Lắm mối tối cũng nằm không - Chương 5
5.
Trong phút chốc hoang mang cực độ khó khăn lắm tui mới lấy lại được bình tĩnh…Vậy là hết! nửa năm nay hắn giấu nhẹm việc hắn có bạn gái, hắn chưa từng chia sẻ với tui về điều này cả vậy mà hắn nói tui là bạn thân của hắn sao, đồ giả dối… Bây giờ tui mới biết khóc thầm là như thế nào…đến lúc này tui mới nhận thấy tình yêu của tui dành cho hắn thật sâu đậm và gần như là tuyệt đối.
Tình yêu theo tui nghĩ mà 1 thứ tình cảm thật thiêng liêng và cao đẹp, nó tinh khiết như giọt sương mai trong nắng sớm và hàng ngàn hàng triệu hạt sương như thế nó sẽ xua đi bóng tối băng giá để thắp lên 1 ngày mới đầy hi vọng và tình yêu của tui là một trong số hàng ngàn hàng triệu hạt sương bé nhỏ kia…Tình yêu của tui cứ lớn dần theo thời gian và cho đến nay nó đã thật sự trưởng thành…thế mà hắn nỡ 1 tay bóp chết không thương tiếc như thế sao…Tuấn ơi sao Tuấn có thể nhẫn tâm đối xử với Hoàng như vậy?….Trái tim tui uất nghẹn, từng đợt máu dâng lên cuồn cuộn…chắc nó sắp nổ tung rồi cũng nên…
-Ờ…vậy hả…- tui nói trong nỗi đau tột cùng mà tui có thể nén- Hai người xứng đôi lắm!
-Vậy hả, cám ơn nghen.
-Anh Hoàng có bạn gái chưa?- bất ngờ nhỏ đó hỏi tui.
-Chưa…vẫn còn mình ên à!- tui cố cười gượng.
-Sao vậy? anh kén chọn lắm phải hok? Nhìn là biết rùi.- Nó vừa nói vừa nhìn tui cười ranh mãnh.
-Thôi đừng chọc Hoàng nữa, ổng dễ bị mắc cỡ lắm.- Hắn tiếp lời con nhỏ đó và còn tỏ rõ thái độ cười cợt, đang chọc tui sôi gan lên đây mà…Bỗng chợt mẹ hắn quay qua nói với hắn và con Mắm(gọi con nhỏ đó như vậy đi, tui đang ghét nó mà):
-Tụi con lo sắp xếp đồ đạc đi là vừa!
-Ủa…chi vậy cô?- tui théc méc.
-Tuấn nó chưa nói với cháu hả?
-Về chuyện gì hả cô?- tui chưa hiểu.
-Ờ…sẵn tiện đây Tuấn nói với Hoàng luôn, khoảng 1 tuần nữa Tuấn và Nhi sẽ wa bên Mỹ.Nhi thì wa bên ấy để tiếp tục việc học, còn Tuấn rút hồ sơ bảo lưu để chuyển về Việt Nam luôn, Tuấn thích nơi này rồi.
Ơ hay mình vẫn còn hi vọng đây mà….hi vọng tràn trề nữa đằng khác…Oh yeah!! Đỡ căng thẳng hơn rùi, đúng là ông trời không phụ người gian ý lộn người tốt mà…không uổng công từ nhỏ tới giờ tui luôn…sống tốt…hì.hì..
-Nhưng phải mất 3,4 tháng Tuấn mới trở về, ở đây Hoàng nhớ giữ gìn sức khỏe nha.
-Sao lâu vậy?-tui hơi buồn.
-Uhm..
Vậy là 3,4 tháng đó hắn sẽ quấn quýt bên con mắm thúi kia…Hắn và nó làm chuyện gì chỉ có Chúa mới biết…người ta nói “tuổi trẻ tài cao” mà…mà tụi nó lại còn quá trẻ…nông nỗi, thích khám phá lẫn nhau….Áhhhhhhhhh!! nghĩ đến mà tui thấy phát rầu….hắn về sẽ không còn trong trắng để đến với tui nữa…huhuhu….Ụa ụa mà biết đâu được hắn và con mắm đó quen nhau từ trước tới giờ hổng lẽ chưa có gì!!
-Tuấn với Hoàng chỉ còn 1 tuần đi chơi với nhau nữa thôi!!- bất chợt hắn phát biểu làm tui bứt ra khỏi dòng tư tưởng.
-Ừh..ừh..
