Không thuộc về một con đường - Chương 13
DN.13
Rain and tears all the same
But in the sun, you’ve got to play the game
When you cry in winter time
You can’t pretend, it’s nothing but the rain
…
Bài hát này hắn đã từng nghe từ bao giờ nhỉ. Hắn cũng chẳng biết tại sao hắn để nó làm nhạc chuông. Tự dưng, một ngày…
Nhiều cái tự dưng.
Dương dựng xe xuống, chào bâng quơ ông bảo vệ trước khi lấy vé và vòng lên cầu thang cho nhân viên bệnh viện. Chỗ này, hắn nhòm qua một cái khe đã từ lâu bị bịt kín, vẫn là chỗ y tá và hộ lý thay đồ. Một buổi là vác những gương mặt sắt đá sau tấm áo trắng với cái mũ vải dịu dàng, một buổi là khoe tươi khoe sắc sau những bộ váy ngắn váy dài, quần ngố quần âu để sẵn sàng nhảy lên xe người yêu và phóng về. Hắn vẫn thấy cảnh ấy, nhiều khi hắn còn tỏ ra ngán ngẩm khi đám y tá đó không dành những gương mặt rạng rỡ nhường vậy cho thời gian trên bệnh viện. Nhưng giờ thì khác. Hắn thấy làm việc mà cứ nhung nhớ tới một người, thì nụ cười tươi nhất cũng trở nên ngờ nghệch.
Tầng 3, nơi chứng kiến chuỗi ngày “tự dưng” của hắn. Những bệnh nhân hắn quen hoặc vừa mới quen, những y tá với đôi mắt tò mò phấn khích như đã sẵn sàng lén lút xem trộm hắn rồi cười phá lên, những bác sĩ nhìn hắn điềm nhiên khi biết chẳng mấy nữa hắn sẽ rời khỏi đây. Và một cánh cửa hắn vẫn xông vào hàng ngày, nắm tay hoặc đạp cửa, hoặc bất cứ hình thức mạnh mẽ tàn phá nào mà có thể khiến kẻ ở trong đó lập tức nhìn hắn với đôi mắt căm thù nhất có thể. Nhưng lúc này, nhìn cánh cửa như bao cánh cửa khác, mà lại khác tất cả bằng một sự nhận thức tâm linh, hắn chỉ khẽ sờ lên nó, trước khi mỉm cười u uất, và nhẹ nhàng mở ra.
Hắn và nó nhìn nhau.
Gì thế kia, mặt thằng bé ấy nóng bừng lên. Nhưng đôi mắt của nó vẫn nhìn hắn chăm chăm và lộ vẻ ngạc nhiên dữ dội như thể cảm xúc lúc này của hắn cũng đã lan truyền và lặp lại y nguyên trong đôi mắt ấy.
– Tôi… Hắn vụt ngoảnh mặt đi.
– Anh không thay đồ à?
– Không, hắn vẫn nhìn ra một chỗ, hôm nay tôi tới không phải để làm việc.
Thằng bé cười khúc khích, cái điệu cười thách thức mà hắn vẫn thường nghe, hoặc tự hắn nghĩ là thách thức, nhưng lúc này hắn chỉ thấy nó rất êm đềm và chỉ gợi lên trong hắn những rối trí không thể diễn tả bằng lời.
– Đừng cười nữa. Hắn nói khi gương mặt vẫn còn nóng đến độ sắp sửa nhỏ thành mồ hôi trôi khỏi da mặt hắn.
– Ơ hay. Anh cấm tôi cười à? Tôi chỉ thấy cái bộ dạng của anh thật quá đỗi kì lạ.
– Sao mà kì lạ? Hắn ngoảnh đôi mắt tỉnh bơ quẫy đạp hàng ngày vào nó.
– Thì đấy. Anh đã soi gương chưa? Trông anh kì cục lắm.
Hắn lắc đầu, trước khi dúi mặt vào cái gương nhỏ trên bàn. Chậc, thành quả của một đêm thức trắng, làm mặt mũi hắn trông cũng nhợt nhạt như gương mặt của kẻ đang chằm chằm nhìn hắn với một nụ cười rất đỗi khó chịu.
– Này! Hắn quay ra, gắt gỏng. Tôi có làm sao kệ tôi. Lo cho cái thân cậu trước đi kìa! Mất ngủ một đêm có quái gì mà lạ thế!
– Thôi xin! Gắt lên như phải bả. Bao giờ thì anh về Thái Nguyên?
– Ít hôm nữa. Mà không, chiều nay.
– Vội thế?
– Tôi đi cùng hai ông bà ấy. Mấy hôm rồi tôi lại về lấy đồ. Sau là về hẳn.
– Buồn nhỉ. Nó nhướn mày rồi liếc sang nhìn hắn.
Tự dưng, cái nhìn ấy khiến hắn dịu xuống. Hắn ngồi phịch, rồi thở ra nghe não nùng:
– Ừ buồn.
