Lắm mối tối cũng nằm không - Chương 7
7.
Sau cơn khủng hoảng tinh thần ấy đến khoảng 1 tuần sau tui mới lấy lại được thăng bằng cố bình tâm trở lại…tui dần phục hồi trạng thái ban đầu hồn nhiên và nhí nhảnh như mọi ngày…Nói chung tâm trạng tui bây giờ mà nói cũng có buồn đôi chút nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến cuộc sống của tui…”đã không yêu thì thôi” mà!…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tính đến ngày hôm nay là đã được 4 tháng 10 ngày kể từ ngày tui nói tiếng yêu hắn và cũng là ngày tui biết đau khổ vì tình…Hôm nay tui đang trên đường từ trường về nhà, nói vậy thui chứ tui vừa mới la cà cùng tụi âm binh hột vịt lộn của tui ở 1 wán cà fê ấy mà.
Sao bữa nay tui nhìn ra đường có cái gì khang khác so với ngày thường hình như là quang cảnh hôm nay trông có vẻ xinh tươi hơn, những đám mây không buồn trôi,ông mặt trời hé nở 1 nụ cười tươi,con người thì dễ thương hơn, chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?…
Tới nhà rồi mừng wá, phải vào nhà xử 1 bụng cơm thôi đói wá rùi..thế là tui hí ha hí hửng đi vào con hẻm dẫn vào nhà tui,vừa vào tới sân tui đứng hình ngay lập tức, bàng hoàng và chới với khi kịp nhận ra có 1 chiếc xe SH láng cón với biển số 3536…trong sân nhà tui, chính là xe của người xưa đây mà…
Tui dụi mắt lần nữa và chạy ù vào trong nhà và đứng hình tập 2 khi người đang ngồi nói chuyện với ba tui lại chính là…hắn!…Trời ơi! Sao lại thế này..hắn..hắn đã trở về rồi sao,hắn không khinh ghét mình, hắn đã chấp nhận mình rồi àh…Trong giây phút tui đang thảng thốt pha lẫn chút hi vọng thì…
-Hi…lâu wá không gặp, cuối cùng Tuấn trở về rồi nè.-Giọng hắn vẫn ngọt ngào và ấm áp như xưa.
-Ờ..ờ.
-Dạo này thấy Hoàng hơi gầy đó, chắc đi chơi đêm dữ lắm fải hok?
-Làm gì có!tui có đi đêm bao giờ đâu, nhảm!
-Hi..hi..giỡn thui mà! Bác ơi con chở Hoàng đi đây lát nha bác!-hắn bất ngờ way vào nói với ba tui.
-Ờ, dắt nó đi luôn cũng được.
-Bác nói đó nha…Con đi bác ơi.
-Uhm.
-Ê..ê..tui chưa ăn uống gì hết mà..đói thúi cả mồm luôn rồi nè!
-Thì bây giờ đi ăn!
Và thế là chàng chở tui thẳng theo hướng quận 1,trên đường đi hắn hỏi tui tùm lum hết nào là việc học(cứ như wan tâm lắm hổng bằng), ăn uống có điều độ hok,còn đi thư viện hok,…nói chung là xàm lắm và tui trả lời theo kiểu yes no question…Vẫn mùi nước hoa nồng nàn và quyến rũ như xưa…tui thoáng chút nữa là ngất lịm,thì nghe hắn phát biểu:
-Hồi trước nhớ khi Tuấn chở, Hoàng hay đặt tay lên đùi Tuấn lắm cơ mà!
-Rồi sao?-tui thoáng đỏ mặt tía tai- Khi khổng khi không nhắc lại làm người ta ngại mún chít!
-Thì giờ sao không thấy!
Trời ơi..tui có nghe lộn hok, chính hắn kêu tui để tay lên đùi hắn kìa, để thì để sợ gì coi ai lỗ cho biết cái này là tự nguyện đó nha…nhưng mà thôi không lẽ hắn chắp nhận mình dễ vậy sao, hắn đang có âm mưu gì hok đây…đang giằng co nội tâm thì bỗng hắn kéo tay tui ôm vô người hắn…đứng hình tập 3,cảm giác thật dễ chịu wên luôn cơn đói,trước lúc kịp nhận ra có wá nhìu người hiếu kì nhìn thì tui đã nhanh tay trùm cái áo khoát lên đầu rùi…hìhì mình thông minh thật.
Sau đó, tui và hắn vào 1 cái nhà hàng rất là sang mà tui không kịp để ý tên gì, trong lúc tui đang ngấu nghiến để thoả mãn cơn đói thì hắn đề nghị 1 câu làm tui phát sốt:
-Mình bắt đầu tìm hiểu nha Hoàng!
Tui chỉ im thin thít không nói gì hơn…tâm trạng tui bây giờ thật mâu thuẫn, nội tâm giằng xé dữ dội…mình thích hắn lắm mà sao ko gật đầu nhỉ…tui kòn đang sợ 1 điều gì đó không ổn, khi trước mình nói tiếng yêu hắn thì hắn vội vàng từ chối để mình đau khổ suốt 1 tuần lễ còn bây giờ người đề nghị cũng lại chính là hắn, thật ra nguyên nhân nào đã khiến hắn thay đổi, hắn thật sự đang muốn gì, hắn có thật sự thích mình hok hay chỉ muốn tìm cảm giác mới,chỉ vui chơi wa đường…
-Hoàng nghĩ tụi mình chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi!-tui mạnh mẽ.
