Lời hứa - Chương 11
11.
– Dì ơi, mấy cái áo này giặt được chưa, con đem giặt luôn nha. – Nó nói vọng ra nhà trước.
– ………………………
– Dì ơi …
– ……………………….
– Dì …. ?
Nó đi ra nhà trước thì thấy dì ngồi đó tay ôm bụng nhăn nhó một cách đau đớn, nó hoảng cả hồn chạy đến.
– Dì, dì sao vậy, ….
– Bụng, bụng đau quá, con gọi Dượng … – Dì ngất đi.
Nó thấy hoa cả mắt khi thấy dì ngã ngang, không được nó phải bình tĩnh, giờ nhà chỉ có nó với dì thôi.
– Cô Tư ơi, cô Tư. – Nó chạy sang nhà bên cạnh gõ cửa mạnh.
– Gì đó Khương? Sao con?
– Dì con xỉu rồi, cô tư qua xem dì con để con chạy ra bãi xe nói Dượng về nhanh.
– Sao, sao mà xỉu hả bây? – Cô Tư vừa nói vừa chạy nhanh qua nhà nó.
– Con … con không rõ …
– Sáng giờ dì mày có ăn gì chưa hả? – Cô tư hỏi nó.
– Dạ dạ, có ăn rồi. – Nó nói mà mặt thì xanh mét như tàu lá.
– Thôi để tao kêu xe đưa nó vô viện, con ở nhà gọi Dượng về nhanh, nói Dượng con chạy thẳng vô bệnh viện luôn nghe chưa.
– Dạ dạ.
Nó giờ chẳng biết nên làm gì trước làm gì sau, cứ luýnh quýnh.
Cô Tư nhờ chú xe ôm đưa đi, nó dắt xe ra khóa cửa lại.
– Này, đi đâu mà gấp vậy Khương? – Hắn ngồi trên xe máy sau lưng là một cô gái xấp xỉ tuổi nó, đẹp hơn cả Hằng, đôi mắt nhìn nó như muốn hỏi.
Nó quay lại nhìn ngao ngán rồi đạp chiếc xe nhanh không thèm trả lời.
Hắn chạy theo tà tà nhưng nét mặt cũng có vẻ căng thẳng khi thấy nó như thế.
– Này, sao thế? Nói nghe xem.
– ……………………
– Khương, sao vậy? – Hắn hỏi lớn.
Nó giật mình quay qua. Như mới chợt thấy hắn.
– Dì tui bị bệnh mới đưa đi, tui phải chạy báo cho Dượng vào viện nhanh. – Nó trả lời máy móc.
– Dượng Khương ở đâu?
– Qua 4 ngã tư nữa. – Mấy ngã tư đây, nó suy nghĩ, chẳng nhớ nữa cứ chạy cho nhanh.
– Lên xe Quân đưa đi cho nhanh. – Hắn nói mà xem cô bạn gái ngồi phía sau như vô hình.
– Cái gì, anh nói gì vậy? Còn em nữa thì sao? – Nhỏ kia quát lên.
– Em … em đứng đây đón xe về đi anh gọi xe cho, tối anh qua em. – Hắn nói làm nó cũng bất ngờ.
Nói là làm hắn dừng xe lại, thả cô bạn xuống, gọi một chiếc xe ôm bên đường qua, mắt cô bạn kia nhìn hắn cứ như trên trời rớt xuống, sự việc diễn ra quá nhanh.
– Khương dừng xe lại gởi nhà Hằng đi, Quân đưa đi cho nhanh. – Hắn chạy theo năn nỉ.
– …………………………………….
Nó vẫn không dừng lại mà chạy tiếp, việc gì nó phải ngồi xe của hắn chứ, nó có xe đạp không tới được sao.
– Khương không báo cho Dượng kịp lỡ mổ bác sĩ cần người nhà kí tên mà không có người kí bệnh Dì nặng thêm thì sao?
Nó chực tỉnh, sao giống trong mấy phim nó hay xem quá vậy, bác sĩ cần gặp người nhà, cô Tư là hàng xóm thì làm gì được. Không suy nghĩ thêm nó tấp nhanh vào lề đường gọi Hằng cho nó gởi xe rồi lên xe của hắn chạy thẳng mà chưa giải thích cho Hằng.
Lúc này có hai cô gái đẹp được hắn và nó dành cho cái ngạc nhiên đứng trời trồng giữa đường phố lẫn sân nhà.
Chạy được một lúc thì nó tới bãi đỗ xe, Dượng đang ngồi đọc báo, nghe nó nói Dượng cũng hoảng hồn và hỏi Dì nhập viện ở đâu. Nó chỉ nói là nằm viện X còn phòng nào thì nó chẳng biết, vì chỉ nghe cô Tư nói thế.
Dượng nghe xong chạy đi, để lại nó đứng cùng hắn với bao suy nghĩ trong đầu. Phải rồi, giờ mình phải báo cho anh Tuấn rồi mới vào viện được. Nghĩ thế nó chạy lại quầy điện thoại nhắc máy lên bấm số mà quên rằng mình không đem tiền.
– Alo, anh Tuấn,Dì nhập viện rồi anh về mau lên nha, ở bệnh viện X.
– ………………………….
– Em không rõ thấy Dì ngã ngang ôm bụng đau lắm.
– ………………………….
– Dạ dạ, anh qua nhanh em cũng vào đó liền đây. – Nó cúp máy, đưa tay xuống túi quần, chết rồi quên không đem tiền.
– Đây, nhiêu vậy chú? – Hắn móc tờ năm mươi nghìn đưa chú trực điện thoại.
– Ba nghìn thôi con, chà chú không đủ tiền lẻ rồi, để chú chạy qua đường đổi con chờ xíu đi.
– Thôi, chú để đó đi, lên xe nhanh Khương. – Hắn giục.
– Nhưng còn tiền thối lại. – Nó lắp bắp.
– Tiền hay Dì quan trọng hơn?
Nó cũng đành lên xe mà không quên ngoái lại nhìn quầy điện thoại. Trời, hơn bốn mươi nghìn mà hắn bỏ luôn, nó định bụng mai sẽ trả lại cho hắn. Nó không muốn nợ tiền ai hết.