Lắm mối tối cũng nằm không - Chương 4
4.
Hôm nay cũng là 1 ngày bình thường trong số những ngày quá đỗi bình thường. Kể từ lúc quen biết hắn cho đến nay thì đúng là được 6 tháng rùi chính xác là nửa năm chứ!
Nửa năm qua tình cảm tui dành cho hắn ngày càng sâu đậm, tui sợ đến một ngày nào đó tui kiềm chế không nỗi tui nói oạch tẹt ra hết thì chắc có mà độn thổ thôi, hổng chừng mất tình bạn với hắn mãi mãi luôn cũng nên. Tui nhận thức được rằng cái thứ tình cảm tui đang dành cho hắn là thứ tình cảm không bình thường, ai đời 1 thằng straight lại đi chấp nhận tình cảm của 1 thằng như tui chứ.
Nghĩ tới đó thui là tui buồn đến phát khóc.Với lại hắn đâu hay đâu biết tình cảm tui dành cho hắn chan chứa đến nhường nào, chắc có lẽ chỉ có mình tui ngộ nhận mà thui, hay chính xác hơn là tui đang yêu đơn phương người ta. Đối với tui…tui có cảm giác hắn chỉ xem tui là 1 người bạn, 1 người bạn rất bình thường thui…Tui ước chi hắn nhạy cảm và tinh tế chút nữa thì hay biết mấy.
Hôm nay tui đứng ngay công viên 30/4 chờ hắn đến nhưng sao tui thấy mình thật buồn, 1 cái buồn không có từ ngữ nào diễn tả được hết.
Bây giờ tui mới nhận thức được thế nào là thế thái nhân tình. Công viên 30/4 ơi mày chính là kỉ niệm chắc sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời tao, nơi mà tao đã lưu giữ những kỉ niệm thật đẹp giữa tao với hắn trong những buổi lên lớp dạy tiếng Anh tiếng Việt cho nhau…
Đang ngồi ủ rũ thì bỗng có 1 chiếc SH láng cón ở đâu trờ tới và người ngồi trên nó là…là hắn.Trời ơi, chiếc SH này chắc cũng phải 100 mấy chục triệu đây.
Mọi lần tui thấy hắn đi taxi không mà bữa nay hắn đổi món à!Bữa nay hắn ăn mặc nhìn thiệt bốc lửa, không có ngôn từ nào có thể thay thế được. Này nhé: hắn mặc cái áo thun trắng cổ trái tim, ôm sát người luôn, lộ rõ thân người một cách trắng trợn, cơ bắp thì đưa ra cứ như cho tui ngắm hổng bằng. Hắn xoắn tay áo lên tới cùi chỏ, mặc chiếc quần nhìn very kute pha lẫn chút hichop, lại còn dây nhợ lòng thòng, bình thường tui ghét ai ăn mặc dây nhợ lắm nhưng bữa nay là trường hợp ngoại lệ.hí.hí.. Mái tóc được tỉa gọn gàng, vuốt keo đứng chựng lên, theo tui được biết thì kiểu này gọi là kiểu bờm ngựa gì đó…Oh la la vẫn là mùi nước hoa đã làm tui nữa năm wa chết lên chết xuống đây mà…Có lần vì quá tò mò nên tui hỏi hắn xài nước hoa hiệu gì thì được biết là nước hoa của Mỹ, hiệu gì đó.. ..tui thiệt tình hok nhớ nữa.
Lãng mạn quá đi, đã vậy hắn còn đeo thêm cái kính mát màu nâu nữa chứ, bởi vậy nhìn ko bốc sao cho được.
-Hoàng chờ Tuấn có lâu hok?- giọng nói thật ấm áp dễ đi vào lòng người.
-Hoàng cũng mới tới thôi!- (mình chờ Tuấn cả đời cũng được mà- tui tự nhủ).
-Hôm nay Hoàng vô nhà Tuấn chơi nha, ba mẹ tui chờ gặp ông lắm!
-Vậy hả! Có..có làm phiền gì Tuấn hok?
