Khơi Nguồn Nhục Dục - Truyện Gay Hay - Chương 10
Chương 10: Sụp đổ
Thắng rời khỏi nhà rồi lái xe chạy quanh thành phố, chẳng có đích đến, chỉ đơn thuần muốn được yên tĩnh, trong lòng ngổn ngang giữa tình cảm, giận cũng có, buồn cũng có và thậm chí hối hận cũng có… bất quá mọi thứ đã đi quá xa, rời khỏi tầm kiểm soát của cậu mất rồi.
Chạy được một đoạn bỗng nhiên như bị ma chướng quấy rối, dục vọng theo đó bùng phát, nhớ lại những hình ảnh vừa rồi khiến Thắng không nhịn được, bất quá hiện tại cũng không biết giải quyết thế nào trong khi cậu không muốn liên quan đến ông Dũng nữa.
Dưới cơn thèm khát chi phối Thắng quyết định chạy xe ra chỗ công viên hôm nọ với ý nghĩ chỉ thị dâm sục bắn rồi về, đến nơi cậu kéo chiếc áo khoác kín mít cùng với nón và khẩu trang kĩ càng mới tiến sâu vào bên trong. Lúc này còn khá sớm nhưng vẫn có vài nhóm người đang làm ra những cảnh tượng hết sức dâm dục, chợt ánh mắt cậu khựng lại trước một gã đàn ông to lớn bị trùm đầu kín mít đang ở tư thế bò rạp trên nền đất, xung quanh có hai ba gã thanh niên giẫm đạp đầu ông ta xuống giày bắt liếm như một con chó.
Càng để ý kĩ Thắng càng trợn tròn mắt khi nhận ra người đó là ông Dũng bởi đường nét cơ thể và vài ba hình xăm quá quen thuộc, cậu mới không ngờ một người mới hôm nào còn mạnh mẽ ở vị trí thống trị nay đã lung lạc tới bước đường này, bất quá cậu không ngạc nhiên vì kể cả Phong còn có thể… thì nói gì đến ông Dũng.
Vừa hay cảnh tượng kích thích thị giác đủ cho Thắng hưng phấn lấy cặc ra sục, hình ảnh ông Dũng quên đi chính mình liếm giày hửi vớ mấy gã thanh niên quả thực sinh động.
– Sao, nhìn ông ta làm chó nứng tới vậy hả Thắng?
Thắng giật mình quay lại mới nhận ra Đăng đang nhìn chằm chằm, lúc này hắn không đeo khẩu trang nên cậu nhìn rất rõ là một thằng nhóc chưa tới 20 tuổi ăn vận đồ đá banh, người đầy mồ hôi chắc là do mới chơi xong vài trận.
– Muốn làm chó giống ổng không? Quỳ bò dưới háng những thằng đàn ông xa lạ để bị sỉ nhục, hầu hạ bọn họ, ok không Thắng?
Thấy Thắng yên lặng nhưng cặc trong tay lại giật lên mấy phát trước những lời thô tục nên Đăng càng thêm mạnh dạn, hắn cởi chiếc giày đinh màu trắng trên chân đưa đến trước mặt cậu, mùi giày sau những trận đá căng thẳng chưa bao giờ dễ ngửi, mùi hôi thối nồng đến mức chỉ vừa cởi ra là Thắng đã ngửi được, bất quá lại khiến cậu thêm nứng bạo hơn.
– Không cần, tôi đi trước.
Chả hiểu vì sao đột nhiên Thắng như tỉnh lại, hoặc chăng là đang cố gắng hết sức giữ lại một phần lí trí để từ đó kiểm soát chính mình. Đăng thấy vậy trong lòng tức giận, hắn mới không quen con mồi tới tay còn vụt mất liền gằng giọng.
– Nè, nếu mày không nghe lời, đừng có trách tao nhẫn tâm.
Thắng dĩ nhiên không sợ một thằng nhóc đe dọa và cậu cũng không nghĩ ra hắn ta có cách nào hại mình liền lấy xe ra về, cậu muốn một lần nữa trở lại cuộc sống yên bình trước kia, vấn đề của Phong cậu tin chắc cũng sẽ giải quyết được.
