Không thuộc về một con đường - Chương 7
DN.7
Bố mẹ của ngài đốc tờ Xuân, theo cách gọi của thằng bé khó chiều trong bệnh viện, đã vô cùng sửng sốt vào buổi sáng khi họ đến Hà Nội, khi đứng trước căn phòng trọ mà thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một chiếc chăn to tướng đang phơi sừng sững.
– Nó có thói quen giặt chăn từ bao giờ vậy anh? Mẹ hắn thảng thốt.
– Hoặc nó muốn giặt sạch một thứ gì đó.
– Nó đã không như vậy từ hồi 10 tuổi! Bà giật nảy mình.
– Mình à! Ông bố hắn cáu kỉnh. Mình hãy thử nghĩ mà xem! Với một thằng con trai ở tuổi như nó thì chuyện ấy là rất bình thường. Dĩ nhiên là không phải cái chuyện mà mình nghĩ!
– Vậy anh nghĩ cô gái đó là ai?
– Sao anh biết?
Đương lúc những bậc phụ huynh còn bất an một cách chính đáng tới tương lai của những thế hệ tiếp theo thì kẻ trực tiếp và gián tiếp gây ra phiền phức hãy còn ngủ khì khì, tất nhiên là ở hai nơi khác nhau.
– Bố! Mẹ! Sao bố mẹ đến sớm thế? Hắn kinh ngạc khi mở cửa phòng.
– 10h rồi mà con.
– Sao? Thôi chết! Con ngủ quên mất.
– Là vì giặt cái này phải không? Mẹ hắn chỉ cái chăn.
– À! Dạ phải! Đêm qua con làm đổ cà phê lên đó.
– Sao con không để hôm nay mẹ lên giặt cho?
– Ai lại thế? Thôi bố mẹ vào trong đi.
Như mọi lần họ đến thăm người con trai trên Hà Nội, phòng trọ của nó vẫn bừa bãi trong mức cho phép, tất nhiên là luôn cùng với một sọt rác đầy ụ như thể mới vừa được chất lên từ tối hôm trước.
– Dạo này công việc con thế nào?
– Công việc ấy ạ? Ổn cả ạ. Còn bố mẹ? Lần này bố mẹ có ở lại lâu không?
– Vài ngày.
Hắn thở phào trước câu trả lời của người mẹ, nhưng chính thế lại khiến bố mẹ hắn thêm nghi ngờ trong háo hức chen lẫn sướng vui.
– Bạn gái con thế nào?
– Sao? Bạn gái?
– Thôi cậu không cần phải giấu! Mẹ hắn cười phá lên. Con trai con đứa 25 tuổi rồi, bố mẹ có cấm đoán gì đâu mà phải giấu.
– Con có giấu gì đâu. Không có thật mà.
Nhưng bố mẹ hắn chỉ cười thầm trong bụng. Một lúc sau, sau khi cả nhà hắn đã ra một quán phở hiếm hoi gần đó còn mở cửa để hoàn thành nghĩa vụ với bữa sáng, họ mới tới bệnh viện. Hắn phải làm việc, còn bố mẹ hắn rất tò mò với công việc của hắn ở trên này.
– Cháu nó à? Ông trưởng khoa vỗ đùi đen đét trong phòng sau khi nhấp chén trà. Anh chị cứ lo quá. Thằng cu làm việc tốt lắm. Triển vọng lớn. Anh chị cũng giỏi!
– Chú cứ quá khen cháu nó. Bố hắn nói.
– Bác nói thế chứ bác cứ hỏi cả cái bệnh viện này mà xem. Cháu nó cẩn tính, mà lại điềm đạm, chuyên môn cũng tốt. Đến như ông già bà già cũng ưng nó lắm đấy, cũng muốn nó về làm rể lắm đấy.
– Thôi anh cứ nói quá. Mẹ hắn ôm miệng cười. Mà anh có biết bạn gái nó không?
– Nếu trong bệnh viện này thì tôi sẽ biết. Nhưng mà hình như chưa có. Gia đình lại lo lắng đến chuyện lập hậu của nó đấy à?
– Em đâu có định nói thế!
– Thôi, anh chị ạ, cứ để nó yêu đương chán chê đi. Trẻ con bây giờ nó không thích lấy chồng lấy vợ sớm đâu. Mà thằng Dương ấy thì tiêu chuẩn quá. Đùa chứ con gái tôi cũng ưng nó lắm.
Bố mẹ hắn tiếp đến là phải cố mà cười khi ông trưởng khoa khoe hết tần tật những ưu điểm của con gái mình. Họ đâm ra lo lắng cho mụn con trai độc nhất, bất chấp cũng thấy vui vui trong bụng khi đẻ được đứa con đắt giá như thế.
– Hay con nó vẫn chưa có, mình nhỉ?
– Em cũng nghĩ thế. Nhưng mà thôi, nó lớn rồi mà anh.
– Gớm! Hai người ôm ấp nhau tình tứ thế còn cãi!
– Cái cô này! Tôi lại đánh cho cái bây giờ! Nghĩ cái bậy bạ gì trong đầu thế! Có sẩy chân ngã vào nó mà cũng chế thành ôm nhau yếm nhau!
– Âu yếm ai?
Cả Dương lẫn cô y tá đều đờ cả người ra khi nhận ra ngay phía trước họ là hai vị phụ huynh khả kính làm bác sĩ trên bệnh viện tỉnh Thái Nguyên.
– À đấy là một…
Hắn vội bịt miệng cô y tá đang định hồn nhiên tường thuật lại hoàn cảnh tình ngay lý gian của hắn, mặt chối bây bẩy với bố mẹ hắn:
– Với một bệnh nhân thôi mà bố mẹ! Tại cánh y tá cứ thích trêu chọc con! Đúng không?
