Khoảng trống - Chương 6
6.
“Uh,” Quân đáp bằng cái giọng ngái ngủ lúc nhấn nút nhận điện thoại của Vũ, thắc mắc không hiểu sao thằng bạn trời đánh lại có nhã hứng gọi điện vào cái giờ khuya lơ khuya lắc thế này.
“Tới đài phun nước gần nhà ‘hốt’ tao.” Vũ nói khẽ.
“Hả?! Xảy ra chuyện gì?” Quân hoảng lên, tỉnh hẳn cơn buồn ngủ. Mỗi lần Vũ dùng đến từ “hốt” là y như rằng lắm chuyện.
“Thì cứ tới đi. Dài lời.” Vũ gắt, cúp máy. Quân ngẩn ra một chút rồi vội vàng vớ lấy áo khoác, chạy ra ngoài.
Đài phun nước nằm ngay giữa công viên nhỏ thuộc khu phố nhà Quân nằm im lìm dưới ánh đèn cao áp vàng vọt, vào giờ này tịnh không một ai ngoài Vũ còn ở đó. Nó ngồi xụi lơ trên băng ghế đá lạnh ngắt cạnh đấy, thấy Quân đến cũng không buồn ngẩng đầu lên.
Thoáng nhìn bạn, Quân lập tức hiểu ra mọi chuyện.Vũ vừa đánh nhau. Vì sao? Không hỏi, Quân nghĩ mình cũng đã biết rồi. Cậu giơ tay chạm nhẹ vào cằm Vũ, nâng lên soi dưới ánh điện, mặt đầy vết sưng tím, khoé mội bị dập đang ri rỉ chảy máu.
Quanh người Vũ phảng phất mùi tanh tanh của máu, cái áo thun trắng cũng loang lổ đỏ, lấm đầy bụi đất. Kiểu này chắc cả người đầy vết thương rồi. Vũ nhìn vào mắt Quân, tự nhiên hẩy tay thật mạnh làm Quân bật ra. Giọng Vũ sừng sộ.
“Nhìn gì mà lắm thế.”
Quân nín lặng. Vũ đang đau, lại cay cú nữa. Cậu nhẹ nhàng kéo tay thằng bạn đứng dậy.
“Về thôi.”
Vũ lại bướng bỉnh đẩy ra.
“Tao tự đi được. Không phải lôi kéo.”
Vũ loạng choạng bước đi. Cái chân hình như cũng bị thương nốt rồi. Trong lòng Quân bỗng cảm thấy khó chịu. Nếu không cần cậu giúp thì còn gọi điện bảo ra đây làm gì.
Thật khùng hết chỗ nói. Quân muốn đấm cho Vũ một quả nhưng lại dằn lòng, nuốt giận, nhẹ nhàng đặt cánh tay Vũ qua vai lần nữa, hạ giọng nài nỉ.
“Muộn lắm rồi. Để tao dìu mày đi xuống mấy bậc tam cấp này cho nhanh.”
Lần này, Vũ không giẫy ra nữa, chỉ nói rõ từng tiếng một.
“Mày đừng bao giờ làm cái mặt ấy nữa.”
“Mặt nào?” Quân thật sự không hiểu. “Tao có làm cái mặt nào đâu.”
“Mặt thương hại. Tao ghét.” Vũ đáp, nhăn nhó lại vì đau. Quân cố gượng nhẹ cái cơ thể bầm giập thương tổn của bạn hơn nữa, vừa dìu Vũ xuống từng bậc tam cấp vừa phân bua.
“Tao không có thương hại. Tao làm sao mà phải thương hại mày.”
“Khỏi cãi. Xe đâu rồi?” Vũ hỏi, không muốn tranh luận thêm.
“Dựng dưới kia. Điên đâu mà vác lên tận trên này.”
“Ờ…” Vũ gật đầu, tự nhiên nghiến rắng lại. “Rồi sẽ có ngày tao hỏi tội băng thằng Lãng đến nơi đến chốn. Lũ chó hèn mạt.”
Quân cười cười, không đồng tình, cũng không phản đối.
“Về nhà đã. Để tao xem vết thương cho mày. Trả thù…tính sau.”
Cả hai bước nốt bậc thang cuối cùng.