Và thế là buồn. Căn phòng mới trở lại hơi thở hàng ngày của nó được chút ít, giờ lại lắng xuống như cà phê trong một tách Trầm.
– Anh về thật?
– Ừ về thật.
– Sau này …
– Làm sao?
– Không có gì.
Hắn quay đầu lại, một biểu hiện bình thường trong ngôn ngữ giao tiếp, để nhìn được vào mặt đối phương. Bình thường, nhưng hắn lại đực cả ra khi nhìn thấy gương mặt trầm buồn của thằng bé. Mái tóc đã dài, phủ xuống trán. Đôi mắt nhắm hờ, lặng lẽ nhìn xuống phía dưới.
– Này, ngẩng lên nhìn anh. Hắn nói.
– Sao?
Vẫn đôi mắt ấy, đôi mắt mà hắn nghĩ là điểm sáng duy nhất còn lại trên gương mặt nó, và lại là một đôi mắt đẹp, nhìn hắn dò hỏi và ngây thơ. Hay là sự ngây thơ là vốn dĩ của đôi mắt ấy? Hắn nghĩ thế. Một bầu trời về chữ ngây thơ chiếm lấy tâm tư hắn. Thành ra, cả khi thằng bé đã vẫy tay mấy lần trước mặt hắn, hắn vẫn đần độn như một ông ngố lên cơn.
– Này. Sao thế? Này!
– Quên! Hắn vụt lắc đầu rồi chớp mắt. Chú mày bảo tặng anh cái gì cơ mà.
– Lại đổi ngôi nhanh thế, thằng bé bĩu môi. Quà này chưa tặng bây giờ được. Để lát nữa.
– Hồi hộp chưa?
– Chả hồi hộp.
Nó lại cúi đầu, nhưng là để kéo lại cái chăn đã bị lệch mấy phân do trọng lượng của một anh bác sĩ đè xuống. Và giờ thì, khi hắn cứ dính mắt vào những điểm nhìn cố định ấy, hắn mới ngớ ra rằng hắn đang bị hấp dẫn bởi một thứ phù du như thể con ruồi vo ve sa vào mùi hương của loài hoa nắp ấm.
– Cậu rất giống mẹ.
– Ồ ai cũng bảo thế. Hồi bé tôi giống mẹ tôi như khuôn. Lớn lên thì tôi gầy, thành ra cũng không còn giống nữa.
– Vài điểm quan trọng thì vẫn giống.
– Mắt à? Mũi à? Cũng chỉ thế thôi. Nó cười.
– Ngày trước, ý tôi là trước khi bị tai nạn ấy, thì cậu thế nào?
Thằng bé nghiêng đầu suy nghĩ, rồi bình thản:
– Hình như cũng thế. Tôi chẳng nhớ rõ. Nhưng tôi cũng thường bỏ nhà lang bạt. Nên chẳng béo hơn bây giờ đâu.
– Tại sao?
– Rắc rối gia đình. Tôi ghét bố tôi lắm. Người nhà tôi cũng ghét tôi. Về nhà tôi thấy bó buộc quá, ghẻ lạnh quá, nên tôi cứ bỏ đi cho xong.
– Chắc phải có lý do gì chứ? Bố con mà…
Hắn thấy nó im lặng, ngoảnh ra nhìn bầu trời bên ngoài khung cửa sổ, thở dài, rồi lại im lặng.
– Mẹ anh bảo là chú từng … mẹ chú.
– Cũng là có lỗi của tôi. Nó nói bâng quơ. Thì kệ họ nghĩ. Trước khi đi mẹ tôi vẫn yêu quý tôi, thế với tôi là đủ. Cho dù, nhiều khi, tôi cũng cảm thấy lỗi lầm ngày ấy, tôi có chết đi cũng không trả được.
– Thôi kệ đi.
– Thì vẫn kệ.
– Anh cũng không hiểu sao bố mẹ anh lại ghét chú như thế.
– Như bố tôi ghét tôi mà thôi. Ghét đến mức không muốn nhìn thấy mặt. Mà anh quan tâm nữa làm gì?
– Quan tâm chứ. Nếu như cậu không phải con trai của cô ấy, thì chẳng phải giờ bố mẹ tôi cũng thây kệ sao.
– Tôi chỉ hận là con của ông bố tôi, chứ chưa từng nghĩ rằng nếu tôi là con một người mẹ khác, tôi sẽ khác.
– Cũng thật kì quặc. Trước đây anh hỏi gì về gia đình chú mày cũng nín thinh. Thế mà giờ thì thả phanh thế.
– Anh cũng chẳng còn cơ hội mà nghe nữa đâu.
Hắn ngồi thừ.
– Đừng nói đến chuyện đó nữa.
– Được rồi. Nó nói. Thế giờ nói chuyện gì?