Thế là sao đó tui ở lại nhà hắn dùng cơm trưa, nói cho sang vậy thui chứ tui có dọng được gì đâu, ăn toàn mấy cục tức bự tổ chảng khi thấy hắn gắp đồ ăn cho con Mắm….vậy mà còn cười hí.hí nữa chứ, thấy ớn…làm thấy ham…Nghĩ lại tui mới thấy mình mới là đồ zô ziên người ta đã là gì của mày đâu Hoàng mà mày phải ghen ăn tức ở cơ chứ…vô lý vô lý hết sức…
Và những ngày sau đó tui diện cớ mới thi xong nên được nghỉ để được đi chơi với hắn nhìu hơn(dại trai hết sức), nhưng sự thật là có được nghỉ đâu.Tui lấy danh là lớp trưởng nên đàn áp tụi con trai lớp tui bỏ thẻ kí tên dùm ko hà.Về vấn đề vì sao tui được đề cử làm lớp trưởng thì tui sẽ kể sau nha……giờ thì tiếp theo chuyện của hắn!
Và thật bất ngờ còn có 2 ngày nữa là hắn với con Mắm đi Mỹ vậy mà chúng giận nhau mới…đau chứ!Càng tốt cơ hội năm thưở mười thì mới có hương thi cho mình đây mà.Thế là con Mắm nó quyết định đi trước hắn…
-Mai Hoàng có đi học hok, nếu ko thì ra phi trường tiễn Tuấn nha!
-Ko..ko…hên quá mai Hoàng được nghỉ, nhất định là Hoàng sẽ đến mà!- Lại nói dối nữa rùi,hic..
Tui và hắn đang thả mình thư giãn trong tiếng nhạc du dương của quán cà phê Yesterday. Mai hắn đi rùi hay là bây giờ mình sẽ nói rõ tình củm của mình cho hắn bít tất cả rồi tới đâu hay tới đó…được hok ta…có lộ liễu quá hok, hắn sẽ phản ứng ra sao nhỉ…tát mình 1 cái thật kêu rùi hét lên “Đồ biến thái” và bỏ chạy 8 làng…Ôi! Thui ghê quá mình sợ lắm mình…mình “hổng dám đâu”!
-Hoàng bị sao vậy, sao đỏ mặt vậy?
-Àh…Ừh..never…never mind.
-Tuấn buồn quá, không ngờ cô ấy lại hành động như vậy!
Khỏi nói cũng bít hắn nhắc tới ai rồi….MẮM THÚI!…
-Hoàng có gì muốn nhắn nhủ với Tuấn nữa hok?Mai là Tuấn đi rồi nhưng yên tâm Tuấn hứa nhất định sẽ trở lại!
-Thật ra thì…-tui bối rối.
-Thật ra thì sao?- hắn tò mò.
-Kiếm chỗ vắng người đi, ở đây ồn ào quá…Hoàng nói không nên lời.
Thế là hắn chở tui ra ngoài bến Bạch Đằng, ôi gió mát quá không khí thật trong lành, người thì lại vắng vẻ…đây là cơ hội tốt cho tui tỏ tình đây mà…cầu trời phù hộ…nam mô a di đà phật…
-Sao có gì muốn nói mà rụt rè giống như sắp tỏ tình vậy?
Trời ơi sao…sao hắn có thể như vậy..hắn đi guốc trong bụng tui luôn àh…thế tại sao hắn ko bít tình cảm của tui dành cho hắn chứ!!
-Thời gian vừa qua Tuấn thật hạnh phúc khi có Hoàng là bạn, có thể nói Hoàng là 1 người bạn thật tuyệt vời một người bạn đúng nghĩa đối với Tuấn, và Tuấn thật tự hào khi nói rằng Hoàng chính là người bạn duy nhất của Tuấn!!
-Đơn giản chỉ là vậy thôi sao?
-Ý của Hoàng là sao, Tuấn không hiểu?
-Tuấn giả vờ không hiểu hay Tuấn cố tình không hiểu?
-Tuấn…Tuấn không hiểu thật mà!
-Chẳng lẽ một người thông minh và nhạy cảm như Tuấn mà không nhận thấy tình cảm Hoàng đối với Tuấn không chỉ dừng lại ở ngưởng cửa tình bạn không thôi sao?
-Tuấn…Tuấn
-Nói trắng ra là…
-Các cháu ơi…giúp giùm bà lão nghèo khổ này…bà đói lắm.2 ngày nay bà chưa có cái gì vô bụng..- một bà già ở đâu lồi ra không biết.
