Khơi Nguồn Nhục Dục - Truyện Gay Hay - Chương 7
Chương 7: Đề nghị
Hôm nay Thắng lên công ty thật sớm vì ngủ không được, trong người cứ rạo rực, đến nỗi cả đêm liên tục tỉnh giấc khiến cho đôi mắt thâm quần, tinh thần cũng hơi uể oải. Cầm sấp tài liệu rảo bước mà không may vấp phải thứ gì đó khiến cậu đổ nhào về trước, cứ tưởng lần này làm trò cười thì đúng lúc một vòng tay hữu lực kéo lại kèm theo chất giọng trầm ấm.
– Đi đứng cẩn thận, tối thiếu ngủ ha gì mà đờ đẫn vậy.
– Dạ… tối em chơi game khuya, cảm ơn giám đốc.
Thắng quay qua thì thấy ánh mắt Trung nhìn mình hơi lạ, nhíu mày như suy nghĩ gì đó rồi đi mất, khó hiểu nhưng cậu cũng nhanh chóng trở lại chỗ làm việc, bật hết công suất để nhanh chóng hoàn thành, chiều về sớm.
Thông thường buổi trưa mọi người sẽ cùng nhau đi ăn nhưng hôm nay Thắng được một đồng nghiệp báo là phải tới phòng giám đốc có việc, bọn họ còn đùa cậu sắp được chọn làm trợ lý vì vị trí đó trống cũng đã lâu, cậu cũng chẳng rõ ràng nên chỉ có thể ngồi chốc lát, đợi mọi người rời đi hết mới tiến đến phòng của Trung, gõ cửa.
Rất nhanh Thắng được giám đốc mời vào, anh ta còn thuận tiện khóa trái cửa, có lẽ là thói quen hoặc có chuyện quan trọng cần bàn bạc, cậu cũng không nghĩ nhiều mà theo lời ngồi xuống chiếc ghế đặt sẵn trước bàn anh ta. Hôm nay giám đốc Trung ăn vận khá lịch lãm với bộ suit kết hợp tông màu xanh đen, mái tóc chăm sóc tỉ mỉ vuốt ngược ra sau kết hợp với gương mặt nam tính, góc cạnh cùng chiếc kính cận tạo nên tổng thể hết sức lôi cuốn.
Ngồi đợi chừng năm phút vẫn thấy giám đốc bình tĩnh lật hồ sơ xem xét trong yên lặng khiến Thắng cảm thấy bồn chồn hồi hộp, cho tới khi không nhịn được nữa, hỏi:
– Anh kêu em có gì không giám đốc.
Lúc này Trung mới ngẩng đầu lên nhìn Thắng, theo thói quen đẩy nhẹ gọng kính trông cực kì mê người, ánh mắt của anh khá chăm chú như muốn nhìn thấu những gì sâu nhất mà cậu đang dấu giếm.
– À, hôm qua chạy bộ nhiều thấy hơi mỏi chân, gọi cậu vào giúp tôi xoa bóp một tí.
– Dạ… dạ là sao anh?
Thắng ấp úng khó hiểu trước một yêu cầu mà lí ra nó không thể xuất hiện, bất quá hành động của Trung rất nhanh chứng thực điều đó khi anh đặt hẳn hai chân lên bàn làm việc, ngay ngắn nằm phía trước mặt cậu.
– Là vậy đó, giúp tôi xoa bóp một tí, không phiền cậu chứ?
– Dạ dạ không phiền.
Thắng vốn dĩ thuộc kiểu người không biết từ chối, đặc biệt ánh nhìn và giọng điệu của Trung nghiêm nghị tới nỗi cậu không dám có ý nghĩ sẽ cãi lời. Lúc này cậu dời ánh lên đôi chân của Trung đang xếp chéo trước mặt mình, nó săn chắc hữu lực do luyện tập lẫn chạy bộ thường xuyên, mà không riêng gì chân mà cả cơ thể của Trung đều lộ rõ sự siêng năng rèn luyện, cơ cắp tuy không vạm vỡ như dân chuyên nghiệp nhưng là vừa vặn trong bộ suit khiến nó trở nên hoàn mỹ, không dư thừa, không đồ sộ.
– Hửmm? Cởi giày ra, nghĩ gì mà lề mề vậy?
Trung nhíu mày trầm giọng rồi lại chăm chú vào bộ hồ sơ trên tay, Thắng thở phào một hơi nhẹ nhõm khi không phải chịu thứ ánh mắt như con quái vật rình mồi kia khóa lại nữa. Lúc này cậu mới nhìn rõ thứ mình cần phải chăm sóc, đó là một đôi oxford đen đơn giản kết hợp với sheer sọc trùng màu trông trực kì hấp dẫn.
