Không thuộc về một con đường - Chương 11
DN.11
Bố mẹ bác sĩ Dương đã phải hò hét điên cuồng lên với thằng con quý tử của họ là rằng họ không sinh ra đứa con nào con hơn là đẻ ra một thằng khỏe mạnh từ đầu đến … gần chân và chân mà lại để trái tim bâng quơ giễu cợt một thằng cha khác. Có cái nhục nào bằng cái nhục nào! Mà các bố các mẹ có chịu hiểu cho thời thế đảo điên giới tính này đâu! Cái nền xã hội chủ nghĩa này sống vì cái gì nếu các cặp yêu đương lành mạnh chết đi được như thế lại không đến được với nhau chỉ vì dăm ba cái quan niệm nhổ toẹt xuống đất như bã trầu nhai xong là hết.
Đám y tá đã thay đống bã trầu ấy bằng nước bọt cho nó hợp thời thế và lại không quá mất vệ sinh khi được tường thuật truyền tai nhau về cuộc tranh cãi tay ba như đổ lửa giữa bác sĩ Dương, bố mẹ bác sĩ Dương và “người yêu” bác sĩ Dương. Người thì “Ôi thôi! Cú shock tinh thần đối với các ông bà già chỉ có duy nhất một thằng con làm mụn tự hào!”, người lại “Thử thách càng nhiều tình yêu càng bền chặt!”, người thương xót “Nhỡ đâu bọn nó không đến được với nhau?”, người than thở “Khổ thân cho một mối tình ngang trái lận đận!”.
Cơ mà lận đận cái gì? Lận đận chỗ nào? Cả hai ông tướng kia có ông tướng nào chịu nhận cái rầm là tao yêu thằng này, thằng này yêu tao đâu! Chỉ cần họ cứ dửng dưng như trời sinh ra cái tính họ với nhau thì ai có nói gì! Nhưng bố mẹ Dương vừa đi khỏi thì hai cậu chàng đã đỏ mặt e thẹn, sượng sùng nhìn nhau với những ánh mắt lâm li mà nhất thời một cái bút đang dính chút tạp chất không thể thăng hoa được chẳng cách nào miêu tả cho thấu. Dương ngồi lại lên trên giường, buông một tiếng thở dài não ruột, ngoảnh mặt ra nhìn thằng bé, rồi lại ngoảnh mặt đi và nói những câu bùng nổ khí thế khi mà mắt vẫn lấm lét đưa đi đưa lại nhìn thái độ của nó:
– Cậu khóc cái nỗi gì! Ông bà ấy làm được cái gì đâu? Cùng lắm là đến nhà cậu lôi thôi với ông chú bà thím cậu. Mà vốn họ coi chuyện của cậu là cái nước vệ sinh bồn cầu giật nước cái trôi toẹt đi cơ mà!
– Ai nói chuyện tục tĩu như ông!
– Tục cái gì mà tục! Thằng nào tục! Chó chê mèo lắm lông! Chả ra cái nợ gì cả!
– Cái máu nóng nó hiện lên mặt kia kìa.
– Là tôi nóng với bố mẹ tôi ấy. Ai đã nói là tôi có gì với cậu đâu.
– Ờ hiểu nhầm chết cha nhà nó đi! Vì cái hiểu nhầm ngu xuẩn ấy mà tôi tự đâu ăn nhục với mấy ông bà già! Giờ tốt ấy à, là ông đi mà kiếm một con bồ cặp cho nó yên chuyện với hai ông bà!
– Thằng điên!
– Gì?
Dương cáu kỉnh đứng bật dậy, tay đút túi quần, vùng vằng đi ra như ôm hẳn một cục tực trong lòng. Hắn vừa đi lại vừa lẩm bẩm một câu mà nếu hắn buột ra trước miệng bố mẹ hắn, hẳn mọi chuyện sẽ còn trầm trọng hơn cả thế “Cái thằng điên thế không biết! Muốn cặp thì thiếu cái quái gì! Nhưng mà có muốn đâu cơ chứ!”.