Trong khi đó Phong sau khi vội vàng rời khỏi nhà thì đã không thấy thân ảnh Thắng nữa, hắn cố gọi nhưng cậu đã tắt máy, qua một khoảng thời gian tìm trong vô vọng hắn liền trở về với hy vọng cậu sẽ đang ở nhà đợi sẵn, bất quá điều đó không xảy ra, ngôi nhà lạnh tanh hơn bao giờ hết, song khi tinh thần bắt đầu sụp đổ thì đột nhiên điện thoại vang lên tin nhắn, hắn vội vàng mở lên nhưng chẳng phải cậu mà là một người xa lạ nào đó.
Thắng lái xe chầm chậm về nhà vừa suy nghĩ sẽ coi như không biết chuyện vừa nãy, từ từ cả hai sẽ vun đắp lại rồi mọi thứ sẽ đâu vào đấy, chỉ là diễn biến không hề giống như cậu nghĩ, vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy Phong thất thần ngồi trên sofa, bước lại gần càng thêm kinh ngạc khi hốc mắt của hắn chảy dài nước mắt, không đợi cậu nói gì hắn đã mở miệng.
– Tao với mày chia tay đi, lúc nãy mày cũng thấy mà đúng không? Còn thêm cái này nữa…
Hắn chìa điện thoại đang mở một đoạn clip cho Thắng xem và cậu rất nhanh run người, sợ hãi mà quay mặt chỗ khác, trong đó là hình ảnh cậu dâm loạn cùng ông Dũng và Đăng, cậu chẳng cần biết ai đã gửi bởi vì nó không quan trọng nữa.. thứ quan trọng đối với cậu hiện tại sắp đổ vỡ rồi.
– Ờ… xin lỗi mày, Phong.
Cả hai im lặng rồi cùng lúc rời khỏi nhà, tựa như đang muốn trốn tránh hiện thực vậy.
Lần nữa chạy xe giữa lòng Sài Gòn với sự lạc lõng nhiều hơn gấp bội, vốn ổn định về tình cảm nên cũng khá lâu cậu không có những mối quan hệ mới nào thân thiết, thời gian ngoài đi làm thì còn lại đều dành cho Phong, hắn cũng vậy, cả hai như thể tìm được đúng mảnh ghép của nhân sinh, có điều bọn họ không giữ được, không chiến thắng nổi dục vọng, nó như một cái hố sâu, không đáy, từng bước nuốt chửng lấy tâm thức lẫn thể xác.
Quán bar nhạc xập xình xập xình khiến đầu óc Thắng tê dại, bất quá đây là thứ cậu muốn, cộng thêm chút men sẽ đỡ phải suy nghĩ, đầu óc cứ việc đơ ra, như vậy mới không thấy buồn.
– Nè, nè, làm sao vậy.
Trong lúc say Thắng đột nhiên bị lay động, nhìn qua mới thấy Trung đứng đó nhíu mày nhìn cậu, bên cạnh anh còn có một gã thanh niên vạm vỡ, cao hơn mét tám, tóc để hơi dài cột ra sau, phong cách cực kì phong trần với quần jean đen, áo thun trắng kết hợp jacket da, boot cao cổ phi thường mạnh mẽ, chuẩn nam tính. Trong khi đó Trung vẫn như thường lệ với bộ suit kết hợp giày tây bóng loáng trông thật lịch lãm, trưởng thành.
– Dạ.. dạ chào.. chào giám ực… đốc… ực
Thắng lúc này còn nhận ra được Trung đã rất tốt, cậu uống không biết bao nhiêu là rượu, cuối cùng đầu óc choáng váng đến nỗi nhận thức của cậu dừng lại ở việc cảm nhận một bàn tay đỡ cậu lên vai rồi khuân ra ngoài.
Chẳng biết ngủ bao lâu nhưng Thắng nghĩ là không lâu lắm, bật điện thoại mới bên cạnh mới thấy vừa vặn hơn 11 giờ, lúc này cậu mới để ý bản thân đang ở một căn phòng xa lạ, cố nhớ lại thì hẳn là nhà Trung, cảm thấy hơi khát nên cậu rời phòng, đi xuống cầu thang gần đó xuống nhà bếp.
Nhà Trung kiểu như một biệt thự lớn với nhiều phòng ốc, tầng trệt ngoài phòng khách lẫn nhà bếp còn có hai phòng gần đó, uống nước xong xuôi Thắng định bụng sẽ quay trở lại nhưng để ý thấy ánh đèn hắt ra từ một căn phòng không khóa, chỉ khép hờ khiến cậu khựng lại, nghĩ Trung đang ở bên trong nên cậu quyết định qua cảm ơn một tiếng, nào ngờ tiến đến gần sát liền nghe được một âm giọng mạnh mẽ phát ra.