Trước đây Thắng cứ nghĩ những dạng vớ mỏng thấy da thịt thế này nữ mang mới phù hợp nhưng sau nhiều lần tiếp xúc cậu mới thật rõ ràng chỉ cần người mang đủ khí chất và dùng đúng với trang phục sẽ cho ra một tổng thể phi thường xuất sắc, vừa lịch lãm vừa gợi cảm, hệt như lúc này vậy.
Chiếc giày đầu tiên được Thắng cố gắng nhẹ nhất có thể cởi ra, nào có ngờ đón chào cậu lại là một loạt thứ hương vị không hề dễ chịu, nhìn cái cách chăm chú vẻ ngoài của Trung cậu mới không ngờ sẽ đi một đôi giày toát ra hương vị nặng nề cỡ này. Nó sộc vào mũi rồi xâm chiếm cả cơ thể, mạnh mẽ không khác gì chủ nhân của nó khiến hạ bộ Thắng lập tức biểu tình, cậu không dám tham lam hít thở mà chỉ nhè nhẹ, song khuôn ngực cứ liên tục phập phồng khó che dấu được.
– Sao vậy, giày tôi hôi lắm à?
– Dạ.. dạ không, bình thường à anh.
Trung cười nhẹ đầy ẩn ý.
– Thật sao? Vậy mà có nhiều người bảo chân tôi quá thúi, không ngửi nổi.
– Dạ cũng không có gì, đi giày nhiều thì của ai cũng thoang thoảng à anh.
– Vậy thì tốt, giúp tôi xoa bóp chân tí là được, mỏi quá.
Thắng mỗi lần vượt qua được những câu hỏi của Trung đều cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, khỏi phải nói trong tâm thức cậu sợ hãi người đàn ông này tới cỡ nào. Hai chiếc giày được cởi ra và đặt nhẹ xuống đất để lộ đôi chân hữu lực sau lớp vải mỏng, bất kể là hàng lông rậm rạp nơi bắp chân hay mũi vớ xanh, lòng bàn chân to rộng đều mang đầy kích thích cùng gợi dục. Bài tay Thắng run nhẹ khi đặt lên chúng, sự ma sát qua tay cũng đủ khiến cậu rỉ nước nhờn bên trong hai lớp quần.
– Gì ngồi xa vậy, mỏi tay, xít lại.
Trung nói nhưng vẫn tập trung vào văn kiện trong tay, điều này làm cho Thắng như mở cờ trong bụng, nãy giờ cậu thật muốn tiến sát để hít thử mùi vị của đôi vớ trước mắt ngon lành cỡ nào nhưng không dám, lúc này được cho phép thì khỏi phải nói, mặt cậu mỗi lúc một gần hơn cho tới khi nhìn sơ cứ tưởng là cậu đang úp mặt vào lòng bàn chân của Trung vậy.
Cũng khó trách Thắng được bởi thứ mùi phát ra từ vớ Trung quá sức mời gọi, nó không nặng như đôi giày bởi khá mỏng nhưng sự thoang thoảng cũng có sức sát thương riêng của nó, hoặc chăng đúng hơn chỉ cần thích liền đủ lý do khiến chúng ta say lòng.
Thắng vừa xoa nắn chân Trung vừa lén lúc dùng tay ấn nhẹ vào hạ bộ chính mình để xoa dịu cơn nứng, cặc cậu đã hơn ba ngày chưa nhả đạn nên tình trạng hiện tại đã hết sức bức thiết, nếu như có thể sục chắc chắn bắn khí ngay tức thì… chỉ là điều đó không thể thực hiện.
– Sao hả, muốn liếm không?
Một câu thoại đột nhiên vang lên khiến Thắng chết trân tại chỗ, ngẩng đầu liền thấy Trung đang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt như đang thách thức cậu từ chối.
– Dạ.. dạ là sao anh?
– Tôi là boss, cậu đeo khóa cu chắc là dog nhỉ? Có chủ chưa?
Nghe tới đây Thắng điếng hết cả người, tim đập như trống trận không dám hó he lời nào cả.
– Giật mình cái gì, hồi sáng tôi chạm vào thấy cứng cứng là nghi rồi, thêm vào nãy giờ hửi mùi chân tôi mà đỏ mặt thì rõ ràng quá, có thằng đàn ông nào hửi mùi giày vớ thúi mà đờ đẫn không? Chỉ có chó mới vậy thôi, trả lời, ai khóa cặc cậu?
Thắng run rẩy không dám ngẩng đầu lên mà lí nhí.
– Không có, tại em thích khóa nên mới tập thử thôi chứ.. chứ không có ai khóa hết.
