Lời hứa - Chương 13
13.
– Thấy Khương lo cho Dì quá hả? – Hắn hỏi
– Sao không lo? Dì Dượng lo cho tui từ nhỏ tới giờ mà.
– Ủa ? Thế Mẹ Khương đâu? Sao lại ở với dì.
– Mẹ mất năm tui sáu tuổi, ba thì …
Nó thấy ruột thắt lại, không biết gọi người ấy là ba có đáng không nữa.
Thấy có vẻ chạm vào nỗi đau của nó nên hắn cũng thôi hỏi, chỉ im lặng mà chạy xe, mùi mồ hôi từ người hắn bay về phía sau làm nó thấy bớt đi những căng thẳng từ chiều đến giờ.
– Này, chút nữa nhớ giải thích cho nhỏ bạn ông hiểu nhé, bỏ nó ở đấy là kì lắm đấy, tui cũng ngại nữa, tự dưng bỏ người ta giữa đường thì … quê lắm.
Hắn im lặng không nói gì, nó cũng không nói thêm, chỉ thấy đôi vai của hắn sao rắn chắc quá, thảo nào mấy đứa con gái không mê sao được. Nó tự cảm thấy nó cũng đẹp trai, nhưng là nét đẹp của chàng thư sinh yếu ớt, còn hắn lại có nét đẹp nam tính ra dáng đàn ông hơn nó nhiều. Mà phụ nữ thì dễ đổ vì hắn hơn là chắc rồi.
– Sao ông quen với nhiều người quá vậy, trước là nhỏ Phương, sau lại nhỏ Hằng, giờ tới nhỏ khác, làm thế không thấy tội lỗi lắm sao? Tình yêu đâu phải như thế.
– Sao Khương biết Phương? – Hắn ngoái lại hỏi giọng ngạc nhiên.
Chết … nó hố rồi, trả lời sao bây giờ, chẳng lẽ nói là nghe lén.
– Ờ … thì tui nghe có người nói mà. Mà ông chưa trả lời câu hỏi của tui.
– Thì con trai là thế mà, phải quen nhiều chứ, chẳng lẽ Khương không thế sao?
– Không, tui không có tính trăng hoa. – Nó đáp quả quyết
Hắn lại cười, nó cảm giác thế, cái tên này lúc nào cũng cười.
– Thế thực sự Khương muốn biết vì sao Quân quen nhiều thế không?
– Muốn, nhưng không tò mò, có muốn nói thì nghe, chứ không cần thiết lắm. – Nó khẳng định.
Hắn nói thế nhưng lại im lặng.
Tới nhà nó, hắn dừng trước cửa, đèn sáng, chắc anh Tuấn đang soạn đồ cho Dượng, nó quay sang định cám ơn hắn thì:
– Khương có nói gì với Quân không? – Hắn nói mà đôi mắt nhìn nó thấu đáo, nó ngán ánh mắt này, dễ xiêu lắm.
– Ờ, nói gì hả … mấy công thức toán với bài tập lo mà làm cho kĩ, ngày mốt có học mà làm sai thì chết với tui.
Hắn bật cười làm nó cũng ngỡ ngàng, có gì mà cười chứ.
– Vậy thôi Quân về đây, bye bye. – Hắn nói rồi chạy xe đi thẳng.
Nó đứng đó nhìn hắn mà dằn vặt với ba câu trả lời cho câu hỏi của hắn: câu đầu là cám ơn, câu thứ hai nó đã nói rồi, và câu thứ ba là câu nó cảm thấy khó chịu nhất vì không biết vì sao nó lại muốn nói câu này: “ Quân đừng quen nhiều người như vậy nữa, Khương không thích”, chắc do chuyện xảy ra với dì làm nó không còn giữ đầu óc tỉnh táo chăng? Nó bước vào nhà định bụng gọi cho nhỏ Hằng về chuyện lúc chiều và giải thích cho Hằng rõ.
Ngoài trời đầy sao, báo hiệu một buổi tối đẹp.