– Đụ mẹ mày chưa ăn cơm à, liếm sạch giày tao con chó.
Thắng dĩ nhiên biết Trung chơi BDSM nhưng âm giọng vừa rồi không phải của anh, nhớ lại người đàn ông vạm vỡ đi cùng rất trùng khớp với chất giọng này khiến cậu hơi hoang mang lẫn tò mò, trong lòng nghi hoặc chẳng lẽ Trung cũng luân lạc như ông Dũng, đi làm chó hầu hạ người khác.
Không kiềm nén nổi tò mò Thắng ghé mắt nhìn vào khe cửa, bên trong quả thực là gã đàn ông kia với nguyên vẹn quần áo đang giẫm một chân mang boot cao cổ lên đầu một gã trần truồng đội chiếc mũ chó, đít ghim đuôi chó cùng với vòng cổ nối liền với sợi xích đang nằm trong tay gã đàn ông kia.
– Má mày liếm, con đĩ mẹ nó thứ chó ngu.
Gã đàn ông liên tục chửi lớn trong khi giơ lên một chân bắt người kia liếm đôi giày đầy bụi bẩn, ngoài tay cầm xích tay còn lại gã cầm điếu thuốc thỉnh thoảng rít vài hơi thả khói rồi phun nước bọt vào mặt nô lệ trông phi thường mạnh mẽ. Đứng ngoài Thắng chỉ nhìn thôi liền nứng muốn điên dại, khí chất kẻ này vượt qua bất cứ người nào cậu gặp trước đây.
– Cởi giày tao ra con chó… vụt!! Mẹ mày dùng miệng.
Nô lệ vừa đưa tay lên đụng vào giày liền bị gã dùng cây roi gần đó vụt mạnh vào tay đau điếng, dĩ nhiên không dám tái phạm, người nọ cúi đầu há miệng ngậm lấy dây giày kéo ra từng chút một, vì là boot cao cổ, dây giày thắt tận lên trên nên việc tháo gỡ phi thường khó khăn, gần mười phút mới hoàn tất lấy xuống một chiếc giày.
– Hítttttt hmmmm phê quá cậu Đông ơi, mùi giày cậu nứng quá.. aaa..
Vụt vụt…
Đông đạp mạnh vào mặt gã nô lệ rồi vung roi đánh liên tục với tâm thế nổi giận thật sự.
– Đĩ mẹ mày ai cho mày hửi hả con chó?
Thắng đứng ngoài hơi hoảng vì Đông ra tay hơi nặng, bất quá sau khi nghe giọng cậu mới thở phào vì người đó không phải Trung. Bên trong tiếp tục diễn biến khi nô lệ bị bắt quỳ lạy chân của Đông rồi mới được áp mặt vào ngửi đôi vớ trắng đi không biết bao lâu mà đã xỉn màu, nhất là dưới lòng bàn chân còn có những chỗ chuyển hẳn sang màu nâu đen, song người bên dưới vẫn thèm khát hít hà những cú thật sâu rồi lè lưỡi liếm một cách tôn sùng tuyệt đối.
Đúng lúc Thắng muốn lấy cặc ra sục thì bị khều nhẹ khiến cậu giật mình muốn la toán lên liền bị một bàn tay mang găng da bịt lại, nhìn qua mới thấy Trung ra hiệu im lặng rồi dẫn cậu vào căn phòng bên cạnh. Lúc này Thắng mới để ý Trung ăn mặc thật kì lạ, khác hẳn với ngày thường, từ trên xuống dưới đồng đều trang phục được làm từ da trông thật sự rất cuốn hút.
Phía trên gồm một chiếc áo sơ mi và caravat, bên ngoài áo khoác cho tới quần dài đều làm từ da với một màu đen duy nhất, phía dưới còn kết hợp boot cao gần tới gối trông như ủng nhưng form đứng trông rất hấp dẫn, ngoài ra còn có găng tay, khẩu trang và mũ cũng đồng dạng một loại chất liệu trông đặt biệt ngầu.
– Sao hả, nhìn nứng cặc?
Thấy Thắng cứ chăm chăm nhìn vào đôi boot của mình Trung mới nhàn nhạt hỏi.
– Dạ anh, nhìn mê quá.
– Hôm nay chắc cậu có chuyện buồn nhỉ, bình thường không thấy cậu ưa nhậu nhẹt.
