Không thuộc về một con đường - Chương 16
DN.16
– Cái … gì?
Vân nhún vai trước cái nhìn căng trợn mắt của Chi và cánh y tá hoặc chẳng hiểu gì, hoặc hiểu đến mức không còn gì trong đầu.
– Dạ thế! Con em họ em! Trên Thái Nguyên. Nó và cả nhà nó đều đang cuồng thằng Dương.
– Con ấy nó mù à? Nó thiếu giác quan à? Nó có bị … làm sao không?
– Đấy là con em họ mà em tự hào nhất. Xinh đẹp. Giỏi. Coi thường đàn ông. Thế mà em cũng chẳng hiểu tại làm sao mà nó đâm đổ đốn ra thế! Lại còn ông bà già nhà nó. Họ tán tụng thằng Dương như thần tình yêu tái thế!
– Nhảm! Quá đỗi là nhảm! Chị tức đến … bỏ chồng chị mất! Chi ôm đầu vò trán.
Ấy từ khi lấy chồng xong, bất cứ cái gì rối đầu loạn óc đến độ không giải quyết nổi thì cô y tá hâm mộ shonen-ai đều lấy cái cớ bỏ chồng ra để đàn áp tâm hồn như thế!
– Giờ thì đau đầu hẳn chị ạ! Chuyện con bé đó đã một nhẽ. Chuyện ông Dương lại một nhẽ nữa. Làm mếch lòng ai chứ riêng mếch lòng cái nhà con ấy, thì em xin chị em khiếu!
– Cô mà cũng sợ thì gay thật rồi!
– Thường thì em chả sợ đâu, Vân hùng hổ, nhưng mà cái nhà con ý, bố thì làm bí thư tỉnh ủy, mẹ nó thì … chả biết so sánh với em ai tàn ác hơn đâu. Nhỡ có làm sao, thì hại đời thằng Dương, mà hại đời luôn thằng Nguyên không biết chừng.
– Ấy! Chi bật dậy! Giờ chỉ có một cách! Là cô phải tìm được thằng Nguyên về đây! Cho nó gặp thằng Dương. Rồi đâu sẽ vào đó! Hai bọn nó không tách ra được đâu! Em cô, chứ cả cái nhà cô cũng không làm gì được đâu!
– Nhưng mà, tìm nó ở đâu bây giờ?
Cả những người đang đứng giơ tay như tuyên thệ hùng hồn, cả những người đang ngồi nghe như những thần tử trung thành, trước câu hỏi ấy thì đều phỗng ra như có nước lạnh dội vào đầu.
Trong lúc ấy thì Dương, anh bác sĩ đang làm cho bệnh viện đa khoa thành phố Thái Nguyên, vẫn ngồi gác chân lên bàn làm việc, với bộ mặt nhăn nhó kinh tởm như ăn phải một thứ không thể tưởng tượng nổi trước cô Tố tội nghiệp.
– Chiều nay ấy à? Tôi bận!
– Bận gì? Mẹ anh đã bảo được là được!
– Mẹ tôi thì vướng quái gì đến tôi?
– Tôi không biết! Bên nhà tôi đã đặt bàn rồi! Có cả bố mẹ tôi, cả bố mẹ anh, cả tôi cả anh!
– Vớ vẩn! Chính cô chẳng đã muốn đuổi tôi đi ngay hôm xem mắt hay sao?
– Anh thật chả hiểu tâm lý con gái gì cả! Tố dậm chân. Tôi muốn gì, tôi sẽ làm!
– Cô chẳng chỉ muốn cưa đổ tôi, rồi được huyênh hoang với thiên hạ là ruồng bỏ tôi chứ gì! Chỉ vì tôi là người đầu tiên từ chối cô!
– Đó là cái mục đích đầu tôi muốn quen anh! Nhưng giờ thì khác! Tôi thấy anh thật … chẳng thể chê được! Tôi thậm chí cũng thích luôn cái vẻ cau có này của anh!