Bà có biết là bà zô ziên lắm hok…cứ canh giờ phút thiêng liêng này mà trồi ra cứ như là trong phim vậy…tui liên tưởng đến 1 bộ phim nào đó mà đang lúc có 1 người con trai tỏ tình với 1 cô gái thì bỗng có điều bất ngờ gì đó xảy ra…nhưng rất tiếc tình huống éo le này lại xảy ra với chính tui…là thật 100%…..tui đang trong tình trạng tiu nghỉu còn hắn thì móc bóp lôi ra tờ polyme 100 ngàn boa cho bà ta vì đã có công “hại” tui.
-Hoàng về chưa?
-Uhm…thì giờ về!
-Để Tuấn đưa Hoàng về nha, giờ cũng hết xe bus rồi!
-Có làm phiền gì mấy người hok?
-Sao Hoàng lại nói vậy, tụi mình là tri kỉ mà.
Hắn lôi đâu ra từ tri kỉ nghe mà muốn sái lỗ tai…Hoàng không cần Tuấn xem Hoàng là tri kỉ đâu…thật sự không muốn mà…Điều mà Hoàng muốn, là Tuấn hãy xem Hoàng như một người bạn…nhưng là bạn tình đó, Tuấn có hiểu điều ấy hok?
Thế là hắn dắt xe ra và chở tui về.trên đường về ôi sao mà tui thèm ôm hắn dễ sợ..ôm 1 cái rồi có chít luôn cũng được…nghĩ vậy thui chứ lương tâm tui đang ko cho phép…Huhuhu..sao mình khổ thế này!! Tui ráng hít thật sâu cái mùi nước hoa nồng nàn trên người hắn, chắc có lẽ sẽ lâu lắm tui sẽ không được hít nữa, hít riết rùi ghiền như xì ke vậy, ko bít tới lúc đó tui có chịu nỗi hok nữa!hic..
-Sắp tới nhà Hoàng chưa?
-Qua hết khúc này, bo cua trái chừng 500m là tới.
-Tuấn không hiểu Hoàng nói gì hết!
-Nghe cho rõ nè- tui nạt lớn- Tới ngã 3 phía trước, rẽ trái 500m nữa là đến,do you understand?
-Oh,I see.
Và thế là hắn đã đến trước cổng nhà tui…Nhà tui tuy không giàu có gì lắm nhưng nói chung cũng đầy đủ tiện nghi. Ba tui là 1 kỹ sư điện, còn bà mẹ làm giáo viên…bả dạy ở trường Nguyễn Thượng Hiền ở Tân Bình đó- nơi khét tiếng có nhiều học sinh giỏi…Ngoài ra tui còn có 1 người anh trai đã có vợ và 1 đứa con, 2 bà chị chưa chồng dữ bà cố luôn, 1 thằng em trai nghịch phá như quỷ.Mới học có lớp 9 mà kéo băng đánh nhau bà cô vô tận nhà mắng vốn, ba tui đập cho 1 trận rùi cho nghỉ học luôn. Giờ nó đã đi làm ,ra đời sớm nên nó chững chạc hơn tui nhìu.Đặc biệt em tui đẹp trai lắm, gái lết theo bầy bầy, có đứa bu như sam. Chủ nhật nó nghỉ làm gái vô nhà kiếm nó hà rầm, con này đụng mặt con kia, nghinh liếc nhau, ghen tức nhau tui thấy mà cũng dzui dzui……Trở về thực tại nhoa các bạn!!!!!
-Có định mời Tuấn vô nhà uống nước hok?- Hắn nói mà 2 mắt sáng lung linh.
-Cũng tối rồi Tuấn về sửa soạn đi, mà mai Tuấn đi chuyến bay lúc mấy giờ?
-8 giờ 30, Hoàng nhớ ra tiễn Tuấn nha!!
-Ừh, nhất định rùi!!Bye bye.
-See you later and good night!
Một mình tui lững thững bước vô phòng, tâm hồn nặng trịch…vậy là cuối cùng mình vẫn không đủ can đảm để nói lên 3 từ: EM THÍCH ANH…ủa lộn….HOÀNG THÍCH TUẤN…thì đúng hơn, bằng tuổi mà,….Tất cả cũng chỉ tại bà già quái gỡ đó..đã không cho mình bày tỏ nỗi lòng cùng anh ý…Tui cũng chỉ biết ca cẩm bài hát “giấc mộng tan… khi tình đã xa” mà thui!!!
Tương lai mình sẽ đi về đâu…chỉ có Chúa mới biết…mai mình có ra phi trường tiễn hắn ko nhỉ…Ôi!!phi trường ly biệt.