Lời hứa - Chương 15
15.
– Sao, Dì mày nhập viện mổ ruột thừa hả? – Nhỏ Ngọc hỏi giọng lo lắng.
– Mổ xong rồi, nhưng nằm viện vài ngày.
– Chiều học về tao đi thăm nha, mày kì quá không cho tao hay liền, bạn gì mà thế.
– Cho hay thì cũng có làm gì được đâu. Thôi mày khỏi đi cũng được, chiều nay mày kèm cho Quân học, khi nào dì tao về nhà mày hãy qua, tao về sớm để vào viện thay cho Dượng.
– Mày nói thế cũng được. Mà nè, chị hai tao mở cái shop quần áo, tao có kể cho bả nghe mày muốn kiếm việc làm, bả nói mày cứ sắp xếp thời gian tuần làm ba buổi cũng được, buổi bốn tiếng thôi.
– Vậy hả, thật à? – Nó đứng dậy, nhưng chợt nhớ lời anh Tuấn nói với nó hôm trước, làm thêm là trái với ý dì.
– Sao? Tự dưng im vậy, được không tao nói với chị tao à.
– Mày để vài ngày nữa tao trả lời cho, tao sắp xếp đã.
– Ừ được mà, cứ suy nghĩ đi, tao không ép đâu.
Tiếng chuông vào tiết vang lên, nó ngồi vào chỗ, hắn lại nhìn nó.
– Ông bỏ cái tật nhìn người khác đi, bất lịch sự lắm. – Nó gắt.
– Dì khỏe không? – Hắn hỏi.
– Khỏe, hết ngày mai là được xuất viện rồi.
– Ừ.
– Chiều nay Ngọc dạy ông học, cố tập trung nghe lời nó dùm tui, còn vài bữa nữa kiểm tra toán rồi cố gắng lấy điểm khá khá chút cho cô Nhiên vui, rồi cho ông khỏe, mà tui cũng khỏe.
– ……………………………………
– Nghe không vậy?
– Dạy Quân, Khương thấy phiền lắm à?
– Phiền chứ sao ko.
Nó nói một cách vô tâm mà không để ý rằng nét mặt hắn thoáng buồn.
Giờ ra chơi …
– Anh Quân.
Con bé hôm trước đi với hắn đây mà, ra cũng học trường này sao. Mới lớp mười thôi mà đẹp phết, làm nhóm thằng Nam cứ rộ lên rồi huýt sáo inh ỏi, nhỏ Hằng từ bàn dưới chăm chú nhìn.
Nó huých cùi chỏ vào hắn khi hắn đang cúi mặt xuống bàn, hắn nhìn lên, nó chỉ ra ngoài chỗ nhỏ đứng. Hắn gãi đầu rồi bước ra có vẻ mệt mỏi lắm. Lo mà giải thích cho người ta hiểu đi ông tướng, chuyện hôm trước tui cũng ngại lắm đấy.
– Con nhà ai mà đẹp quá, đi với thằng Quân cứ như Tiên Đồng Ngọc Nữ vậy. – Giọng nhỏ Loan chí chóe.
– Ừ, con ai mà đẹp thiệt, làm cho Loan phải ganh tỵ đây, đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra. – Thằng Tiến thêm vào.
– Muốn gì đây, đóng tiền quỹ mau lên, không đóng tui ghi lên bảng nhá. – Nhỏ Loan nổi quạo.
– Ui xin lỗi mà, tui giỡn chút … có cần lôi việc công vào việc tư không vậy. – Giọng Tiến nài nỉ, nó nghe mà cũng bật cười, chọc phải Loan thì xui rồi.
Ờ mà nói tới tiền thì nó nhớ hôm trước nó còn nợ hắn tiền điện thoại, nhưng đưa thế nào đây, ba nghìn hay năm mươi nghìn, phải đưa năm mươi nghìn
chứ sao giờ, nó móc tiền ra mà đau khổ, năm mươi nghìn nó xài một tuần chứ ít gì.
Hắn bước vào lớp mà mặt có vẻ buồn so, má phải hơi đỏ, vụ gì vậy ta chẳng lẽ bị nhỏ kia đánh.
Ngọc nhìn hắn xong đưa mắt qua nó ngụ ý : “chắc bị đánh rồi”.