Hắn hơi kinh ngạc trước câu nói của tui…nhưng rồi hắn cũng trấn tĩnh lại và bắt đầu lên tiếng:
-Thời gian wa, Tuấn đã suy nghĩ rất nhìu về chúng ta, hình ảnh Hoàng luôn hiện ra trong ý nghĩ của Tuấn và thật sự đêm nào Tuấn cũng bắt gặp Hoàng trong giấc mơ,để từ đó Tuấn đã nhận ra 1 điều rằng Tuấn không thể thiếu Hoàng!Tuấn cũng đã đau khổ 1 thời gian nhưng cuối cùng tiếng gọi nơi con tim của Tuấn vẫn luôn hướng về Hoàng!Có lẽ Hoàng nghĩ Tuấn đang đùa, nhưng không đây chính là sự thật,một sự thật mà thời gian wa Tuấn luôn miễn cưỡng tránh né, nhưng đến lúc này Tuấn cần phải mạnh mẽ để đối diện với nó,thật sự Tuấn đã yêu Hoàng lúc nào không hay và chính là lí do Tuấn về Việt Nam,Hoàng..I..Love..you..so much.
-Còn Xuân Nhi,quăng cho chó gặm hả?- Tui hơi lỡ lời.
-Sự thật là Tuấn và cô ấy chưa có gì cả mà,với lại thời gian wa cũng đã chứng minh cô ấy không phải là mẫu người Tuấn yêu!-hắn giải bày.
-Vậy Tuấn yêu mẫu người ra sao?-tui shock hắn.
Hắn không trả lời mà chỉ cuối gầm mặt xuống bàn, thoáng chút tui thấy mình hơi quá, tui đánh giá mình quá cao rồi chăng…mày phải hành xử ra sao đây Hoàng khi lúc trước mày cầu xin tình yêu của người ta lắm mà sao bây giờ thì lại…
Tui đang tổn thương chính tui mà đó chính là lòng tự trọng của tui không cho phép tui đồng ý…nó như mách bảo rằng nếu mày mà wen hắn sao này cuộc đời mày sẽ khổ.Tui cũng đã thấy trước mắt 1 chướng ngại vật rất lớn đó chính là cái xã hội Việt Nam không cho phép tui thích hắn, miệng đời không đồng ý tui nói tiếng yêu hắn, đó là chưa kể gia đình 2 bên, ba tui sẽ giết tui mất hay là sẽ tống cổ tui ra khỏi nhà…
-Tuấn yêu mẫu người của Hoàng!-hắn cứng cỏi khẳng định.
-Không được, Hoàng với Tuấn là không thể!
-Sao lại không thể, không thể chúng ta sẽ làm cho nó thành có thể.Trên đời này mọi chuyện đều bắt đầu là con số không mà…Xin Hoàng hãy tin vào tình yêu của Tuấn,là thật đó.
-KHÔNG LÀ KHÔNG!- tui hét lớn kinh khủng đến nỗi mọi ánh mắt đều phải ngước nhìn.
Tui bỏ chạy như điên ra khỏi cái nhà hàng đó để lại ánh mắt thảng thốt và đầy đau khổ cho người ấy…Trên xe buýt để đi về nhà tui khóc như mưa,những người chung quanh lấy làm khó hiểu nhưng tui mặc kệ cứ mặc sức khóc… “ khóc cho nhớ thương vơi trong lòng, khóc cho nỗi sầu nhẹ không”.
Tui trải wa những ngày sau đó thật bi thảm…tui chôn vùi mình trong nỗi đau không của riêng tui…Tui đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về con đường tui và hắn sẽ phải đi nếu tui đồng ý, tuy buồn như vậy những tui ăn rất nhiều… vì theo tui nghĩ “ăn cho đời bớt khổ chứ có béo bổ gì đâu”…
Bởi vậy tui chẳng những không sụt kí mà còn tăng thêm 2 kí lô gam….Và rồi cuối cùng tui cũng đã nhận định ra 1 quy luật bất biến: tui cũng thật sự yêu hắn,sự thật đã chứng minh thành 1 định luật..không được… vì tình yêu mình sẽ tranh đấu đến cùng, mình sẽ bẻ gãy mọi thế lực xóa tan mọi định kiến để đến được với hắn……Tui móc điện thoại ra và bấm phím gọi cho hắn:
-Alo, mình gặp nhau một chút nha Tuấn!
Đầu dây bên kia: “Tuấn đang bận, chờ 20 phút nữa nha”
-Uhm được rùi, wa chở Hoàng nha.
“Ok, Tuấn sẽ đến ngay!”