Và thế thì lận đận là phải!
Nguyên thì sau một hồi nén lại cảm giác của một người vừa bị xỉ nhục cay đắng, tròn mắt trước thái độ khó hiểu của Dương, thì tự nhiên thấy có cái gì quái lạ nó trôi vào mình, như thể chẳng phải là sự cáu cáu, bực bực vì bị trêu chọc hàng ngày, mà đâm ra nhức nhối dễ sợ về cảm giác thực tế rằng, rốt cuộc, cái chuyện nó tưởng là giải trí bệnh viện đó, biết đâu lại là thật. À há! Nó bồn chồn nhìn lên trần tường, chớp mắt vài cái, nuốt ực nước mắt và chợt lắc đầu quầy quậy :”Ôi hèn gì! Nhưng mà có phải thế đâu! Có thế chút nào đâu! Có … gì thằng Dương ti tiện đó chút nào đâu!”
– Vâng! Anh ngố! Và thế thì lận đận là phải!
Nó nhíu mày nhìn chị y tá vừa xềnh xệch lôi cái xe đẩy thuốc vào, mắt hiện lên rõ hai cái dấu hỏi chấm to đùng. Bà chị này, Chi, cũng chẳng ngần ngừ mà xối vào mặt nó:
– Đã đến thế còn phải tự vấn xem là có chuyện gì không à? Thằng Dương nó mười mươi lên mặt thế rồi mà anh còn ngơ ngớ ra như phải gió thế à?
– Mà tôi có gì với hắn…cho cam!
– Thật không? Chi hỏi dồn.
– Thật!
– Thật?
– … Để từ từ nghĩ…Oái đau!
Nó ôm đầu sau khi bị Chi táng nguyên cái sổ bệnh vào đầu, nhăn cả mặt lên và bịu xịu cụp mắt xuống.
– Để chị bảo cho mày biết! Đời này, thế hệ bọn mày ấy, chẳng sợ cái quái gì hết! Các thể loại ông bà già là cái quái gì! Cùng lắm bọn mày trốn lên Tây Nguyên, thằng Dương nó làm bác sĩ trạm y tế bản, mày hàng ngày ngồi nhà sàn đếm hạt mưa rơi, tối về hai thằng hú hí hú hí thì cũng chả quá hay à! Vớ được thằng như thằng Dương, sợ cái quái gì đói? Giờ sống đủ tiêu thôi, quan trọng là tình cảm nó hài hòa phong phú. Vợ chồng hòa hợp rồi thì …
– Chị thôi nói cái chuyện tế nhị rùng rợn này đi có được không!
– Rùng rợn cái nỗi gì! Vấn đề ở mày ấy, chứ không phải ở ông bà già nhà thằng Dương!
– Chị già rồi mà nghĩ cứ giản đơn như trẻ con 9x! Một ông như ông Dương có đánh chết cũng không bỏ ông bà già ở nhà mà đi hú hí với tôi được đâu mà chị cứ vẽ chuyện! Nó là con một, gớm, lấy đâu ra gan mà bỏ đi? Cái giống nhà nó nằm trong nó mà nó lại chịu đi nướng xác với tôi ấy à!
– Mày đừng nghĩ cái gan thằng Dương nó nhỏ thế. Nó dám yêu mày, thì là nó đã dám quên bố mẹ nó đi rồi!
– Chẳng!
– Cứ đợi đấy rồi xem! Giờ chỉ cần mày nói đáp trả nó một câu, xem nó có dám liều rủ mày đi trốn không?
Nó lắc lắc đầu, chợt thở dài:”Đời chẳng dễ thế! Bà thím của tôi ạ!”