– Dạ…
Vừa nhắc Thắng như nhớ đến những gì bản thân đang phải đối mặt khiến tâm trạng nhất thời chùn lại, nhìn cặc cậu mới vừa sung mãn lập tức xìu xuống Trung cũng hiểu được vấn đề không nhỏ.
– Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, muốn liếm giày thì quỳ xuống liếm đi.
Tự nhiên Trung đặc biệt dễ nói chuyện khiến Thắng không quen, cậu còn chưa nhận lời đề nghị hôm nọ, dù hơi lưỡng lự nhưng đập vào mắt cậu là một đôi boot cao được đi bởi một người đàn ông hoàn mỹ khiến cậu không cưỡng lại được, hai gối khụy xuống cũng là lúc cậu quên hết tất thảy mà chiều chuộng dục vọng chính mình.
Đôi boot vốn bóng loáng thêm vào một màn nước bọt của Thắng càng thêm dâm mỹ hơn.
– Ngưng sục, khi nào tôi kêu rồi hãy sục, phụt.. liếm.
Trung vẫn trầm ổn với tone giọng bình thường nhưng Thắng cảm thấy nó quyền lực hơn bất kì người nào hết, nhìn bãi nước bọt của anh vừa phun lên mũi giày khiến cậu càng thêm hưng phấn, cúi xuống liếm lấy như nhận một đặc ân, tay buông ra hạ bộ không dám sục tiếp mặc dù đang nứng đến khó chịu.
– Sao? Đã thèm chưa?
Nghe Trung hỏi sau một quãng thời gian chăm chú liếm giày, Thắng ngẩn đầu dậy, đập vào mắt cậu là một con cặc đen thui to dài chỉa thẳng lên trời, nó to đến nỗi không khác gì cùm tay của cậu và chiều dài cũng hết sức phi thường, hơn cả Phong nên đoán chừng cũng phải 24, 25cm, quá khổng lồ so với trung bình của một người Việt, đặc biệt lúc này đầu khấc còn đang rỉ ra mấy dòng dịch trong khiến nó trở nên vô cùng hấp dẫn, không thể cưỡng lại.
– Thèm cặc?
Trung nhướng mày hỏi, Thắng gật đầu trong khi cặp mắt không dứt ra được.
– Tôi không có thói quen cho chó bú cặc.
Một câu nói như đánh thẳng vào tâm lí khiến Tháng bất giác cảm thấy hụt hẫng, cơn thèm khát dĩ nhiên không cam tâm mà tiếp tục xui khiến cậu.
– Cho em xin bú cặc anh được không, nhìn thèm quá… xin anh cho em bú cặc.
Trung đẩy gọng kính, nói:
– Tôi chỉ cho chó ngậm cặc khi mắc đái thôi, hiểu không?
Thắng run người trước lời nói của Trung vì nó thật sự quá khó, khó chấp nhận và cũng khó từ chối.
– Thôi được rồi, cho cậu chút phúc lợi, lại đây.
Còn đang lưỡng lự thì đột nhiên Trung ngoắc Thắng lại, bóp nhẹ cổ cậu đưa sát lại gần cặc anh.
– Mùi cặc nứng không?
Thắng gật đầu lia lịa, chỉ vừa chồm lên thôi cậu đã nghe mùi đặc trưng nơi háng Trung tỏa ra, chỉ thoang thoảng nhưng vô cùng bắt mũi, kích thích khiến cậu càng thêm mê luyến.
– Dạ nứng anh.
– Ừm, há miệng, thè lưỡi ra.
Chẳng cần biết Trung sẽ làm gì, Thắng cứ vậy mà nghe theo, người đàn ông này cho cậu thứ cảm giác muốn quy thuận và phục tùng vô điều kiện, hơn nữa là thấy an tâm.
Trung nhìn biểu cảm thèm khát của Thắng phi thường thích thú, chẳng hiểu vì sao cậu mang tới cho hắn rất nhiều thú vị, làm chung cũng mấy năm, thứ anh nhìn nhận ở cậu là năng lượng, tuổi trẻ và có chút gì đó rất cuốn hút, vậy nên khi biết cậu chơi BDSM anh đã đưa ra đề nghị mặc dù trước giờ chỉ có người khác tìm tới và cầu xin anh mà thôi.
Một bàn tay chắc khỏe được bao bọc bởi lớp găng bằng da vuốt dọc thân cặc dính đầy dâm dịch của chính mình rồi Trung đưa tới quét lên đầu lưỡi của Thắng, hai ngón tay còn thuận tiện đâm sâu vào miệng khiến cậu bất giác run người vì hưng phấn, cảm nhận được dịch nhờn từ con cặc siêu phẩm trong miệng thật không khỏi vinh hạnh.