“Tao sẽ băm tương thằng Lãng…” Vũ hằn học nói, nhìn vào tấm gương trong buồng tắm. Cả người nó, chỗ nào cũng có vết thương. Vai trái còn bị một vết rách dài, máu nhễu ra thành dòng. Lại còn khuỷu tay nữa, xướt xát tùm lum. Bắp chân cũng sưng tấy lên. “Mẹ kiếp. Quân khốn nạn, hèn mạt.”
Quân mặc kệ cho Vũ chửi đông chửi tây, mở vòi nóng lạnh thử nước. Vẫn chưa được, nó đành chạy ra ngoài kiếm phích nước sôi, đổ vào chậu rửa mặt, hoà ấm rồi nhúng khăn ướt nhẹ nhàng lau vết thương cho Vũ.
“Á, đau.” Vũ thét lên be be.
“Đừng có mà ăn vạ. Mày định kêu cho cả phố này dậy hả!” Quân trợn mắt đàn áp ngay. May là mẹ Quân phải trụ lại cơ quan chờ xem maquette, bố vẫn theo công trình đi miết hai tháng nay chưa về, tha hồ cho hai đứa tự tung tự tác.
“Mày nhẹ tay một tí không được à. Đau chết tao rồi!” Vũ rên rỉ.
“Cho chết. Không lên mặt yêng hùng nữa đi.” Quân mai mỉa nhưng cũng nhẹ tay hơn một chút. Cậu nhúng khăn vào nước lần nữa, vắt kiệt, rồi chấm chấm nhẹ quanh vết thương ở vai Vũ.
“Sâu quá. Vào thịt rồi. Thằng nào làm đây?”
“Không biết. Hình như lúc quần nhau bị vướng vào cọc sắt hay cái gì đó. Không thấy đứa nào dùng vũ khí.”
“Thằng Lãng mà không dùng vũ khí,” Quân có vẻ không tin. “Thằng đó lúc nào cũng kè kè bên người một con dao tự chế mà. Tao từng thấy rồi.”
“Dằn mặt lần đầu.” Vũ nói, coi như giải thích.
“Ngửa mặt lên.” Quân ra lệnh. Vũ ngoan ngoãn làm theo, để yên cho Quân ấp chiếc khăn bông âm ấm lên mặt chà qua chà lại vài lượt. Nó lúng búng nói dưới lớp khăn. “Tao với thằng đó còn ân oán dài dài.”
“Mày không tởn à. Lần sau không dễ thế đâu?”
“Sợ quái gì. Hôm nay nó được vì chơi đòn bất ngờ, phục kích đúng lúc tao đến nhà mày thôi. Nó có bè, chẳng lẽ tao không có bạn. Chậc.”
“Chậc!” Quân nhại lại, giặt sạch khăn, tiếp tục lau qua vành tai Vũ. “Mày lại còn định lôi kéo bạn bè vào cuộc chiến yêu đương của mày nữa.”
“Sao mày nói như đàn bà thế.” Vũ có vẻ bất bình. “Đây không phải là yêu đương mà còn là danh dự của một thằng con trai nữa. Chả lẽ nó bảo tao bỏ là tao phải bỏ thật à.”
Quân không đáp ngay, cặm cụi lau phần cổ cho bạn. Lâu sau, cậu nghe thấy tiếng chính mình vang lên, nối lại câu chuyện.
“Vậy, nếu là tao bảo mày bỏ thì sao?”
“Mày?” Vũ bật hỏi, ngạc nhiên. “Vì sao?!”
Quân buông tay khỏi người Vũ, thả rơi chiếc khăn vào chậu.
“Không vì sao hết. Giả dụ vậy thôi. Tao bảo mày bỏ Hân mày có bỏ không?”
“….”
Quân bật cười.
“Vậy là không bỏ chứ gì.”
Vũ cười ngượng:
“Biết rồi còn hỏi. Tự dưng mày nghĩ đi đâu thế.”
“Uh, thì hỏi chơi vậy thôi. Mày đúng là cái đồ háo sắc quên bạn.” Quân cười dài, quay qua thử vòi nước nóng lạnh lần nữa. “Nước được rồi này. Ngồi xuống, tao gội đầu luôn cho. Cái đầu mày không gội mấy bữa rồi mà hôi rình rình.”
“Đâu, hoạt động nhiều nó thế đấy chứ. Tao mới gội hôm kia. Thề.” Vũ làm mặt oan ức, trợn mắt lên thề. “Mà gội đầu đêm, dễ bị thiên đầu thống mà chết lắm.”