Oh yeah!!thành công bước đầu rồi…lát nói gì với hắn nhỉ.. “Tuấn ơi, Hoàng đồng ý làm bạn gái của Tuấn rồi”…Trời ơi!ghê wá, nói sao ta…thôi tùy cơn ứng biến vậy.
Và khoảng đúng 20 phút sau hắn tới và chở tui thẳng ra công viên 30/4.Bây giờ là 7 tối rồi ở đó cũng tối chắc không ai để ý đâu nhỉ…
Trên đường đi hắn nắm tay tui ôm eo hắn chặt như sam,2 đứa không nói gì,nhưng ánh mắt đã “thay lời muốn nói”,tui đâu có bỏ wa cơ hội này càng ôm chặt đến mức có thể khiến hắn phải rên rỉ “Ôi ngạt thở wá”, tui mới thả lỏng chút ít, tui áp má mình vào cái lưng rộng và săn chắc của hắn..Ôi đã wá…
Tui đang có cảm giác mình đang được bơi lội trong lọ mật ong, ôi hạnh phúc đến chết mất, ước gì thời gian ngừng lại nhỉ.. “thời gian ơi!xin dừng lại cho đôi tình nhân yêu trong muộn màng đừng khóc ly tan.”
-Nói vậy là Hoàng đồng ý rồi hả?- hắn vui mừng hớn hở như Liên Xô được mùa vậy.
Tui ngoan như 1 chú mèo mướp gật đầu nhẹ nhàng đồng ý,…đôi mắt hắn ánh lên niềm hạnh phúc tột đỉnh…Đến lúc này tui mới có dịp để ý hắn có đôi mắt đẹp mê hồn, 1 đôi mắt biết nói…thật gợi cảm tui thật không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy sợ bị lôi cuốn đến chết mất.
-Nhưng Hoàng vẫn còn sợ một điều là mọi người sẽ không chấp nhận…
-Không sao đâu,tình yêu của chúng ta sẽ giúp họ có suy nghĩ khác,hãy tin Tuấn.-Đôi mắt hắn lại ánh lên niềm hi vọng mãnh liệt.Tui còn đang mãi suy nghĩ thì hắn tiếp:
-Từ nay phải gọi đằng này bằng “anh” nha kưng!
-Xía,ko thích!
-Vậy gọi là “chồng” nha!
Tui thoáng giật mình…trời ơi trong lớp mình bị kêu như vậy rùi…bây giờ lại bị tên này nữa.
-Ờ..ờ thì “anh”!
-Nói lại xem nào: “anh yêu”!
-Anh…iu.
-Ngoan lắm, thuởng cho nụ hôn nè.
-Khùng hả? biết đây là đâu hok?
-Xung quanh người ta cũng hôn wá trời có sao đâu!
-Nhưng…tui..à em với anh thì khác!
Thế là hắn quay wa chỗ khác tỏ ý giận dỗi,tui khều khều:
-Thì kiếm chỗ nào kín kín chút đi.
-Hotel nha!- hắn way wa mà mắt sáng rỡ.Tui nỗi máu ăn mày lên:
-Đồ khùng, xem tui là hạng người đó hả,mới ngày đầu đã vậy rồi!
-Sorry,anh không cố ý mà.
Hắn lại chở tui ra ngoài bến Bạch Đằng, sao hắn thích nơi này thế nhỉ…đừng nói là bữa nay đang hun gặp bà già bữa hổm nữa nha, chắc tui chết mất.
-Rồi hôn được chưa my love?
-Nhưng…em không biết hôn, em có hôn ai bao giờ đâu.-tui đỏ mặt.
-Được rồi anh chỉ tận tình luôn.
Sau lời nói của hắn, hắn kéo mặt tui lại sát mặt hắn đến nỗi tui nghe rõ từng nhịp đập và hơi thở của hắn…hơi thở hắn đậm mùi nam tính và thơm thật.Và, môi hắn từ từ chạm vào môi tui…Trời ơi, sung sướng quá, mê ly quá, môi hắn sao ngọt thế nhỉ, hắn vừa ăn kẹo sao, bờ môi hắn thật mềm mại và uyển chuyển…
Bất ngờ hắn đưa nguyên cái lưỡi của hắn vào miệng tui…tui hơi sợ nên định xô ra nhưng bị hắn gịt lại…Một cảm giác đê mê, các dây thần kinh của tui cứ rung lên rần rần…Hắn hôn tui ngấu nghiến như muốn ăn thịt tui luôn vậy…Tui không biết là đã uống bao nhiêu lít nước bọt do hắn tiết ra nhưng chỉ nhớ là rất nhiều…đặc biệt nước bọt của hắn ngọt lịm như mật ong vậy…càng uống càng ghiền…Và thế là tui đã biết hôn rồi đấy…
Tui trằn trọc không ngủ được mãi nhớ về nụ hôn đầu đời của mình, 20 tuổi rồi tôi mới được hôn, hic…Tuấn ơi!Love you forever! Tui thiếp đi trong nỗi niềm hạnh phúc của 1 người đang yêu…Trong giấc mơ có anh và em nắm tay đi vào thiên đường hạnh phúc mặc cho ngày mai có ra sao!