Lời hứa - Chương 10
10.
– Quân, lớp A6 rủ đá giao hữu kìa mày, chuẩn bị cho ngày tranh cúp trường đấy. – Giọng thằng Linh nói lên từ góc lớp.
– Ok, mấy giờ? – Hắn hỏi
– Giờ đi luôn.
– Rồi đợi tao lấy xe đã. – Hắn nói mà không để ý nó đang nhìn hắn.
– Tui nhớ ông đâu có rảnh.
Mắt hắn mở tròn ra như sực nhớ, rồi ngồi xuống bàn đưa tay gãi đầu. Quay qua phía sau nói với thằng Linh.
– Hôm nay tao bận rồi, mày kiếm người thế tao, hôm khác tao đi. – Hắn nói khó khăn.
– Vậy à? Thôi cũng giao hữu không sao, tới hôm đá chính thức thì nhớ đi đó mày.
– Biết rồi. – Hắn nói mà nhìn nó với ánh mặt buồn rầu năn nỉ.
– Tui cũng có khỏe gì đâu khi bắt ông ở lại học, nãy thầy Khánh nói sắp có bài kiếm tra một tiết đấy, lần này ông không được điểm tốt thì liệu mà nhận thư của cô Nhiên đi.
– Học gì đây? – Hắn hỏi mà làm nó tức chết.
– Bài hôm trước đâu đưa tui xem. – Nó quát, hết kiên nhẫn với thằng này
Đưa quyển tập cho nó mà hắn cứ lo nhìn ra sân trường, hôm nay có em nào chờ cũng khỏi đi nha bạn, bực bạn lắm rồi đấy, nó thầm nghĩ.
– Trời ơi cái gì đây. Xem lại coi, tui đã ghi ra bước này dùng công thức nào để ông có thể hình dung ra rồi thế mà sai bét hết là sao? – Nó hết giữ được bình tĩnh.
– Ủa, sai à? – Hắn đứng dậy kề sát mặt vào nó ngó vào quyển sổ, mùi mồ hôi từ người hắn làm nó thấy lạ trong người.
Nó đứng cách xa ra rồi nói:
– Sai, sai hết rồi. Ông có học mấy công thức tui đưa không? – Nó hỏi.
Nhỏ Ngọc bước vào lớp.
– À quên còn học hả? Thôi, vậy tao về trước, chút về sau nha Khương.
– Ừ. – Nó đáp cộc lốc, vẫn còn tức cái con sâu lười này.
– Ngọc về nha Quân, học cho tốt nha, thầy Khương khó lắm đây. – Nhỏ Ngọc hí hửng nói.
Hắn cười nụ cười làm nhỏ Ngọc tròn mặt nhìn đắm đuối, chậc bó tay con này rồi. Phải thức tỉnh nó.
– Về đi, còn ở đây chi. – Nó quát Ngọc
– Ý làm giật mình, về thì về. Đồ ông già. – Nhỏ Ngọc chạy đi mà không quên thòng thêm câu nói phía sau.
– Tui hỏi nè. Ông có thực sự muốn học không vậy? Ông điểm kém, cô chủ nhiệm mắng ông rồi trách tui, tiếp theo mời phụ huynh, ông thích chuyện đó lắm sau. Nếu thấy tui kềm kẹp vậy thì gắng học để thoát cái gông cùm rồi về đúng giờ như mấy học sinh khác đi, để còn chở người yêu về nữa chứ. – Nó nói thêm.
– Người yêu? – Hắn nhìn nó ngạc nhiên, cái vẻ mắt của hắn lúc này sao ngây thơ thế không biết.
– Thì nhỏ Hằng nè, rồi còn con bé nào hôm bữa đứng ngoài trường ông ra gặp nó đó, chẳng lẽ nó là em gái ông.
– Sao Khương biết. Theo dõi à? – Hắn nhếch mép cười làm nó muốn điên lên.
– Việc gì theo dõi ông, tự dưng nó đập vào mắt thì phải nhìn, chứ tui muốn lắm sao?
– Khương đưa bài tập mới đây, tui làm cho xong rồi về. – Hắn nói thoáng buồn.
– Nè, làm dùm chú ý áp dụng công thức đi, không khó đâu. Biến đổi vài hàng là ra thôi.
Ngồi chờ hắn làm bài mà nó nhớ tới việc đi làm thêm, cứ vậy là nó kèm hắn dài dài, rồi sao kiếm việc được đây. Nó thở dài ngao ngán, giao lại cho nhỏ Ngọc cũng không được, tính con nhỏ dể yêu dễ ghét nhưng lại dễ tổn thương, nó không muốn con nhỏ phải dính vào cái thằng này.
Ngoài trời cơn gió thổi nhẹ qua sân trường tung những chiếc lá khô bay phấp phới, cô giữ xe vẫn ngồi ngay cổng trường với dáng vẻ suy nghĩ, nó ngồi trong lớp cũng tâm trạng phân vân không kém, và kẻ làm bài tập thì cũng suy nghĩ, không phải về bài tập mà về những lời lúc nãy nó nói.