Lời hứa - Chương 20
20.
Nó về nhà, hôm nay dì xuất viện, nhưng vẫn chưa cử động nhiều vì vết mổ, Dượng đang đứng bên trong nhà, nó bước vào thưa Dượng rồi chạy vào phòng.
– Dì mới về hả? – Nó hỏi khi thấy Cô tư và chị Liễu ở nhà gần nó ngồi với Dì. Nó chào hai người.
– Ừ, về lúc nãy. Con thay đồ rồi trông quầy tiếp cho Dượng đi.
– Dạ.
Nó quay vào thì gặp anh Tuấn vừa tắm xong bước ra, chà dạo này anh Tuấn có vẻ rắn chắc nhỉ, chắc cũng do tập thể hình liên tục gần cả năm trời đây mà.
– Đô dữ nha, kiểu này mà gái không theo mệt nghỉ, em thua anh gì cũng được hết ấy. – Nó lấy cùi chỏ thúc vào lưng Tuấn khi đi ngang qua anh.
– Thôi, chọc anh không. – Anh Tuấn cười buồn khi nghe nó nói. Hôm qua nay thấy anh có vẻ buồn nhưng nó không biết chuyện gì, chắc cũng vì lo cho dì nên nó cũng không hỏi thêm.
Nó lên phòng thay đồ rồi chạy xuống nhà dưới. Nghe giọng nhỏ Ngọc.
– Dạ con Chào Dượng, Khương về nhà chưa ạ.
– Ờ nó mới về đó, con vào nhà đi.
– Mới tới hả? – Nó hỏi.
– Ừ … ý em chào anh Tuấn. – Giọng nhỏ cười nghe rợn người.
– Chào em. – Tuấn mang balo vào chuẩn bị đi học.
– Anh Tuấn … đi đâu vậy?
– Anh đi học anh văn, em vào chơi với Khương đi. – Vừa nói Tuấn vừa dắt xe ra khỏi nhà.
– Buồn vậy em mới tới mà anh Tuấn đi rồi, tiếc ghê.
– Này, mày tới thăm Dì tao hay thăm anh Tuấn, anh tao hiền lắm đấy, định thả mồi hả? – Nó hỏi mà nhìn con nhỏ đang dịu dàng thấy phớt ớn.
– Thì thăm … dì mày, sẵn thăm anh Tuấn luôn. – Nhỏ giơ tay bye bye anh mà nói.
Nó thì nghĩ chắc ngược lại thì đúng hơn.
– Mà anh Tuấn dễ thương quá hén, mày đã thiệt ngồi kế thằng đẹp trai nhất lớp, ở chung nhà với anh đẹp trai nhất xóm, đời gì mà đẹp như mơ ấy, người muốn không có, người thừa tới nỗi quăng đi. – Nhỏ nói mà chắc lưỡi.
Nó nghe mà thấy chạnh lòng, không ba không mẹ mà đời đẹp như mơ sao? Nó chợt thấy có lỗi với dì khi có ý nghĩ ấy trong đầu, nó nhìn lên thì thấy mặt nhỏ Ngọc có vẻ hối hận khi nói những lời ấy.
– Tao xin lỗi nha, tao không có ý gì hết. – Nhỏ nói
– Thôi đi chị hai. Con trai không thì có gì mà sướng, vô nhà đi. – Nó cũng giả lơ không để ý tới lời nhỏ, nó không muốn nhỏ ngại vì chuyện này.
Nhỏ vào nhà thì bắt đầu líu lo quên hẳn đi chuyện vừa rồi, đúng là Ngọc – dễ nói dễ quên, khiến dì đang bệnh mà nghe nó nói cũng cười miết, nó thấy nhỏ này đúng là có cái duyên nói chuyện với người khác, hay hơn nó nhiều.
Nó đứng suy nghĩ về lời nhỏ Ngọc nói, thực sự đời mình đẹp như mơ đúng không? Mình có một người dì thương mình như một người mẹ, một người Dượng dành tình cảm cho nó như người ba, một anh trai thương em như là anh ruột của nó, nhưng tận sâu thẳm trong lòng một suy nghĩ ác độc vang lên : “nhưng họ không phải ba mẹ ruột của mày, mày biết không?”, nó ghê tởm cái điều vừa nghĩ ra.