– Đúng! Cô y tá cười khi được thả miệng ra.
– Bố mẹ không tin! Mẹ hắn lộ rõ vẻ tò mò đúng bản chất một người phụ nữ lên gương mặt, nắm lấy tay cô y tá lôi đi. Đi! Cho bác xem mặt cái cô đấy xem nào!
– Cô á?
Dương la lên một âm thanh khủng khiếp mà chỉ có dàn vịt đực mới có thể đồng thanh, rồi ôm chầm lấy cô em bác sĩ thực tập mắt tròn xoe đang lượn ngoài hành lang với cặp bệnh án của ai đó trên tay.
– Đây! Hắn hùng hổ! Bạn gái con đây!
– Sao nãy con bảo là bệnh nhân? Mẹ hắn nói.
– Bố tưởng con bảo con chưa có bạn gái? Bố hắn cũng hùa theo.
– Con không muốn cho mọi người biết quá sớm. Hắn thở phì phì. Đây là em ấy! Xinh xắn mắt tròn xoe! Người Hòa Bình! Theo Công Giáo! Đang thực tập. Mà em tên gì nhỉ? Hắn hỏi nhỏ.
– Vân. Cô bác sĩ cũng nhỏ nhẹ.
– Phải! Cô ấy tên Vân! Bố mẹ không tin thì cứ hỏi đi!
Cô bác sĩ chưa kịp mở miệng ra tò mò, thắc mắc hay phân trần thì đã bị hai vị phụ huynh khả kính của đốc tờ Dương chặn lại bằng những tràng cười sang sảng:
– Khiếp quá nhà anh. Thế mà cũng phải giấu. Xinh xắn ngoan hiền thế này mà con cũng giấu. Mẹ chịu con luôn. Bà mẹ nói, mặt quay sang Vân và dịu dàng. Cháu học khoa gì?
– Dạ bác sĩ đa khoa.
– Cháu đang thực tập à? Có vất vả không?
– Vất vả á? Cô bác sĩ lộ rõ vẻ mặt khoái chí kinh hoàng. Rất vui là đằng khác ấy chứ ạ! Cháu vẫn cứ mơ được chạm vào người thật chứ không phải mấy cái xác trong bệnh viện hay mô hình ở phòng thí nghiệm. Thấy rõ hơi ấm với tiếng kêu đau thì đích thực là rất khoái cảm. Không biết bao giờ cháu mới được đứng mổ bác nhỉ! Ôi có mùi máu trên tay!
Cô bác sĩ còn mơ màng với thú vui nghề nghiệp của mình thì cả Dương lẫn bố mẹ hắn đều đã há hốc miệng. Nhưng bố mẹ hắn chưa kịp lo lắng đến tương lai người con trai thì hắn đã lập tức bao che:
– Bố mẹ thấy chưa! Cô ấy rất chi là tâm huyết với nghề đấy ạ!
– Công nhận là…, mẹ hắn vẫn còn sững sờ, có hơi tâm huyết quá đà…
Cùng với vài câu lấp liếm nữa kiểu như vậy thì bố mẹ hắn cũng đã an tâm để thằng con ở lại bệnh viện và đi về khách sạn của đoàn công tác, sau một đống cảm xúc và hiện thực hỗn độn, mà đâm ra họ vừa vui lại vừa thấy … lo ngay ngáy trong ruột. Còn hắn, như vừa được lôi dậy từ trong đám sình lầy sau khi bố mẹ hắn đi khỏi, lập tức ngồi phịch xuống ghế và bóp bóp trán.
– Anh Dương?
– Sao? Hắn bật dậy khi nhìn thấy cô bác sĩ Vân thực tập.
– Anh giúp em được vào xem ca mổ được không? Em đang buồn tay buồn chân quá.
– Mấy cái cảnh ghê rợn ấy có gì đáng phải xem?
– Rồi anh cũng làm cơ mà!
– Chẳng ai cho thực tập vào đâu mà đòi.
– Anh thì chắc chắn xin được mà! Anh là bạn trai em cơ mà! Cô bác sĩ giãy lên đành đạch.
– Ai nói?
– Chính anh!
Hắn vội bụm miệng lại và quát lên òm tỏi:
– Đấy là tôi nói dối bố mẹ tôi để họ yên tâm mà thôi! Chứ cô ấy à!
– Cô gì! Cô nào! Anh thích em nói với bố mẹ anh về việc anh đắm đuối thằng bé phòng ba lẻ mấy ấy chứ gì!
– Ai bảo cô thế! Hắn đỏ bừng mặt, gắt gỏng.
– Đám y tá ai cũng biết! Ai cũng đồn ầm lên thế! Họ còn lén chụp một đống cảnh tình tứ của anh để về nhà ngắm nghía ấy chứ! Chủ nghĩa cuồng mộ sô nen ai đang lên mà anh không biết à!
– Cái gì cuồng mộ! Cô chỉ vớ vẩn! Để tôi đi hỏi đám y tá!
– Trước hết thì hãy bịt miệng em đã này! Cô ta cười.
Hắn dậm chân huỵch một cái, trước khi vò đầu bứt tai rồi lôi xềnh xệch cô bác sĩ thực tập kia vào phòng mổ. Đứng cạnh Vân, cô bác sĩ xinh xắn mắt tròn xoe đang nhìn vào ca mổ như một con hổ hau háu nhìn thấy thịt, hắn chỉ thấy lòng mình cảm thức như sắp phát khóc đến nơi.
– Ôi cái số của tôi!