Lời hứa - Chương 24
24.
Quán bar tên Lang Thang, thấy cái tên là nó dị ứng rồi. Vào đấy mà nó thấy không hợp thì nó ra liền cho xem.
– Chú Tư ơi … – Giọng hắn gọi chú bảo vệ.
– Ủa cậu Quân, lâu nay không thấy ghé. Cô Liên cũng qua tìm cậu hoài đấy.
– Vậy à? Có hỏi thì nói con không có ghé nha chú Tư. – Hắn nói nhỏ mà mắt liếc sang thăm chừng nhằm tránh cho nó nghe.
– Rồi, chú biết rồi. – Miệng nói nhưng mắt ông ấy nhìn sang nó dò xét.
– ……………………………….
Tui nghe rồi nha, làm như hiền lắm vậy.
– Bạn cậu hả? – Chú Tư hỏi hắn.
– Ờ bạn con, vào đi Khương. – Hắn quay qua nói với nó.
– Cô Liên nào vậy? – Nó hỏi hắn.
– Ừ, thì bạn cũ lâu ngày không gặp nên hỏi thôi. – Hắn gãi đầu rồi đi vào.
Nãy giờ nó thấy lời đối thoại giữa hắn và ông bảo vệ cứ lạ lạ, sao ông ấy lớn tuổi vậy mà kêu hắn bằng cậu, còn bạn cũ lâu không gặp mà hắn lại dặn chú ấy đừng nói hắn ghé, chắc là ẻm của hắn nữa rồi. Nó thở dài rồi bước theo hắn.
Vào trong nó thấy quán này trang trí rất xinh, không ồn ào tới mức như những quán bar mà nó thấy trong phim, quán mở đèn hơi mờ nhưng nhạc nghe cũng khá dịu dàng, không phải những bài rock ầm ầm như những cái nó tưởng tượng. Khách hầu hết là những người tầm tuổi 30+ cũng có một số lớn hơn nó và một vài người cỡ tuổi nó nhưng chiếm số ít.
– Tới đây nè Khương. – Hắn ngoắc nó về góc cuối phòng chỗ có mấy bồn kiểng.
Nó ngồi xuống thì nghe hắn hỏi:
– Sao, có phải như phim không? Có tới mức muốn về không? – Hắn vừa cười vừa hỏi nó.
– Ờ thì không, tại … – Nó cũng chẳng biết tại sao, chẳng lẽ phim phóng đại lên dữ vậy.
– Mà thôi, uống gì đây. – Hắn hỏi nó rồi ngoắc chị tiếp viên lại.
– Trà … đá đi. – Nó nói làm những bàn xung quanh có vài người quay lại nhìn rồi cười.
– Trời đất. – Hắn nhìn nó mà mắt mở tròn ra, miệng thì cố nín cười.
– Sao? – Nó trừng mắt hỏi lại, hơi bực.
– Vô đây uống trà đá thì … vô chi trời. – Hắn nói mà khuôn mặt hắn khổ sở vì muốn bật cười.
– Thì ông dắt tui vô chứ tui có muốn vô đâu.
– Thôi mà uống cái khác, nhìn vô thực đơn đi, cái này nè.
Hắn chồm qua chỉ vào menu. Hơi thở của hắn lướt qua làm mặt nó đỏ lên, nó vội né nhẹ ra rồi nhìn vào chỗ hắn chỉ.
Ôi trời ơi, nó học anh văn đâu có tệ mà sao nhìn vô chẳng dịch ra được cái gì hết vậy, toàn từ gì không hà. Cô tiếp viên thì cứ đứng say đắm mà ngắm hắn chẳng để ý vẻ mặt của nó đang thộn ra một cách khó hiểu. Thôi cứ trung thành với trà đá là tốt nhất chứ mất công đưa những món này ra mà có lẫn thuốc trong đó hay gì gì làm mình thành con nghiện thì chết.
Có vẻ thấy mặt nó khổ sở khó hiểu nên hắn cũng mỉm cười mà nói:
– Vậy Quân kêu cho Khương nước cam nhé? Có lẽ Khương cũng chưa quen nên không ép được với những món uống này, để từ từ rồi thử cái khác.
– Ừ, vậy cũng được. – Nó nói cho xong chuyện.
– Chị cho em một cam vắt với một café.
Chị tiếp viên nghe hắn nói mới giật mình và ghi chép sau đó đi thẳng về phía quầy rượu. Có một chị tiến về phía nó và hắn, không phải chị tiếp viên vì chị này này xinh đẹp y như người mẫu, trông lớn tuổi hơn tụi nó.
– Lâu nay không thấy em vậy Quân?
– Ờ chị Tiên, em ….. bận học.
– Học giỏi vậy mà còn bận học nữa hả? Nói dóc chị đánh đòn.
Vâng giỏi lắm chị ơi, em khổ với hắn trăm bề đây. Nó suy nghĩ.
– Giờ học tệ lắm chị nên phải gắng học. – Giọng hắn nói nghe không có chút thành thật nào.
Chị tên Tiên cứ nhìn hắn với ánh mắt không tin lắm, rồi cũng quay qua nó.
– Bạn em hả, dễ thương vậy, mới tới đây lần đầu hả em? – Chị hỏi nó.
– Dạ … – Nó đáp lí nhí.
– Sao con trai mà nói chuyện nhỏ quá, nói lớn lên em, chứ không chơi với thằng này (chị chỉ vào hắn) bị ăn hiếp đấy.
– Chị làm như em ghê lắm ấy. – Hắn nhìn chị mà cười .
– Mà sao hôm nay lại ghé quán chị đây, mọi khi toàn qua quán anh Luân không mà.
– Thì … em qua đây thăm chị. – Hắn nói mà có vẻ ngại.
Chị nhìn hắn chăm chăm … rồi như chực nhớ chị nói với nó.
– Thôi, mà sao em không đi với Đào, bữa nó ghé đây, khóc cũng nhiều lắm, nó nói …
– Chị, anh Luân gọi kìa. – Hắn chỉ lên trên quầy rượu.
– Đâu.
Chị quay lên, nhưng như chợt nhớ gì rồi quay qua hắn.
– Anh Luân hôm nay không có tới đây, lừa chị hả, cái thằng nhóc này. – Tay chị dứ nắm đấm.
– Haha, nhớ chồng quá nên nghe tên là quay lại chẳng cần biết có hay không. Mà chị đem nước ra mau đi, em khát lắm.
– Chờ xíu đi ông Tướng, đang làm. Em thoải mái đi nha, chị lên tiếp bạn chị. – Chị nói với nó.
– Dạ. – Nó gật đầu một cách máy móc nhìn chị quay đi. Không để ý hắn thở phào nhẹ nhõm.
Chị đi nhưng ngoái nhìn về phía nó và hắn, mà phải nói nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu thì chính xác hơn.