-Có gì đâu mà phiền! thú thật với Hoàng chứ từ hồi về Việt Nam tới giờ Tuấn chỉ wen có ông thui!
Trời đất mình vinh hạnh đến như vậy sao, mình là bạn duy nhất của hắn ở VN này sao.Làm gì có chuyện đó, thế còn bạn bè của hắn ở ĐH Quốc Tế thì sao chẳng lẽ hắn không chơi chung với ai sao, chảnh đến thế là cùng. Nhưng sao vậy cà, phải hỏi cho ra lẽ mới được.
-Bộ vô trường Tuấn không nói chuyện với ai sao?
-Có nhưng…nhưng Tuấn ngại nói chuyện với người lạ lắm!
-Ủa vậy sao hồi đó ông làm wen với tui được.
-Àh…thì ..cũng chẳng hiểu nữa, chắc do duyên số đưa đẩy.-hắn vừa nói vừa gãi đầu,có chí hok đây cha nội.
Chà chà…tên này cũng khua môi múa mép dữ…Thôi mà cũng được như thế thì càng tốt cho tui chứ sao…ngay cả ông trời cũng muốn giúp mình rồi…tui cười thầm trong bụng như 1 con điên.
-Nè, lên xe đi chứ!- Hắn làm tui giật cả mình.
-Uhm, thì lên!
Tui tót lên xe hắn 1 cách sổ sàng, không biết xấu hổ là gì…ui mà thôi kệ xấu hổ cũng như xấu cọp chứ gì…trời ơi xe này sao cao dữ vậy trời…đây là lần đầu tiên tui ngồi lên xe SH đó(mấy xe kia ngồi hết rùi)…mà công nhận ngồi xe của hắn tui thấy êm mông dễ sợ…
Lúc này chính phủ chưa ban sắc lệnh đội nón bảo hiểm khi đi Honda nên tui với hắn cứ tự do mà lướt gió…Hú….mát quá đi!!…thật nhẹ nhàng và khẽ khàng tui đặt đôi bàn tay xinh xắn của tui lên đùi của hắn…ôi mê ly!1 cảm giác như có luồng điện 500 vôn chạy xẹt wa người tui…tui đã bị điện trong người hắn giật làm cho lú lẫn, không còn biết khỉ khô gì nữa….chỉ thấy loáng thoáng trên phố vài ánh mắt thảng thốt nhìn tui chăng?…họ ganh tị với hạnh phúc mà tui đang có ư….mấy người này thiệt… cũng kì.
-Bỏ tay ra đi, ông làm gì vậy?- sau câu hỏi lạnh lùng của hắn tui mới nhập hồn trở lại và:
-Ơ…sorry nghen! Không cố ý mà!
-Sắp đến nhà Tuấn rồi đó!
Sao tui có cảm giác hồi hộp và sợ hãi đến như vậy nhỉ…cứ như là con dâu ra mắt ba mẹ chồng vậy…bình tĩnh.. bình tĩnh lại nào..tui là tui!
Tui vén lại mái tóc sửa sang lại quần áo và cùng hắn bước vào ngôi biệt thự trên đường Nam Kì Khởi Nghĩa mà hắn cứ đinh ninh bảo là nhà của hắn…
Bước wa khỏi 2 con nhỏ Osin gật đầu chào, tui và hắn đang tiến thẳng đến phòng khách..Sao tui nhìn 2 cái con này mà chẳng có cảm tình gì hết trơn…Tụi nó nhìn tui bằng ánh mắt phản cảm…tui lúa đến thế sao…tui nhớ tui ăn mặc cũng xì-tai lắm mà…Bởi vậy lần đầu tui đã không có thiện cảm rùi nó linh tính với tui rằng chắc sau này có rắc rối gì dính dáng tới tụi này…mà đúng là có chuyện thiệt…
Không phải đây lần đầu tui vô một ngôi biệt thự sang trọng như thế này đâu nên cũng chẳng có lý do gì khiến tui phải thốt lên cả(chảnh hok)…
Số là tui có ông bác ruột ổng có cái biệt thự ở Phú Mỹ Hưng đó…tui có đến chơi mấy lần…nên cũng có ít nhiều kinh nghiệm để chống lại vài cú shock tương tự.