“Thống thống cái đầu mày, ngồi xuống cho ông gội. Tao đã phải lai lưng ra hầu mày mà vẫn còn dám lên nước à!”
“Oái, từ từ thôi, đầu tao cũng bị sưng đấy.” Vũ la lên oai oái, đành ngồi bệt luôn xuống nền nhà tắm để mặc cho Quân xối nước, đánh bọt. Quân lùa mười ngón tay vào đám bọt dầu gội trắng xoá trên tóc Vũ, gãi nhẹ.
“Đau thì bảo, đừng có thét be be lên. Không biết kiếp trước tao nợ nần gì mày mà phải đoạ kiếp đầy tớ thằng hầu như thế này.”
“Tại mày tự nguyện đấy chứ.” Vũ cười hề hề.
“Tao không thể để cái đầu bẩn siêu cấp như mày ngự lên gối của tao được. Rõ chưa. Bẩn thấy gớm.”
“Tại tóc tao thế thôi chứ cách hai ngày lại gội một lần, đúng bài bản khoa học đấy. Oái, nhẹ tay thôi.”
“Chỉ giỏi cãi. Mày không sợ em Hân chê mày ở bẩn à.”
“Ở bẩn một chút mới có nam tính.”
“Nam tính cái con khỉ.”
“Ế, nước chảy vào mắt tao rồi.”
“Mày không có tay à. Tay bị đau chứ có cụt hẳn đâu mà không lau được.”
“Dịch vụ gội đầu gì mà tồi thế.”
“Miễn phí thì nó chỉ đến thế thôi.”
“Bây giờ tao mới hiểu câu ‘của miễn phí’ mẹ tao hay nói.”
“Cúi xuống cho tao xả. Xong rồi đây. Từ sau thì đừng hòng ông nhé.”
Vũ vuốt vuốt đám nước trên mặt, tự động lấy khăn khô trùm lên đầu, thở dài một hơi đầy thoả mãn.
“Oa, tắm xong là thấy khoẻ liền. Cũng chả thấy đau nữa.”
“Không phải phét. Tắm nước nóng có phải thuốc tiên đâu mà hết đau.” Quân gài trả vòi hoa sen về chỗ cũ, dài giọng phản bác. “Thay đồ rồi bước ra ngoài kia cho tao dọn.”
Vũ mỉm cười. Đúng là không hết đau nhưng cũng giảm được quá nửa. Bằng chứng là đầu óc nó bây giờ tỉnh như sáo, một miểng leo lẻo cãi lại Quân, không thua câu nào. Vũ ngó quanh:
“Tao còn để bộ đồ ngủ nào ở nhà mày không?”
“Còn, vẫn treo trong tủ đồ của tao. Vào đấy mà lấy.” Quân trả lời mà không cần nghĩ. Ngay từ nhỏ, hai đứa đã có thói quen ngủ lang nhà nhau. Quần áo đồ đạc nhiều khi cũng lẫn bừa vào nhau không ai thèm phân biệt. Chỉ vì gần đây, Vũ nhổ giò cao hơn hẳn, quần áo cũng kiểu cách hơn của Quân nên mới phân biệt được đâu là “của tao” đâu là “của mày”.
“Vào, ròng nước ướt khắp phòng, mày chịu không.”
Vũ khinh khích cười, bắt đầu giở thói lười ra. Quân gườm gườm nhìn lại, bặm môi cân nhắc xem có nên đập thằng bạn chết luôn không. Quần quật vì thằng bạn trời đánh suốt đêm cũng mệt mỏi lắm rồi, cậu chỉ muốn kết thúc thật nhanh để đi ngủ. Cuối cùng, Quân chọn giải pháp dĩ hoà vi quý.
“Dạ thôi, để em vào lấy.”
Năm phút sau, một thằng Vũ tươi mát, sạch sẽ với mái tóc mềm mại, mát lạnh và thơm tho đã chễm chệ ngồi trên giường của Quân, mặt cười tươi hơn hớn. Đổi lại, Quân trở nên cáu gắt, mặt mày nhăn nhúm khó coi.
Cậu vừa mới dọn phòng tắm, giặt sạch quần áo bẩn của Vũ và phát hiện ra chiếc áo thun Vũ mặc đã bị rách hết cơ cứu vãn. Nghe Quân phàn nàn, Vũ phẩy tay.