Dương bấm tay suy nghĩ trong phòng riêng. Hắn đang nhủ nghĩ tới những chuyện khác vượt ngoài cái biên giới tình yêu nhỏ hẹp xung quanh hai cái câu mà hắn muốn được nói và nghe từ lâu :
– Tôi yêu cậu, Nguyên ạ!
– Tôi cũng yêu anh, Dương ạ!
Ừ ấy tuy là cái đoạn đối thoại chưa thành hiện thực nhưng Dương đã phải đâm đầu mà nghĩ xem liệu hắn có thực thi được hay không. Tức là độ khả dĩ của nó, cái độ mà cả hắn và nó có thể mạnh mồm mà nói ra. Tự đâu ra nảy nòi ra chuyện ông bố bà mẹ hắn! Đời đang vui vẻ thế! Hắn ngửa đầu ra trên ghế. Nhưng mà tránh sao được? Không trước thì sau. Chả chóng thì chày.
Nhớ lại câu nói điên rồ của nó ban nãy, hắn còn đâm mệt mỏi hơn. Hắn thấy đúng là mình đang đâm vào một ngõ sâu tối tăm chẳng thấy đường ra đâu của một mối tình đơn phương không cách gì tác thành. Mà hay là hắn sai thật? Hay là của nợ ông trời vứt vào cuộc đời hắn. Làm gian nan hắn, như để trả thù những câu thách đời trước kia của hắn? Hắn chỉ có duy một điều níu kéo, mà hắn có tình càm với nó thật. Nhưng còn lại? Nó vẫn chỉ coi hắn là một ông bác sĩ ưa làm phiền nó, nó còn bực mình hơn nữa sau chuyện này, sau khi vì chính hắn mà một đứa nhiều tổn thương như nó tiếp tục gánh một cơn giận nặng nề. Nó sẽ giận hắn thêm. Lại còn bố mẹ hắn, gia đình hắn. Ừ hắn quên mất. Là hắn là con một, là thằng con duy nhất của gia đình hắn, là hy vọng duy nhất. Nếu hắn trót yêu một con không ra gì, có thể bố mẹ hắn còn chấp nhận khi được nhìn thấy người cháu. Còn với nó, mọi thứ không có cửa ra, không có bất cứ một sự tiến tới nào sau tình yêu. Đó là một thứ đường cụt đầy bế tắc. Không thể! Không thể vượt qua được! Ranh giới tình yêu có thể bị xâm phạm. Nhưng những ranh giới khác, khi chỉ tình yêu thì không làm nên được điều kì diệu thay đổi cả thế giới, hắn không vượt qua được.
– Đằng nào nó cũng có gì với mình đâu, hắn lẩm bẩm, mình chẳng làm nên được gì nếu chỉ có mỗi một thứ tình cảm hời hợt này. Thôi thì thà không để bố mẹ làm phiền gì đến nó nữa còn hơn. Ít ra, thế là mình cũng đã cho nó một vài thứ gọi là quà.
Hắn nhấc điện thoại.
– Bố ạ. Con xin lỗi chuyện ban nãy. Con thành thực rằng đó chỉ là một trò trêu đùa thôi. Trước nay, con vẫn bù đầu với công việc, không quan tâm gì tới những chuyện khác. Nếu bố mẹ muốn … Con sẽ lấy vợ trong năm nay. Con muốn bố mẹ đi xem mắt trước cho con. Bố mẹ ưng ai, con sẽ xem … Vâng. Con xin lỗi … Vâng … Con sẽ cố.
Dương cúp điện thoại rồi nằm gục xuống bàn. Cánh tay hắn trôi trên mặt bàn, rũ xuống như không còn sức sống gì. Hắn run rẩy như vừa gặp phải thêm một cơn phong ba gì nữa từ cuộc nói chuyện với bố mẹ hắn. Và hắn khóc.
– Hôm nay anh nhàn rỗi thế?
– Tôi xin nghỉ buổi chiều.
