Lời hứa - Chương 12
12.
Vào tới viện, nó ngó ngang ngó dọc chẳng biết Dì ở đâu, làm sao mà gặp được đây, chẳng liên lạc với cô Tư hay Dượng được.
– Cho em hỏi nãy có một bệnh nhân nữ tuổi trung niên, vào đây không biết nằm ở đâu hả chị? – Hắn tiến tới quầy trực và hỏi.
– Ờ để chị xem.
Chị y tá nói mà không quên buôn nụ cười dịu dàng mà mắt cứ chốc liếc nhìn hắn chăm chú. Kế bên hai chị y tá khác cứ nhìn hắn thì thào to nhỏ nhau với nụ cười thường trực trên miệng.
Ừ hôm nay hắn mặc quần Jean, áo Kaki trông rất đẹp, ra dáng chững chạc so với tuổi hắn lắm, nhìn lại nó thì thấy kì cục, do gấp quá nó chẳng thay áo quần gì cho đàng hoàng. Với áo thun và cái quần short dài khỏi đầu gối cũng làm nó đủ ngượng nghịu rồi.
– Này, tới phòng mổ đi, Dì Khương do viêm ruột thừa nghiêm trọng lắm nên phải cắt rồi.
Nó quay đi để chạy tới phòng mổ, ủa mà phòng mổ ở đâu đây? Quay qua định hỏi chị y tá thì hắn chỉ lên sơ đồ bệnh viện rồi hắn vỗ vai nó đi về trước.
– Dượng, dì có sao không? – Nó thấy Dượng với Cô Tư đang ngồi trên ghế trước phòng mổ.
– Chưa con, mới vô thôi. – Dượng nó đáp.
– Dạ con chào Dượng, con chào Cô. – Hắn gật đầu lễ phép thưa.
– Ờ, con là …
– Dạ bạn học cùng lớp với con đó Dượng. – Nó trả lời.
– Ừ, Dượng cám ơn con nhiều, thôi ở đây có Dượng với thằng Khương trông được rồi con cứ về nhà đi kẻo tối rồi ba mẹ trông.
– Dạ không sao. Con chờ với Khương cũng được, Dượng đừng bận tâm cho con.
Lúc này sao hắn nói chuyện có đầu có đũa thế, chẳng cộc lốc như mọi khi nói với nó, tên này cũng có điểm tốt đấy chứ.
Có một thanh niên dáng cao ráo, nước da ngăm, khuôn mặt đẹp trai dễ nhìn chạy về phía mọi người đang đứng.
– Mẹ sao rồi ba? – Tuấn hỏi.
– Dì mổ rồi anh. Vẫn mới vào thôi.
– Vậy à, mẹ thế nào hả Khương?
Nó thuật lại cho mọi người nghe chuyện nó với dì lúc chiều, rồi dì xỉu, nó chạy qua nhà Cô Tư ra sao, rồi nhờ hắn đưa nó vào v.v… tất nhiên chuyện hắn dám bỏ cô bạn gái lại giữa đường thì nó chẳng điên gì mà nói ra.
– Giờ mấy đứa về lấy đồ vô đây tối nay ngủ lại với mẹ, mới mổ chưa xuất viện được đâu. – Cô Tư nói.
– Thôi Tuấn, con với Khương về nhà lấy thêm bộ đồ cho ba rồi đem vô, con chở Cô Tư về nhà đi, em cám ơn chị Tư nhiều lắm, thiệt tình lúc đó không có chị em chẳng biết thế nào.
– Chú năm khách sáo quá, hàng xóm lâu nay mà nói thế tui giận đấy, chỗ chị em với nhau tui thương nó như em mình vậy. Thôi, có chú năm lo thì tui cũng về đây, sớm mai tui vô thăm.
– Tuấn, con chở Cô Tư về đi, lấy cho ba bộ đồ rồi đem vô, còn Khương cũng về ngủ sớm để sáng mai đi học, ở đây có Dượng lo rồi.
– Dượng, con muốn ở lại xem Dì thế nào. Mai con xin nghĩ một hôm cũng được mà.
– Không được, con với Tuấn phải đi học, có Dượng trông rồi, với lại nếu mổ ruột thừa thì cũng không đáng ngại lắm đâu. Hai đứa nghe không?
– Dạ. – Nó đáp yểu xìu.
– Con chở cô về, phiền cô Tư quá. – Tuấn nói.
– Cha bây, hết ba mày rồi tới mày xem tao cứ như người ngoài, thôi chở Cô về lấy dồ đem vô cho ba con đi.
Cô tư với Tuấn đi nhanh ra khỏi viện, còn nó vẫn ngần ngừ muốn ở lại để chờ kết quá mổ của Dì, thì Dượng bảo nó về.
– Vậy khi nào Dì mổ xong nhớ gọi cho con hay nha Dượng.
– Ừ về đi, ngủ sớm sáng đi học cho đàng hoàng đấy. – Dượng nói
– Dạ, thôi con cũng về, con chào Dượng. – Hắn gật đầu lễ phép.
– Dượng cám ơn con, hôm nào rảnh con ghé nhà chơi cho biết.
– Dạ. – Nói rồi hắn đi với nó ra bãi giữ xe.