Lời hứa - Chương 22
22.
– Tám giờ … nghỉ xíu đã. – Nó vươn vai ngã ra sau.
Một lô bài tập trong cuốn sách tuyển chọn những bài toán hay về Hàm Số đã được nó làm gần hết, mong là hôm ra bài thi cũng sẽ trong những dạng này, tùy cơ ứng biến vậy. Nó tự tin về lần thi này, vì theo nó thấy phong độ hiện đang rất khá, gần giống các cầu thủ đá bóng vậy.
Ờ mà nói tới đá bóng hôm kia nó với tụi bạn đi cổ vũ lớp tranh cúp trường, lớp nó toàn thắng và được chọn đi đá với các trường khác, cô Nhiên thì vui ra mặt vì được cộng kha khá điểm thi đua, mà công lớn lại thuộc về hắn chứ, nhìn hắn chơi tuy nó không thích bóng đá lắm cũng thấy hắn đá rất hay, mặc dù mấy đứa khác đá không tệ nhưng có lẽ hắn nổi bật hơn hết, nó dán mắt vào hắn khá nhiều. Lại được cái đẹp trai nên nhóm con gái cứ rộ lên khi thấy hắn lấy được bóng hoặc ghi bàn. Phải chi học mà hắn được một xíu của chơi thì giờ chẳng ai phải bận tâm về hắn hết. Mồ hôi hắn ướt áo cộng với khuôn mặt ánh lên bởi nụ cười lúc đó nó thấy hắn cũng đẹp trai ghê nhỉ, chẳng phải như con sâu lười cứ vô lớp là nằm dài ra. Mà nó vừa nghĩ gì vậy, sao dạo này nó kì lạ thế không biết, tự đánh nhẹ vào đầu nó thôi nghĩ vẩn vơ và bước xuống nhà.
Dì đã khỏe ăn uống và đi lại bình thường hiện đang ngồi tại quầy bán đồ nói chuyện với khách, thấy nó dì nói:
– Con lấy bánh ăn đi, Cô Tư mới cho Dì để trên bàn ăn đấy, chừa cho anh Tuấn ít thôi, nó không ăn nhiều đâu.
– Dì ăn chưa? Không để dành cho Dượng sao ạ?
– Dượng mày đâu ghiền đồ ngọt, cứ ăn đi, để đó sáng mai ăn không được bỏ uổng. – Nói rồi dì quay qua tiếp chuyện với khách.
Ừ dượng không thích ăn đồ ngọt lắm … chưa kịp mở bánh ra ăn thì nó thấy có ai đậu xe trước nhà.
– Khương ơi, bạn con tới này. – Giọng Dì nó nói ra sau nhà.
Nó ngó ra thì thấy hắn đang đứng đó chào và hỏi thăm sức khỏe của Dì. Nó chạy ra hắn nhìn nó cười tươi, rồi nó nói với Dì hôm trước hắn chở nó lên chỗ Dượng và đưa nó vào bệnh viện lúc Dì mổ.
– Dì cám ơn con nhiều nha, hôm ấy dì cũng không nghe Khương nói lại nên không biết nhờ con như vậy. – Dì cười nói với hắn.
– Không có gì đâu ạ. Con chỉ làm tài xế một xíu thôi mà, đâu có gì đáng để kể đâu. – Hắn đáp lễ phép.
– Có gì không?
– Thằng này hỏi bạn kì thế. Mời bạn vào nhà đi con.
– Dạ thôi, con định xin Dì chở Khương đi đây xíu rồi về, con biết mai Khương thi nên định rủ Khương đi xả stress .
– Thôi tôi không đi đâu. Chút ngủ sớm mai còn đi thi nữa mà.
– ………………………………….
– Bạn quan tâm vậy thì đi đi con, học nhiều mà không thư giãn cũng không tốt đâu. – Dì nói tiếp hắn.
– Nhưng mà … – Nó định từ chối
– Lên thay đồ đi con, đi sớm về sớm, mà con chạy xe cẩn thận nha, dạo này xe cộ chạy ẩu lắm. – Dì quay qua hắn mà nói.
– Dạ con biết rồi. Nhanh đi Khương. – Hắn giục nó.
Nó cũng đành quay lên phòng thay đồ, dì nói thế rồi thì từ chối cũng không được. Thay xong bộ đồ nó xuống thì thấy hắn đã ngồi trên xe chờ. Nó bước ra chào dì và ngồi lên xe chưa kịp đi thì Tuấn về tới.
– Đi đâu vậy Khương?
– Dạ, em định đi dạo với bạn em vài vòng cho mát, chút em về. Dì chừa anh mấy cái bánh trên bàn đấy.
Hắn gật đầu chào Tuấn rồi rồ xe lên chạy về trước, để lại Tuấn với ánh mắt nhìn theo nó cho tới lúc khuất bóng trên con đường tấp nập người qua lại, trời không có sao. Chắc sắp mưa.