– Chú có nghĩ là, hắn ngập ngừng, là … anh … không?
– Không.
– Tại sao?
– Anh có yêu tôi không? Tôi hỏi thật sự thế. Hay chỉ là một thứ tình cảm rất gần với thương hại?
– Anh chưa từng nghĩ thế với chú.
– Vậy tại sao anh nghĩ anh yêu tôi?
– Anh không biết.
– Thật nhảm.
Căn phòng lại im lặng.
– Nếu…chú phải xa một ai đó. Mà chú thấy nhớ đến cồn cào ruột gan. Chú thấy nếu mình không gặp được người đó một ngày thôi, thì chú thấy mọi thứ xung quanh nhạt nhẽo đến vô vị. Chú trằn trọc cả đêm chỉ vì ngày mai là ngày cuối cùng được gặp người đó. Chú … có thấy nó là yêu không?
Nó nuốt nước bọt cái ực, rồi nhìn đôi mắt đăm chiêu đang nhìn xuống bàn tay của hắn, và ngúc ngắc cái đầu.
– Anh cũng không tin. Anh biết chú cũng không tin. Trước giờ anh không bao giờ mềm yếu như thế. Nhưng riêng vướng tới chú, là anh thấy không thể giải quyết được chỉ bằng lý trí.
– Tôi cứ hình dung một người như anh, mà lại rụt rụt rè rè, là tôi cứ thấy thế nào…
– Tôi thừa sức cho mười thằng như cậu nằm ra sàn. Hắn như tự ái.
– Thôi tôi hiểu. Thằng bé cười nói. Chuyện tình cảm có ai nói ra được đường hoàng tử tế đâu. Nhưng mà, anh đã từng như vậy bao giờ trước đây chưa? Yêu một ai đó ý?
– Chưa. Hắn lắc đầu. Hồi học đại học, thỉnh thoảng cũng có mấy cô tới muốn làm quen với tôi. Được mấy hôm, họ bảo tôi như mọi thằng sinh viên trường Y tỉnh bơ man rợ khác, mà tôi cũng thấy họ như mọi đứa con gái tôi gặp trên đường mỗi ngày. Rồi chia tay. Chỉ thế.
– Tôi thì… từng yêu rồi.
– Trai hay gái?
– Gái. Nó cười.
– Tôi cũng đoán là cậu có không ít người theo đuổi.
– Chẳng nhiều thế. Hai người tôi yêu thật lòng, thì một người chết, một người từ bỏ tôi. Những người khác, tôi không thấy hợp, thì tôi chia tay.
– Còn cái cô vẫn hay đến thăm cậu?
– Nguyệt à? Cô ấy với tôi ngồi cạnh nhau ở trường. Từ năm nhất tới giờ.
– Cậu rất thân với cô ấy à?
– Bạn bè thôi. Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ yêu cô ấy. Từ lâu, tôi chán cảnh yêu đương. Yêu chỉ khổ.
– Nhưng, yêu có phải mình muốn là bỏ được đâu?
Hắn với nó nhìn nhau. Một trường tương tư lại tái diễn với những im lặng và thâm trầm trong đáy mắt.
– Cho đến hôm qua, tôi mới biết là tôi yêu cậu thật. Hắn quay mặt đi. Nghĩ đến lúc không được gặp cậu nữa, là tôi cứ thấy…
– Anh khóc à?
– Đâu phải.
– Con trai mà đỏ hoe mắt, thì đã là khóc lóc thảm thiết rồi đấy.
– Nhưng mà cậu thì đâu có thế? Cậu vẫn tỉnh như không. Rõ là cậu vẫn chỉ coi tôi là một thằng bác sĩ hay bắt nạt cậu. Tôi chẳng biết làm gì hơn.
– Này. Hắn nghe thấy giọng nhỏ nhẹ vang lên. Quay sang đây. Tôi bảo.
– Làm gì?
Dương vừa mới ngoảnh mặt lại thì gương mặt thằng bé đã ghé sát mặt hắn. Và một âm thanh nhè nhẹ đầy phù du, như tiếng ruồi vo ve sập bẫy bông hoa nắp ấm. Chỉ một lúc, âm thanh ấy kết thúc, bằng một đụng chạm da thịt khiến hắn giật sững mình và run rẩy suốt đến tận gót chân. Thằng bé ngước lên nhìn hắn, bằng đôi mắt ám ảnh của nó, mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ hắn quên được, đôi mắt trong ướt, cũng đã đỏ hoe. Hắn vuốt lên gáy của nó, cái cổ cao kiêu hãnh thừa hưởng của người mẹ, để gương mặt nó ngả lên cánh tay hắn, và ngã dần xuống giường.
Cánh cửa bên ngoài đã đóng sập, với những tiếng bước chân khe khẽ vang lên cùng tiếng cười thỏa mãn.
There’s nothing left to try
Though it’s gonna hurt us both
There’s no other way than to say
Goodbye …