– Thế cô có thích luôn câu “xin mời cô ra ngoài” của tôi không? Tôi dám nói với cô hàng ngàn lần để cô biến ngay ra khỏi đây!
– Anh thô lỗ với con gái thế à?
– Phải đấy! Tôi thô lỗ thế đấy! Tôi gia trưởng thế đấy! Thế giờ cô có phắn đi ngay cho tôi không?
– Không! Tôi cũng thích hẳn cái tính gia trưởng của anh đấy, nếu mà anh gia trưởng thật! Còn nếu anh chỉ mạnh miệng đuổi tôi thì tôi chả sợ!
– Cô … thật …
Dương đấm thùm thụp xuống bàn, đến đổ nảy hết các loại giấy tờ linh tinh, rồi bật dậy:
– Cô không đi … thì tôi đi!
Tố vội vã chạy theo anh chàng bác sĩ đang cáu bẳn đá bàn đá ghế ra khỏi phòng.
– Đừng có theo tôi nữa! Hắn quát nhặng lên. Tôi chẳng có một chút tình-cảm nào với cô cả! Rõ chưa! Cô chỉ làm tôi chán cả mắt lên mà thôi!
– Tôi …
Đang lúc Tố hoa tay múa chân biện hộ cho tình yêu sét đánh ngang ngược của mình thì hắn như bước qua một đoạn phim quay chậm mà từng lời từng chữ của hai cô y tá đang kháo nhau đi ngược lại phía hắn trôi vào tai hắn mồn một:
– Gì! Mặt trái xoan nhé, trắng nhé, tóc bồng, mềm mại lắm.
– Mũi nhỏ, mày thanh, môi mỏng nữa chứ! Đâu ra đàn ông con trai dễ thương thế không biết!
– Mà kiêu phát sợ! Đúng là …
– Nghe đâu từ dưới Hà Nội lên …
Dương vụt tỉnh lại, hắn với lấy tay cô y tá, rối rít:
– Này! Người đó ở đâu! Bệnh nhân đó!
– À! Bên khu chấn thương. Hai cô y tá nhìn nhau. Phòng hai lẻ tám.
Tố chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Dương đã chạy vội đi. Lúc cô bắt kịp theo hắn, thì hắn đã dừng lại trước cửa căn phòng.
– Này! Tố gọi. Anh sao thế!
Cô thấy ánh mắt hắn như chỉ còn có cánh cửa trước mặt, hoàn toàn không còn bất kì sự hiện diện nào của cô. Và hắn vặn nắm đấm cửa, nhẹ nhàng, từ tốn nhìn vào trong.
Rèm cửa sổ phất phơ. Tố chỉ nhìn thấy một cái đầu đang ngoảnh đi, một mái tóc bồng và hơi nâu. Còn hắn, hắn bước vào thẫn thờ như đang bị thôi miên. Cô thấy hắn tiến tới giường bệnh với một sự ngỡ ngàng bần thần của một thằng con trai đang yêu được nhìn thấy … người yêu.
– Ai…?
Cậu bệnh nhân kia ngoảnh sang khi hắn đã chuẩn bị đặt tay lên bờ vai ấy. Tự nhiên hắn sững lại, rút tay đút túi quần và quay ngoắt lại.
– Anh Dương!
– Này hai anh chị kia!
Cả hắn và Tố đều dừng lại khi cậu bệnh nhân tỏ ra phật ý:
– Hai người tùy tiện xông vào phòng tôi rồi bảo ra là ra à? Có biết tôi là ai không?
– Không. Hắn nói không quay mặt lại. Cậu không phải người tôi cần tìm.
– Nếu anh chị cần chữ kí của tôi, thằng bé câng mặt lên, thì cứ đưa giấy đây, không phải giả đò giả bộ. Mấy cô y tá cũng thế! Chẳng hiểu cái bệnh viện khỉ gió này ra sao! Mai tôi sẽ xin về Hà Nội luôn.
– Về đi cho xong!