– Ngon không?
– Ngon anh… anh Trung.
Chợt Thắng gọi anh với ánh mắt hàm chứa vô vàn quyết tâm cùng khao khát.
– Hửm?
– Em… em khát quá… anh đái vào miệng em được không… xin anh.
Vừa nói Thắng lại lần nữa há miệng chờ đợi, cậu thật sự không thể nào dứt khỏi ý nghĩ muốn ngậm lấy cặc Trung vì nó quá ngon lành với độ to dài khủng bố lẫn dịch nhờn dâm mỹ cứ liên tục rĩ ra từ đầu khấc.
– Tốt thôi, sợ là cậu không chịu nổi.
– Dạ nổi, cho em uống đi anh Trung.
Thái độ của Trung vẫn nhàn nhạt, sau cái gật đầu anh liền đứng dậy cầm lấy cự vật nhét vào miệng Thắng, chầm chậm không dừng lại mặc cho cậu nhợn ói liên tục tới khi hơn một nửa thân cặc bị nuốt vào. Rất nhanh một dòng nước ấm nóng truyền thẳng vào người Thắng, cũng chẳng cảm nhận được mùi vị vì cặc Trung đã đi quá sâu, nhờ vậy mà không thấy khó chịu, bất quá phải cầu xin uống nước tiểu của một người đàn ông khác là quá đủ nhục nhã với cậu. Ban đầu đơn thuần muốn ngậm thử cặc Trung nhưng cái cảm giác trở nên hạ tiện cũng cho Thắng hưng phấn, rất kì quái.
– Sao hả? Làm bồn tiểu cho tôi nứng không?
Thắng không dám ngước nhìn mà chỉ gật đầu, khuông miệng còn quyến luyến hút lấy cặc Trung cho tới khi nó sạch sẽ dịch nhờn lẫn nước tiểu mới dừng lại.
– Ừm, không còn nhiều thời gian, cởi giày tôi ra, vừa hửi vừa sục bắn đi.
Không dám nghi ngờ trước mệnh lệnh, Thắng rất nhanh cởi xuống một chiếc rồi úp mặt vào ống giày cao hít thở vừa sục cặc lia lịa, khỏi phải bàn về hương vị đàn ông của nó, rất nồng, cổ cao nên đặc biệt hầm bí, mùi tích tụ càng thêm gay gắt, đến nỗi nhấn chìm cậu hoàn toàn, đồng thời dẫn dắt sự hưng phấn tới đỉnh điểm.
– Haaa… haaaa mùi giày anh nứng quá.. em bắn đây aaaa…
Thắng nói xong liền xả đạn, tinh thần dần dần an tĩnh, ngổn ngang bắt đầu trở lại.
– Ổn chưa, có gì nói tôi nghe.
Trung lúc này đã cài lại khóa quần mặc cho con quái vật độn lên trông có vẻ khó chịu, song anh từ tốn đỡ Thắng dậy, rót cốc nước rồi mới nhẹ giọng hỏi chuyện. Như thể tìm được người nguyện ý nghe mình chia sẻ khiến Thắng bất giác cảm thấy an toàn, giọng run run kể lại từ đầu tới cuối, kể cả chuyện ông Dũng đều tường tận.
– Cũng thật khó cho cậu, còn trẻ mà, khó kiểm soát trước cám dỗ, bất quá dục vọng là dục vọng, tình yêu là tình yêu, nên đối mặt thì cứ phải đối mặt, không thể trốn chạy mãi được. Thứ cậu muốn làm thì hãy làm, đừng cố đè nén để rồi sự khao khát ngày một tăng sẽ khiến cậu mất kiểm soát chính mình, nhớ kỹ. Thôi, không còn sớm nữa, lên phòng nghỉ đi, ngày mai lại tính tiếp.
– Vâng, cảm ơn anh.
Thắng cúi người chào rồi bước ra cửa, lúc này Trung lại bồi thêm một câu.
– À, đi ngủ đi, đừng tò mò, nhớ chưa?
– Dạ.
Mặc dù không hiểu gì cả nhưng Thắng vẫn theo thói quen đồng ý trước yêu cầu của Trung, chỉ là lúc cậu bước lên gần hết cầu thang lại không kiềm được, nhìn xuống liền thấy… Trung bước vào căn phòng bên cạnh.