“Rách thì thôi. Có cái áo thun mua đâu chẳng được. Áo nào mà chẳng là áo.”
Mặt Quân sa sầm:
“Mày tưởng cái áo nào cũng giống nhau à. Nhiều thứ có tiền cũng chẳng mua được đâu.”
Vũ tròn mắt.
“Tao chưa từng biết thứ áo nào mà tiền không mua được đấy. Mày nói thử xem.”
“Thứ áo do người ta tặng,” Quân rành rọt từng tiếng một. “Áo do em Hân của mày tặng chẳng hạn…”
Vũ cười phá lên.
“Bọn tao chưa lên đến level cởi áo trao nhau đâu. Mày quan trọng hoá vấn đề quá rồi.”
“Uh, cho là thế đi. Giả sử đấy là áo Hân tặng thì mày bảo sao.”
Vũ nằm lăn ra giường, trả lời cái một.
“Áo Hân tặng thì đời nào tao để cho rách.”
Quân đứng phắt dậy, quẳng cho Vũ một cái nhìn giá lạnh rồi đi ra khỏi phòng. Vũ thất kinh, vội nhỏm người dậy, chạy theo.
Quân đang giận thật sự, nó chưa từng thấy biểu cảm lạnh lùng như vậy ở cậu. Vũ bàng hoàng không hiểu tại sao, đành hấp tấp nối gót Quân đi hút vào phòng giặt.
“Quân, mày làm gì vậy?”
Quân đùng đùng giặt chiếc áo thun rách khỏi móc phơi, chuẩn bị vứt vào thùng rác. Vũ chụp lấy tay cậu, kêu muôn lạc cả giọng.
“Dừng lại, mày muốn làm gì!”
“Tao muốn vứt rác. Được chưa?” Quân đáp lạnh. “Cái thứ rách rưới này chỉ xứng làm rác thôi. Mày thừa tiền để sắm đồ mới mà. Buông tay.”
“Chỉ một cái áo mà mày cũng làm dữ vậy hả.” Vũ hỏi, không tin vào mắt mình.
“Tại tao ngu. Tủn mủn. Bao đồng. Hà tiện. Được chưa.” Quân gằn giọng, vùng vằng cố thoát khỏi tay Vũ. “Buông tay tao ra.”
“Khoan!” Vũ giật chiếc áo khỏi tay Vũ, ngờ ngợ nhìn. “Cái áo này…”
“Là rác rưởi…”
Vũ không để ý lời Quân nói, chỉ tập trung nhìn chiếc áo. Giây sau, nó chợt tỉnh ngộ, bàng hoàng buông lỏng tay Quân.
“Cái áo này là…quà sinh nhật của mày có…”
Quân không để cho nói hết, giật lấy chiếc áo, vứt xuống chân mình, giẫm thật mạnh.
“Bây giờ, tao không tặng mày nữa. Nó cũng không phải là quà sinh nhật sinh nhẽo gì nữa mà là một túm giẻ lau.”
“Mày làm cái gì vậy…” Vũ hoảng hốt, cuống quýt gạt Quân ra để cứu chiếc áo. Quân nhìn bộ dạng hốt hoảng của Vũ, bật cười.
“Giờ muốn giữ cũng quá muộn rồi.”
Dứt lời, nó xoay lưng đi thẳng. Vũ đứng chết lặng, tự cảm thấy dường như mình đã thật sự gây ra lỗi lầm nghiêm trọng nào đó mà không gì vãn hồi được.
Nó đứng xuất thần như vậy hồi lâu cho đến khi nghe tiếng cửa phòng ngủ của mẹ Quân ở tầng dưới đóng mạnh mới giật mình tỉnh trí. Để khỏi nhìn thấy mặt Vũ, Quân ôm đồ vào phòng mẹ ngủ, khóa trái cửa, đủ biết cậu giận nó cỡ nào.
Vũ gọi cửa cả tiếng, nài nỉ đủ cách vẫn không thấy Quân trả lời. Nó đành đứng chôn chân, bất lực nhìn cánh cửa im ỉm khoá trước mặt.
Tâm trí Vũ hoàn toàn mờ mịt, ngực trống rỗng, trái tim như rớt đi đâu mất. Nó chỉ còn cảm thấy rất hoảng hốt, rất sợ hãi và rất đau khổ.