Lời hứa - Chương 21
21.
– Ôi trời, tạm được rồi.- Nó mừng rơn khi nhìn thấy điểm sáu phẩy năm trên bài kiểm tra Toán của hắn.
– ……………………………..
Hắn vẫn nhìn bài kiểm tra mà không đáp lại nó.
– Vậy thì xin cô Nhiên cho ông thoải mái được rồi đấy.
Nó hăng hái nói mặc kệ cái bản mặt không vui không buồn chẳng có tí ti cảm giác của hắn.
– Chỉ cần nắm vững căn bản hôm trước giờ tui dạy ông, rồi chú ý nghe giảng về sau thì ông có thể tự học được rồi.
– Vậy chiều này Quân đi đá bóng được rồi chứ? – Hắn hỏi nó.
– Ừ thì lên xin cô Nhiên đi, tui nghĩ chắc cô đồng ý thôi, nhưng phải hứa là chăm chỉ học đấy.
Hắn bước ra khỏi lớp cầm theo bài kiểm tra .
– Ê, cũng khỏe cho mày rồi, mày đi làm cho shop chị tao được chưa? – Ngọc hỏi.
– Ừ, tối qua tao có nói chuyện với dì nhưng không cho anh Tuấn hay, mắc công anh Tuấn cũng phân bì, dì đồng ý cho tao đi làm, nhưng không được để thành tích học tập sụt giảm với lại dì cũng nói tao đi làm cho va chạm với cuộc sống cho biết xã hội với người ta.
– Sao tự dưng dì mày dễ thế, mọi khi đâu có như vậy?
– Tao cũng không biết.
– Rồi tạm thời ngày mốt thi vòng trường xong qua tháng mới thì bắt đầu làm, shop bả đông khách lắm, gái lại đẹp không hà, chọn đại một con lấy kỉ niệm học trò đi.
– Mày có bạn trai chưa mà đòi tao có bạn gái hả. – Nó hỏi lại.
– Ơ cái thằng này hay, mày hỏi làm tao … bí quá, ấy chết vô học rồi. – Nhỏ đánh trống lảng chạy về chỗ ngồi. Nó chỉ biết nhìn theo lắc đầu rồi cười.
…………………………………………� �…………………………………
– Khương, em ra đây cô nói chuyện xíu.
– Dạ ? – Nó chạy lại chỗ cô Nhiên đang đứng, hôm nay cô mặc áo dài màu hồng đẹp lắm, phải chi bớt cô nghiêm khắc chút nhỉ. Nghỉ là thế nhưng đố nó dám nói.
– Mới chỉ một bài kiểm tra mà em tin tưởng không kèm Quân học nữa thì sao được.
Ôi trời, cô nói thẳng vô chủ đề luôn, nó biết ý của cô rồi, nhưng trách nhiệm của nó đâu phải là kèm hắn học chứ, nó cũng là học sinh mà. Nhưng biết thế nào đây … sao dám nói ý nghĩ của nó ra, cô bắt nó kèm hắn thế này không sợ ảnh hưởng đến việc học của nó sao? Mà hắn cũng có hiền lành ngồi ngoan ngoãn học hành gì cho cam đâu.
– Nhưng mà … thưa cô, em cũng còn việc học của em nữa, vả lại cuối tháng này em và Ngọc phải thi rồi, đâu rảnh mà kèm Quân học hoài được.
– Ừ cô biết thiệt cho em lắm, thôi thì … để cô suy nghĩ lại rồi tìm xem ai đó kèm thêm cho Quân.
Cô nói mà hơi buồn. Rồi đi về phía phòng hội đồng của trường. Vẫn lẩm nhẩm trong miệng : “trước nó thi vào trường điểm khá thế mà giờ học hành thế này không biết”.
Sao cô ưu ái lo cho hắn thế chứ, còn nhiều học sinh khác nữa có riêng gì hắn đâu, mà cũng phải lớp nó cũng khá đều đều nhau hết, nói về kém thì chắc Quân kém nhất lớp nó rồi. Thở dài, nó bước về phía nhà giữ xe để lấy xe về.