Hắn không buồn ngoái lại nhìn Vân, vẫn nằm mặt trên hai cánh tay khoanh trên bàn, nhìn về một thứ không khí xa xôi hiu quạnh hơn nhiều những đoàn xe đỗ rồi đi ngoài ngã tư chật chội đối diện quán cà phê.
– Tôi nghe nói anh đang xin chuyển bệnh viện.
– Ừ.
– Vì cái cậu bệnh nhân đó à?
– Không. Tôi chỉ muốn về làm gần bố mẹ tôi.
– Tôi không nghĩ anh hóa ra lại nhu nhược đến nỗi nhất nhất nghe lời bố mẹ như thế.
– Cũng không chỉ là vì bố mẹ tôi.
Vân chép miệng một cái, trước khi than thở về món sinh tố cà chua vẫn chưa đỏ như ý muốn và thành ra việc uống sinh tố không khiến cô có cảm giác tuyệt vời như uống máu người ta.
– Cô chỉ toàn nói chuyện kinh dị.
– Anh nói thế mà vẫn còn ườn trên bàn thế được à? Ngẩng dậy! Dậy! Không tôi đổ cả cái ly nước vào mặt anh cho giống một vụ tự tử vì người yêu bây giờ!
– Tôi chẳng có hứng đùa giỡn.
– Này thì đùa giỡn!
– Cô phát rồ rồi à!
Dương bật phắt dậy, la toáng cả lên khi nhận ra thứ sinh tố đỏ ngầu đã trôi suốt từ đầu hắn xuống nhoe nhoét cả mặt hắn.
– Cái cô…
– Gì nào! Vân cười te tởn. Này! Anh là một bác sĩ, bao giờ anh cũng phải nhớ rằng có người đang đổ máu khi anh ngồi một chỗ như này chứ! Nhưng cái thờ ơ với mạng sống người dưng vẫn chưa nhục bằng cái thờ ơ với tình yêu của mình đâu đấy! Anh nghĩ tôi hy sinh thằng nhóc đó cho anh vì cái gì! Vì cái tình yêu thánh thiện của anh đấy! Chứ không phải một thứ thèm muốn cảm giác như tôi! Anh bỏ đi đâu cũng được, Vân đổi giọng gay gắt, miễn là không bỏ luôn cái tình yêu của anh ở lại đây!
– Cô đừng có suy nghĩ trẻ con như thế! Cô hãy nhớ tôi là con một! Gia đình tôi trông mong vào tôi! Phải tôi yêu thằng bé ấy! Nhưng tình yêu tuyệt vọng đó chẳng bằng không có còn hơn!
– Thật chứ!
Vân mở điện thoại, bật chuông ngoài lên to tướng một đoạn ghi âm rè rè như đã qua tay nhiều máy:
“Mày lằng nhằng mệt quá nhỉ! Thế nói một câu cho chắc mắm chắc muối. Mày với thằng Dương có thật là không có gì không?
Tôi … chẳng có gì cả.
Thật không?
Tôi … một chút. Một chút thôi. Bé chừng này.
Yêu đương mà so sánh thế à?
Chứ bộ làm sao? Làm sao mà tôi nói hết được tôi yêu anh ta thế nào!
Ối á ! Đã xong !!”
Đoạn hội thoại mà giọng the thé của bà Chi gần như át hết cả tiếng của thằng bé đã khiến hắn chết sững khi những giọt sinh tố cà chua vẫn chảy xuống cằm đều đặn và phục vụ thì hớt hải hỏi thăm và lau dọn.
– Sao hả anh Dương? Vân nói với giọng khấp khởi như đã sẵn sàng gọi điện cho cánh y tá sốt ruột ở bệnh viện.
Nhưng hắn lại bật cười, cười khằng khặc, cúi mặt và âm thầm để những giọt nước đỏ áu trôi dọc bờ má:
– Thôi! Cô Vân! Muộn rồi! Không có ý nghĩa gì nữa rồi!