Lời hứa - Chương 18
18.
Đang nghe mấy đoạn anh văn trong sách. Nó nghe như có tiếng xe ai đang ở trước nhà.
Ai vậy ta? Anh Tuấn đi học chưa về mà, mới hơn bảy giờ chứ nhiêu, Dượng thì ở với dì trong viện, chẳng lẽ là … nó xuống nhà dưới nhìn qua khe cửa, hắn đang đứng dựa vào yên xe quay lưng vào phía cửa nhà nó. Gì đây, tới mà không gọi lại đứng thế này. Rồi, ra giải quyết cái tay bị bong gân luôn.
– Ê, này. – Nó mở cửa ra và gọi hắn.
Hắn quay lại nhìn, nó thấy thót trong ruột, sao đẹp trai thế này. Á, nó mới suy nghĩ cái gì thế, hắn là con trai đấy Khương.
Giơ cái tay lên chưa kịp nói thì hắn đã nói:
– Xin lỗi Khương, cho Quân xin lỗi về việc hôm qua. – Hắn cúi rạp đầu xuống.
Chuyện gì đây, sao lúc này lại hiền thế chứ, hắn hiền thế sao nó mắng vốn vụ cái tay được. Bể ý định nó lấp liếm.
– Mà … mà qua đây làm chi?
– Xin lỗi Khương. – Hắn ngẩng lên nhìn nó với ánh mắt ái ngại.
– Xin lỗi xong thì cần chi cảnh sát nữa? Tại ông mà không viết bài được này, may mà chỉ bị bong gân thôi.
– Sao … bong gân hả? – Hắn chụp lấy cánh tay giơ ra của nó.
– Ấy đau, trùi ui … – Nó suýt xoa rồi rụt tay về, tự dưng lại cầm tay của nó, hắn với anh Tuấn lạ thật.
– Xin lỗi, xin lỗ … Quân mạnh tay quá.
– Nói vậy chứ không có gì, về đi. – Nhìn hắn cũng hối hận rồi thì nó cũng biết nói gì thêm giờ.
– Vậy Khương bỏ qua cho Quân hả? – Hắn hỏi
– Ừ chứ chẳng lẽ kiếm súng bắn chết, tui đâu có giận dai ai bao giờ đâu. – Nó cười.
Hắn cười, sao tự dưng nó thấy tim đập mạnh thế này, hôm qua tới nay không thấy hắn nó lại nhớ, giờ thấy hắn cười thì lại hồi hộp, cảm giác gì vậy?
– Mà sao chiều qua với hôm nay không đi học hả? Biết sắp kiểm tra không? Cô Nhiên nói ông không xin phép mà nghỉ hai ngày lớp bị trừ hết mười điểm thi đua đấy.
– Tại … – Hắn gãi đầu rồi im lặng.
Thấy hắn cứ nhìn hoài nó cũng bối rối, làm gì mà nhìn mãi vậy chứ ?
– Thôi về đi, nhớ mai đi học đó, lên gặp cô Nhiên là ông bị mắng te tua rồi.
– Mà Khương rảnh hông?
– Rảnh, rồi chi?
– Đi ăn hủ tiếu với Quân. – Hắn nhe răng cười tít cả mắt.
Ừ nó cũng thấy đói bụng rồi, chiều ăn cơm sớm quá.
– Ừm … chờ xíu.
Sao giờ nó lại dễ nhận lời tên này thế nhỉ, trước nó đâu có thích hắn, từ bao giờ đã chấp nhận hắn thế không biết. Nó vừa lên phòng vừa suy nghĩ.
Đi xuống nhà nó dẫn xe đạp ra.
– Thôi để xe ở nhà đi, Quân chở cho nhanh, có hai đứa mà chạy hai chiếc xe làm gì.
Nghĩ thấy cũng đúng, nên nó dẫn xe vào nhà, khóa cửa lại rồi lên xe ngồi cho hắn chở đến chỗ hủ tiếu hôm trước. Ngồi sau hắn, nó thấy lòng vui vui, chắc do làm lành với hắn rồi nên có cảm giác này chứ gì, thầm nghĩ mình cũng thay đổi nhiều, chứ trước kia thì chắc gì như thế này được.
– Hôm trước tui trả tiền sao ko lấy? Chê tiền hả.
– Thôi có nhiêu mà Khương đưa tới năm mươi nghìn, Quân không lấy là đúng rồi. – Hắn vừa nói vừa cười.
– Nhưng bữa trước ông đưa chú kia thế mà, tui gởi lại cũng đúng rồi.
– …………………………
– Phải không? Tui đưa lại nè, phải lấy nha.
– Khương không biết thôi, chứ hôm ấy về nhà Quân có ghé ngang lấy rồi, Khương khỏi lo. – Hắn nói dối.
– Thật không đấy ông tướng, năm mươi nghìn đấy nhé, không ít đâu.
– Thật mà. – Hắn khẳng định chắc chắn, rồi rẽ vào xe hủ tiếu đang nghi ngút khói với một đám đông người đang ngồi ăn.
Phố nhộn nhịp đông xe qua lại, nhưng vẫn đủ cho một người thấy nó đang cười vui vẻ nói chuyện với hắn trong quán ăn, anh tiếp tục cho xe chạy về phía nhà mà lòng còn nhiều nỗi buồn sâu thẳm.