xong nó nằm phịch lên giường, xem lại vài bài toán. Nhưng nó biết có xem cũng chẳng nhớ được gì, lật từng trang sách, lật lật … sao nó không xem, mà cứ lật hoài thế, bộp bộp … cái gì đây, sao nước mắt nó rớt … vì sao nó khóc. Lần đầu tiên nó khóc mà không biết lý do. Vì chuyện gì? Vì nó hay vì hắn.
………………………………………….. ………………………………………
Người nó mệt mỏi, có lẽ do ngủ không đủ giấc, sáu giờ sáng chủ nhật , nó chuẩn bị thi. Vệ sinh cá nhân xong nó mặc vào bộ đồng phục, rồi kiểm tra bút viết đầy đủ. Nó dẫn xe ra thì thấy anh Tuấn đang bước xuống.
– Để anh chở em đi .
– Dạ thôi còn sớm mà, anh ngủ nữa đi, thức sớm chi vậy? – Nó hỏi.
– Chờ anh chút anh làm vệ sinh nhanh lắm. – Anh quay vào nhà trong, không chờ cho nó nói.
Một lúc sau …
– Em lên xe đi, anh đưa ai đi thi cũng may mắn hết đấy. – Anh cười với nó.
– Thiệt hông, vậy sau này thi em bắt anh đưa đi thì mệt lắm đấy. – Nó cũng cười.
Xe chạy đi, không khí trong lành của buổi sáng làm nó bớt đi những lo âu suy nghĩ ngày hôm qua. Mong là nó sẽ làm bài tốt.
Nhỏ Ngọc đứng ngay cổng, mắt ngó quanh quẩn chắc đang đợi nó.
– Nè đây nè, nhìn đâu thế. – Nó gọi nhỏ khi anh Tuấn dừng xe lại.
– Ủa, Anh Tuấn tới gặp em hả, chết rồi chút em thi mà anh làm em phân tâm rồi. – Nhỏ nói giọng cà rỡn vừa nói vừa vặn vẹo bẻ mấy ngón tay làm nó nhìn mà thấy phát chán.
– Em chọc anh hoài. – Anh cười với nhỏ.
– Em nói thiệt đó hông có chọc đâu. Anh Không tin sao?
– Này này, tao nhớ mày đâu có hiền tới mức vậy. Mới đổi tính hả? – Nó xen vào.
Nhỏ liếc nó như ngậm miệng lại dùm tao, để tao thả mồi.
– Hai đứa thi tốt nha, mười giờ anh tới rước em. – Tuấn quay qua nói với nó.
– Dạ, anh chạy cẩn thận.
Nó chẳng cần mất công để ý nhỏ Ngọc đang ngó ngó xem anh có nhìn gì tới nó không. Vì nó đứng che nhỏ với anh lại.
Bước vào trường, nhỏ sổ nho liền.
– Mày kì cục, lâu lâu tao gặp anh Tuấn một lần cũng phá, mà thiệt chọc ảnh đỏ mặt dễ thương ghê, người đâu đẹp trai thấy sợ luôn ấy, hí hí.
– Ờ, ờ xin lỗi.
Nó ngó con nhỏ mơ mộng mà thấy muốn oải, gặp trai đẹp là cứ như có nước sôi đổ vào quần.
– Sao? Quyết tâm nhá, chỉ có ba đứa trong tổng số bốn mươi đứa được chọn đi vòng thi cấp thành phố thôi đấy. – Nhỏ nói với nó.
– Ừ phải cố thôi, năm nay khác trước rồi, không phải cứ trên trung bình là được dự.
Còn gần mười phút nữa mới phát đề, run quá. Nó nhìn qua nhỏ mà hồi hộp, lớp nó chỉ có nó với nhỏ thi, còn lại toàn những đứa của lớp khác. Cũng đều chung lớp bồi dưỡng nhưng nó nghĩ vào đây thì phải đạp lên hết mà tiến.
– Các em chú ý, giờ cô phát đề đây. – Cô gác thi lên tiếng.
Nó nhìn đề bài, cảm thấy không khó những cũng chả dễ quan trọng là phải biết cách tích lũy điểm cao nhất. Ok, chọn câu dễ nhất làm trước. Nó cắm cúi, và bắt đầu viết.