Nghe tới đây Trung gật gù tỏ vè rất hài lòng, nói tiếp.
– Vậy làm chó cho tôi đi, tôi thích một con chó dâm dục như cậu.
– Dạ.. dạ.. chắc không được, em em chưa sẵn sàng.
Trung cũng không ngượng ép chỉ cười nhẹ nhún vai.
– Cậu cứ việc suy nghĩ, tôi chưa từng ép ai phải phục tùng mình. Sao, nhìn có muốn liếm không, Thắng!
Lần gọi tên này đầy sự thống trị khiến phòng tuyến tâm lý của Thắng lung lay sắp đổ, bất quá cậu thực sự không thể quyết định theo ý mình vì trước đó đã lỡ đưa nó vào tay kẻ khác, có hối hận cũng muộn.
– Dạ muốn.. rất hấp dẫn.
– Ha ha ha… không sợ hôi?
– Không… không anh, mùi rất kích thích.
– Ừm, về suy nghĩ đi, chừng nào trở thành chó của tôi sẽ được liếm nó, thậm chí còn nhiều cái khiến cậu sung sướng hơn nhiều. Được rồi, tranh thủ đi ăn đi, cho phép cậu vào làm trễ,
Thắng bất ngờ trước sự dứt khoát, song cậu cũng hiểu tác phong bình thường của Trung nên rất nhanh hiểu được những gì anh mong muốn, bất quá cậu hiện tại không thể làm chủ được nữa, thậm chí cả Phong mấy hôm nay cũng bị cậu bỏ bê nữa là.
Tan tầm, Thắng sớm nhận được tin nhắn từ ông Dũng liền tức tốc chạy tới, con cu bị khóa không thể chịu đựng nổi nữa, thử hỏi một người vốn quen với tình dục như thường nhật mà phải trải qua ba ngày trong cơn nứng thì kinh hoàng tới cỡ nào, không chuyện gì cậu có thể tập trung, cả ngày chỉ nghĩ đến việc đụ, chịch, à không đó là lúc trước, hiện tại mỗi lần nứng lên trong đầu chỉ toàn những hình ảnh dâm dục quỳ dưới chân đàn ông hầu hạ, bị bọn họ giẫm đạp bắt liếm giày, hửi vớ thối, đó mới là thứ cậu khao khát.
Đến nơi Thắng thấy đây là một khách sạn, theo tin nhắn cậu nhanh chân tiến đến vị trí phòng cần tìm, gõ cửa và người chào đón cậu bên trong dĩ nhiên là ông Dũng. Thắng vốn định đưa tay ôm lấy thì bất ngờ bị chặn lại, cánh tay chắc khỏe đầy cơ bắp nhấn đầu cậu xuống cùng với âm giọng mạnh mẽ vang lên.
– Quỳ xuống đĩ chó.
Thắng run rẩy đầy sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng này của ông Dũng, nó còn gay gắt hơn hôm nọ tại công viên bỏ hoang, cái ánh mắt nhìn cậu chứa đựng thật nhiều khinh miệt, cứ như là nhìn một con chó thật vậy.
– Sao hả, nứng cặc không?
– Dạ nứng… con nứng lắm, chú tháo khóa giúp con đi.
– Hahaha, đúng đồ chó, nứng cặc không dám tìm tao mà đeo suốt ba ngày để vừa đúng chỉ tiêu ha mày, mẹ nó mày nhìn giờ mày giống gì?
Câu hỏi được đặt ra khiến Thắng bất giác hồi tỉnh trong chốc lát, cậu cũng giật mình trước bản thân, chẳng biết vì sao lại có thể luân lạc tới mức độ này.
– Trả lời!!
Giọng ông Dũng chợt gắt khiến Thắng sợ hãi, lắp bắp nói.
– Giống chó.. giống một con đĩ chó.
– Ha ha ha, phải, mày giờ chính là một con đĩ chó chuyên hầu hạ đàn ông hiểu chưa.
Thắng lặng người trước câu nói định hình tư tưởng giúp cậu, sau đó nhè nhẹ gật đầu cam nguyện.
– Tốt, chui qua háng tao, nhanh.
Ông Dũng hôm nay mới đi đá banh về, trên người nguyên vẹn bộ đồ thể thao năng động dính đầy mồ hôi, cũng nhờ vậy mà khi dạng háng nhìn cực kì mạnh mẽ khiến Thắng cũng không còn gì nghĩ ngợi, nhanh chóng làm theo tiếng xúi dục của ham muốn.
– Ha ha ha, ngoan lắm, hôm nay mày nghe lời thì sẽ được mở khóa cặc, rõ chưa.
– Dạ.