Lời hứa - Chương 17
17.
Không viết bài được, tay đau quá, nó nhăn nhó một cách khổ sở, chiều nay không thấy hắn đi học, chẳng lẽ hắn giận nó, mà nó nhớ lại có nói gì cho hắn giận đâu chứ, chỉ trêu chút thôi mà.
– Viết được không hay để tao viết dùm? – Ngọc hỏi.
– Để tao nghe giảng cũng được, nay mai tay lành hẳn rồi mượn bài mày viết cũng kịp mà.
– Mà đi đứng sao bất cẩn thế hả? Dẫn có chiếc xe cũng té là sao? – Nhỏ Loan nói qua.
Cô Nhiên nhìn về phía tụi nó:
– Sao nghe có giọng rì rầm vậy tụi em. Chú ý bài đi.
Hết tiết nó thử cầm viết nhưng vẫn còn đau, không xoay trở tay được. Nếu trật khớp là gay to, cả tuần mới hết chứ ít gì.
– Nó không đi học hả mày? – Nhỏ Ngọc hỏi.
– Tao không biết. – Nó đang bực thằng đó đây, tự dưng làm té giờ hết cầm gì được luôn rồi.
– Chiều mày vô viện sẵn ghé qua xem cái tay đi, lỡ trật khớp để lâu không tốt đó.
Nó cũng nghĩ thế. Phải xem lại cái tay chứ cuối tháng này thi học sinh giỏi vòng trường rồi còn gì. Hôm ấy mà không cầm viết được chắc chết quá.
Ra về nó đạp xe cầm tay lái cũng thấy khó khăn, khổ thiệt tự dưng gì đâu không hà.
– Ủa anh Tuấn ở với dì hả? Dượng đâu?
– Dượng mới về, anh vào thay cho Dượng nghỉ chút. – Anh cười với nó.
– Dì ăn gì chưa? Được ăn cơm chưa ạ?
– Chưa, còn đang ăn cháo. Chưa ăn đồ cứng được con à. – Dì nói.
– Tay em sao vậy. – Anh Tuấn cầm tay nó hỏi khi thấy vết trầy.
– Ui đau anh, chắc bị gì hay sao ấy, em lỡ ngã xe rồi chống tay xuống đất giờ xoay nhẹ cũng thấy đau lắm.
– Để anh dẫn em qua phòng chỉnh hình nhờ họ xem.
– Thôi em đi được rồi, anh ngồi đây với dì đi.
– Anh dẫn em đi, em biết chỗ nào mà đi.
– Anh coi thường em quá, em biết nhìn bản chỉ đường trong bệnh viện mà. – Nó cười nói.
Thực ra trước đó nó có biết đâu, hôm bữa nhờ hắn chỉ nó mới biết, đó giờ có vào viện để làm gì.
– Thôi con để anh Tuấn dẫn đi đi, tới đó mà xem đúng trật khớp thì bác sĩ nắn đau lắm.
Nó cũng không biết nói gì chỉ còn biết đi theo Tuấn. Đến phòng chấn thương chỉnh hình thì bác sĩ nói chỉ bị bong gân, nó thấy nhẹ cả người. Ông dặn nó ít cử động và thoa dầu vào chỗ đau chừng vài hôm là khỏi. Nó cũng mừng thầm, đâu biết rằng cũng có người ngồi gần đó thở phào nhẹ nhõm cho nó.