Trời ba mẹ hắn đây sao! Sao còn trẻ quá vậy…Ba hắn chừng ngoài 40 chứ nhiêu…sao còn đẹp zai và phong độ quá nhỉ..đến lúc này tui mới nhìn kĩ, hắn giống ba hắn kinh khủng từ nét mặt cho đến cách nói chuyện…Còn bà mẹ thì: Bà ta phảng phất nét đẹp của người Mỹ một cách nhuần nhụy và tinh tế…nhưng cách ngồi sao giống người phụ nữ VN quá vậy ta…rùi chắc bả bị lai rồi.Tui có thắc mắc là ba mẹ hắn còn tơ như vậy mà sao hắn không có em vậy cà…lạ thật!
-Cháu ngồi đi!-ô hay mẹ hắn cũng bít tiếng Việt cơ à.
-Dạ, con cám ơn cô chú!
-Cháu uống gì?
-Dạ nước cam ạ!- nước uống khoái khẩu của tui đóa.
Sau đó tui và ba mẹ hắn trò chuyện luyên thuyên, nói chung ổng bả đối xử với tui thịnh tình lắm.Qua đó tui mới biết được mẹ hắn không chỉ biết nói tiếng Việt 1 cách đơn thuần mà bà ấy còn am hiểu 1 cách tường tận nữa là khác.Bởi vậy sau này mới có nhiều chuyện đáng bàn nè…
Trong tay bà ấy lúc nào cũng kè kè cuốn từ điển tiếng Việt và 1 cuốn ca dao tục ngữ gì đó.Ba mẹ hắn hỏi tui đủ thứ nào là về nghề nghiệp tương lai, gia đình, anh em,…từa lưa hột dưa luôn… nói chung là y như đang điều tra thân thế của tui vậy…làm gì mà dữ thế có cần thiết như vậy hok?
Hắn ngồi kế bên mà chỉ biết cười và cười, không biết làm gì khác sao..ông dẫn tui dzề đây để cho người khác thẩm vấn phải hok.
Đang ngồi nói chuyện ngon trớn thì bỗng có con nhỏ nào lạ hoắc xuất hiện và từ từ bước vô, cũng xinh gái nhỉ!
-Chào 2 bác con mới wa!
-Ừ!Xuân Nhi hả con, ngồi ghế chơi!- mẹ hắn niềm nở.
-Nhà mình có khách hả bác?
“Nhà mình” à, chắc thân với nhà hắn lắm nhỉ…con nhỏ này có nét gì đó lai lai Tây hok lẽ nó là Việt kiều luôn àh!
-Giới thiệu với em đây là Hoàng bạn thân nhất của anh ở VN!
Ôi mắc cỡ quá đi mất hắn vừa nói gì nhỉ,…thì đúng rùi mình là bạn thân của hắn mà.
-Hoàng! Còn đây là bạn gái của Tuấn, cô ấy tên Daisy.
-Nhưng cứ gọi em là Xuân Nhi đi, em thích cái tên này lắm!- nhỏ đó nhìn tui cười và nói.
Con nhỏ này khôn chán,cứ lựa tên đẹp mà thick, giỏi sao không thick tên Mắm hay Mén gì đó bày đặt…Hả? hắn vừa nói cái gì….con nhỏ này là bạn gái của hắn sao…
Trời ơi vậy mà nửa năm nay tui không hề hay biết….vậy là hắn đã có bạn gái rồi sao…Oh my God! Không thể như thế được…trái đất như đang bùng nổ trước mặt tui…tia hy vọng từ bấy lâu nay tui luôn mang theo bên mình bây giờ nó đã tắt ngấm rồi sao…Trời ơi sao ông lại đối xử với tui như vậy, ông bất công quá mà!