Lời hứa - Chương 23
23.
– Hôm trước ông đá bóng cũng hay đấy. – Nó mở lời.
– Vậy à. Khương có cổ vũ cho Quân không?
– Tui cổ vũ cho lớp. – Nó thẳng thắng.
– Ừ, vậy à.
– Mà tui có vài chuyện muốn hỏi ông đây.
– Chuyện gì?
– Tui không có ý chê ông đâu, nhưng trước sao ông thi vô trường này nổi vậy, điểm chuẩn cao lắm mà. – Nó biết câu hỏi không tế nhị nhưng vẫn hỏi.
– … thì Quân muốn vào thì nó sẽ vào.
– Mà nhiu điểm? – Nó hỏi tiếp.
– Nhiêu ta? Hình như là 56 điểm hay sao ấy. – Hắn đáp.
– Cái gì? 56/60 hả, thiệt hông đó? Tui cũng chưa được số điểm đó nữa.
– Haha, chọc Khương thôi, vừa đủ điểm đậu à. – Giọng hắn cười khoái trá.
– Giỡn không, tui hỏi thiệt chứ đâu có giỡn.
– Mà Khương chỉ hỏi vậy thôi hả?
– Ừ còn chuyện này nữa hôm trước lên gặp cô Nhiên nói gì với ông? Có giải phóng chưa?
– Cô im ru rồi nói để cô xem lại thôi. Mà …
– Mà sao? Nó hỏi.
– Mà … thôi. Cô không nói gì hết chắc qua rồi.
Cô nói với tui chứ nói gì với ông đâu, nó thầm nghĩ, chắc hắn không hay.
– Rồi cho hỏi thêm câu nữa, hôm nay tui hỏi toàn câu tế nhị không đấy.
– Thì Khương hỏi đi. – Hắn vừa chạy vừa nói.
– Ông còn quen với con bé hôm trước không? Sao tui thấy ông vô mà mặt đỏ ửng hà? Bộ bị đánh hả?
– Không còn quen nữa, lúc Đào (chắc tên nhỏ đó) đề nghị chia tay … Quân kéo lại thì Đào tát vào mặt nên thế thôi. – Hắn nói xong rồi im lặng.
À thì ra là thế nên hôm trước hắn giận dữ với nó thế, chậc vậy thì mình có lỗi quá vì mình mà hắn mới bị bạn gái bỏ.
– Xin lỗi nhe. – Nó nói lí nhí từ phía sau.
– Gì mà xin lỗi ?
– Vì tui mà ông bị bạn gái bỏ, mà sao ông không giải thích, giải thích hết ra thêm thắt vô một chút cho bi đát hơn.
– ……………………………
– Khờ quá. – Nó nói giọng tiếc rẻ.
– Khương mới khờ đấy. – Giọng hắn nói nhỏ xíu nhưng nó vẫn nghe được.
– Làm gì mà tui khờ, người khờ là ông đấy, sát gái có tiếng mà bị bỏ thì xấu hổ lắm.
– ……………………………..
Có lẽ lỡ lời nên nó cũng không nói gì thêm, hắn vẫn im lặng chạy xe.
– Ủa, mà đi đâu đây? Chạy hoài vậy.
– Khương có muốn đi quán bar cho vui không?
– Cái gì quán bar hả, không. Học sinh mà vào đó sao được. – Nó phản đối thẳng thừng.
– Có gì đâu Quân vào hoài mà người ta quen mặt rồi, vào ấy có nhiều thức uống ngon lắm.
Vào hoài mà còn khoe, hư hỏng quá.
– Không là không.
Nó nói như đinh đóng cột, xem phim nhiều rồi, vô đó sẽ có cảnh thanh niên lắc thuốc, rồi tùm lum tà la chuyện, rồi cảnh sát ập vào, ôi ghê quá, Dì nó mà biết chắc nó ra khỏi nhà.
– Chắc Khương tưởng tượng như phim chứ gì, yên tâm đi nói là quán bar chứ Quân đi rồi nên biết, nó cũng yên tĩnh lắm khác hẳn những quán bar kia, cho nên không có chuyện bậy bạ đâu.
– Không, tui không đi đâu, ông thích thì đi một mình đi.
– Vậy à, thấy Khương ở lớp la hét Quân thế mà giờ cũng nhát gan nhỉ. – Hắn khích nó thấy rõ.
– Gì chứ, tui không có nhát nhưng tui không có thích tới đó thôi. – Nó chống chế.
– Vậy Khương cứ thử vào đi, nếu nó mà như mấy cái phim tầm xàm Khương xem thì quay ra không muộn mà, chứ sống mà không biết gì hết thì chán lắm. – Hắn nói mà nó biết hẳn đang cười nó.
Mà sao hắn biết nó nghĩ thế vậy.
– Nhé, sắp tới rồi đấy, Quân tấp vô nha.
– Ừ, nếu nó mà không như ông nói tui đi ra liền đấy.
– Ok, Sir. – Hắn dừng xe ngoảnh mặt lại nhìn nó mà cười làm nó choáng ngợp, tim nó lại thót thêm lần nữa rồi.