Dương chốt một câu rồi đập cửa ra ngoài. Tố cũng rối rít theo sau, mặc dù cô bắt đầu có cảm giác cậu bệnh nhân kia, coi bộ quen quen.
– Mẹ cũng nghe nói thế! Thằng ca sĩ ấy nổi tiếng phết đó! Nghe bảo nó lên Núi Cốc quay video thì bị ngã trật chân … Ôi dào! Giới nghệ sĩ ấy mà! Kệ đi con.
Tố vừa buôn với bà mẹ về cậu bệnh nhân phòng hai lẻ tám mà nó thấy quen, hóa ra là một cậu ca sĩ choai choai mới nổi, trong khi vẫn đưa mắt nhìn Dương, kẻ duy nhất im lặng suốt từ đầu bữa ăn giữa hai gia đình cho đến giờ. Mặt hắn lạnh tanh, uống hết ly rượu này rồi đến ly rượu khác, thậm chí cũng không buồn nhìn một ai.
– Nhà tôi chỉ có một thằng. Mẹ Dương che miệng cười. Khổ nỗi nó cứ tảng lờ chuyện gia đình. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Tôi chỉ mong nó hiểu mà không được. Nay lại có gia đình anh chị thì quý hóa quá.
– Chị cứ nói thế! Mẹ Tố cũng chuyển đề tài. Nhà tôi cũng chỉ có mụn con gái này. Cưng chiều nó từ nhỏ, nên nó cũng có nghe lời cha mẹ đâu. Gì chứ nếu mà hai đứa thành đôi thì phúc quá. Chỉ sợ gia đình anh chị chê con Tố nhà tôi…
– Sao lại chê! Cháu nó vừa đẹp vừa tài giỏi, lại được anh chị yêu quý chiều chuộng, thì còn gì bằng.
– Thôi con về!
Hắn kéo ghế đứng dậy, vẫn không quên nốc hết ly rượu đang để trên bàn.
– Kìa Dương! Con định làm mất mặt bố mẹ đấy à?
– Việc này bố mẹ sắp đặt. Bố mẹ đi mà làm. Con ăn uống xong rồi! Giờ con về!
– Con … Bố hắn như sắp tức điên lên được.
– Thôi anh! Nếu cháu nó mệt, để nó về cũng được. Bố của Tố can.
– Cháu không mệt. Dương quay lại đường hoàng nói. Mà là cháu chẳng ưng gì con gái của các bác! Xin các bác hiểu cho! Và đừng bắt ép cháu cho cuộc hôn nhân này nữa!
Chưa bao giờ trong đời Tố nhỏ nước mắt vì một thằng con trai, và lại chưa bao giờ khóc nhiều đến thế. Mẹ cô, cảm giác như mình bị xúc phạm, đã cố an ủi cô bằng đủ mọi cách, kể cả sẽ khiến kẻ ruồng bỏ con gái mình cả đời bất hạnh.
Bố mẹ Dương, thậm chí đã lần đầu tiên đánh hắn. Cho một sự sỉ nhục vào chính gia đình mình.
– Con còn định tơ tưởng tới thằng ấy đến bao giờ? Con có còn là con không hả! Con có còn là Kiến Dương của mẹ không?
– Không. Hắn cười, như còn hơi cồn trong người. Lý Kiến Dương của bố mẹ, đã không còn kể từ khi con phải về đây rồi. Con ngủ đây. Một ngày, quá dài rồi … Quá nhiều thất vọng … Một sự mơ tưởng hão huyền cho một điều kì diệu phi lý mà cả đời tôi cũng chẳng thể đạt được. Ai nói rằng cuộc đời tôi tốt đẹp?
Bố mẹ hắn chỉ còn nghe những tiếng bước chân trên cầu thang lót gỗ, những tiếng cười lạnh nhạt, và tiếng cốc chén vỡ loảng xoảng ở tầng trên. Họ chưa từng nghĩ đến việc, có một ngày, họ phải điên đầu vì người con trai tốt số của mình đến thế.